"Rời xa anh không phải do tình yêu nơi em không đủ lớn.
Mà để anh hạnh phúc, em chấp nhận giữ lấy nỗi đau cho chính mình"
*****
Với tư cách là một Fan của nhạc Hàn, K-pop đã đem lại cho bạn những gì?
Với những fan cuồng, K-pop không đem lại cho các bạn một điều gì chính đáng hết. Ngược lại, nó cướp đi hầu hết thời gian quý báu của các bạn, kéo các bạn vào những cuộc thảo luận, đam mê không hồi kết và cũng chẳng có chút lợi ích gì. Đâu chỉ có thế, K-pop còn làm “biến chất” một số fans cuồng, mở mồm ra là “oppa” với “unni”, ngày Quốc Khánh thì treo cờ Hàn, thật chẳng ra đâu vào đâu hết!
Với những Antifan, K-pop mang lại cho các bạn một sự bực mình khó tả. Ừ, đúng là bực mình thật, khi mà dù không chủ đích, không cố tình, mà một bài hát, hay một nhóm nhạc mà mình ghét lại bất thình lình hiện lên, thật chướng tai gai mắt làm sao!
Với những fan chân chính, dù là số ít – theo đánh giá của riêng tôi, thì hiển nhiên, K-pop đã mang lại cho các bạn những điều tốt đẹp. Bản thân tôi cũng chẳng biết những điều tốt đẹp đấy là gì nữa, chỉ là tôi vô tình chứng kiến K-pop đã khiến cho một vài người bạn của tôi trở nên lạc quan và sôi nổi hơn so với bình thường.
Còn tôi, cái đứa mà không thuộc loại nào trong ba loại trên cả, thì K-pop chẳng hề mang lại cho tôi bất cứ một cái gì. Tôi cũng thích K-pop đấy chứ, cũng hiểu K-pop đấy chứ, chỉ là tôi không dành nhiều thời gian cũng như tâm huyết cho nó mà thôi. Đơn giản trong quan niệm của tôi, những gì tôi cần, những gì tốt đẹp để dành cho tôi, đều xuất phát từ chính cuộc sống tôi đang sống.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm, bởi bước đầu, K-pop đã mang đến cho tôi một công việc.
Chuyện này nghe có vẻ vô lí quá nhỉ?! Những công việc về K-pop mà tôi biết đến trước đây thì quanh quẩn cũng chỉ là làm người trans tin, hay làm quản trị viên của một diễn đàn, forum nào đó,… nhưng nói chung, đó chỉ là những công việc thuộc về thế giới ảo và chưa bao giờ những công việc đó hấp dẫn được tôi.
Vậy mà giờ đây, K-pop mang đến cho tôi một công việc hoàn toàn thuộc về đời sống thật: làm cộng tác viên cho một nhóm nhảy K-pop. Công việc cũng chẳng có gì cụ thể, những gì tôi cần làm là giúp mọi người trong nhóm nhảy làm những việc lặt vặt, PR cho nhóm nhảy, mua đồ ăn, thẩm định thời trang,… nói chung là những việc hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Tiền lương cho công việc này? Sự thật thì tôi không cần tiền đến mức đấy, để đi làm cái công việc mà tôi không có chút đam mê và để mang danh “chân sai vặt” như lời mấy cô nàng Dancer đỏng đảnh trong nhóm hay mỉa mai.
K-pop đã mang đến cho tôi một công việc, nhưng tôi cũng đã nói ở trên rằng đó là bước đầu, và chỉ là bước đầu. Lí do chính tôi “lao đầu” vào công việc này là do hai tuần trước, khi vô tình bấm vào đường link quảng cáo cho một nhóm nhảy K-pop trên Yahoo, tôi đã vô tình nhìn thấy một gương mặt, làm cho tim mình đập trễ một nhịp.
Là một đứa con gái mười tám tuổi đầu có giáo dục, ngoan hiền và hiểu chuyện, dù tôi không quá xinh đẹp cũng như thông minh để khiến cho bố mẹ tự hào mà đi đâu cũng khoe khoang, nhưng tôi vẫn tin rằng bản thân tôi đã khiến cho bố mẹ vừa lòng. Chỉ có điều, bản thân tôi chưa bao giờ có thể kiềm chế mình khi nhìn thấy trai đẹp.
Hơn nửa ngày trời “lê lết” trên mạng để chiêm ngưỡng dung nhan và cố tìm tòi, lục lọi mọi thông tin về người con trai đẹp mã kia, những gì tôi thu nhặt được chỉ là con số không. Vừa lúc tuyệt vọng nhất, thì Yahoo của đứa bạn cùng lớp lóe sáng. Tuyệt. Chẳng phải chính nó là đứa gửi đường link cho tôi hay sao cơ chứ? Cám ơn cuộc đời!
Và cuối cùng tôi như một đứa điên, hoặc nhẹ hơn thì là ngớ ngẩn, khi vì quá mải mê chiêm ngưỡng gương mặt đẹp trai lạnh lùng của người lạ mặt kia, tôi hoàn toàn không nhận ra rằng, bản thân đứa bạn mình, cũng là một Dancer trong nhóm nhảy. Và còn điên hơn nữa, khi tôi đồng ý đến phòng tập nhảy sau lời rủ rê của cô bạn.
Điên vì trai luôn là một trong những loại bệnh nguy hiểm nhất.
Vậy mà khi đó tôi lại không dành lấy một giây để suy nghĩ xem khi đó mình đang làm cái gì, mà nhanh chóng leo tót lên xe để đi theo cô bạn.
Phòng tập nhảy nằm ở tầng hai của một ngôi nhà khá cổ kính, nằm trên đường Nguyễn Du. Tôi đặc biệt thích con đường này vì một lẽ khi mùa thu đến, dọc khắp con đường luôn tràn ngập mùi hoa sữa – loài hoa đặc trưng của Hà Nội. Và cũng có lẽ do những cây hoa sữa quanh đây, tôi bỗng cảm thấy nơi này thật tuyệt vời.
Kim, cô bạn của tôi đi trước tôi, nhanh nhẹn đi hết dãy cầu thang và đẩy cửa bước vào. Giọng nói oang oang của nó át hẳn những tiếng cười đùa ồn ào nơi đây.
“Chào buổi sáng, các tình yêu!”
Tôi bối rối bước theo sau Kim, cảm giác hối hận bắt đầu ùa tới và nhanh chóng ngự trị trong trí não. Tôi điên thật rồi phải không? Chỉ vì tò mò về một đứa con trai có bộ mặt lạnh lùng nào đó, mà tôi trót lãng quên việc tưới cây vẫn hay làm thường ngày để đến đây, gặp gỡ những người vốn không quen không biết.
“Đến muộn!”
Một người con trai với mái tóc cạo sát mai tóc, đang ngồi chiễm chệ trên ghế ở góc phòng, khẽ lên tiếng. Nét mặt không một chút biểu cảm của anh ta khiến tôi thấy có chút sợ. Nhưng Kim thì có vẻ không sợ sệt gì, cô nàng tiếp tục nhăn nhở:
“Em ngủ quên!”
“Ai đây? Ai đây?”
Vừa nhìn thấy tôi, một cậu nhóc có lẽ kém tôi một, hai tuổi, gương mặt non choẹt, nhanh nhẩu hỏi. Và câu hỏi của cậu ta, khiến cả phòng tập quay ra nhìn tôi chằm chằm như thể một sinh vật lạ. Phải rồi, ở đây thì tôi đúng là sinh vật lạ!
“Đây là Linh, bạn tui! Nó đến để xin học nhảy!”
Tôi trợn tròn mắt nhìn Kim, và khi đó trong đầu tôi chỉ độc có ý nghĩ là nhảy tới cắn xé nó cho tới khi nó… khóc thì thôi. Trời đất ạ! Nó nghĩ gì mà có thể nói ra câu đấy cơ chứ? Nhảy? Một đứa con gái “yểu điệu thục nữ”, tóc dài thướt tha, và vô cùng hậu đậu như tôi, ăn mặc hầm hố hoặc sexy để nhảy, thì sẽ ra cái trò cười gì đây?
Tôi bối rối chữa lại, sau khi lườm Kim một cái sắc lém, nhưng kín đáo.
“Ơ! Kim nó… đùa thôi ạ! Chứ em…”
“Ầy! Đừng ngại! Bọn anh sẽ dạy em mà!”
Tôi không biết trong Harry Potter, Bùa Choáng có tác dụng đáng sợ đến dường nào. Nhưng mà ngay giờ phút đó, khi giọng nói trầm ấm đó cất lên, tôi có cảm giác như bị một kẻ độc ác nào đó cho mình dính Bùa Choáng. Là anh ta, là cái người mà tôi chẳng biết họ cũng chẳng rõ tên, chẳng rõ nguồn gốc cũng như xuất xứ, nhưng lại bỏ nguyên cả một buổi sáng để miệt mài…ngắm nghía. Và tôi cũng chẳng rõ sau này, khi tôi có cơ hội gặp T.O.P, Dong Hae, Thunder hay Min Ho, tôi sẽ cảm thấy như thế nào, nhưng vào giờ phút đó, và cho đến bây giờ, người con trai đó vẫn là người con trai đẹp nhất trên đời tôi được “diện kiến”.
Đó là một chàng trai với mái tóc nâu vàng, vóc dáng cao lớn. Anh ta có một gương mặt sáng, chiếc mũi cao thẳng tắp, và đặc biệt là một đôi mắt đen lấp lánh như thể biết nói.
Tôi cứ đứng đơ ra đấy, dẫu biết rằng phải trả lời câu nói đầy thiện chí của anh ta, nhưng thật kì cục khi mà tôi tuyệt nhiên chẳng thể nói lấy một câu nào. Thật sự là vô cùng xấu hổ!
Kim nhìn tôi, có vẻ như nó hiểu tôi đang có suy nghĩ những gì. Kim choàng tay qua khoác vai tôi, miệng thì nhanh nhẩu nói:
“Đây là anh Dương, chậc, Hotboy của tụi này đấy! Nhìn thế đẹp trai thế thôi mà chưa có người yêu đâu”
“Thôi đi! Con bé này!”
Câu nói của Kim bị cắt ngang, bởi cái xoa đầu mang tính “giáo huấn” của Dương và nụ cười bừng sáng của anh. Thôi nào, làm ơn đừng cười nữa đi! Cái tưởng tượng về một đứa con trai đẹp trai mà lạnh lùng, kiêu ngạo của tôi mới mấy phút trước đây thôi đã hoàn toàn biến mất. Và hiện giờ trong đầu tôi, chỉ có độc hình ảnh của người con trai thân thiện và có nụ cười rực rỡ này.
Thôi xong, có lẽ tôi thần tượng cái người con trai tên Dương này mất!
“Em học nhảy thật à?”
Người con trai ngồi ở góc phòng kia lên tiếng. Lạ thật, anh ta chẳng hề nhăn nhó, cũng chẳng hề quát mắng, vậy mà sao lại khiến tôi cảm thấy hơi… sờ sợ nhỉ? Phải chăng (vẫn) là do cái khuôn mặt không có một chút cảm xúc đấy?
“Ơ không ạ! Mặc dù em cũng thích, nhưng nhảy là một việc vượt quá khả năng của em” – Tôi vừa nói vừa chau mày, và cái chau mày của tôi, bỗng dưng lại làm Dương bật cười. Tôi thoáng bối rối vì phản ứng của anh ta, nhưng chợt nhớ ra rằng mình đang nói chuyện với người con trai kia, nên lại tiếp tục – “Nhưng mà nếu mọi người có chuyện gì cần thì cứ gọi em, dù không được tích sự gì nhưng em sẽ cố hết sức giúp đỡ.”
Tôi nhoẻn miệng cười, như thể tự an ủi trước câu nói lộ rõ vẻ vô dụng của mình. Mọi người trong phòng tập đều nhìn tôi chằm chằm, cả Kim nữa, liệu tôi có nói gì sai không nhỉ? Anh Dương bất giác xoa đầu tôi, hệt như cái cách anh vừa làm với Kim khi nãy, đoạn quay ra nói với người con trai có gương mặt vô cảm kia:
“Khánh này! Tao đang cần một người pha café đây. Chẳng phải bây giờ Mai trở thành stylist, không pha café cho tụi mình nữa rồi đấy sao? Không có café buổi sáng tao không chịu được.”
“Phải, phải! Em cũng thèm uống café!”
Kim đột ngột xen vào. Theo như trí nhớ của tôi, thì cả tháng Kim chỉ uống café có một lần, đó là khi cô bạn lớp trường ngồi cạnh Kim pha café cho cô chủ nhiệm nhưng bớt lại pha cho Kim một cốc. Là vì là của … bòn rút, nên mỗi tháng chỉ “rút ruột” được từng đó thôi mà. Nhưng mà Kim cũng không thích uống café cho lắm, bằng chứng là cô bạn luôn nhường lại cho những người ngồi xung quanh mình. Lí do Kim bỗng dưng hào hứng như thế, phải chăng là vì giúp tôi? Không rõ nữa, nhưng với Kim thì có khả năng lắm. Kim luôn là một người nhiệt tình, sẵn sàng vì bạn bè mà.
Anh Khánh nhìn bộ mặt hớn hở của anh Dương và Kim, sau đó nhìn qua phía sau, “chiêm ngưỡng” một loạt gương mặt của các thành viên trong phòng tập rồi mới nhìn tôi. Khi đó, tôi còn mải “vật lộn” với những suy nghĩ về Kim, nên quên không để ý xem thái độ của những người còn lại như thế nào.
Tôi nhìn anh Khánh, lại sợ sệt. Sợ hãi vốn là một trong những tính cách đặc trưng của tôi. Đừng nghĩ rằng tôi dám bước chân vào đây là tôi dũng cảm lắm, tôi giải thích rồi mà, mỗi khi nhìn thấy trai đẹp, bản thân tôi thường không kiềm chế nổi mình.
Anh Khánh cuối cùng cũng lên tiếng, và lần đầu tiên, tôi thấy trên mặt anh là một nụ cười, dù nó xuất hiện và biến mất đều rất nhanh.
“Bọn anh có nhiều việc cần giúp lắm, khi nào rảnh cứ đến đây nhé! Còn chuyện nhảy, khi nào em thích anh sẽ dạy cho em, không công!”
.
.
.
Vậy là công việc làm thêm của tôi bắt đầu một cách đầy phi lí như thế. Gọi là công việc làm thêm, nhưng tôi lại chẳng nhận một đồng lương nào từ phía nhóm nhảy của anh Khánh cả. Không phải là do các anh ấy không trả cho tôi tiền, mà là tự bản thân tôi nhận thấy công việc mình làm chỉ là những công việc lặt vặt, hơn nữa, mục đích ban đầu của tôi rõ ràng là không trong sáng chút nào, vậy nên tôi chẳng dám lấy tiền mà anh Khánh đưa cho tôi. Nhưng anh Khánh, và cả anh Dương nữa, đều nghĩ rằng do tôi ngại không nhận tiền, nên không dám đưa tiền cho tôi nữa, mà hai người đó, ngày nào cũng mua những thứ đồ lặt vặt cho tôi. Anh Dương thì hay mua đồ ăn, còn anh Khánh thì hay mua cho tôi những thứ đồ vụn vặt của đám con gái. Những thứ đó đều nhỏ bé nên rất khó từ chối, và sự thật, tôi chẳng muốn từ chối chút nào. Tôi thật kì lạ khi mình cảm thấy vui vui, mỗi khi mấy chị Dancers trong nhóm than thở ghen tỵ.
Đó là những ngày đầu thôi, chứ bây giờ do công việc quá nhiều, nên các chị ấy cũng chẳng có thời gian để chấp nhặt với tôi nữa. Cuối tháng này, tức là khoảng hai tuần nữa thôi, S.I.U – nhóm nhảy K-pop với nhóm trưởng là anh Khánh sẽ có màn biểu diễn đầu tiên trong một buổi offline lớn. Khỏi phải nói thì tôi cũng biết buổi biểu diễn này quan trọng với mọi người đến thế nào khi nhìn mọi người tập luyện tranh thủ mọi lúc mọi nơi. Những lúc như thế này, người tôi thương nhất là Kim, nó học cùng lớp với tôi, nghĩa là đang ở trong những ngày tháng cuối cùng của thời học sinh, trước mặt là hai kì thi lớn. Vậy mà ngày nào cũng như ngày nào, nó “vật lộn” với chín tiết ở trường, rồi lại phóng xe tới phòng tập để tập với mọi người. Bản thân tôi cũng mệt lắm, nhưng nhìn nó nỗ lực, nhìn mọi người vất vả, tôi lại chẳng dám ngơ, vậy là lại cùng Kim lên phòng tập. Trong lúc mọi người tập luyện thì tôi học bài, ai cần gì thì tôi sẽ ở ngay đó để giúp. Chỉ có vậy thôi mà mọi người cứ tìm cách “đuổi” khéo tôi về, nói rằng không cần giúp đỡ, chứ thực chất là lo sợ bài vở của tôi bị ảnh hưởng.
Ừ, nếu không muốn bị ảnh hưởng, thì có lẽ tôi không nên tham gia ngay từ đầu. Vì giờ đây, có vẻ như tôi trót yêu cái không khí luyện tập ở ngôi nhà cổ cuối đường Nguyễn Du này rồi. Tôi không biết phải nói như thế nào, nhưng mỗi khi nhìn mọi người tập nhảy, nhìn thấy mọi người đùa vui với nhau,… là tôi cũng cảm thấy vui lây, như thể mình cũng là một phần trong đấy.
“Được rồi! Tạm nghỉ một chút đi!”
Tôi lập tức dừng bút khi nghe thấy tiếng của anh Khánh vang lên, sau đó là ba tiếng vỗ tay ra hiệu cho mọi người thôi tập. Tôi đứng phắt dậy, chạy tới cây nước, rót nước rồi nhanh chóng bê tới cho mọi người. Anh Khánh là người đầu tiên lấy một cốc nước trên khay, rồi uống một hơi hết sạch. Khi nhìn thấy những giọt mồ hôi nhễ nhại trên mặt và cổ anh, tôi cũng không thấy hành động đó có gì là lạ.
“Của anh đâu?”
Anh Dương bước tới, những bước chân của anh dù sải bước thật dài nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi trong đấy. Tôi đưa cho anh một cốc nước, rồi đứng yên nhìn anh uống hết cốc nước đó. Thật là, cái người đâu mà ngay đến cả lúc mồ hôi nhễ nhại mà trông vẫn đẹp trai đến như thế? Xin thưa với các bạn, cho đến lúc này, tim tôi vẫn liên tục trễ nhịp, mỗi khi tôi vô tình thừa nhận rằng: anh Dương thật sự quá đẹp trai. Không ổn, không ổn tí nào!
“Hôm nay các anh tập tới mấy giờ thế?”
“Ừm! Chắc khoảng một tiếng nữa thôi!”
Anh Khánh trả lời, trong khi đặt lại cốc nước xuống khay. Anh Khánh luôn là người chính xác về thời gian, anh ấy nói khoảng một tiếng nữa, thì chắc hẳn là như thế. Nghe vậy, tôi cũng chỉ cười như thể ghi nhận câu trả lời.
Anh Dương đưa mắt nhìn đống sách vở đang vứt một xó của tôi rồi hỏi:
“Sao? Em có việc gì hả?”
“Dạ không! Anh biết em chỉ hỏi thế thôi mà!”
Tôi trả lời lại. Việc hỏi thời gian luyện tập của cả nhóm là câu hỏi mà ngày nào tôi cũng hỏi, như một thói quen, nhưng cũng chẳng để làm gì. Và dường như ngày nào anh Dương cũng hỏi lại tôi bằng câu hỏi như thế kia. Đúng là khó hiểu! Cứ làm như tôi ngồi không sinh nhàm chán ấy.
“Đại ca ơi hôm nay nghỉ sớm đi! Mai em kiểm tra hóa một tiết nè!”
Kim than thở, trong khi hai tay nó đang liên tục bóp vai cho anh Khánh. Nhìn điệu bộ của cô nàng rõ ràng là đang làm nũng mà. Anh Khánh quay qua nhìn Kim, khẽ lườm một cái, như thể yêu cầu cô nàng bỏ tay ra khỏi người mình. Đoạn, anh hỏi tôi:
“Mai kiểm tra hả?”
“Vâng! Hóa, sinh, văn, lý!”
“Vậy mai các chị kiểm tra nguyên ngày hả?”
Hoàng – cậu con trai kém tôi một tuổi, có gương mặt non choẹt mà giờ tôi đã biết tên, khẽ kêu lên. Tôi không trả lời, chỉ nhìn Hoàng rồi cười. Hoàng vốn dĩ là một người rất khó nắm bắt. Thằng bé luôn luôn … hớn hở và nhăn nhở trong mọi tình huống, nhưng chỉ trước mặt những người mà nó quen. Còn khi ra đường, Hoàng luôn tỏ ra mình là … một ngôi sao vậy, khi mà cằm của nó luôn trong trạng thái vuông góc với mặt đường.
“Thôi hai đứa về trước đi!”
Anh Khánh nói, khiến Kim ngay lập tức quay sang nhìn tôi cười, ánh mắt lấp lánh tỏ rõ sự sung sướng. Đúng là cả tuần này nó vất vả quá rồi mà. Đối với một đứa mê ngủ như Kim thì việc “lao động” quần quật cả ngày như thế này không khác gì tra tấn.
“Thôi nghỉ luôn đi!” – Anh Dương chép miệng – “Hai đứa ở lại đây đi ăn luôn rồi về cũng được!”
“Được được! Ăn là ok hết!”
Kim cười híp cả mắt lại, gì chứ nói đến ăn là cô nàng như thể được tiếp thêm năng lượng. Nhìn anh Khánh chần chừ suy nghĩ, mọi người trong nhóm đều nhao nhao lên kêu mệt, kêu đói, khiến anh Khánh miễn cưỡng gật đầu đầu ý. Rõ ràng một người ưa nguyên tắc như anh Khánh cũng chẳng chống lại được ý kiến số đông, nhất là khi mọi người hùa nhau theo anh Dương nữa chứ. Sau hai tuần ở đây, tôi mới nhận ra rằng anh Khánh là trưởng nhóm, luôn khiến mọi người phải ngoan ngoãn nghe theo mình. Nhưng mỗi khi anh Dương nổi hứng chống lại hoặc làm trái, thì hầu hết mọi người đều theo phe anh Dương. Thế mới biết sức ảnh hưởng của Hotboy là như thế nào.
.
.
.
Tôi theo mọi người vào quán KFC ở trên đường Lê Duẩn, một quán ăn gần phòng tập nhất có thể, bởi lẽ trời đã bắt đầu đổ mưa. Phải thừa nhận rằng tất cả những thành viên trong cái nhóm nhảy này đều quá ư là đại gia, khi tôi chưa từng chứng kiện bọn họ ăn một bữa nào xoàng xĩnh cả. Haizz, nghĩ đến điều đó thôi cũng thật đáng ghen tỵ, xã hội ngày nay đúng là phân hóa giai cấp kinh khủng lắm mà. Nói như thế thôi, chứ theo nhận xét của tôi, những người ở đây cũng chẳng phải loại “ăn chơi trác táng”, không biết suy nghĩ đâu mà.
“Để em đi gọi đồ!”
Sau khi kịp thời ghi nhớ món ăn mà mọi người chọn, tôi quyết định đứng lên ra gọi món. Dù sao thì cái đứa thực hiện những việc lặt vặt cho nhóm chính là tôi mà. Vừa lúc tôi đứng lên định đi, thì tôi thấy anh Dương cũng đứng lên theo tôi:
“Đợi anh đi cùng!”
“Anh cứ ngồi đấy đi. Không sao đâu mà!”
“Em định bê hết chỗ đồ ăn kiểu gì?”
Anh Dương nhún vai trả lời, rồi nhanh chân bước ra quầy gọi đồ trước cả tôi. Trời ạ! Đã bảo đừng có đối tốt với người ta mà. Cái thể loại đẹp giai mà tốt tính là nguy hiểm lắm có hiểu hay không chứ?
Tôi nén tiếng thở dài, miễn cưỡng đi theo sau lưng anh. Thật may vì hôm nay cũng không đông lắm, chỉ có khoảng bốn, năm người đang gọi đồ. Tôi nhanh chóng để ý rằng bọn họ đều là nữ, và cũng trạc tuổi tôi. Đúng như dự đoán của tôi, ngay khi vừa nhìn thấy anh Dương, bọn họ tự động… đứng dạt sang hai bên, nhường chỗ cho anh ấy mua đồ trước. Thế đấy, không chỉ có mình tôi là mê giai đẹp.
Anh Dương cũng nhận ra điều đó, bèn nở một nụ cười cảm ơn bọn họ, rồi tiếp tục gọi đồ. Quả là biết cách giao lưu mà! Cái nụ cười bừng sáng đấy không chỉ khiến cho một mình tôi khó xử đâu nhé, nhìn gương mặt hớn hở của mấy cái nàng kia là đủ biết rồi.
“Nhóc! Ăn kem không?”
Anh Dương bỗng giật giọng gọi, khiến tôi giật mình. Tôi nhìn anh chằm chằm, rồi nhìn ra tấm bảng món ăn. Hờ hờ, cuối đông đầu hè, ăn kem ngon phải biết. Mà đâu cứ nhất thiết phải theo dịp nào, với một đứa “nghiện” kem như tôi, thì ăn kem quanh năm suốt tháng cũng được. Vậy mà lúc này, không hiểu sao tôi lại từ chối.
“Dạ không! Anh muốn ăn thì ăn đi ạ!”
“Không, anh đâu thích thứ đó! Tưởng em thích thì mua cho em thôi. Mà nhóc, đừng suốt ngày vâng vâng dạ dạ thế. Anh… ngại!”
Tôi đứng đơ ra nhìn anh. Ơ hay, người phải ngại là tôi mới đúng, cớ sao anh lại ngại? Được đi phía sau, nhìn anh thì vui thật đấy, nhưng tôi vẫn thấy ngại nhiều lắm. Nhất là những lúc đi cùng anh, mọi người nhìn anh đầy ngưỡng mộ và nhìn tôi đầy vẻ soi mói. Nhưng dù sao tôi cũng dần quen với việc đấy rồi, vốn dĩ chẳng thể phớt lờ đi, chỉ là cố tình hay giả vờ như không nghe thấy mà thôi.
Quán ăn bắt đầu bật nhạc. Thật tình cờ, tôi nhận ra đó là giai điệu của một bài hát K-pop: "Mona Lisa" của MBLAQ. Tôi cũng nghe thấy tiếng “ồ” lên rõ to của mọi người trong nhóm, “bắt sóng” nhanh thật, khỏi phải nói thì tôi cũng biết rằng bọn họ đang phấn khích đến nhường nào. Bên cạnh tôi, anh Dương cười híp mắt, rồi bắt đầu…nhảy theo giai điệu vũ đạo của Mona Lisa, mặc cho xung quanh mọi người đang nhìn anh chằm chằm, có một số người còn … rút điện thoại ra để quay nữa. Ôi thật là!
“Anh Dương!”
Tôi mím môi, thì thào gọi tên anh. Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của chàng Hotboy đẹp trai kia, tôi phải vô cùng khổ sở mới có thể nhịn được cười. Phớt lờ, hoặc là không hề để ý đến gương mặt đỏ lừ vì nín cười của tôi, anh vẫn không ngừng … nhảy nhót. Tôi vẫn cố nín cười bằng một cái chép miệng:
“Anh cứ nhảy đi nha! Em bê đồ vào cho mọi người đây!”
“Ấy không! Để anh bê cho!”
Ngay lập tức, anh Dương đã thôi nhảy nhót như một gã hề, và lại tiếp tục cười tươi rói. Ghét thật, cứ cười mãi là sao? Tôi lảng tránh nụ cười của anh, giả vờ đưa mắt ra ngoài đường. Tình cờ, đập vào mắt tôi, là hình ảnh một đứa bé đang đứng co ro trong bốt điện thoại ở bên kia đường. Trời vẫn mưa nặng hạt, và có lẽ đó là lí do duy nhất trói chân con bé ở đó. Trời còn mưa to lắm, nếu muốn hết mưa, chắc còn rất lâu nữa cơ.
“Nhóc! Anh bê vào trước nhé, còn nước_”
Đây là lần đầu tiên tôi không để ý đến lời nói của anh Dương, bởi lẽ tôi chợt nhớ ra chiếc áo mưa mà sáng nay mẹ đã nhét vào cặp mình. Sáng nào trước khi tôi đi học, mẹ cũng nhét áo mưa vào cặp, mặc cho tôi nhăn nhó, phụng phịu, và thậm chí là ngày nào cũng vứt ra ngoài. Tôi chạy như bay tới chỗ bàn ăn nơi mọi người đang ngồi, vội vàng lấy chiếc áo mưa nhét trong cặp ra, rồi lại chạy ra ngoài cửa trước gương mặt ngơ ngác của mọi người. Tôi đẩy cửa, chạy sang bên đường, tới bên cạnh đứa bé gái đang sắp mếu, chẳng rõ vì sợ hay vì lạnh.
Lí do duy nhất tôi muốn đưa chiếc áo mưa cho đứa bé này, là vì khi nhìn thấy nó, tôi bỗng nghĩ tới mình trước đây. Hồi còn bé, mọi người đều nói tôi giống con trai, chứ không giống con gái chút nào. Có lẽ vì kiểu tóc, ăn mặc, cũng như hay nghịch những trò chẳng giống ai, nhưng suy cho cùng thì tôi cũng vẫn là con gái. Có lần tôi cùng đám bạn hàng xóm trốn ra Cung Văn Hóa chơi. Biết trời sắp mưa, bọn nó liền rủ nhau đi về, tất nhiên là có rủ tôi, nhưng vì mải chơi nên tôi vẫn ngồi lì ra đó. Kết quả là khi trời mưa to, mọi người đã về hết, chỉ còn một mình tôi đứng co ro ở trạm chờ xe buýt.
“Này em!”
Tôi nhìn con bé, khẽ lên tiếng. Tôi không phải là một người giỏi giao tiếp cho lắm, nói chuyện với người lạ rõ ràng là một việc thử thách tôi.
Con bé ngước lên nhìn tôi, gương mặt lấm lem của nó làm tôi buồn cười. Nó nhìn tôi thoáng sợ sệt, sau đó ánh mắt dần chuyển sang tò mò. Đến lúc ấy, nó mới đáp lại:
“Chị gọi em ạ?”
“Ừ!” – Tôi cười, cố làm vẻ thân thiện với nó, để nó không cảm thấy sợ sệt mình – “Nhà em ở đâu thế?”
“Ở ngõ Văn Chương ạ!”
À, tôi biết nơi này! Đó là một ngõ khá lớn ở trên đường Khâm Thiên, tôi đã từng đến đó chơi vài lần. Từ đó đến đây cũng không xa cho lắm, nhưng với một đứa trẻ con, đi chơi một mình như thế là quá xa rồi.
“Em không có áo mưa phải không? Chị cho em mượn để về nhà nhé?”
“Chị cho em mượn ạ? Thế còn chị?”
Con nhóc hỏi với giọng hơi nghi ngờ, có lẽ do nhìn thấy những giọt nước mưa cứ nhỏ từ tóc tôi xuống đất. Chà, con bé này cũng biết suy nghĩ thật, chả bù cho tôi hồi bé, ai cho cái gì cũng nhận ngay. Tôi lại cười.
“Nhà chị ở ngay kia thôi, chị không cần nó đâu!”
Vừa nói, tôi vừa chỉ tay sang bên đường. Con bé nhìn theo hướng tay chỉ của tôi, gương mặt thoáng ngạc nhiên, giọng nó lanh lảnh, nghe rất đáng yêu.
“Chị ở KFC sao? Chị là chủ ở đấy à?”
“À không!” – Ôi trời, sao trẻ con lại rắc rối đến thế cơ chứ? Nói dối trẻ con là không tốt, nhưng mà thôi, trót đâm lao rồi thì phải theo lao thôi – “Chị… làm việc ở đấy!”
“Chị nói dối!”
Con bé chề môi, nét mặt phủ nhận. Chậc, sao đáng ghét thế hả trời? Tôi là tôi không thật sự yêu quý trẻ con đâu nhé, lòng thương người thì tôi có thừa, nhưng mà kiên nhẫn thì tôi không dám chắc.
“Được rồi bé! Mau về nhà đi!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi, trước khi tôi định trả lời con bé. Tôi quay lại nhìn, là anh Dương. Tin được không nhỉ, anh mang áo mưa sang đây cho tôi, mặc cho mưa làm gấu quần và cả đôi giày đắt tiền mới tinh của mình ướt nhẹp. Tôi chưa bao giờ hình dung ra hình ảnh của anh như thế này, có lẽ tại cái vẻ ngoài hoàn hảo của anh và những bộ đồ đắt tiền, khiến tôi luôn mặc định anh xuất hiện với những gì tuyệt vời nhất.
Tôi rời mắt khỏi anh, quay lại với đứa bé kia. Tôi dúi chiếc áo mưa vào tay con bé, rồi mỉm cười đầy vẻ trấn an. Cười mỉm có vẻ không hợp với một đứa hay nhăn nhở như tôi cho lắm, nhưng cái con bé bướng bỉnh kia làm tôi khó xử ghê gớm.
Thật may lần này con bé cũng chịu nhận lấy, nó nhìn tôi, nhìn anh Dương, định nói điều gì đấy, xong cuối cùng lại mặc áo mưa vào rồi chạy biến đi. Tôi nhìn theo cái dáng nhỏ xíu của nó xiêu vẹo dưới làn mưa nặng hạt, bỗng chợt mỉm cười. Vừa lúc đó, giọng nói của anh Dương kéo tôi về với thực tại.
“Này nhóc! Cô làm việc cho tôi nha, không phải đi bán mạng đi giúp thiên hạ thế nha!”
Tôi nhìn anh, bỗng dưng bật cười. Nhất là khi giọt nước mưa trên chiếc áo mưa rơi xuống mũi anh, rồi chảy xuống dưới cổ. Anh đang đứng trước mặt tôi, rõ ràng với tư cách một người bạn, chứ không phải thần tượng, phải không? Ừ nhỉ, suốt hai tuần qua, dường như chỉ có tôi ngu ngơ vẫn tôn anh lên làm thần tượng, chứ anh vẫn đối xử với tôi hệt như mọi người trong nhóm đó thôi.
“Nhóc!” – Anh lại gọi tôi, rõ ràng là thích gọi giật giọng như thế mà – “Về nhanh thôi! Mọi người đang đợi đấy!”
“Vâng!”
Tôi cười, dù vẫn đang chìm trong những suy nghĩ của mình, nhưng vẫn lững thững bước sau lưng anh Dương. Anh Dương đang đi bỗng dừng lại, quay lại nhìn tôi nhíu mày.
“Tôi lội mưa qua đón cô, rồi cuối cùng cô lại đội mưa về hả?”
“Ơ! Chứ sao ạ?”
“Chui vào đây!”
Anh Dương giang rộng tay để căng rộng chiếc áo mưa cho tôi chui vào. Tôi nhìn anh thêm chút nữa, cố nén sự kinh ngạc trong đáy mắt, rồi cắn môi, … rón rén chui vào trong. Cái tình huống này mới thật sự là ngại này. Đi chung cùng anh Dương dưới cái áo mưa bé xíu, cánh tay anh vòng qua người tôi, và thỉnh thoảng tay anh còn khẽ chạm vai tôi nữa. Đã nói rồi, mê giai thì tôi có mê đấy, nhưng tôi vẫn là một đứa con gái có giáo dục cơ mà. Ngại, thật sự là ngại quá đi!
Cuối cùng thì chúng tôi cũng quay lại quán KFC, tôi đứng yên nhìn anh Dương rũ rũ chiếc áo mưa. Không ổn, rõ ràng là không thể rời mắt khỏi cái con người này. Tôi thở dài, miễn cưỡng tiến về phía bàn ăn trước anh. Kim nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, khẽ chép miệng:
“Ướt hết rồi này!”
“Dương! Rõ ràng là anh đi đón người ta, sao bây giờ cả hai cùng ướt là sao?”
Trang – chị Dancer xinh đẹp nhất nhóm không nén nổi tiếng cười, khi thấy anh Dương bước lại gần với với dáng vẻ cũng không còn long lanh như thường ngày. Anh Dương nhìn mọi người bằng gương mặt ngơ ngác, trong khi tay đưa lên vò đầu khiến cho nước mưa văng tung tóe.
“He he! Coi như tắm mưa vậy, giờ tui mới biết chạy mưa sướng đến thế!”
“Gì chứ? Chẳng lẽ anh chưa tắm mưa bao giờ?”
Tuấn - người con trai ít tuổi nhất nhóm lên tiếng với một điệu bộ nghi ngờ. Tuy rằng cậu ta là người ít tuổi nhất, còn ít tuổi hơn cả Hoàng, nhưng khi Tuấn đi chung với anh Dương hay anh Khánh, cấm có ai nói rằng cậu ta ít tuổi hơn. Một phần cũng vì chiều cao mét tám của cậu ta, một phần cũng là do gương mặt vô cùng người lớn.
“Chưa!” – Anh Dương thật thà trả lời – “Đây là lần dầu tiên đấy!”
“Ha ha, vậy thì anh phải cảm ơn Linh rồi!”
Kim cười ồ lên, trong khi những người còn lại còn đang trợn tròn mắt kinh ngạc vì lời thú nhận của anh Dương. Anh Khánh bỗng hắng giọng, đưa mắt về phía Kim.
“Ăn nhanh đi! Chẳng phải còn phải về sớm học bài hả?”
“Vâng vâng! Em biết rồi!”
Kim thè lưỡi, cố ý trêu chọc bộ dạng nghiêm khắc của anh Khánh, khiến mọi người cũng bật cười, rồi nhanh chóng quay lại ăn. Kể cũng lạ, anh Khánh mới hai mươi tuổi đầu, sao mà giống ông cụ non thế nhỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT