“Dương! Em làm gì mà để cổng mở toang_” – Tôi và anh Dương bị giật mình bởi giọng ai đó vang lên ngay bên tai. Hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh, tôi gần như chết lặng đi khi nhìn thấy chị Nguyệt đang đứng ngay trước cửa phòng anh – “Ơ! Hai đứa…”
Tôi vội vã…đạp phắt anh ra khỏi người mình, khi mà kịp thời tỉnh ngộ, tôi nhận ra chúng tôi đang ở trong tư thế không được hay ho gì cho lắm. Và đặc biệt là cả hai còn đang Ở TRÊN GIƯỜNG nữa. Nghĩ là vậy, tôi vội đẩy anh ra khỏi người mình, vô tình khiến anh…rơi bịch một cái xuống sàn nhà.
“Oái!”
“Chết! Anh có làm sao không?”
Tôi luống cuống chạy lại đỡ anh. Tôi đúng là thiếu suy nghĩ thật. Anh đang bệnh thế này mà tôi còn đối xử “bạo lực” với anh như thế đó. Đỡ anh ngồi lên giường, tôi không ngừng lẩm bẩm trong miệng:
“Em xin lỗi nha! Tại em cuống quá. Anh có đau chỗ nào không? Em xin lỗi, em xin lỗi.”
“Ừ không sao đâu. Sao thỉnh thoảng em…khỏe đột xuất thế?”
“Dương! Đầu em làm sao thế?”
Chị Nguyệt ném chiếc túi xách sang một bên, cuống quýt chạy lại hỏi thăm đứa em trai yêu quý, ngay sau khi nhìn ra cái đầu đang quấn băng của anh. Trước sự lo lắng của chị Nguyệt, anh chỉ khẽ lắc đầu cho qua chuyện:
“Em không sao. Em can người ta đánh nhau nên bị ăn đòn lây đấy mà.”
“Cái gì? Em có bị hâm không thế? Thấy đánh nhau thì tránh ra chứ.”
“Em biết rồi mà chị. Linh cũng mắng em rồi.”
“Ơ… Chào em. Chị quên mất!” – Tới lúc này, chị mới chịu quay sang nhìn tôi, trên gương mặt vẫn chưa hoàn toàn hết vẻ lo lắng.
“Em chào chị ạ.”
Tôi bối rối cúi đầu chào chị. Lâu lắm rồi mới gặp, thật không ngờ lại để chị nhìn thấy trong hoàn cảnh không ra gì như thế. Vậy mà trong lúc tôi còn đang lơ ngơ cúi chào chị, thì anh Dương đã thò tay ra…kéo áo lên cho tôi. Hic, lúc đến đây dù mưa gió nhưng tôi vẫn gọn gàng lắm cơ, vậy mà chị lại nhìn thấy tôi trong bộ dạng này: trang phục thì xộc xệch, áo sơ mi thì tụt xuống tận vai. Tất cả là tại anh! Hôn kiểu gì mà giống như…khúc dạo đầu của phim 18+ thế này.
“Chị xin lỗi! Tại thằng Dương không cài cửa cổng sắt, chị lo quá nên vào mà quên gõ cửa, chị không biết là hai đứa…”
Chị Nguyệt tiếp tục nói, có lẽ là sau khi nhìn thấy gương mặt đỏ lừ vì xấu hổ của tôi và cả anh Dương. Tôi cắn chặt môi, có cảm giác như mình vừa bị ai đó hạ đo ván:
“Không phải đâu chị ơi. Chỉ là...”
“Không phải ngại với chị. Chuyện này bình thường ấy mà.” – Chị nhanh chóng xua tay, tỏ vẻ cảm thông lắm – “Bọn trẻ bây giờ suy nghĩ thoáng hơn mà.”
“Không phải mà chị.”
“Thôi thôi chị đừng nói nữa.” – Anh Dương cuối cùng cũng phải lên tiếng, khi chị anh cứ nhìn chúng tôi mà cười đầy ẩn ý – “Chị lại chuẩn bị khoe trước đây… chị cũng thế chứ gì?”
“Được thôi! Không muốn chị trêu nữa thì Linh tối nay ở lại ăn cơm cùng chị em chị, được không?”
“Để mấy hôm nữa đi chị ơi. Mai Linh thi rồi, cho con bé về nhà sớm đi.” – Anh Dương đột ngột xen vào, trước khi tôi kịp lên tiếng trả lời chị Nguyệt.
Nếu không phải anh vô tình gợi lại chuyện thi cử, chắc chắn tôi đã gật đầu đồng ý ở lại dùng cơm sau lời mời của chị, bởi vốn dĩ những chuyện vừa xảy ra đã khiến tôi hoàn toàn quên mất tính quan trọng của ngày mai.
“Ố!” – Chị Nguyệt như tỉnh hẳn ra trước câu nói của anh Dương – “Thế em thi khối D à?”
“Dạ.”
“Ừ ừ thôi đi về đi! Hôm nào đến nhớ báo chị một tiếng nhé.”
“Vâng ạ.”
“Vậy chị ở nhà em đưa Linh về nhé.”
“Ừ! Đi nhanh nhé. Đầu thế này đừng có mà đi chơi linh tinh đâu nữa đấy.”
.
.
.
Sau khi tạm biệt chị Nguyệt rồi rời khỏi nhà anh, cứ nghĩ anh sẽ đèo tôi về nhà luôn, ai dè mới đi được một đoạn thì cả hai đều ngớ ra là…chưa có ăn gì. Hừ, kể ra thì cũng không lấy gì làm lạ, cái việc “động trời” kia ít nhiều cũng làm tôi chẳng còn bụng dạ gì để ý đến cái bụng thỉnh thoảng lại sôi lên vì đói nữa. Tuy nhiên khi đã nhớ ra rồi thì đâu có thể dễ dàng làm lơ được. Do vậy, anh Dương quyết định tạt luôn vào quán KFC ngay đầu đường Thanh Niên gần nhà anh.
“Ăn muộn thế này kiểu gì cũng đau bụng.”
Tôi hút rồn rột cốc pepsi, thoáng nhăn mặt lộ rõ vẻ nhõng nhẽo. Anh Dương nhíu mày nhìn tôi, vẻ lo lắng hiện lên trên gương mặt anh cũng không thể thu hút tôi bằng dài băng trắng quấn quanh vết thương trên đầu.
“Em bị đau dạ dày à?”
“…Như thế là đau dạ dày ạ?”
“…Ừ.”
“Em cũng chẳng biết anh ơi. Chỉ biết ăn muộn là sẽ như thế.”
“Em hay nhỉ?” – Cái nhíu mày bất mãn thoáng hiện lên trên gương mặt anh – “Mình bệnh gì mà cũng không biết à?”
“Ha ha, nhiều bệnh quá nên cũng hết biết luôn, mà toàn bệnh linh tinh thường trực.”
“Em hay bị bệnh gì?”
“Chậc, kể ra thì bao giờ mới hết? Mỗi khi thời tiết thay đổi là em bị đau nhức khắp người này, khi không đi lại có cảm giác như ai cầm kim đâm vào gót chân mình, suy nghĩ quá nhiều đầu sẽ đau buốt kinh khủng, tâm trạng bất ổn luôn luôn buồn nôn, nhiều khi chẳng rõ vì sao chân tay mất cảm giác, lại còn_” – Tôi ngây thơ, vốn ngồi suy nghĩ rồi tính liệt kê ra tất cả các loại bệnh tật “bí hiểm” của mình ra cho anh nghe, nhưng rồi cuối cùng lại bị ánh mắt xót xa của người phía đối diện làm cho cứng họng.
Kịp thời phanh lại trước khi kể lể ra hết mọi điều, tôi bối rối chèn vào một “bệnh tình” có lẽ không được tính:
“…tim tự dưng rất đau mỗi khi nhìn thấy ai đấy thân mật với người con gái khác”
Tôi nhanh chóng nhận ra sự ngạc nhiên lộ rõ trên từng cơ mặt anh, cùng với đó cũng là sự…nể phục cho sự dũng cảm của bản thân mình. Tại sao bỗng nhiên tôi có thể thẳng thắn nói ra điều này mà không có một chút ngại ngùng nào thế nhỉ? Dù nghi vấn về bản thân là như thế, nhưng tôi cũng không hề cảm thấy hối hận trước câu nói vừa rồi. Đơn giản vì những gì tôi vừa nói hoàn toàn đúng với sự thật.
Anh bật cười, nụ cười rạng rỡ xua tan đi cả những âm u trong một ngày mưa gió:
“Xem ra anh chỉ chữa được mỗi “bệnh” cuối cùng thôi nhỉ?”
“Có chữa hay không, hay cố tình làm nó nặng thêm?”
“Cứ thi cho xong đi, rồi anh bắt em học cách tin tưởng người khác.”
Em quen tin vào trực giác của mình rồi.
Tôi đã toan nói với anh như vậy, nhưng cuối cũng cũng khống chế được lời nói của bản thân. Tôi nghĩ rằng anh sẽ thất vọng trước lời thú nhận đó, nên đã quyết định không nói ra, cho dù sự thật là như vậy. Khi tôi nhận ra mình thích anh, chẳng phải nhờ tới sự giúp đỡ của bất kì ai mà một con bé chưa tròn mười tám tuổi và cũng chưa từng biết cảm giác thích một người trước đó là như thế nào là tôi, bỗng nhiên lại ngộ ra được, cũng là do trực giác của bản thân. Ướm cảm giác của My với anh Khánh, lên chính mình với anh để rồi vỡ òa ra trước sự thật. Chính từ giờ phút đó, tôi tin tưởng trực giác của mình vô cùng.
Đến cả khi chúng tôi chia tay, nhìn vào chiếc nhẫn vẫn còn nguyên vẹn trên tay anh, trực giác lại mách bảo rằng tôi vẫn còn cơ hội. Tin tưởng vào điều đó, tôi đã không ngần ngại hạ thấp sĩ diện của bản thân, cầu xin anh tha thứ, cầu xin anh cho mình một cơ hội. Ừ thì một lần nữa trực giác của tôi lại đúng đấy thôi!
Không phải là tôi không tin anh, chỉ là tôi sợ. Sợ một ngày mình quá tin tưởng vào người con trai này, đến nỗi không tài nào dứt ra được. Vũ Phương Linh trước đây vô tư đến độ vô tâm, sống cho bản thân mình thôi cũng thấy mệt mỏi rồi, chẳng rõ từ bao giờ lại phải sống mà chăm lo đến cảm giác, suy nghĩ của một người khác nữa. Tính ích kỉ và tiểu thư trong tôi vẫn còn đó, nó chỉ có thể vơi bớt đi chút xíu, chứ chẳng thể ngày một ngày hai là hoàn toàn xóa bỏ.
Cái tính ích kỉ và tiểu thư đó vơi bớt đi cũng là do tình cảm của tôi dành cho anh, tôi không muốn để anh phải bận tâm hay phiền lòng vì mình, hoặc là từ trong thâm tâm tôi, bản thân từ lâu đã chẳng còn được đặt lên vị trí đầu tiên nữa. Nhưng mặt khác, hai cái tính cách đáng ghét đó vẫn còn, nguyên nhân chính là do “được” anh nuông chiều quá nhiều. Đối với anh, tôi cảm giác mình giống như…thú cưng vậy. Anh (cũng) rất hay ghen, luôn lo lắng cho tôi dù chỉ có một vết xước nhỏ, luôn quan tâm đến cảm giác của tôi,…
Được anh nuông chiều như thế, đâm ra tôi dần dần ỷ lại vào tình yêu của anh.
Và tôi sợ một ngày, nếu tin anh như thế, tôi sẽ hoàn toàn mất đi bản thân mình mất.
Người ta nói đã yêu nhau thì phải tin tưởng, nhưng giờ phút này đây, tôi đang bắt đầu cảm thấy sợ hãi với cái thứ tình cảm có thể gây ra bi kịch như vậy. Tấm gương của mẹ tôi vẫn còn đó. Tôi sợ mình sẽ đi theo vết xe đổ của bà, hoặc ngang trái hơn, là của mẹ Ly. Vậy nên cho dù khi nãy chị Nguyệt không xuất hiện, tôi nghĩ mình cũng sẽ tìm cách trốn tránh câu hỏi của anh.
Dù biết rằng thích với yêu khác nhau nhiều lắm, nhưng vẫn sợ nhiều nhiều. Chỉ một nụ hôn của anh thôi cũng khiến tôi suýt bật khóc mà bám lấy cổ áo anh, toan kể lại cho anh tất cả trăn trở trong mình. Cũng may, tôi đã kịp kiềm chế, hoặc do chị Nguyệt xuất hiện kịp thời.
Tôi muốn giữ lấy anh bên mình bằng mọi giá, tuyệt đối không để Ly hay bất kì ai cướp anh đi khỏi tôi.
Nhưng tôi cũng muốn giải quyết xong vấn đề của gia đình mình, rồi mới sẵn sàng trả lời cho anh biết được.
Suy cho cùng, có phải là tôi vẫn ích kỷ hay không?
“Nghĩ linh tinh gì thế?”
“Không ạ.” – Tôi nhoẻn miệng cười tươi, xuất sắc chế ngự được tiếng thở dài thiếu chút nữa là bộc phát.
“Ừm… Ngày mười tám này, anh bay vào Hồ Chí Minh.”
“Để làm gì ạ?” – Tôi ngừng việc…xiên popcorn, ngơ ngác ngước lên đối diện với ánh mắt đầy thăm dò từ phía anh.
“Trao đổi và kí hợp đồng, về cái bộ phim anh được nhận ấy.”
“À!” – Tôi ồ lên vỡ lẽ - “Nhưng mà anh đi bao lâu thế?”
“Một tuần.”
“Èo! Lâu!!!!!!!”
Như thể dự đoán được phản ứng của tôi, anh bật cười thành tiếng, thái độ hoàn toàn trái ngược với tôi bây giờ. Dẫu cũng lờ mờ đoán ra được thời gian của chuyến đi, nhưng khi nghe nó được phát ra từ chính miệng anh, tôi không khỏi cảm thấy buồn bã. Ừ thì nhìn vào thực tế, một tuần đâu phải là quá nhiều, lí trí cũng mách bảo tôi rằng vào tận miền Nam, công việc rồi tiện cả vui chơi, như thế là vừa phải rồi.
Khổ là ở chỗ với Vũ Phương Linh này, trái tim dường như lớn gấp đôi lí trí. Và nó cảnh báo tôi rằng: một tuần không có anh, tôi biết phải làm như thế nào đây?
“Sao? Muốn đi cùng anh không?”
“Mẹ em chẳng đồng ý đâu.” – Tôi xụ mặt, miễn cưỡng từ chối lời rủ rê của anh, sau khi chợt ngộ ra tình cảnh của mình hiện tại.
“Ừ.” – Anh nhẹ giọng, điệu bộ có đôi chút thất vọng – “Vậy anh sẽ mua quà về cho em.”
“Chẳng cần quà.”
“Chứ cần gì?”
“Update Facebook thường xuyên, gọi điện, nhắn tin,… tóm lại là không được quên sự TỒN TẠI của em!”
“Biết rồi. Ai dám quên cô đâu.”
Tôi cũng bất giác bật cười sau câu nói của anh. Đã lâu lắm rồi, tôi mới được nghe anh sử dụng từ “cô” như vậy. Kể ra thì tôi cũng lạ, vốn dĩ chẳng bị mềm lòng trước những câu anh anh – em em ngọt xớt của anh, vậy mà từ khi gia nhập S.I.U, cái giọng điều hờn dỗi xưng cô – tôi của anh lại khiến tôi vô cùng thích thú. Lâu lâu anh đột nhiên nhắc đến, khiến tôi không khỏi nghĩ về những ngày đầu khi mới quen anh.
Mọi thứ vẫn tựa như một giấc mơ vậy.
“Dương!”
Tôi và anh bị thu hút về nơi vừa phát ra giọng nói. Trái ngược với vẻ mặt vui mừng của anh khi nhìn thấy đám đông đang tiến về phía mình, cảm xúc của tôi như thể đóng băng lại, khi tôi nhanh chóng nhận ra bên trong đám đông đó xuất hiện vẻ mặt đểu giả của Nguyễn Đăng Khoa – leader Holic Crew.
Sau nụ cười nhếch mép có phần mỉa mai vừa khẽ kín đáo dành cho tôi, anh ta quay sang nhìn anh Dương, tươi cười chào hỏi:
“Lâu lắm mới gặp, thằng em! Mà đầu làm sao thế này?”
“Em cái đầu mày ấy.” – Anh Dương vui vẻ đập tay với Khoa và những người đi cùng – “Tai nạn. Họp lớp mà không rủ tao à?”
“Có mấy mống thế này thì lớp gì? Đói quá thì đi ăn thôi. Sáng giờ gọi điện cho mày cả trăm cuộc có được đâu, rủ thằng Khánh thì nó bảo phải đi cùng người yêu. Hừ, tưởng bọn mày giờ nổi tiếng quên hết anh em.”
“Điện thoại tao hỏng rồi, chưa có sửa. Còn thằng Khánh…mới vui duyên mới, để mặc cho nó sung sướng chút đi mày.”
“Mày khác quái gì nó.”
Câu nói của Khoa khiến cho những người đi cùng cũng như cả anh Dương đồng loạt đưa mắt qua nhìn tôi. Đặt cốc pepsi xuống bàn, tôi lễ phép cúi đầu chào những người bạn của anh Dương, nhưng vẫn tuyệt nhiên chẳng buồn để cái gã tên Khoa vào trong tầm mắt:
“Em chào các anh ạ.”
“Chào em.”
Một vài người lên tiếng đáp lại tôi. Nhận ra bọn họ cũng khá thân thiện, không đáng ghét như cái con người dẫn đầu kia, tôi cũng cảm thấy có đôi chút thoải mái hơn. Vậy mà niềm vui ngắn chẳng đầy gang, Khoa quay sang nói với anh Dương một câu tưởng như bình thường, nhưng lại làm tôi cảm thấy chưng hửng:
“Dù sao cũng là gọi điện rủ mày đi cùng rồi nhưng không gọi được, giờ ngồi chung được không?”
Tôi thấy anh Dương vừa đưa mắt quay sang nhìn tôi đầy vẻ thăm dò, khiến tôi cảm thấy có chút xao động. Anh khi nãy chẳng phải đã tỏ ra vui mừng nhiều lắm khi gặp lại những người bạn cũ hay sao? Tôi ghét Khoa thật đấy, nhưng còn nhiều người đi cùng nữa, với cả tất cả đều là bạn anh mà. Thôi kệ đi, đi đông người thế này chắc anh ta chẳng có thời gian mà mỉa mai tôi đâu!
Nghĩ là vậy, tôi bèn thoáng gật đầu đồng tình trước cái nhíu mày dò hỏi từ phía anh.
“Ok! Ngồi cùng đi.”
Ngay sau cái gật đầu của anh, mọi người bắt đầu lục đục…mò đi lấy ghế. Nhân lúc bạn mình chưa quay lại, anh Dương nhanh chóng đẩy phần ăn qua chỗ tôi, đồng thời kéo ghế sang chỗ tôi ngồi. May thật! Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bị bỏ rơi trước cuộc hội ngộ này cơ.
Suy cho cùng anh lại nghĩ cho tôi nữa rồi!
“Nhảy qua đó nhanh thế? Sợ bọn tao tán người yêu mày à?”
Giọng nói châm chọc của một chàng trai đeo kính cận vang lên, khi mà tôi còn đang nhìn anh chằm chằm. Nhận ra mục đích câu nói không chỉ hướng tới riêng anh, tôi khẽ đỏ mặt, giả vờ loay hoay hút pepsi tiếp.
“Tất nhiên.” – Vậy mà trước lời châm chọc đó, anh lại thản nhiên thừa nhận.
“Giữ người yêu chặt vào, thằng bạn.”
Giọng điệu mỉa mai của Khoa vang lên bên tai tôi. Dù không phải là đứa thông minh xuất chúng gì, nhưng tôi nghĩ rằng mình hiểu anh ta nói vậy là có ý gì, lại gián tiếp khơi lại chuyện giữa tôi và Quân ở Vincom đây mà. Đến giờ tôi vẫn không thể nào quên cái ánh mắt giễu cợt và khinh bỉ anh ta dành cho mình, sau khi phán tôi là kẻ “bắt cá hai tay”. Cả đời tôi sẽ không bao giờ quên đâu!
“Mày không phải nhắc.” – Có vẻ như không hiểu được ý của Khoa, một người nào đó nói chen vào – “Mày không thấy nó đề phòng cả với bọn mình à?”
“Thằng Dương đề phòng thì có gì lạ! Cái chính là…tâm ý của em dâu!”
Đến lúc này thì mọi âm thanh cười đùa ban nãy đều im bặt, khi ai nấy cũng có thể nhận ra Khoa đang đá đểu tôi không chút nể nang gì. Nắm chặt chiếc dĩa ăn trong tay, tôi cố ngăn mình không phi thẳng nó vào mặt anh ta. Tôi dám làm thế lắm chứ, không phải chỉ là cách nói văn vẻ của tôi thôi đâu! Thực ra thì nếu không nể Khoa là bạn của anh Dương, tôi đã chẳng ngần ngại tát cho anh ta một cái ngay từ hôm ở Vincom rồi. Thấy tôi hiền là bắt nạt hay sao hả trời?
“Sao anh quan tâm đến chuyện của bọn em vậy?” – Tôi nhanh chóng lên tiếng, khi nhận thấy anh Dương cũng đang định nói gì để bênh vực mình – “Anh… thích em à?”
Câu hỏi được thốt ra với vẻ mặt ngây thơ nhưng có phần…trơ tráo của tôi khiến cho người ngồi bên cạnh Khoa không khỏi sặc nước, bản thân anh ta cũng trợn tròn mắt ra trước câu hỏi muôn phần vô lí của tôi. Ngón tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn như một cách giúp tinh thần…minh mẫn ra, Khoa nhướn mày nhìn tôi đầy nghi ngại:
“Có hoang tưởng không vậy cô em?”
“Mới khi nãy gọi em dâu, bây giờ đã cô em là sao? Xem ra…”
“Thôi nào.” – Khoa dường như đang mất dần sự kiên nhẫn trước gương mặt “giả nai” quá đáng của tôi – “Anh không phải loại cướp người yêu của bạn.”
“Nhưng chia rẽ người ta thì dám lắm chứ?”
“Ăn nói cẩn thận đi cô bé.”
“Em có nghe kể qua, chuyện ở phòng tập của Holic Crew tuần trước…”
“Được rồi! Không nói chuyện này nữa.”
Anh Dương đột ngột xen vào, như thể sợ tôi và Khoa, một trong hai, hoặc là cả hai, sẽ không còn giữ được bình tĩnh nữa. Nhưng xét vào cục diện hiện tại, tôi đoán chắc người đó không phải là tôi. Cứ nhìn vẻ mặt đỏ phừng phừng của gã con trai ngồi đối diện, tôi không thể không cảm thấy hả hê trong lòng. Anh Dương cũng biết được tôi đang nói đến điều gì, và chuyện đó sẽ đả kích đến Khoa ra sao, nên đã nhanh chóng can ngăn. Được nhìn thấy bộ dạng của anh ta như vậy với tôi cũng là đủ lắm rồi! Với một kẻ ưa sĩ diện như leader của Holic Crew, chắc hẳn không muốn chuyện đáng hổ thẹn của mình bị rêu rao trước mặt đông người đến thế.
Tôi vốn dĩ cũng đâu biết chuyện gì xảy ra, cho dù nó có chút ít liên quan tới mình. Số là hôm Hoàng đèo tôi tới bệnh viện, thằng nhóc có kể là chiều hôm đi chơi với S.I.U về ngang qua phòng tập đắt giá của Holic Crew trên đường Phạm Ngọc Thạch, thằng nhóc đã bắt gặp một sự kiện khá hay ho: DMC đón đầu chặn đánh Khoa. Vậy là Quân không thèm đếm xỉa đến sự can ngăn của tôi, vẫn nhất quyết đi tìm Khoa để trả thù. Nhưng hỡi ôi, sự việc đáng cười là ở chỗ, Nguyễn Đăng Khoa – leader của Holic Crew, lừng lẫy cả Hà Nội, hóa ra lại là một kẻ…nhát chết. Do sự bị ăn đòn, anh ta đã để mặc đám đàn em nhớn nhác lo đối phó, còn mình thì rúc đầu ở nhà đến gần một tuần, không dám bén mảng đến phòng tập.
Xui cho Khoa, chuyện đã đến tai Hoàng, làm gì có thể kết thúc trong im lặng.
“Xem ra lớp mình cũng có lắm nhân tài phết nhỉ?” – Một người ngồi gần anh Dương khẽ lên tiếng – “Hồi thi đại học thì được hai đứa đỗ thủ khoa hai trường, bọn mày thì học hành…chả ra gì, vậy mà bây giờ cũng nổi tiếng đến thế.”
“Nói tao học hành không ra gì là không được. Tao thông minh sáng láng thế này, chẳng qua ưa dựa vào thằng Khánh thôi đấy chứ!” – Anh Dương phản bác, giọng điệu có phần bất bình – “Mà càng nghĩ càng thấy mày nói không đúng, sao dám nói thằng Khánh học hành không ra gì được.”
“Ừ quên thằng “nhân tài” đấy. Rõ dở hơi! Cứ tưởng nhất quyết làm vũ công, hóa ra lại lao đầu vào Học viện Ngân hàng.”
“Đấy là chuyện gia đình nó, mình biết thế nào được.”
“Ừ! Mà nghe đồn thằng Khánh có người yêu hả? Tao nghe thằng Khoa nói mà không tin nổi đấy.”
“Thật! Có gì mà không tin?”
Tôi thấy anh Dương khẳng định bằng một giọng nói chắc nịch, có phần tự hào, chỉ có điều tôi không rõ anh tự hào về người bạn thân hoàn hảo của mình, hay là tự hào về cô “em gái” chân thành đã kiên trì theo đuổi bạn thân anh.
Tôi cũng cảm thấy có chút buồn cười, khi nghe những người kia nói rằng không tin nổi chuyện anh Khánh có người yêu. Đẹp trai như anh, nổi tiếng như anh, tài năng như anh và đặc biệt là dịu dàng như anh, tại sao khi có người yêu lại khiến người đời kinh ngạc như thế? Phải chăng cũng chính vì do cái tính dịu dàng của anh ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng đấy? Cũng chính vì những đặc điểm này, đã từng khiến My từng nghĩ rằng vĩnh viễn chẳng thể chạm vào trái tim anh đó sao?
My thích anh vì sự dịu dàng ẩn kín đó, nhưng cũng không dám lại gần anh vì lẽ đấy.
Kể ra mới thấy, tình cảm của con người không phải ai cũng giống như ai. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi My, nhưng tôi tin vào sự lựa chọn của con bé. Sự lựa chọn khiến tôi dù là kẻ ngoài cuộc, cũng cam đoan tin tưởng rằng My sẽ không bao giờ hối hận.
“Thế vụ yêu đương đấy là sao?”
“Sao là sao?” – Anh Dương nhướn mày hỏi lại.
“Con bé đó. Bọn tao nhìn qua rồi, có hơi shock. Nó không phải Dancer, cũng chẳng phải người có danh tiếng gì, sao lại thành người yêu thằng Khánh thế?”
“Ơ! Thế cứ phải là Dancer hay người nổi tiếng gì thì thằng Khánh mới được yêu à?”
Từ trong thâm tâm, tôi hoàn toàn tán thành với ý nghĩ của anh Dương. Hừ, sao người kia dám giở giọng coi thường My như thế cơ chứ? Anh ta thì biết gì về con bé mà nói?
“Chỉ là bọn tao thấy hơi ngạc nhiên thôi.”
“Quen dần đi là vừa.”
“Nhưng nhìn vào cũng thấy…” – Đến lúc này Khoa mới lên tiếng, có lẽ là đã hết cách nhẫn nại để im lặng. Đáng ghét là lời anh ta nói tiếp theo lại càng khiến tôi căm ghét anh ta hơn gấp tỉ lần – “…thằng Khánh và con bé đó nhìn quá khập khiễng!”
“Ý gì?” – Tôi nhanh chóng nhận thấy sự khó chịu trong câu hỏi của anh Dương. Anh cũng giống như tôi, cảm thấy bực tức khi có người nói những điều không hay về My.
Chỉ có Khoa là có vẻ không hiểu, khi hắn ta tiếp tục luyên thuyên về vấn đề này:
“Thằng Khánh từ hồi ở DMC vẫn được gọi là Koolboy đó sao, con bé đó ngoại hình chẳng có điểm gì nổi bật cả. Rất tầm thường.”
“_”
“Một đứa con gái vốn dĩ không thể nhảy, vậy mà dám lao đầu vào S.I.U. Mày có nghĩ rằng đó là mục đích của nó để tiếp cận thằng Khánh không?”
“_”
“À mà đúng chứ còn gì. Mày nhớ cái đợt off hồi nhóm mày debut không? Tao quen mấy đứa trong ban tổ chức, bọn nó nói con bé đó vốn chẳng thích K-pop chút nào, chẳng qua vì thằng Khánh nên mới lao đầu vào thôi.”
“_”
“Ngoại hình bình thường, tài năng không có gì đặc biệt, lại còn thủ đoạn như vậy nữa. Này Dương, tao thấy mày chơi thân, lại cùng nhóm với thằng Khánh, khuyên nó bỏ con bé đi thì hơn.”
“ANH IM MỒM NGAY CHO TÔI!”
Tôi mất kiểm soát, đập bàn hét lớn, tiện tay vớ luôn cốc pepsi trước mặt hắt vào mặt Khoa. Tiếng đá va lộp độp trên sàn nhà là âm thanh duy nhất tôi còn nghe thấy, khi mà tất cả mọi người xung quanh dường như đã bị bất động sau tiếng quát, cũng có thể là do hành động của tôi. Khoa đưa tay vuốt mặt mình, đoạn anh ta nhìn tôi, mắt tóe lửa:
“Mày_”
“Anh cho mình là ai mà có quyền nói ra những điều như thế hả? Anh biết gì về My mà được quyền phán xét? Tôi là chị nó mà tôi còn không, thì cái kẻ “đàn bà” chỉ biết hóng chuyện thiên hạ như anh có tư cách gì?”
“_”
“Không biết nhảy là không được gia nhập nhóm nhảy à? Không biết gì về K-pops thì không có quyền làm việc liên quan đến K-pops à? Nhìn cho kĩ đi, cái đứa không biết nhảy, không biết rõ về K-pops nhưng lại ở trong S.I.U đầu tiên đang đứng trước mặt anh đấy!”
“_”
“Cái gì mà thủ đoạn? My gia nhập S.I.U vì anh Khánh là thủ đoạn à? Nó tìm cách để ở bên người mình thích thì có gì là thủ đoạn? Nó có lừa dối ai không? Có làm hại đến ai không? Anh Khánh còn không ý kiến gì thì bạn bè anh ấy có tư cách gì cơ chứ? À không, soi mói đời tư người khác xong chia rẽ như anh không đáng để làm bạn bè!”
“Tao nể mày là người yêu thằng Dương nên mới nhịn từ nãy, đừng có quá đà!” – Khoa đứng dậy đập bàn, anh ta cao hơn tôi một cái đầu, nên hiện giờ đang đứng mà liếc xuống nhìn tôi đầy vẻ cáu gắt.
“Muốn làm gì? Đánh tôi à? Tôi đứng ngay đây này, không có trốn như ai đó đâu!”
“Mày_”
Đôi bàn tay to bè kia vừa giơ lên hướng về tôi, đã nhanh chóng bị chặn lại bởi bàn tay anh Dương. Những người đi cùng dường như cũng đã sực tỉnh sau những giây “đông cứng”, liền vội vã đứng dậy giữ chặt lấy người Khoa, kéo anh ta ra xa, khi mà hai tay anh ta cứ khua loạn lên, nom như một kẻ mất trí:
“Bỏ tao ra!”
“Cũng vì nể mày là bạn tao, nên tao đã kiềm chế không tặng mày một cái đấm từ vụ lần trước.” – Anh Dương nhìn thẳng vào mắt Khoa, nói liền mạch, không chút ngập ngừng – “Nhưng nếu còn nói về em tao với cái giọng đấy, hoặc tệ hơn là động vào người yêu tao, thì không còn bạn bè gì đâu!”
“Mày_”
“Nhóc! Về thôi!”
Anh Dương nói rồi kéo tay tôi ra khỏi quán ăn. Dù vội vã chạy theo anh, tôi vẫn không quên quay lại nhìn Khoa rồi lẽ lười đầy vẻ trêu chọc. Tôi thích nhìn bộ dạng anh ta hiện tại. Thê thảm. Như thế là quá thành công đối với một đứa con gái vô dụng như tôi rồi.
Ra tới cửa, trong khi anh đang loay hoay lấy mũ bảo hiểm đưa cho mình, tôi bỗng chợt níu lấy cánh tay anh:
“Em xin lỗi!”
“Vì cái gì cơ?”
“Em đã làm anh khó xử.”
“Không sao!”
“Thật là không sao?” – Tôi hơi ngạc nhiên, khi bắt gặp nụ cười tươi rói của anh.
“Ừ.”
“Nhưng…anh trở mặt với bạn anh vì em mà. Không phải là tất cả, nhưng cũng có một phần.”
“Em cũng đã vì anh, mà nhịn nó rất lâu đấy thôi.” – Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng kéo tay tôi lên – “Đúng không?”
Tôi nhìn bản tay mình đang nằm trong tay anh, bỗng dưng cảm thấy ấm lòng. Hóa ra không phải là anh không biết. Trong lúc tên Khoa cứ mải luyên thuyên buông lời nói xấu My, thậm chí là từ lúc hắn ta xuất hiện, vì quá tức giận nhưng lại không dám bộc phát, lo sợ ảnh hưởng đến tình bạn của anh, tôi chỉ biết ngu ngốc ngồi đan hai bàn tay lại với nhau, rồi…tự cào cấu chính mình. Đến bây giờ, hai bàn tay trông đỏ lừ đến phát tội, dấu móng tay đỏ lừ vẫn còn lộ rõ.
“Cảm ơn anh!”
“Lúc nãy vừa xin lỗi mà bây giờ đã cảm ơn, vì gì thế?”
“Biết rằng em đã vì anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT