“Này đừng ki bo như thế! Lại còn bắt anh Việt phải chờ nữa chứ. Mày vẫn “đè đầu cưỡi cổ” anh ấy như ngày nào đúng không?”
“Không chờ cũng phải chờ. Tao mà cưới từ năm ngoái, sẽ không có mày về dự.”
Tôi nghẹn lại. Bằng một cách nào đó, những câu nói với giọng điệu khô khốc của Kim luôn biết cách khiến tôi cảm động. Và dù có xa nhau bao lâu đi chăng nữa, thì Kim vẫn luôn…ngốc nghếch quá đáng. Dù tôi và Trâm có hẹn mọi người là năm năm nữa quay về, nhưng chỉ cần là đám cưới của Kim, sao tôi có thể bỏ qua cơ chứ. Tôi nhất định sẽ quay về để dự ngày trọng đại nhất trong cuộc đời đứa bạn thân mình và cũng là ngày “đeo gông” cho ông anh tốt bụng.
“A, tiếc thật!” – Uyên thở dài nhìn chúng tôi – “Trước đã hẹn là sẽ cưới chung rồi mà, vậy mà bây giờ…”
Ừ nhỉ, ra còn cả lời hẹn này nữa, vậy mà tôi cũng đã quên luôn rồi. Thời gian dần trôi qua, thật không ngờ mọi người vẫn có thể giữ gìn cái tình cảm của mình từ những ngày trẻ con ấy. Anh Khánh và My, anh Việt và Kim, Tuấn và Uyên,… bọn họ vẫn gìn giữ được giấc mơ của mình, tiếp tục đong đầy nó cho cả mai sau nữa.
Chỉ có tôi…
Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, phá tan không khí ồn ào của hội con gái chúng tôi. Kim ngồi xuống ghế, nó lười biếng đến độ chẳng buồn đi ra mở cửa cho người ta mà ngồi từ phía trong nói lớn.
“Vào đi!”
Cánh cửa từ từ mở ra, mang theo cả ánh nắng gay gắt của trưa hè tháng sáu. Tôi đứng lặng người, thoáng cảm thấy ngạt thở trước sự xuất hiện của người đàn ông đối diện. Vẫn mái tóc nâu vàng quen thuộc, vẫn dáng người cao lớn, vẫn đôi mắt sáng lấp lánh như lần đầu gặp mặt,… dường như sau bao năm không gặp gỡ, chỉ có nước da của anh là sạm màu đi đôi chút. Tôi vô thức đưa tay nắm chặt gấu áo, cảm giác trái tim dường như đang đập nhanh hơn mức bình thường. Chẳng phải đã chuẩn bị kĩ tâm lí trước khi quay về Việt Nam để gặp mọi người, để gặp anh rồi sao? Vậy mà đến khi đối diện, ngay đến nhịp thở cũng không còn ổn định. Nhìn sâu vào mắt anh, tôi cảm thấy mọi kí ức năm năm về trước đang lũ lượt kéo về.
Anh đưa mắt nhìn tôi, sự ngạc nhiên lộ rõ trên gương mặt. Anh không biết hôm nay tôi sẽ về hay sao chứ, hay là trong quãng thời gian đã quên bẵng đi sự hiện diện của tôi rồi?
“Anh Dương, có chuyện gì thế?”
Uyên lên tiếng khi bầu không khí trong phòng như bị nén lại. Trước giọng nói véo von của nó, tôi cũng sực tỉnh, chợt nhận ra trong phút chốc, mình đã hoàn toàn quên đi bản thân đang đứng đâu.
“À…” – Rời mắt khỏi tôi, anh quay sang trả lời Uyên – “Anh qua lấy đĩa nhạc dùng cho đám cưới. Tuấn bảo em cầm à?”
“À vâng.”
Uyên gật đầu lia lịa rồi bắt đầu lục túi, đưa cho anh một chiếc đĩa CD. Tôi dán mắt theo từng cử chỉ của Uyên, song đầu dường như đang nghĩ tới chuyện khác. Liệu có phải trong phòng này trưng bày nhiều hoa quá hay không mà tôi lại có cảm giác khó thở đến dường này?
“Cảm ơn em.”
Dương cầm lấy đĩa CD rồi mỉm cười với Uyên. Nụ cười của anh chưa bao giờ thay đổi, có chăng nó đã trở nên dịu dàng hơn khiến người ta muốn tan chảy. Lần đầu tiên gặp anh, tôi chú ý tới anh vì nụ cười rạng rỡ. Bây giờ khi nhìn lại, tôi vẫn thấy như bị hút vào trong nụ cười đã mang hết ánh nắng của mùa hè đến đây.
“Anh Dương, hôm nay chị Linh về.”
Uyên buột miệng nói, có lẽ không khí ngột ngạt trong phòng làm nó không chịu nổi. Con bé thẳng thừng đem tất cả ném sang tôi, buộc tôi phải đối mặt với anh khi tôi đang cảm tưởng điều đó là không thể.
“Chào anh.”
Tôi mỉm cười một cách gượng gạo, thật sự cảm thấy đôi môi mình cứng đờ. Tôi mất bình tĩnh là thế nhưng còn anh, anh chỉ đáp lại tôi bằng một cái gật đầu cực nhẹ. Tiếng “chào” phát ra từ anh như đã tan vào không khí trước khi kịp chạm tới tôi. Dường như những tia nắng mùa hè đang quay lưng về phía tôi thì phải.
Trong khi tôi vẫn còn đứng ngây ra, ánh mắt của anh thoáng dừng trên người tôi rồi lại khẽ lướt qua mọi người đang có mặt trong căn phòng. Hẳn là anh đã nhận ra mình là nguyên nhân của bầu không gian ngượng ngập cùng bối rối. Anh đưa tay xoa xoa mái tóc, cười trừ, những thói quen cũ vẫn chưa bao giờ biến mất khỏi con người anh như vậy đó.
“Mọi người, có ai rảnh không?”
“Gì thế anh?” – Kim từ lúc nãy vẫn ngồi bất động trên ghế vội trả lời, hình như nó chỉ đợi tôi hoặc anh Dương lên tiếng để xóa tan đi sự ngại ngùng này.
“Anh có chuẩn bị một món quà cho Khánh và My, rất lớn nên một mình anh không thể mang nó vào được, mà tụi con trai thì đang bận tiếp khách. Anh…cần ai đó giúp.”
“Em bận rồi.” – Kim nghe thấy lời đề nghị của anh thì quay ngoắt đi, nó cố trưng ra vẻ lười biếng để từ chối giúp đỡ Dương, chứ thật ra nó đâu có bận gì.
“Em không thể đi nha.” – Đến lượt My cười hiền, dĩ nhiên là không thể, nó là nhân vật chính của hôm nay, anh Dương đâu thể bắt con bé lếch xếch trong bộ soiree chỉ để giúp anh…vác đồ.
“Vậy…”
“Em chưa ăn sáng, ngất ở đám cưới người khác không hay lắm.” – Ly bình thản lắc đầu.
“Em không đi đâu, em chân yếu tay mềm làm sao khuân được.” – Uyên nói vội, nó cuống lên ôm lấy My như thể tuyên bố có chết cũng sẽ không rời khỏi căn phòng này – “Linh, chị đi đi.”
Một lần nữa, Uyên bán đứng tôi khi hướng sự chú ý của anh Dương về phía tôi. Trong ngực tôi râm ran một nỗi thất vọng khi tôi là người cuối cùng mà anh nhìn đến. Dẫu cho giữa chúng tôi đã chẳng còn gì nữa thì sự xa lạ này không phải là điều tôi tưởng đến trong giây phút được nhìn thấy anh, sau năm năm…
“Phiền em nhé, Linh.”
“Dạ.”
Tôi cúi đầu, lẳng lặng bước theo phía sau lưng anh. Nhìn theo tấm lưng rộng lớn, vững chãi kia khiến tôi vô thức nhớ lần cùng anh đến dự đám cưới chị Nguyệt. Ngày ấy tôi đã từng mơ ước vào một ngày không xa, sẽ được cùng anh bước chân vào lễ đường, để rồi cùng sống với nhau mãi mãi. Nghĩ lại, đó quả thật là những suy nghĩ rất đỗi trẻ con. Dù là thế nhưng tôi vẫn chưa bao giờ cảm thấy hối hận, khi bản thân đã hết lòng yêu ai đó một cách trọn vẹn.
“Em về lâu chưa?”
Anh lên tiếng hỏi khi chúng tôi cùng bước xuống cầu thang, chất giọng vẫn không được tự nhiên cho lắm. Trái ngược với không khí đám cưới nhộn nhịp, dãy cầu thang này khá vắng vẻ. Có lẽ vì thế mà tôi có thể nghe thấy cả nhịp đập của trái tim mình.
“Em vừa về tới khi nãy thôi.” – Tôi trả lời – “Giờ anh sao rồi?”
Liệu anh có biết khi hỏi câu hỏi đó, trái tim tôi như nghẹn đắng cả lại hay không? Sâu trong thâm tâm của tôi, câu hỏi đó mang ý nghĩa đầy đủ là “Không có em, cuộc sống của anh sao rồi?”. Dĩ nhiên, tôi chẳng thể hỏi anh một cách thô lỗ như vậy, dù cho những thông tin của anh tôi cũng nắm được khá rõ qua báo chí.
“Vẫn như trước đây thôi.”
Vẫn như trước đây? Đây là loại câu trả lời gì vậy? Tôi nên hiểu câu trả lời của anh theo hướng nào bây giờ? Hay thật đấy! Đứng trước người đàn ông này, không hiểu sao IQ của tôi luôn tụt xuống một cách thảm hại.
“Em/Anh_”
Tôi với anh đồng thanh, rồi cả hai đều chợt phì cười trước bộ dạng mất bình tĩnh của mình lẫn cả người đối diện. Nhưng có lẽ nhờ vậy, không khí ngại ngùng mới được xua tan đi phần nào.
“Em nói trước đi.”
“Em nghe nói…anh vừa nhận vai diễn mới.”
“Ừ.”
“Anh…có thích vai diễn đấy không?”
“À, thật ra thì anh chưa đọc kịch bản.” – Trước vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh bình tĩnh giải thích – “Khi anh gặp đạo diễn để trao đổi, ông ấy nói bộ phim được chuyển thể từ một tiểu thuyết, tác giả có bút danh Himawari. Ông ấy cũng nói về vai diễn này có nhiều nét giống anh, vậy nên anh nói sẽ suy nghĩ vì lúc này anh muốn được nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng đạo diễn cứ thuyết phục mãi, lại còn giải thích bút danh của tác giả là Hoa Hướng Dương, anh mới tò mò và nhận vai.”
“Vậy ạ?”
Tôi cười cười, cảm thấy vừa vui vừa buồn trước tính cách ngốc nghếch dường như chẳng thể thay đổi theo thời gian của anh. Tôi đã nghĩ rằng anh đọc kịch bản rồi mới gật đầu kí hợp đồng, như vậy thì tôi sẽ dễ để nói chuyện hơn. Vậy ra, cái khẳng định của tôi với Quân là sai bét.
“Em vẫn còn quan tâm đến anh à?”
“Dạ?”
Tôi dừng bước, ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, tương đối bất ngờ trước câu hỏi thẳng thắn ấy. Tôi chìm sâu vào ánh mắt anh, vô cớ cảm thấy hạnh phúc. Giá mà thời gian dừng lại ở đây, để anh chỉ nhìn riêng tôi mà thôi. Hình ảnh đang hiện hữu trước mặt tôi là thật, hoàn toàn không phải là ảo ảnh thường thấy chợp chờn trong mỗi giấc mơ, khiến tôi khắc khoải đến nghẹt thở vì nhớ nhung mỗi ngày.
“Lúc nãy anh định nói gì?” – Tôi quyết định gạt đi câu hỏi của anh.
“Trước đây em đã trả lại anh chìa khóa nhà…”
“Vâng.” – Tôi gật đầu, không ngừng nghi vấn khi nhìn vào ánh mắt phức tạp của anh.
“…Em còn trả anh thiếu một thứ.”
Tôi sững lại khi bắt gặp ánh mắt anh đang dừng ở cổ mình. Như một phản xạ, tôi vội vã đưa tay lên giữ chặt lấy sợi dây chuyền. Anh nói đúng, đúng ra tôi nên trả lại nó cho anh, sau khi đã chấp nhận để tình yêu của anh ở lại. Nhưng khi chia tay anh, tôi hoàn toàn không nghĩ đến và dù sau đó phát hiện ra, tôi cũng ích kỷ không muốn đem trả. Nghĩ đến đây, gương mặt anh dường như lại nhòe dần đi. Anh muốn tôi trả lại hay sao? Suốt năm năm qua, sợi dây chuyền này đã luôn ở bên tôi, nó thay thế cho anh. Vậy nên dù không có anh ở bên, tôi vẫn cảm thấy được an ủi chút ít. Nhưng giờ nếu anh thật sự đòi lại, thì tôi chỉ còn biết bấu víu vào từng kỉ niệm xa vời trong quá khứ mà thôi.
“Em xin lỗi. Em…” – Cố giữ cho giọng mình không run rẩy, tôi quyết định trả lại cho anh.
“Ngốc, anh không bảo em trả lại!” – Anh nhăn mặt, giọng nói có chút bất mãn.
“Dạ?”
“Anh chỉ muốn hỏi, tại sao đến giờ em vẫn đeo nó?”
Anh bước đến trước mặt tôi, khoảng cách rất gần. Cơn gió thổi nhẹ qua, cuốn theo mùi hương nam tính của anh đến cạnh bên khiến cho tâm trí tôi thoáng chao đảo. Tôi tự hỏi mình có nên gạt bỏ lòng tự trọng của bản thân mà chạy tới ôm lấy anh thật chặt, dù chỉ một lần hay không?
“Vì em không thể quên được anh.”
Tôi đưa tay gạt nước mắt, cố dùng đôi bàn tay để che đi gương mặt lem nhem vì khóc của mình. Giờ phút này, dù cho anh không còn tình cảm gì với tôi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ một lần thú nhận. Trước đây toàn do tôi vô tâm, cứ mãi giấu tiệt đi cảm xúc của mình đối với người quan trọng nhất, khiến anh chẳng thể nào tin tưởng vào tình cảm của tôi, khiến giữa hai chúng tôi có một khoảng cách thật sự rất lớn. Vì tôi không quên được anh, năm năm qua tình cảm này vẫn vậy, nên tôi đã tự hứa với chính mình rằng sẽ không bao giờ che giấu bất cứ điều gì với anh nữa.
Bàn tay to lớn của anh kéo tôi vào lòng, dịu dàng xoa đầu tôi như dỗ dành một đứa trẻ con vậy. Hành động này thật quen thuộc, khiến cho tôi thoáng nghi ngại, thoáng mong chờ vào tình cảm của một người con trai trong quá khứ.
“Ngoan nào! Sao lớn rồi mà vẫn hay khóc vậy?”
“Em không sao đâu. Anh đừng để tâm.” – Tôi gượng cười, chợt nghĩ đến mình đang khiến anh cảm thấy thương hại. Anh đối với một người xa lạ cũng đối xử thật tốt, vậy nên chắc chắn cũng không đành lòng nhìn thấy người quen cũ của mình nước mắt ngắn dài như vậy.
“Em bỏ anh đi, anh thật sự rất đau… Nhưng khi nghĩ tới chuyện em vẫn giữ sợi dây chuyền bên người, anh lại không ngừng hi vọng.”
“_”
“Ngày hôm ấy, anh và Ly đã bỏ họp báo để tới tham gia cùng mọi người. Anh đã quyết định sẽ níu giữ em bằng mọi giá. Nhưng vừa đến nơi, Khánh đã bảo em đi rồi. Dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng anh vẫn cố chạy đến sân bay để tìm em, nhưng không kịp…”
Tôi khóc to hơn khi nhận thấy rõ giọng anh đang nghẹn đắng lại. Mãi về sau khi có thể liên lạc được với Kim, tôi mới biết được chuyện này. Nếu tôi ở lại thêm một chút thôi, sẽ có cơ hội được nhìn thấy S.I.U ở bên nhau một cách trọn vẹn, sẽ được nhìn thấy anh thêm một lần nữa, hoặc sẽ có thể để anh níu giữ mình ở lại. Ngày hôm đó tôi không nghe nhầm, suốt từ đường đi đến tận sân bay, tôi luôn nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình. Bằng một cách nào đó, tiếng gọi của anh truyền đến tai tôi, dù cho cả hai không ở cùng một địa điểm. Giờ phút ấy tôi đã biết, cả cuộc đời này tôi sẽ chẳng bao giờ có thể từ bỏ anh.
“Anh thật ngốc! Mãi đến khi em đi rồi, anh mới có thể hiểu được tin nhắn của em.”
“Anh hiểu thật sao?” – Tôi hơi ngạc nhiên, bởi lẽ sau khi nghe kể lại chuyện, anh Khánh đã đơ ra một lúc, rồi bảo rằng anh Dương thật sự rất ngơ, đối với anh, cần thẳng thắn chứ không nên vòng vèo như vậy.
“Ừ, dù cho anh hơi ngốc và bây giờ cũng đã muộn, nhưng anh sẽ không rời xa em nữa, được không?”
Tôi áp mặt vào ngực anh, cảm nhận rõ trái tim nơi ngực trái của anh đang đập mạnh. Những ngày đầu tới Nhật, tôi dường như không giờ phút nào là không nhớ tới anh, đã từng nghĩ rằng mai sau khi trở lại phải đối diện với nhau ra sao, nếu như anh không còn tình cảm. Và suốt quãng thời gian qua, nhận ra rằng dù có vì thời gian, có vì khoảng cách địa lý,… trái tim tôi vẫn chẳng thể xóa nhòa đi hình bóng ấy, vậy thì khi trở lại, tôi, sẽ theo đuổi anh. Quyết định là như thế, nhưng dường như tôi đã quên một điều, rằng tình cảm của người đàn ông tôi yêu thương hết mực, cũng to lớn không kém tôi chút nào.
Thấy tôi im lặng, anh tiếp tục nói, giọng nói trở nên gấp gáp hơn.
“Nếu…Nếu em muốn, anh sẽ từ chối bộ phim. Anh sẽ dành nhiều thời gian để ở bên em.”
“Không được!”
Tôi bất giác hét lớn. Đưa tay gạt nước mắt một cách máy móc, tôi tóm chặt lấy cổ áo anh. Trước vẻ mặt bất ngờ của người đối diện, tôi bặm môi, nhìn anh với ánh mắt nửa đe dọa, nửa giận dữ, nửa van nài,…
“Anh-tuyệt-đối-không-được-bỏ-bộ-phim-của-em!”
“Hả?”
“Ý em là…kịch bản của em.”
“Em…Em nói gì thế?”
“A, chưa giới thiệu với anh!” – Tôi buông tay ra khỏi cổ áo anh, vụng về chỉnh lại đầu tóc của mình – “Em là giám sát phim trường, là nhà biên kịch của dự án phim “Đi qua những giấc mơ”. Từ ngày mai, chúng ta là đồng nghiệp.”
Anh mấp máy môi, gương mặt cứng đờ lộ rõ vẻ sửng sốt. Tại sao ai cũng như vậy nhỉ? Khi biết tác giả của cuốn tiểu thuyết đó là tôi, Kim và cả Quân cũng đều có phản ứng tương tự. Dù rằng tôi chỉ được thấy hai người đó “hét” qua mail, nhưng tôi có thể hình dung ra gương mặt của bọn họ cũng chẳng khác gì anh lúc này.
“Nhưng tác giả đó là Hoa…Hướng Dương…”
Anh nhíu mày, tự độc thoại với bản thân, nhưng rồi đôi mắt chợt sáng lên khi vừa vỡ ra điều gì đấy. Vòng tay anh kéo tôi trở lại, trao chiếc ôm thật chặt.
“Anh là mặt trời của em.”
Tôi nói nhỏ, gửi gắm tất cả tâm tư, tình cảm của mình vào câu nói ngắn gọn ấy. Đơn giản thôi, anh là mặt trời, là ánh sáng duy nhất, là tất cả hi vọng của tôi. Tôi đã từng cố gắng từ bỏ nhưng không được, vậy nên chắc chắn từ giờ, tôi sẽ không lãng phí thời gian để làm cái việc không có hiệu quả đấy nữa.
“Dương!”
“Gì vậy, nhóc?”
“Em yêu anh.”
Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của người đối diện, tôi kiễng chân, vội vã đặt lên môi anh một nụ hôn. Lần đầu tiên, tôi là người chủ động. Tôi không nghĩ rằng một khi mình thẳng thắn thừa nhận, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi không còn là con bé con của năm năm về trước, luôn nhõng nhẽo để được anh nuôi chiều nữa. Từ giờ phút này tôi sẽ hết lòng yêu anh bằng sự trưởng thành của mình.
“Ừ, anh cũng yêu em. Đến hết cuộc đời này, vẫn là yêu em.”
♥.♥.♥
Cuối cùng, thời khắc mà tất cả chúng tôi cùng mong đợi đã đến. Anh Dương nắm tay tôi cùng đi đến lễ đường, bây giờ tôi mới hiểu hết được cảm giác hạnh phúc của Ly khi được Hoàng ôm lấy và dành cho một lời hứa hẹn trọn đời. Tôi thầm cảm ơn Chúa vì ngày hôm nay, Người đã để cho chúng tôi tìm được đích đến hạnh phúc của riêng mình. Ngày mà My và anh Khánh chính thức là của nhau, tôi cũng đã tìm được anh Dương một lần nữa.
Tôi sẽ không bao giờ buông tay anh ra, vì anh chính là Mặt Trời mà tôi, một bông hoa hướng dương đã luôn tìm kiếm.
“Ơ, hai người làm lành rồi sao?”
Hoàng ngồi ở hàng ghế phía sau tôi nhoài người lên hỏi nhỏ, vẻ mặt vừa khó tin vừa vui mừng khiến Ly ở bên cạnh phải lắc đầu chê nó ngốc. Vậy nên khi tôi và anh Dương cùng gật đầu xác nhận, trên khuôn mặt Hoàng lập tức nở rộ một nụ cười vui vẻ. Có lẽ, Hoàng chính là fan hâm mộ trung thành nhất của tôi và anh Dương cũng nên.
“Anh yên đi.” – Ly vỗ nhẹ vào cánh tay Hoàng nhắc nhở - “Cô dâu đến rồi kìa.”
Chỉ ngay khi Ly vừa dứt câu nói, cánh cửa cuối lễ đường đang khép lại đã được mở ra, giải phóng tất cả ánh sáng ùa vào trong không gian vốn chỉ còn lại ánh nến yếu ớt. Xuất hiện đằng sau cánh cửa đó đầu tiên không phải My, mà là hai phù dâu cực kỳ xinh đẹp. Uyên và Kim cùng mặc váy màu đỏ như hoa hồng, đội một vòng hoa nhỏ xinh xắn. Tuy chỉ là phù dâu nhưng vẻ lộng lẫy của cả hai dường như lấn át tất cả, khiến cho Tuấn và anh Việt ngạc nhiên đến nỗi không thốt được thành lời. Tôi tin rằng trong những giấc mơ, các chàng trai chưa từng tưởng tượng ra cảm giác nhìn người mình yêu bước trên thảm đỏ của lễ đường có thể khiến họ xúc động đến thế.
“Cô dâu xinh quá!”
Tôi nghe thấy tiếng ngợi khen vang lên đâu đó trong những hàng ghế. Tất cả chúng tôi đều mỉm cười tán thành, bởi hình ảnh của My trong bộ váy cưới màu trắng ấy quá đỗi tinh khôi. Khi con bé khoác tay bố mình từng bước tiến vào, trong đầu tôi đã vẽ ra viễn cảnh một thiên thần đang mỉm cười, tỏa ra những ánh sáng lấp lánh. Tôi cho rằng anh Khánh sẽ là người ghi nhớ rõ nhất dáng vẻ hôm nay của My. Từ một cô bé rất trẻ con, rất nhút nhát, giờ, cô ấy sắp là vợ của anh, là người phụ nữ của anh mãi mãi.
“Sau ngày hôm nay, tôi chính thức là chồng và là người sẽ luôn yêu thương, che chở cho Trần Hạ My hết cuộc đời. Tôi hứa sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ em trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu em cười tôi sẽ cùng cười với em, nếu em khóc, tôi sẽ là bờ vai vững chắc. Và cho dù cuộc sống này có dẫn đến điều gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ luôn ở lại bên cạnh em.”
Dương vô thức đan những ngón tay anh vào tay tôi khi anh Khánh trao cho My lời thề của mình, như thể đó cũng là những lời mà anh muốn nói với tôi, đã chờ đợi để có thể nói với tôi suốt năm năm trời.
“Em biết cuộc sống không hoàn hảo, và không ai hoàn hảo. Nhưng khi em làm vợ và là người bạn đời của anh, em hứa sẽ luôn yêu thương và cảm thông với anh trong mọi hoàn cảnh. Em xin hứa tình yêu của em sẽ không bao giờ thay đổi. Em sẽ là người bạn bên anh những lúc vui, buồn, khó khăn lẫn hoạn nạn.”
Dương, anh có biết không, em cũng đã đợi rất lâu, rất lâu để được nói với anh lời hứa đó.
“Ta tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng!”
Vị cha sứ mỉm cười hiền hậu chứng kiến My và anh Khánh trao nhẫn cho nhau. Lời tuyên bố của ông giống như Chúa đã hiện diện và cột sợi dây yêu thương quanh hai người mãi mãi.
“Cảm ơn em.” – Anh Khánh vuốt tóc My rồi cúi xuống trao cho nó một nụ hôn thật ngọt ngào. Anh là nhân vật chính của hôm nay, cũng là người hạnh phúc nhất nơi này.
Ngay sau đó, mọi người cùng nhau tiến ra bên ngoài nhà thờ. Đối với khách mời tham dự đám cưới, nghi thức tiếp theo có lẽ cũng được trông đợi không kém, đó là tung hoa cưới.
Vừa cùng mọi người bước ra, tôi đã loáng thoáng nghe tiếng nhõng nhẽo của Kim.
“Việt, giành hoa cho em!”
“Nếu em thích anh có thể mua cho em cả chục bó mà.”
“Không được!” – Nó vừa nói vừa huých mạnh vào người anh Việt – “Anh phải giành cho em nếu như muốn em cưới anh.”
“Ờ ờ, anh biết rồi.”
Trước khi tôi kịp mở miệng chê bai sự trẻ con tồn tại theo năm tháng của hai người này, thì ngay phía sau, Uyên đã chặn lời tôi bằng một cái nguýt dài.
“Tuấn à, em cũng muốn hoa.”
“Hmmm…”
“Anh không yêu em nữa phải không? Em biết rồi mà! Anh_”
“Được rồi, được rồi! Anh chỉ suy nghĩ chút thôi mà.”
Tôi với anh Dương đưa mắt nhìn nhau, bật cười trước sự rắc rối đáng yêu của hai cặp đôi này. Trên đời này tồn tại những điều mà dường như thời gian cũng chẳng bào mòn được. Có lẽ, tên gọi của nó là hạnh phúc.
“A, có bó hoa thôi mà.” – Trước sự hằm hè của anh Việt và Tuấn, Quân chỉ biết thở dài ngao ngán – “Mắc mớ gì mà hai người giành nhau vậy?”
“Anh đúng là ngốc!” – Uyên bĩu môi – “Nếu giành được nó, anh sẽ thoát khỏi kiếp F.A (*) đấy.”
(*) F.A: Forever alone - Ế :-“
“Ồ vậy hả?”
Đôi mắt Quân sáng ra đôi chút trước lời giải thích của Uyên, kèm theo đó là một nụ cười khổ. Có lẽ cậu ấy thoáng bất lực khi bị Uyên rêu rao bản thân F.A giữa chốn đông người như vậy. Nhìn lại thì những người tôi yêu quý đều có nơi có chốn hết rồi, chỉ còn mỗi cậu bạn ngang ngược này thôi.
“A! Hoa… Hoa…”
Kim reo lên phấn khích khi thấy My nhón chân, tung bó hoa cưới lên cao. Không hẹn mà gặp, mọi người cùng đổ xô chạy lại với hi vọng giành được. Anh Việt, Tuấn và Quân dĩ nhiên cũng không nằm ngoài “cuộc chiến”. Với chiều cao áp đảo của mình, có lẽ Tuấn đã dễ dàng lấy được bó hoa, nếu như không phải anh Việt chạy lại giữ lấy tay nó. Nhân lúc hai người đấy mải giữ chân nhau, Quân hớn hở chạy lại gần, nhân cơ hội đó định giành lấy bó hoa. Chỉ còn chút xíu nữa thôi cậu ấy đã lấy được rồi, vậy mà bị anh Việt và Tuấn “tổng tấn công”, chạy tới xô Quân ngã nhào.
Trước vẻ mặt nuối tiếc của anh Việt, của Tuấn, của mọi người,… và đặc biệt là của Quân, bó hoa cưới chầm chậm rơi vào tay một người khác.
Quân cười trừ, đứng dậy phủi quần áo, không quên đưa mắt nhìn về phía chủ nhân bó hoa một cách đầy nuối tiếc. Nhưng ngay sau đó, ánh nhìn vốn hời hợt của cậu ấy bất chợt mở lớn.
Người con gái đang cầm bó hoa trên tay đứng ngược theo chiều gió. Mái tóc dài màu hạt dẻ nhẹ bay, vương qua nụ cười mỉm và lúm đồng tiền nhỏ xíu. Cô gái mặc chiếc váy quây màu xanh biển ôm trọn lấy dáng người, thanh nhã mà sang trọng. Nước da trắng như búp bê sứ thật sự nổi bật giữa một buổi chiều đầy nắng.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả, người con gái ấy chậm rãi bước đến trước mặt Quân, đẩy bó hoa cưới về phía cậu ấy.
“Anh muốn cái này, phải không?”
“…Trâm…”
Tiếng “Trâm” phát ra từ miệng Quân nhẹ như gió thoảng, tưởng chừng như cậu ấy đang nghi ngờ vào phát hiện của chính mình. Thật không ngờ, cô bạn có phong cách cá tính và có phần hơi…dị nay lại xuất hiện trước mặt chúng tôi với dáng vẻ dịu dàng đến như vậy.
“Trâm, em về rồi!”
Để mặc Quân đứng sững ra giữa sân nhà thờ như một pho tượng, mọi người đồng loạt chạy đến bên cạnh Trâm, tranh nhau ôm hôn khiến cô ấy tưởng chừng như…ngạt thở. Nếu không phải vì vòng tay của mọi người đang giữ chặt, có khi Trâm cũng ngã lăn ra giữa sân ngay ấy chứ.
“Sao bây giờ em mới đến vậy?”
Cuối cùng anh Khánh lại chứng tỏ bản lĩnh chỉ huy của mình, quyết định đứng ra “dẹp loạn” trước khi Trâm bẹp dúm trong sự chào mừng nồng nhiệt của mọi người.
“Em xin lỗi, em chỉ định về khách sạn thay đồ một chút, vậy mà lại tắc đường. Hôm nay ngày đẹp nên nhiều người cưới quá ha! Thật đáng ganh tị!”
“Em cũng muốn cưới hả?” – Anh Dương cười, vỗ nhẹ vào vai Trâm – “Cho anh profile, anh sẽ đi mai mối cho em.”
“Dạ. Phạm Quỳnh Trâm, 23 tuổi, thiết kế thời trang, tình trạng hôn nhân: F.A vì quá xinh đẹp.”
Mọi người đồng loạt cười lớn trước lời giới thiệu khoa trương của Trâm. Tôi bước lại gần, đưa tay véo đôi má bầu bĩnh của cô ấy.
“A, sao giờ? Ở đây cũng có một người thường tự nhận bản thân vẫn F.A vì quá đẹp này.”
Câu nói của tôi dù chẳng rõ ràng gì, nhưng mọi người đều ngay lập tức đổ dồn sự chú ý về phía Quân. Tự nhận bản thân mình đẹp một cách hoàn mỹ, cậu ấy chắc chắn là duy nhất.
Quân sực tỉnh, thẳng thắn trao cho tôi ánh mắt sắc như dao, ngầm tuyên bố rằng tôi không được phép bêu rếu cậu ấy như vậy. Kệ, tôi chẳng quan tâm. Ở đây ai chẳng rõ bộ mặt đáng ghét của Quân nữa chứ, “làm hàng” cho cậu ấy như thể đang tự lừa dối bản thân mình vậy.
“Chào.”
Trâm và Quân nhìn nhau, đồng loạt lên tiếng. Cuộc hội ngộ giữa hai người bỗng dưng trở nên ngại ngùng, dù cho trước đây cả hai đã từng có khoảng thời gian hò hét nhau ầm ĩ chỉ vì mấy trò game trên Facebook. Cái thời trẻ con ấy, đã qua rồi.
Chúng tôi đồng loạt trao cho nhau những cái nhìn ẩn ý. Suy tư một hồi, anh Khánh quyết định lên tiếng:
“Linh, em ở Việt Nam trong bao lâu?”
“Cả đời ạ.” – Tôi cười tươi như hoa, tay siết chặt cánh tay anh Dương một cách vô thức. Chắc chắn tôi sẽ không đi đâu nữa, sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.
Và vì mẹ, cũng đã chấp nhận theo tôi về Việt Nam.
“Còn Trâm?”
“Em cũng chưa biết, nhưng có lẽ sẽ chỉ đi nếu bị mọi người đuổi thôi.”
“Được!” – Anh Khánh đột nhiên vỗ tay đôm đốp – “Hai tuần nữa, tất cả chúng ta đi biển, không ai được phép từ chối.”
“Dạ!!!”
Mọi người cùng đồng thanh sau lời đề nghị của anh Khánh. Cảm giác như một thời đã qua nay như đang hiện về. Cuối cùng thì qua bao nhiêu biến động đã qua đi, tất cả chúng tôi lại gặp lại. Gia đình mà, dù có đi đâu đi chăng nữa, tất cả rồi sẽ quay trở về bên nhau.
Tôi siết chặt bàn tay anh Dương, vô cùng hạnh phúc với những gì mình đang có.
Tôi đã từng nói rằng anh giống như một giấc mơ, đẹp nhưng dang dở. Còn tôi chỉ là một người tỉnh mộng, bước qua những giấc mơ ấy mà thôi.
Nhưng, đi qua giấc mơ là hiện thực – nơi anh và em lại bắt đầu.
Đi qua những giấc mơ - Hoàn
“Linh, em vẫn chưa chịu ngủ sao?”
Tôi gấp vội những trang nhật kí bạc màu của mình bởi giọng nói ngái ngủ vừa vang lên. Nhét cuốn sổ vào ngăn kéo, tôi quay lại giường, cười hì hì nhận lỗi khi mình lạch xạch nãy giờ vô tình khiến anh thức giấc.
Tôi trèo lên giường, ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay anh.
“Em thèm ăn…”
“A, không phải chứ?!” – Anh khẽ kêu lên, lười biếng giấu mặt vào trong chiếc chăn bông to sụ - “Lần này thì em muốn ăn gì?”
“Xoài. Em muốn xoài.”
“Vợ tôi à, vừa qua mùa xoài rồi mà. Em không thể ăn thứ gì khác sao? Và anh biết tìm xoài cho em kiểu gì khi bây giờ là hai giờ sáng?”
“Không phải em ăn, là con chúng ta mà.” – Tôi ấm ức, tay tóm chặt vạt áo anh – “Dương à…”
“Được rồi!”
Anh ngồi bật dậy, giọng điệu rõ ràng là muốn gắt lên nhưng cố kiềm chế. Anh nên biết rằng phụ nữ đang mang thai dễ bị kích động đến dường nào. Vậy là tôi lại thắng. Không, tôi luôn luôn thắng anh trong những trường hợp thế này.
Rời khỏi giường, anh lững thững bước lại tủ quần áo, chọn bừa một cái rồi khoác lên người. Vừa lúc ấy, điện thoại đổ chuông. Tôi với tay nhấc máy, thoáng nhăn nhó không biết kẻ dở hơi nào gọi điện cho mình vào hai giờ sáng.
“Anh!”
Tôi chạy lạch bạch tới trước mặt anh, kéo kéo vạt áo buộc anh quay lại đối diện với mình.
“Gì thế?”
“Hoàng vừa gọi điện_”
“Không! Anh cấm em nói tiếp!”
“…Ly sinh rồi.”
“A!!!! Hôm qua là Kim, hôm kia là My, trước nữa là Uyên. Đừng nói với anh mai là Trâm,… sao đến sinh đẻ cũng hẹn cùng lúc vậy? Cả tuần nay anh mất ngủ vì mấy đứa rồi biết không?!”
Tiếng hét của anh vang khắp căn nhà rộng lớn. Tôi đưa mắt nhìn dáng vẻ đáng thương của chồng mình, chỉ biết nhún vai tỏ vẻ thông cảm.
Ngày mai, à không, đêm nay sẽ lại là một ngày dài.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT