Tôi nhăn mặt sau câu hỏi chứa đầy sự mỉa mai của Quân, bảo tôi tuyệt vọng, ắt hẳn Quân đang muốn nhắc đến chuyện của anh Dương. Tối hôm qua khi lao xe theo tôi, Quân đã chứng kiến được toàn bộ dáng vẻ thất thần của tôi khi tôi biết mình đã đến trễ. Và cậu ta cũng đã chạy xe song song với tôi đến tận khi tôi trở về, mà yên lặng không nói một lời nào.

“Anh ấy chỉ đi xa mấy ngày thôi mà, làm sao tôi phải tuyệt vọng cơ chứ?”

“Cậu chấp nhận để anh ấy trở thành diễn viên thật sao?”

“Chấp nhận?” – Tôi ngạc nhiên trước câu hỏi lạ đời của Quân – “Tại sao tôi phải phản đối? Đó là mơ ước của anh ấy mà.”

“Nghề diễn viên rất bạc, cậu biết điều đó chứ? Trở thành người của công chúng, phải khoác một chiếc mặt nạ khác lên người. Đôi khi anh ấy sẽ diễn với cả cậu, cậu không lo sợ điều đấy sao?”

“…Tôi chưa bao giờ nghĩ đến.”

Tôi trả lời Quân mà mắt vẫn dán chặt vào bức tranh vẽ của con bé Bông: một ngôi nhà mái ngói đỏ với những bông hoa màu xanh da trời. Trông thật kì cục và xa rời thực tế. Dẫu biết là nhìn vào sẽ rất khó coi, nhưng Bông vẫn một mực làm theo ý mình chỉ bởi vì nó thích và nó chỉ chịu thôi ý tưởng đó khi mà bị Quân giật lấy cây bút chì màu mà thôi. Anh Dương có lẽ cũng như vậy. Anh cũng là một người có chút ít tiếng tăm trong giới trẻ, nghĩa là anh cũng có khá nhiều mối quan hệ, quen biết nhiều, ắt hẳn anh cũng phần nào hiểu được cái thể giới mà mình định bước chân vào sẽ ra sao, sẽ có những thứ thách gì đang chờ đợi mình. Nhưng anh vẫn lựa chọn là sẽ theo đuổi nó đến cùng, bởi lẽ đó là giấc mơ của anh, là con đường mà anh lựa chọn.

Dù sao thì điều Quân nói cũng không phải không có lí, một khi anh đã là diễn viên rồi thì sẽ có rất nhiều thứ thay đổi, thậm chí còn có thể anh sẽ không dành nhiều thời gian cho tôi như trước đây nữa. Nhưng mỗi khi nhớ đến ánh mắt sáng lấp lánh và tràn đầy hy vọng của anh ở buổi casting, tôi lại không thể suy nghĩ thêm quá nhiều. Có lẽ tôi nên gật đầu ủng hộ anh, chứ không phải là giành lấy cây bút màu từ tay Bông như Quân. Quân có thể ngăn cản được Bông, nhưng tôi không đủ tự tin làm như vậy với anh Dương. Tôi chưa bao giờ hỏi anh, thậm chí chưa bao giờ tự thắc mắc rằng giữa tình yêu với công việc, anh sẽ ưu tiên cho cái nào. Cô chủ nhiệm cấp ba của chúng tôi đã từng có lần nói khi đứng giữa hai điều đó, đàn ông chọn sự nghiệp là lẽ hiển nhiên. Vậy nên, tôi nghĩ bản thân mình chẳng có lí do gì để phản đối con đường mà anh lựa chọn như lời Quân cả.

“Mỗi người trong chúng ta đều có giấc mơ của riêng mình mà.”

“Nhiều khi chúng ta cũng đành phải trì hoãn giấc mơ vì những người quan trọng với mình.”

Giọng Quân vang lên thật nhẹ. Tôi cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi bức tranh mà ngước lên nhìn cậu ta. Quân đang nghĩ tới hoàn cảnh của chính mình hay sao? Phải rồi, chỉ vì sự phản đối của bố, cũng như sự dọa dẫm của mẹ mà Quân đành phải chấp nhận từ bỏ Hiphop và đi du học. Bố mẹ cậu ta thật tệ khi đã lợi dụng lòng yêu thương của con trai mình như vậy.

“Cậu biết vì sao trước tôi tự tử không?”

“Vì anh Dương?”

“Hâm à?” – Tôi bật cười trước suy nghĩ ngớ ngẩn của Quân – “Thật ra thì có nhiều chuyện lắm. Lúc ấy tôi phát hiện ra bố mình có con riêng, còn mẹ thì xé tờ phiếu dự thi đại học của tôi.”

“Vậy sao cậu…”

“Mẹ tôi chỉ dọa tôi thôi. Nhưng cũng làm tôi sợ suýt chết. Lúc tôi tỉnh dậy, mẹ đã bảo rằng dù mẹ không ủng hộ, nhưng đó là ước mơ của tôi, là con đường mà tôi đã chọn nên mẹ sẽ không bao giờ vứt bỏ.”

“Cậu thật may mắn vì có người mẹ như thế.”

“Không đâu, tất cả chúng ta đều may mắn khi có bố mẹ quan tâm vậy mà. Chỉ là cách nhìn nhận mọi chuyện giữa hai thế hệ khác nhau mà thôi.”

“Quan tâm? Cậu chưa nhìn thấy cái cách bố mẹ tôi chối bỏ niềm đam mê của tôi đâu, như thể nó là dịch bệnh vậy.”

“Cậu đã bao giờ nói với bố mẹ vì sao mình nhảy chưa?”

“…Chưa.”

“Vậy đã bao giờ nói mình muốn trở thành vũ công chưa?”

“…Chưa.”

“Hay đơn giản là nói vì sao cậu thích Hiphop?”

“Chưa.”

“Ngốc, thế thì làm sao bố mẹ cậu có thể hiểu được nó quan trọng với cậu đến dường nào?”

“Tôi có nói họ cũng chẳng nghe đâu.”

“Cậu chưa thử thì làm sao biết được cơ chứ? Vì ước mơ của mình, cũng đáng để thử một lần mà.”

Quân cười xòa trước câu nói của tôi, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Lời tôi nói không biết ngấm được vào đầu cậu ta bao nhiêu, nhưng dù sao thì tôi cũng mong Quân có thể thẳng thắn nói chuyện với bố mẹ về đam mê của mình. Sự nghiệp mà liên quan đến Hiphop, chưa bao giờ lọt vào tai, vào mắt phụ huynh cả. Anh Khánh cuối cùng đã phải đầu hàng, bỏ ngang giấc mơ của mình do vấp phải sự phản đối của bố mẹ, bây giờ lại đến lượt Quân nữa hay sao? Tôi không chắc chắn rằng khi nói chuyện thẳng thắn, bố mẹ Quân có thể thay đổi suy nghĩ, nhưng dù sao thì đó cũng là một cơ hội, nhìn cậu ta chán nản buông xuôi, với tư cách là một người bạn, tôi cũng chẳng đành lòng.

“Anh ơi, em buồn ngủ.”

Vứt đống vở và màu vẽ sang một bên, Bông sà vào lòng anh trai nó, đưa tay dụi dụi mắt làm nũng. Trẻ con lạ thật, mới khi nãy nhìn nó còn nhớn nhác, hùng hổ “cãi” lại tôi về chuyện tô màu cho bức tranh, vậy mà bây giờ gương mặt đã xị ra như con mèo rồi. Chẳng đợi sự đồng ý của Quân, con bé nằm dài ra trên đùi anh mình, đôi mắt chớp chớp như chờ đợi điều gì đấy.

“Em phải dọn đồ đi rồi mới được ngủ chứ.” – Quân tuy lớn giọng phàn nàn, nhưng tay vẫn đang gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt con bé.

“Để tôi dọn cho.”

Tôi quay qua xếp lại đống sách vở, cũng như cất gọn bút màu vào hộp. Nhìn bộ dạng ngái ngủ của Bông, tôi đoán nó sẽ gom hết đống này vào một xó mà vứt mất. Bông vẫn đang nằm cuộn tròn trong lòng anh trai mình, nó khẽ kéo vạt áo Quân:

“Anh, hát!”

“Hát gì chứ? Có người ở đây mà.”

“Không. Anh hát ru như mọi khi cơ. Đi mà!”

“Được rồi, được rồi. Anh hát.” – Quân chép miệng – “Bé ơi ngủ đi, đêm đã khuya rồi…”

“Đã đến đêm đâu.”

“Em có ngủ không thì bảo?”

“Dạ.”

“Để những giấc mơ đẹp…”

.

.

.

“Anh, kem của em!!!!!!”

“Em ồn quá, chị Thiên Thần đang ngủ đấy.”

“Nhưng…nhưng em muốn ăn!”

“Sắp đến giờ ăn cơm rồi, ăn cơm xong em mới được ăn.”



Tôi giật mình tỉnh dậy bởi những âm thanh ồn ào phát ra từ tầng dưới. Quái thật, sao hôm nay nhà tôi lại nhộn nhịp đến vậy cơ chứ? Có khách hay là ai ở quê mới lên thăm đây? Ngủ một tí cũng không yên, đã đến nhà người ta còn mất trật tự như vậy đấy. Ngồi trên giường, tôi đưa mắt nhìn quanh phòng, vẫn chưa hết ngái ngủ. Ơ, đây đâu phải phòng tôi. Căn phòng này toàn giấy gián tường Hello Kitty, tôi đâu có “ngây thơ” đến độ này cơ chứ.

Ơ khoan, đây là phòng Bông hay sao mà!

Tôi nháo nhác nhìn quanh, nhận ra suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu mình là đúng. Đây là phòng Bông, hẳn không phải phòng tôi, và dĩ nhiên là tôi vẫn đang ở nhà của Quân. Gì thế này, sao tôi lại có thể hồn nhiên ngủ ở đây được cơ chứ? Tôi nhớ là khi nãy tôi chủ định đợi Bông ngủ rồi sẽ về, thế mà cuối cùng Quân hát ru Bông ngủ, lại thành ra…hát ru tôi. Xấu hổ chết mất! Trước là ở nhà anh Dương, bây giờ lại đến nhà Quân, sao tôi cứ đến nhà ai là lại lăn ra ngủ thế này. Quân thật tệ, sao không gọi tôi dậy?

Năm giờ chiều rồi, tôi đã ngủ lâu đến như thế sao? Chỉ tại tối qua nằm suy nghĩ linh tinh đến khuya đây mà. Về thôi, có lẽ tôi không bao giờ dám gặp lại Quân nữa đâu. Chuyện này đúng là cực kì đáng xấu hổ mà!

Tôi vớ lấy túi xách, quyết định rời khỏi giường mà ra về. Ơ mà lúc nãy tôi ngồi dưới đất cơ mà nhỉ, sao ngủ cái lại thành ra nằm trên giường Bông rồi? Mà thôi, tôi đang lãng phí thời gian đấy, chuồn thôi.

“Cháu dậy rồi à?”

Tôi vừa xuống đến chân cầu thang, đã ngay lập tức bị mẹ Quân “tóm”, câu nói của bà khiến cho Quân đang ngồi xem tivi ở phòng khách cũng phải ngoái lại nhìn tôi, không quên nở nụ cười nhếch mép đầy vẻ giễu cợt. Gãi đầu đầy vẻ ái ngại, tôi chỉ biết cười trừ:

“Cháu xin lỗi, tại hôm nay cháu dậy hơi sớm cho nên… Cháu xin phép về trước ạ.”

“Ơ, cháu ở lại ăn cơm với cô đã.”

“Thôi ạ, cháu…”

“Quân dặn cô thổi cơm cho cả cháu mà.”

“Dạ?”

Nghe theo lời bà, tôi quay sang nhìn Quân đầy vẻ nghi ngờ. Cầm điểu khiển tivi cho nhỏ tiếng đi, đồng thời chuyển kênh sang MTV, Quân nói mà không buồn quay lại nhìn tôi:

“Đâu thể để khách đến nhà rồi về với cái bụng đói được. Đằng nào mẹ tôi cũng nấu cơm rồi, cậu ở lại ăn đi.”

“…Cô ơi, để cháu giúp cô nhé.” – Sau khi bị Quân đặt vào tình thế đã rồi, tôi chẳng còn cách nào để từ chối, đành phải miễn cưỡng quay sang nói với mẹ cậu ta như vậy.

“Không cần đâu, xong cả rồi mà. Cháu ra kia ngồi chơi với anh em nó đi.”

“Nhưng…”

“Ê, ra đây tôi bảo!”

Tôi cắn môi trước câu nói như thể ra lệnh của Quân. Cậu ta nghĩ đây là nhà mình nên muốn ra lệnh, sai khiến tôi như thế nào cũng được hay sao chứ? Nếu mẹ Quân không ở đây, tôi thề sẽ chửi cho cậu ta một trận đấy. Tôi lại gần và ngồi đối diện Quân, bực bội hỏi:

“Gọi gì?”

“Cậu phải ở lại đây ăn cơm.”

“Tại sao?”

“Hôm nay bố tôi đi công tác về.”

“Liên quan gì đến tôi cơ chứ?”

“…Có lẽ tôi sẽ nói chuyện vói bố mẹ. Vì thế tôi cần cậu ở đây.”

“Nhưng tôi làm được gì cơ chứ? Bố cậu còn chẳng biết tôi là ai cả.”

“Không. Chỉ cần cậu ở cạnh tôi thôi.”



Bữa cơm tối ở nhà Quân diễn ra nhanh chóng. Tôi đã gặp được bố Quân và cũng phần nào hiểu được lí do vì sao cậu ta lại dễ dàng chấp nhận theo sự sắp đặt của gia đình mình như vậy. Bố cậu ta là một người đàn ông thành đạt, nhưng vô cùng nghiêm khắc. Ngồi ăn cơm cùng gia đình Quân mà tôi thấy không khác gì cực hình, bởi lẽ chẳng có lấy một vài câu hội thoại ngắn ngủi nào diễn ra trong bữa ăn. Ngay đến Bông là con bé lắm lời bậc nhất, cũng ngoan ngoãn ngồi ăn hết phần cơm của mình mà không dám ho he một tiếng nào. Quân có vẻ khá căng thẳng trước việc quyết định nói chuyện với bố mẹ của mình, bởi lẽ trong bữa cơm, cậu ta hầu như không động đũa tí nào.

“Bố, con không muốn đi du học.” – Quân nói một cách đột ngột, có phần hơi gấp gáp, có lẽ do cảm giác hồi hộp. Dù đã được Quân cho biết trước nhưng tôi vẫn cảm thấy bất ngờ, hẳn là bố mẹ Quân cũng ngỡ ngàng lắm khi nghe điều ấy từ chính miệng Quân.

“Có chuyện gì đợi bạn con về rồi nói.” – Tôi thấy bố Quân thoáng cau mày rồi hạ giọng, có lẽ ông cũng cảm thấy khó xử nếu như phải trách mắng Quân trước mặt tôi. Cách nói của ông từ tốn, không đe dọa, nhưng vẫn có ý nhắc nhở rất rõ ràng.

“Không, con muốn nói xong chuyện này ngay bây giờ.”

Quân vươn thẳng người, tay vịn vào thành bàn, thái độ của bố cậu ấy như thế làm cho ai cũng sợ, nên tôi có thể hiểu bây giờ Quân đang căng thẳng lắm.

“Ít nhất cũng phải đợi đến sau bữa cơm.”

Bố Quân vừa nói, vừa gắp thêm một ít thức ăn vào bát, khẳng định dù cho Quân có nói gì vào lúc này ông cũng sẽ không quan tâm, bởi những quy tắc không được đặt ra để làm trái đi. Tôi nhận ra Quân quay sang nhìn mình như thể muốn hỏi cậu nên làm thế nào, nhưng tôi không biết phải đáp trả ánh mắt ấy ra sao cả. Trước đó tôi khuyên Quân hãy làm theo những gì mà cậu ấy thích, nhưng hiện tại, tôi nhận ra bố Quân chính là cửa ải khó vượt qua nhất, mà nếu tiếp tục tranh luận, tôi chỉ sợ ông sẽ nổi giận và càng không thể thấu hiểu cho Quân mà thôi.

“Thôi Quân, con đừng nói lung tung nữa, ăn nhanh đi, Linh, cháu cũng ăn thử món cô nấu xem thế nào.” – Mẹ Quân cuối cùng cũng lên tiếng để xoa dịu nỗi căng thẳng, ánh mắt của chúng tôi bị đứt quãng khi bà gắp một ít cá bỏ vào trong bát cho tôi. Sự im lặng ngột ngạt làm cho hai tiếng cảm ơn của tôi lọt tõm vào trong không khí.

“Mẹ, con không phải đang nói lung tung, con thật sự quyết định không đi du học nữa, con muốn ở lại Việt Nam.”

“Để làm gì?” – Dường như mất hết kiên nhẫn, bố Quân đặt bát cơm xuống bàn, giọng nói đều đều như đang được phát từ một cái máy thu thanh.

“Con thích Hip-hop, con thích nhảy, con sẽ đi theo con đường mình lựa chọn.”

“Đừng nói như thể nhảy nhót là một cái nghề, không có tương lai đâu con ạ.”

“Không, với con nhảy chính là một nghề, chỉ cần con cố gắng…”

“Mày thì hiểu được cuộc sống bao nhiêu?”

Tôi giật mình bởi tiếng đập tay xuống bàn của bố Quân. Bé Bông ngồi bên cạnh tôi mặt mày tái mét, con bé quờ quạng nắm vào tay tôi bên dưới bàn. Tôi lờ mờ cảm nhận được sự tức giận của bố có lẽ là một điều rất kinh khủng đối với Bông. Bản thân tôi cũng cảm thấy sợ vì bố Quân và bố tôi khác nhau nhiều quá. Mẹ Quân nhìn tôi, cười một cách gượng gạo, bà cố gắng giật tay áo của chồng nhưng không dám nói xen vào.

“Bây giờ con còn trẻ, suy nghĩ còn hời hợt lắm, bố mẹ biết cái gì mới là tốt cho con, tốt nhất là quên cái việc nhảy nhót vớ vẩn ấy đi, đừng để bố phải nói thêm một lần nào nữa.”

Sau cơn giận dữ, bố của Quân cố gắng chốt hạ mọi thứ trong một câu nói, gương mặt ông vẫn còn sắt lại. Tôi len lén nhìn Quân, hình như cậu ấy sốc, dù kết quả như thế này cũng đã nằm trong một phần dự đoán; nhưng phải nghe từ chính miệng bố nói rằng ước mơ của mình là hời hợt, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không thấy dễ chịu gì.

“Tốt cho con chính là bắt con làm điều mình không thích, tốt cho con là ép con đi con đường mà con biết chắc chắn là sự lựa chọn sai lầm, bố gọi tất cả những điều đó là tốt cho con sao?”

Quân đứng hẳn lên khỏi ghế, phản ứng lại một cách mạnh mẽ. Tôi nghe thấy giọng Quân hơi run rẩy và kích động. Đột nhiên, cảnh tượng này khiến tôi nhớ đến bản thân trước đây khi tranh cãi với mẹ về quyết định chọn trường. Giá như, bố của Quân cũng chịu thừa nhận mong muốn của cậu ấy như mẹ tôi đã làm thì có lẽ Quân sẽ không khó khăn để mở lòng đến vậy.

“Linh, ăn xong chưa, tôi chở về.”

Đột nhiên bị nhắc đến tên, tôi gật đầu một cách vô thức. Ngay lập tức, cổ tay tôi bị lôi kéo đi. Lúc này tôi chỉ biết lắp bắp xin phép bố mẹ Quân là về trước rồi để mặc cậu ta lôi mình ra khỏi nhà. Con bé Bông vẫn ngồi yên tại chỗ, dáng vẻ như thể lo lắng cho anh trai, muốn chạy theo, nhưng sau khi lén đưa mắt nhìn bố mình thì nó cũng chỉ biết ngồi im tại chỗ mà ôm lấy bát cơm, gương mặt cắt không còn giọt máu.

“Lên đi.”

Quân nói như thể ra lệnh cho tôi. Tôi đứng phía sau lưng Quân, hoàn toàn chẳng thể nhìn được xem nét mặt của Quân lúc này như thế nào. Nhưng từ giọng điệu lạnh lùng ấy, tôi cũng có thể nhận ra cậu ta đang bị tổn thương nhiều lắm.

“Tôi đèo cho.”

Dường như tôi đã nói lên một điều vô cùng ngu ngốc. Dù rằng bản thân mình lo sợ với tâm trạng kích động của Quân hiện tại sẽ không làm chủ được tay lái một cách an toàn, nhưng tôi cũng không nên tỏ ý như vậy. Bố mẹ Quân đã không đặt lòng tin vào cậu ta rồi, sao đến tôi cũng…

Im lặng một lúc, Quân mới khẽ thở dài:

“Không sao đâu. Đèo cậu tôi sẽ không đâm vào đâu hết.”

“Ừ.”

Tôi đáp nhẹ rồi leo lên xe, tự an ủi mình là nên tin tưởng vào Quân một chút. Đẩy cậu ta vào tình cảnh như bây giờ, một phần lỗi ắt hẳn phải thuộc về tôi. Nếu có thể quay ngược lại thời gian, có lẽ tôi vẫn sẽ khuyên Quân nên thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình với bố mẹ, nhưng sẽ cần chuẩn bị kĩ lưỡng hơn. Nếu hôm nay tôi không có mặt trong bữa cơm gia đình đấy thì không hiểu bố Quân sẽ mắng chửi cậu ta đến mức nào nữa.

“Tôi xin lỗi.”

Tôi cuối cùng cũng quyết định lên tiếng sau hơn nửa tiếng “đông cứng” vì ngồi sau xe Quân. Ừ thì Quân đã giữ lời hứa là sẽ không đâm vào đâu hết, nhưng cậu ta cũng không hề hứa là sẽ làm chủ tốc độ của mình. Ra đường với tình trạng không mũ bảo hiểm và phóng bạt mạng thế này, không phải cơ động thì cũng là 141 tóm mất.

“Sao lại xin lỗi?” – Quân đã chịu đi chậm lại khi bắt đầu rẽ xuống đường kè hồ Tây. Có lẽ với tâm trạng “bốc hỏa” thế này, cậu ta cần được hóng gió.

“Tôi đã xui cậu nói với bố mẹ, nhưng khi cậu cầu cứu thì tôi lại không giúp gì được.”

“Nói ra cũng tốt, đỡ bức xúc trong lòng.”

“Vậy bây giờ cậu tính sao?”

“Còn sao nữa? Xong cuộc thi, qua Nhật.”

“Nhưng…”

“Thôi bỏ đi. Tôi không muốn nhắc đến nữa.”

“Biết đâu chữ ngờ, cũng biết không bao giờ

Có thể nào quay ngược thời gian

Mà sao bao vết thương vẫn chưa lành vấn vương

Gửi đợi chờ vào hư vô.”

Quân vừa dứt lời thì điện thoại của tôi đổ chuông. Trong một tíc tắc, tôi đã nghĩ rằng đó là điện thoại của anh Dương, nên vội vàng lôi điện thoại ra để nghe. Rốt cuộc không phải, chỉ là Kim gọi thôi mà. Nén tiếng thở dài, tôi quyết định bắt máy:

“A_”

“Mày, mày mày,…” – Giọng Kim hốt hoảng vang lên ở đầu dây bên kia – “Biết tin gì chưa?”

“Tin gì là tin gì? Mày hỏi thế sao tao biết được mày định nói về chuyện gì cơ chứ?”

“Chuyện về Ly.”

“Ly làm sao?” – Tôi nhíu mày, cảm thấy không thoải mái khi mục đích Kim gọi cho mình là liên quan đến Ly. Tôi đã bao giờ có nhu cầu được nghe chuyện về con người đấy đâu cơ chứ?

“Ly đi Hồ Chí Minh rồi.”

“Cái…Cái gì?”

Giọng nói sửng sốt của tôi bao trùm cả đoạn kè vắng vẻ. Không hiểu sao câu nói ngắn gọn của Kim khiến cho tôi bỗng dưng có một cảm giác gì đó vô cùng bất an. Sao tự nhiên Ly lại đi Hồ Chí Minh cơ chứ? Trước đây Ly sống ở đó, nên bây giờ quay lại để thăm nhà hay sao?

Tại sao Ly bỗng dưng lại bay vào đấy trùng hợp với thời gian anh Dương phải vào trong Nam để kí hợp đồng?

“Ly đi Hồ Chí Minh, mày hiểu tao đang nói gì không?” – Kim kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình.

“Ly đi với mẹ à?”

“Không, nó đi một mình.”

“Đi từ khi nào thế?”

“Tao không biết mày ơi. Cái vụ cuộc thi tao phải chung nhóm với Ly ấy, sáng nay đến phòng tập chờ mãi không thấy nó đến, tao còn nổi điên lên ra “cà khịa” với anh Khánh để xin đổi nhóm thì nghe anh ấy bảo nó đi Sài Gòn rồi.”

“_”

“Với cả… với cả…”

“Sao thế?”

“…Mày có muốn nghe thật không?”

“Muốn, dĩ nhiên là muốn rồi.” – Tôi dường như mất dần kiên nhẫn trước câu chuyện của Kim. Cứ nghĩ đến việc anh Dương và Ly tình cờ biến mất đến một nơi xa lắc là tôi lại không thể nào bình tĩnh cho nỗi.

“Tao nghe anh Khánh nói…cái bộ phim mà anh Dương được kí hợp đồng ấy…”

“_”

“…Ly cũng được chọn rồi.”

.

.

.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, tôi cố ép bản thân không được phép vô duyên vô cớ nghi ngờ anh thêm lần nữa. Nhưng dù sao đây đã là cuộc điện thoại thứ hai ba rồi, tại sao vẫn không thể liên lạc được cơ chứ? Anh đã tắt máy suốt từ tối hôm qua cho tới bây giờ và toàn trong những lúc quan trọng thì tôi không tài nào liên lạc được với anh. Anh đã nói là sẽ gọi cho tôi sớm nhất có thể, vậy mà đã được một ngày rồi, anh làm gì mà không buồn bật máy lên cơ chứ?

Ngày hôm qua anh bay vào Hồ Chí Minh, đến hôm nay thì tôi nhận được tin Ly cũng biến mất vì lí do tương tự. Cả hai người đều được chọn cùng một bộ phim, tại sao lại có thể trùng hợp đến như vậy cơ chứ? Và chuyện này, có phải anh đã biết mà giấu tôi hay không?

“Linh, con vẫn chưa gấp quần áo à?”

Vô tình đi ngang qua cửa phòng, mẹ tôi ngó vào và hỏi khi nhìn thấy tôi đang ngồi thu lu giữa đống quần áo mới phơi khô. Ngơ ngác đưa mắt nhìn mẹ, tôi vẫn không biết nên trả lời mẹ gì trong lúc này nữa. Dường như đầu óc tôi vẫn còn đang lơ lửng ở tít phương trời nào đấy.

Trước dáng vẻ thẫn thờ của tôi, mẹ cũng đành bước vào trong phòng. Mẹ nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng:

“Con sao thế?”

“Con…”

“Lại cãi nhau với thằng Dương à?”

“Dạ không.”

Tôi cười buồn, quyết định phủ nhận để làm mẹ an lòng. Mà thật ra thì tôi với anh có cãi cọ gì đâu, chỉ là bản thân tôi có một chút khúc mắc và một chút lo lắng khi đến giờ vẫn không thể liên lạc được với anh thôi. Tôi sẽ không hỏi anh chuyện về Ly nữa cũng được, chỉ cần anh chịu mở điện thoại. Anh có biết là tôi đang lo cho anh đến thế nào không chứ?

“Nó mới đi một ngày mà đã nhớ đến mất hồn rồi à?”

“Đâu có mất đâu ạ.”

“Nhưng mà vẫn rất nhớ, phải không?”

“Dạ.”

“Vậy nếu một đứa ở Nhật, một đứa ở Việt Nam…”

“Mẹ!” – Tôi vội vã cắt ngang lời mẹ - “Con thi Đại học Thương mại rồi.”

Mẹ nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên như thể tôi vừa nói một điều gì đó hoang đường lắm vậy. Từ ngày thi đại học xong, quanh quẩn chuyện anh Dương và Ly khiến tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hoàn toàn quên thông báo lại với mẹ về việc thay đổi quyết định vào phút chót của mình. Bây giờ khi mẹ có vẻ lại thăm dò về quyết định của tôi đi chăng nữa, tôi nghĩ là không thể trì hoãn việc thú nhận này thêm một giây phút nào nữa.

“Con nói gì vậy?”

“Con thi Đại học Thương mại rồi.” – Tôi kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình một cách rành rọt.

“Tại sao? Không phải con nói sống chết cũng sẽ thi vào Du lịch sao?”

“Thi Du lịch xong thì cũng đâu được học ạ, con phải theo mẹ mà.”

Tôi phụng phịu. Tôi chẳng thể trách cứ được gì về quyết định của mẹ, nói đúng hơn là phận làm con như tôi không có quyền trách cứ. Đứng giữa việc phải lựa chọn như vậy, tôi chỉ cố tìm ra lối thoát cho mình mà thôi. Mẹ biết tôi yêu mẹ, và cũng biết tôi rất yêu bố nữa, phải không? Vậy nên giữa việc thi Du lịch xong rồi lại xách vali theo mẹ sang Nhật, tôi thà đặt cược số phận của mình vào Thương mại với hy vọng nhỏ nhoi là nếu đỗ, mẹ sẽ chấp nhận ở lại Việt Nam cùng tôi.

Trái với dự đoán của tôi, mẹ không có lấy nửa lời mắng tôi ngốc nghếch. Giọng mẹ vang lên bên tai tôi thật ấm áp.

“Con muốn theo mẹ thật à?”

“…Vâng.”

“Không phải con yêu bố nhất sao?”

“Con yêu cả bố lẫn mẹ, Nhưng bố có người chăm sóc rồi, con muốn ở với mẹ cơ.”

“Vậy cùng mẹ sang Nhật đi.”

“Mẹ à…” – Tôi cố ngăn không cho mình rơi nước mắt trước giọng điệu tha thiết của mẹ - “Ở Nhật có mẹ, nhưng không có bố; có gia đình cậu Tùng, nhưng không có bạn bè con… Nhưng dù sao thì bố còn có một gia đình khác, bạn bè con cũng có cuộc sống của riêng mình. Điều đó cũng ổn thôi mẹ.”

“Vậy…”

“Nhưng…Nhưng ở đấy không có anh Dương…”

“_”

“…Đi theo mẹ, con sẽ phải vứt bỏ cuộc sống của con ở lại Việt Nam, mẹ à.”

Tôi bỗng dưng rơi nước mắt, cảm thấy bất lực vô cùng khi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của mẹ. Mẹ có hiểu tôi đang tha thiết van xin mẹ ở lại Việt Nam hay không? Cách đây ít ngày, tôi còn có thể mạnh miệng nói rằng mình theo mẹ là lẽ đương nhiên, không có sự lựa chọn nào khác. Nhưng đến giờ phút này tôi mới cảm thấy mọi chuyện khó khăn vô cùng.

Tôi nhớ anh.

Mới chỉ một ngày không nhìn mặt, không nghe thấy giọng anh, không có bất kì tin tức nào của anh,… tôi đã cảm thấy nhớ quay quắt. Cùng với đó là lo sợ, lo sợ sự xuất hiện của Ly, lo sợ lịch trình công việc dày đặc ảnh hưởng đến sức khỏe anh, tệ hơn là lo sợ những điều rủi ro xảy đến với anh nữa.

Sống trên cùng một đất nước mà tôi còn cảm thấy như vậy, thì liệu xa anh để đến Nhật Bản, tôi biết phải làm sao?

“Mẹ à…” – Níu lấy tay mẹ, tôi thút thít – “Chúng ta sẽ ở lại, được không?”

“Mẹ sẽ suy nghĩ, con đi ngủ sớm đi.”

Gạt nhẹ tay tôi ra, mẹ chậm rãi đứng dậy, toan bỏ về phòng. Tôi lại một lần nữa tóm lấy tay mẹ, dụi đầu làm nũng như con mèo con:

“Hôm nay mẹ ngủ cùng con nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play