“Anh à, em thi Thương mại nhé!”

Tôi nhanh chóng nhận ra vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của anh, ngay sau khi tôi vừa dứt lời. Tôi cũng không cảm thấy có gì là lạ với biểu hiện của anh hiện tại, khi mà đó là câu nói đầu tiên của tôi dành cho anh sau gần cả tuần không gặp mặt.

Anh xoay nhẹ cốc cacao trên tay, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi mới chịu lên tiếng:

“Tí nữa em đi tập trung rồi, vậy mà giờ vẫn không biết thi trường gì là sao?”

“Em không biết nên thi Du lịch hay Thương mại mà.”

“Trước giờ em vẫn thích Du lịch mà, sao bây giờ tự nhiên lại đổi?”

“Thì… Em cũng không biết nữa.”

Tôi miễn cưỡng phải nói dối anh. Tôi chẳng muốn nói ra lí do chính xác cho anh nghe, rằng chỉ còn cách thi và đỗ Thương mại thì tôi mới có hi vọng được ở lại đây. Dù bây giờ tôi chưa trả lời mẹ là muốn ở với ai, nhưng tôi nghĩ tôi đã xác định được rồi. Thật tuyệt khi được sống cùng cả bố với mẹ dưới một mái nhà, dù rằng đó là cái hạnh phúc giả tạo mà bố mẹ tôi vẽ nên trong mắt mọi người, nhưng nếu phải lựa chọn một trong hai, có lẽ tôi sẽ chọn theo mẹ. Thật ra, trước giờ bố vẫn là người mà tôi kính yêu nhất, nhưng nếu li dị, bố vẫn còn có mẹ con Ly, trong khi đó mẹ tôi lại chẳng có ai hết. Ừ thì mẹ sống cùng cậu Tùng, nhưng cậu cũng còn phải lo cho gia đình riêng nữa mà, đâu thể chăm lo cho mọi thứ mẹ tôi được. Vậy nên tôi chọn theo mẹ, là lẽ hiển nhiên rồi.

“Yêu xa khổ lắm anh nhỉ?”

Tôi dùng dĩa đảo liên tục đĩa mì Ý, cố tỏ ra tự nhiên nhất khi ngước lên nhìn anh. Tôi chỉ có một lí do để đi, trong khi lại có hàng nghìn lí do để ở lại đây.

Và anh là lí do quan trọng nhất.

“…Ừ. Mà sao em hỏi thế?”

“À, em thấy mấy đứa bạn ấy mà. Anh…có thích yêu xa không?”

“Hâm à? Làm gì có ai thích. Anh thấy kiểu đó như tra tấn ấy.”

“Sao cơ ạ?”

“Thì mỗi người một nơi, thông báo tình hình cho nhau qua máy tính, điện thoại,… nhưng mà lúc ốm đau, lúc cô đơn thì đâu thể ở bên được. Bạn anh cũng có nhiều người yêu như thế, nhưng chưa đứa nào “trụ” được hết.”

Tôi im lặng sau lời giải thích của anh. Đúng như tôi nghĩ, anh thật sự không hứng thú gì với chuyện này. Trách anh làm sao được, khi mà bản thân tôi cũng cảm thấy nó quá khó khăn? Có lẽ, tôi hết đường lựa chọn rồi.

“Này!”

Anh gọi giật giọng khi tôi đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi nhìn vào đĩa mì trước mặt. Quay lên nhìn anh, tôi cố cười tươi như không có chuyện gì xảy ra. Từ trong vô thức, tôi bỗng dưng cảm nhận thấy nụ cười bây giờ của mình rất giống với khi tôi phủ nhận chuyện tôi thích anh với anh Khánh. Nghĩa là, nó thật sự giả tạo quá.

“Sao ạ?”

“Em không được bỏ đi đâu, hiểu chưa?”

Tôi cảm thấy tim mình nhói lên một cái, sao tự nhiên anh lại nói như vậy cơ chứ? Cứ như thể là biết tôi đang suy nghĩ gì vậy. Đâu có ai muốn đi đâu, chỉ là hoàn cảnh đưa đẩy con người ta thôi mà. Tôi biết rồi, tôi sẽ thi Thương mại, đó là cách duy nhất để tôi ở lại đây.

Tôi bật cười, sau khi nhìn vào gương mặt rất nghiêm túc của anh:

“Em biết r_”

Câu nói của tôi bị cắt ngang, khi mà vừa lúc đó, tôi bị một vòng tay ôm chặt cứng. À không, không chỉ có một. Trước khi…hoàn toàn ngạt thở, tôi cũng nhanh chóng nhận ra đó là Kim, My và Uyên. Không phải bọn nó đang giận tôi sao, sao lại có hành động…bất thường như thế này? Và quan trọng là bọn nó ở đâu ra thế cơ chứ? Không lẽ anh hẹn cả đám ra đây?

Khẽ xua tay để ra hiệu cho bọn nó rời khỏi người mình, tôi nói mà như hết hơi vì ngạt thở:

“Gì thế?”

“Chị chọn đi! Không được nghĩ quá lâu.”

Uyên nói rồi dúi cái bút bi vào tay tôi, cùng lúc đó My đặt một tờ giấy xuống dưới bàn. Tôi nheo mắt đọc tờ giấy mà My vừa đưa, sau khi bắt gặp cái nụ cười thích thú của anh Dương.

“Chị Linh! Chị có đồng ý chúng ta làm hòa vô điều kiện không?

A. Có.

B. A đúng

C. Cả A lẫn B đều đúng”

Tôi suýt thì bật cười sau khi đọc những dòng chữ được viết nguệch ngoạc trên giấy, theo tôi thì đây là chữ của Tuấn, thằng nhóc này cũng bị lôi vào trò chơi này hay sao? Tôi đã từng biết về độ…bá đạo của cái câu hỏi này qua mạng, chọn cái gì thì cũng chung một đáp cả thôi. Làm hòa theo kiểu này kể cũng…ngộ.

Tôi đưa mắt nhìn anh Dương. Sau khi nhận được cái nhún vai tỏ vẻ không biết nói sao của anh, tôi cũng đành liều mình tự quyết. Lăm lăm cây bút bi trong tay, tôi khoanh một cách cẩu thả, rồi đặt tờ giấy xuống trước mặt ba đứa nó.

“Cái này…cái này được tính không chị?”

My quay sang nhìn Kim và rụt rè lên tiếng, sau khi nhìn thấy tôi khoanh tròn chữ …“không” ở trên tờ giấy. Ba đứa bọn nó nhìn nhau ngơ ngác, rồi lại qua nhìn anh Dương, như thể…oan ức lắm vậy. Nhìn bộ mặt đáng thương đó, tôi cũng chỉ biết phì ra mà cười, dù rằng ý định của tôi là sẽ trêu mọi người thêm một lúc nữa.

“Chị đùa thôi.”

“…Vậy chị chọn gì?” – Uyên khẽ nhăn nhó thúc giục tôi.

“Được làm hòa rồi thì còn chọn gì nữa.”

“Thật nhé!”

“Ừ.”

“Mấy đứa chơi cái trò trẻ con đó thật à?”

Ngay sau khi tôi vừa gật đầu đáp lại Kim, thì anh Việt, anh Khánh và Tuấn bước vào. Ô, sao tự dưng lại đông vui thế kia? Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn ba người đó, trong khi lúc này vẫn đang bị Kim ôm chặt cứng. Hình như đúng là anh Dương gọi mọi người ra đây thật, chứ làm gì có chuyện tình cờ đến thế này.

Anh Khánh lên tiếng hỏi tôi, khi mà tôi vẫn còn đang lơ ngơ ngồi suy đoán một mình:

“Linh chuẩn bị đủ hết giấy tờ chưa thế?”

“Rồi ạ!”

“Em thi nhờ ở trường nào thế?”

“…Em thi Thương mại, không thi Du lịch nữa anh ạ.”

“…Cái gì?”

Ngay sau khi tôi dứt lời thì những người còn lại đã lập tức hét lên đầy vẻ căm phẫn như vậy đấy. Kim dường như há hốc cả mồm ra, ngay sau đó nó tóm chặt lấy bả vai tôi mà lắc mạnh, như thể tôi đang thiếu tỉnh táo lắm vậy.

“Sao không thi Cao đẳng Du lịch nữa?”

“…Bây giờ thích Thương mại hơn.”

“Nói dối!”

“Chứ không tao thi Thương mại làm gì?”

“Lí do không đủ thuyết phục!”

“Này Linh!” – Anh Việt giật giọng gọi tôi – “Điểm Thương mại với Du lịch cách xa nhau lắm đấy, trước giờ lo ôn theo điểm sàn Du lịch rồi, giờ đổi sang Thương mại có bị “khớp” không?”

“Em ôn cả hai mà.”

“Sao giờ mày mới nói thi Thương mại?”

“Ừ thì bây giờ mới có cơ hội nói mà.”

“Linh! Em thật sự nghĩ kĩ chưa?”

Anh Khánh nghiêm mặt hỏi tôi, khiến cho tôi thoáng chần chừ trước câu hỏi của anh. Tôi ước gì có thêm thời gian để cho tôi suy nghĩ, nhưng mà chỉ còn một tiếng nữa thôi là tôi phải đi đến địa điểm thi rồi. Cả tuần nay tôi đâu có học hành được gì đâu, phần vì sốt, phần vì suy nghĩ cái chuyện này. Tôi không dám ra hỏi mẹ, rằng nếu tôi thì và đỗ Thương mại thì tôi có được ở lại đây hay không, hoặc là ra cầu xin mẹ dù có li dị cũng đừng rời khỏi Việt Nam, rời khỏi Hà Nội. Tôi sợ mẹ sẽ cho tôi những câu trả lời không hề như tôi mong muốn.

“Rồi anh ạ!”

Tôi trả lời, cố nén tiếng thở dài. Giá mà lúc này có một người có thể cho tôi lời khuyên. Ước là như thế, nhưng tôi đâu dám nói ra đâu. Giờ phút này là quá muộn để tìm một ai đó chia sẻ. Nhưng tôi không chắc chắn về quyết định này một chút nào. Bỗng nhiên lúc này đây, tôi muốn nói sự thật với anh quá!

“Thôi bỏ đi! Linh nó cũng lớn rồi, tự quyết định chuyện của mình được rồi.”

Vậy mà khi tôi định lên tiếng, thì câu nói của anh đã dập tắt hoàn toàn ý định của tôi. Vậy là phải tự quyết thật rồi! Tôi không nên lấy làm buồn mới đúng, khi anh đã tin tưởng tôi đến thế kia mà. Ừ, thi Thương mại là đúng, tôi cũng một lần nên tin tưởng vào quyết định của mình đi. Tôi có cảm giác mình đang đặt cược tương lai của mình vào một ván bài, mà được ăn cả, ngã thì về không vậy.

“Thôi mọi người nói cái khác đi.” – Tôi xua xua tay khi mọi người vẫn cứ nhìn mình mãi không thôi từ sau cái quyết định khá đường đột của tôi – “Mà sao mọi người không rủ Hoàng đi cùng thế?”

“Anh Hoàng sốt rồi chị ơi. Anh ấy bảo…”

My nói nhỏ dần, khiến tôi ngẩn người ra mất mấy giây để hiểu xem con bé đang nói cái gì. Hình như ý My là…Hoàng lây sốt của tôi thì phải? Chắc là thế thật rồi! Sau khi đưa tôi đi khám hôm nọ, Hoàng có dính mưa mà. Mấy lần thằng bé sang thăm tôi cũng thấy sụt sịt rồi. Ôi đến khổ!

“Nó ốm cái, phòng tập yên ắng hẳn.”

“Ừ. Mọi khi suốt ngày gây sự với Ly, đau cả đầu.”

“Chị Linh! Hôm nọ chị sốt về sớm nên không biết, lúc vào nhà ma anh Hoàng cố kéo chị Ly tách nhóm để dọa ma chị ấy, cuối cùng hai người lạc trong đấy luôn, bọn em chờ mãi mới thấy ra. Mà chả hiểu dọa ma kiểu gì chị Ly ngã sái cả chân, cuối cùng anh Hoàng phải cõng ra, đúng là mình làm mình chịu.”

“Có đúng là mấy đứa đứng chờ mãi mới thấy ra không?” – Anh Dương nhanh chóng chen vào phản bác lời của Uyên – “Anh nghe Hoàng kể là mấy đứa cố tình dọa ma dọa bọn nó chạy gần một tiếng trong đấy mà.”

“Cái đó…cái đó chị Kim nghĩ ra. Mà lỗi cũng là tại anh Hoàng đầu tiên đấy chứ.”

“Ừ hai đứa đấy đúng oan gia!” – Anh Việt tiếp ngay lời Uyên – “Bình thường ai nói gì Ly cũng dạ dạ vâng vâng mà thằng Hoàng gọi cái nó tránh xa cả mét. Ngày nào cũng nghe hai đứa nó cãi nhau mà ong cả đầu. Thôi thằng Hoàng ốm thế này cũng… tốt!”

“Ơ, anh nói thế mà nghe được à?”

“Thế mọi người có ai qua thăm Hoàng chưa vậy?”

Tôi lên tiếng hỏi sau khi Kim hạnh họe lại lời nói của anh Việt. Trong những ngày tôi ốm, Hoàng không những chỉ sang đèo tôi đi khám, mà nó còn mấy lần lượn qua nhà mua đồ ăn đến cho tôi. Nó đúng là thằng em tốt mà tôi không thể tìm được ở đâu một người như thế. Hai ngày tới tôi phải thi đại học nên không qua được rồi, hy vọng rằng mọi người đã có ai qua thăm nom hoặc gọi điện hỏi thăm Hoàng.

“Tí nữa anh với My qua đây.”

“Anh ấy lắm chuyện lắm, cứ nằng nặc bắt bọn em mua bento cho ăn.”

“Ừ thôi thỉnh thoảng thằng bé được dịp nhõng nhẽo, hai người chiều nó tí vậy.”

“Thôi em ăn nhanh hộ anh đi Linh! Sắp đến giờ đi rồi đó.”

“Biết rồi mà!”

Tôi chề môi sau lời nhắc nhở của anh Dương. Mãi tôi mới có dịp được nói chuyện với mọi người, anh không thông cảm chút nào sao hả trời? Và mãi tôi mới có dịp cho đầu óc thanh thản một chút nữa chứ, bây giờ anh lại khiến tôi phải suy nghĩ về chuyện thi đại học rồi. Tôi nén tiếng thở dài, miễn cưỡng ngồi ăn hết đĩa mì Ý, trong khi mọi người xung quanh mình vẫn đang nói đủ chuyện trên trời dưới biển.

.

.

.

Đi tập trung để lấy phiếu dự thi không lâu như tôi nghĩ. Tất cả những gì tôi phải làm là vào trường thi, hỏi mấy anh chị sinh viên tình nguyện phòng thi, chờ gọi tên vào phòng thi và lên lấy giấy tờ. Chỉ có vậy thôi. Vậy mà tôi cứ tưởng là lâu lắm, nên đã bảo anh Dương về trước, khi nào xong tôi sẽ gọi cho anh. Ai dè chưa mất tới ba mươi phút, bây giờ mà gọi anh quay lại liệu có “hành” anh quá không nhỉ? Chỗ này gần nhà My, nhưng con bé lại đi cùng anh Khánh sang thăm Hoàng, vậy là không có chỗ cho tôi “nương tựa” lúc này rồi!

Tôi đành phải lôi điện thoại ra để gọi cho anh Dương. Hy vọng anh chưa đi đâu đó quá xa chỗ này.

“Em xong rồi à?” – Anh nhanh chóng bắt máy và hỏi tôi bằng một giọng điệu khá dè dặt. Tôi linh cảm có gì không ổn rồi.

“Vâng ạ.”

“…Linh này! Bây giờ anh phải đi có việc rồi, khoảng một tiếng nữa mới xong. Em có đợi được anh không, hay là nhờ ai đón có được không?”

“Em đợi anh cũng được ạ.”

“Ừ. Thế ngồi đâu đó đợi anh nhé. Khi nào đến anh sẽ gọi. Nhớ đừng có đứng ngoài đường đấy, sắp mưa rồi.”

“Vâng em biết rồi.”

“Ừ! Anh sẽ cố xong sớm.”

“Vâng.”

Tôi chậm rãi cúp máy. Tôi không thích việc chờ đợi cho lắm, và tôi cũng đã có ý định sẽ nói rằng mình nhờ người khác đón. Nhưng lúc này đây tôi lại muốn nói với anh về chuyện gia đình của mình, tôi chỉ muốn chia sẻ với anh mà thôi. Bây giờ thì tôi đã quyết định thi Thương mại rồi, phiếu dự thi cũng lấy rồi, tôi không cảm thấy tiếc hay hụt hẫng khi từ bỏ Cao đẳng Du lịch. Ngược lại trong lòng tôi lúc này trống trải lạ thường. Tôi không biết mình bị làm sao nữa. Vậy nên tôi thật sự muốn chia sẻ cùng anh lúc này lắm. Đó là lí do tôi quyết định chờ anh.

Quyết định của tôi có đúng không đây? Trở thành đầu bếp là ước mơ của tôi cơ mà! Tôi đã từng có lúc từ bỏ tất cả, khi nghĩ rằng mẹ xé tớ phiếu số hai của mình, tôi cũng đã từng làm mọi cách để có thể đeo đuổi ước mơ. Dạo gần đây, ngày nào tôi cũng được mẹ dạy nấu ăn. Đến lúc mà tôi biết nấu ăn chút ít, thì tôi lại từ bỏ ước mơ của mình hay sao? Dù biết rằng trong cuộc sống còn nhiều việc cần đến nấu ăn lắm, tôi học không có uổng phí đâu, nhưng trong thâm tâm tôi luôn tự hỏi việc từ bỏ Cao đẳng Du lịch có đúng không? Chẳng lẽ một lần duy nhất được sống cho bản thân mình tôi cũng không thể có? Không được rồi, sao tôi lại bị xao động thế này!

Nhưng tôi thật sự muốn thi Cao đẳng Du lịch lắm!

Hay là…

Không được! Tôi đã quyết định thi Thương mại rồi mà! Đó là cách duy nhất để tôi có thể ở lại Việt Nam, tôi không thể bỏ lỡ hy vọng này được. Mà dù không đỗ được Đại học Thương mại, tôi vẫn có thể xét điểm vào Du lịch nếu vẫn còn chỉ tiêu mà, chỉ là cơ hội sẽ bị thu hẹp lại thôi.

Trời bắt đầu đổ mưa. Thời tiết tháng bảy tệ thật. Tôi đưa mắt nhìn quanh, bắt gặp những đoàn người hối hả chạy vào hiên để tránh cho khỏi ướt. Mai thi rồi, tôi cũng nên giữ gìn sức khỏe một chút. Nghĩ vậy tôi bèn chậm chạp bước vào bến chờ xe buýt, cố tìm cho mình một chỗ trống để trú mưa. Đông người thật, không chỉ có một mình tôi nảy sinh ý tưởng chui vào đây. Tôi cố nép mình vào sát bên trong, khi rất đông người đang chen lấn để có thể tránh khỏi những đợt mưa rào. Nhiều lúc tôi cũng thoáng bực mình khi một số người cứ chèn ép, xô đẩy, thậm chí dẫm vào chân mình,… nhưng nghĩ lại thì mọi người cũng chỉ lo bị ướt mưa mà thôi.



Tôi ngồi chờ anh Dương đã gần ba tiếng rồi. Tôi không biết tại sao mà anh vẫn chưa đến nữa, do anh vẫn chưa xong việc hay do anh quên đã hẹn với tôi? Vậy mà khi tôi gọi cho anh thì lại không liên lạc được. Tôi ghét phải chờ đợi như thế này, nó làm tôi cảm thấy mệt mỏi khi mà đến bản thân tôi còn không biết khi nào anh sẽ đến. Anh kể cũng lạ, nói khoảng một tiếng sau sẽ xong. Bây giờ đã gần ba tiếng rồi, dù chưa xong việc cũng nên gọi cho tôi để tôi biết chứ! Anh cứ để tôi ngồi chờ anh như một con ngốc, trong khi trên tay luôn lăm lăm cái điện thoại để bấm gọi cho anh. Tôi không dám bỏ về trước, vị sợ anh quay lại đây lại không tìm thấy.

“Gì thế hả chị?”

Trong lúc tôi còn đang lơ đãng đưa mắt nhìn quanh đường với hy vọng bắt gặp hình ảnh quen thuộc của anh, thì tôi lại bị giật mình bởi tiếng người trong điện thoại. Là tôi gọi cho Tuấn, nhưng vốn quen rằng sẽ không liên lạc được nên tôi lại không chú tâm vào cuộc điện thoại.

“Em có đi cùng anh Dương không?” – Tôi hỏi Tuấn, khi vô tình nhớ ra những lần đèo tôi đi đâu và phải chờ đợi, anh Dương thường qua nhà Tuấn hoặc gọi thằng bé đi chơi cùng.

“Ơ sao em biết được? Không phải anh ấy đi cùng chị à?”

“Lúc chị lấy phiếu dự thi xong anh ấy bảo một tiếng nữa quay lại, mà chị chờ ba tiếng rồi vẫn không thấy đâu, gọi điện thì tắt máy.”

“Ơ thế chị vẫn đang ở trường thi à?”

“Ừ.’

“Lạ nhỉ! Lúc nãy anh ấy… A!”

“Gì thế?”

“… Không có gì ạ. Hay em qua đón chị nhé.”

“Thôi. Chị sợ về rồi anh Dương đến lại mất công ra.”

“Nhưng chị định chờ anh ấy đến bao giờ? Nhỡ anh ấy quên rồi thì sao? Mấy lần Uyên hẹn em mà gọi tắt máy là ý như rằng cho em “leo cây” đấy. Thôi để em qua đón chị.”

“Anh Dương không có quên đâu mà.”

“Nhưng… Mai chị thi rồi đấy, chờ như thế chỉ tổ mệt ra.”

“Thôi không sao. Nếu em liên lạc được với anh Dương hoặc biết anh ấy đi cùng ai thì nói hộ chị nhé.”

“Khoan đã!” – Tuấn vội vã lên tiếng trước khi tôi cúp máy. Thằng bé thoáng im lặng một lúc, rồi rụt rè lên tiếng – “…Nếu chị có số điện thoại chị Ly thì thử gọi điện hỏi xem.”

“Hả?” – Tôi hơi ngạc nhiên khi mà Tuấn bỗng dưng lại đề cập tới Ly lúc này. Thằng nhóc có nhầm lẫn không nhỉ, lúc này người tôi cần tìm là anh Dương chứ không phải Ly – “Sao tự dưng lại gọi cho Ly?”

“…Em nói cái này chị đừng giận nhé. Lúc nãy anh Dương vừa qua nhà em…thì chị Ly gọi điện, nên anh ấy không có vào…mà đi luôn rồi.”

“…Vậy à? Ừ chị biết rồi. Cảm ơn em nhé!”

Tôi lẳng lặng cúp máy khi mà trong đầu bắt đầu xuất hiện vô vàn nghi vấn sau lời kể của Tuấn. Lại là anh Dương đi với Ly. Sao dạo này anh hay đi cùng Ly vậy? Có chuyện gì mà anh đi với Ly đến nỗi quên mất tôi vẫn đang ngồi đây đợi anh, lại còn tắt máy nữa cơ chứ? Khi tôi gọi cho anh, anh có ấp úng nói rằng đi có việc, cũng chả giải thích xem là đang đi đâu, hóa ra lại là đi chung với Ly.

Tôi không thể không suy nghĩ mà!

Cố nén tiếng thở dài, tôi bắt đầu mở danh bạ ra để tìm số gọi cho Ly. Ngay lúc này đây, tôi ước rằng khi tôi gọi cho Ly, nó sẽ phủ nhận chuyện đang đi cùng anh. Thà rằng tôi ngồi đây chờ anh cho đến tối, còn hơn là để tôi biết anh thật sự đi với Ly mà quên tôi. Tôi không muốn điều đó một chút nào!

“A lô!”

“Cậu đang đi cùng anh Dương?”

“Ừ.”

“…Cho tôi nói chuyện với anh ấy được không?” – Tôi cảm thấy hụt hẫng, ngay sau tiếng đáp nhẹ bẫng của Ly.

“Anh Dương vừa ngủ rồi.”

“…Sao lại…ngủ giờ này?”

“Cậu có thể thẳng thắn hỏi là chúng tôi đang ở đâu mà, sao phải vòng vo như thế? Tôi đang ở nhà anh ấy. Cậu qua nhanh đi, tôi có việc phải đi bây giờ!”

“…Ừ.”

Tôi vội vã bắt taxi để tới nhà anh Dương, chẳng buồn để tâm mình đang ngu ngốc làm theo lời sai bảo của Ly như một cái máy. Không thể tin được! Anh bỏ quên tôi để đi ngủ, đã vậy Ly lại còn ở nhà anh nữa. Tóm lại quan hệ giữa hai người đó là gì thế? Tại sao tôi cứ phải tỏ ra bình thản, không quan tâm, không ghen tuông, trong khi ngay lúc này đây tôi chỉ muốn hét lên cho thỏa nỗi bực tức này. Tôi chỉ muốn tỏ ra mình không quá nhạy cảm mỗi khi anh đi chung với Ly, để anh khỏi thấy tôi trẻ con, tôi ích kỷ, nhưng thật ra trong lòng tôi vẫn khó chịu lắm đấy chứ!



“Anh Dương!”

Tôi đẩy cửa bước vào, khẽ gọi tên anh. Nhưng không có lấy một âm thanh nào đáp lại tôi, khi lúc này đây cả căn nhà đều vắng lặng lạ thường. Không phải Ly nói là đang ở nhà anh hay sao, sao bây giờ lại không có ai ở đây thế? Hừm, chắc là ở trên phòng rồi. Tôi cắn chặt môi, miễn cưỡng mò lên cầu thang để tìm phòng anh. Ly cũng thật lạ, ngay đến tôi cũng chưa bao giờ dám bước chân vào phòng anh, vậy mà nó có thể “hồn nhiên” đến như vậy đấy!

“Cậu đến rồi à?”

Ly lên tiếng, ngay khi tôi vừa khẽ đẩy cửa bước vào. Tôi không trả lời Ly, cũng không buồn để tâm đến nó, ngay lúc này đây ánh mắt tôi tự động nhìn quanh phòng để tìm anh. Anh đúng là đang ngủ thật, nhưng mà…

“Anh ấy làm sao thế?”

Tôi chạy vội đến bên giường anh Dương, khi nhận thấy cái đầu đang quấn băng của anh. Chuyện gì xảy ra thế này? Sao chỉ trong một buổi sáng mà anh lại ra nông nỗi này cơ chứ? Tôi nhìn anh chăm chăm, cố giữ cho giọng mình ở một âm vực thấp, đồng thời cũng không dám động vào người anh vì sợ anh tỉnh dậy, mặc dù tôi đang lo phát điên lên được.

“Anh ấy bị đánh.”

“Đánh? Ai đánh?”

“…Tôi không biết.”

“Cậu đi cùng anh ấy cơ mà? Xảy ra chuyện gì thế?”

“Anh ấy vừa ngủ, cậu nói nhỏ chút đi!” – Ly khẽ nhíu mày trước bộ dạng như sắp nổi điên lên của tôi – “Là do đi cùng tôi. Hôm nay vì chỗ tôi làm thêm thiếu người nên tôi phải đi ship hàng, mà bạn tôi mượn xe tôi rồi, vừa lúc đấy thấy anh Dương đèo cậu đi thi qua nên tôi có gọi điện nhờ anh ấy qua đèo mình đi. Đám khách đó uống rượu say, trêu tôi nên anh Dương mới nhảy vào…”

“Cậu nói anh Dương bị đánh thế này là vì cậu?”

“Chuyện này tôi_”

“Tất cả những gì cậu vừa kể chỉ là tình cờ?”

“Phải!”

“Nói lại đi, nói cho đúng vào! Tôi không tin đâu!”

“Cậu đừng có cố chấp như thế. Đám người đó say, tôi đâu thể bày trò được!”

“Cậu bày trò ngay từ đầu cơ! Bạn mượn xe, thấy anh Dương đèo tôi đi thi gần đấy, phải đi ship hàng,… trùng hợp quá?”

“Cậu không tin tôi được à?”

“Tôi nghe Hoàng nói cậu làm thêm ở quán ăn ngay trước cổng Cao đẳng Du lịch? Cậu nhìn thấy anh Dương đèo tôi qua đó?”

“…Ừ!”

“Vậy cậu thông tin nhầm rồi! Tôi thi Đại học Thương mại, và cho dù có thi Cao đẳng Du lịch thì tôi cũng thi ở nơi khác, vì trường đó không tổ chức thi. Vậy thì sao cậu có thể thấy anh Dương đèo tôi qua đó cơ chứ?”

“…Được rồi! Cho dù có là như thế, nhưng chuyện anh Dương bị đánh cũng không phải là do lỗi của tôi.”

“Im đi!” – Tôi cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh trước Ly, cho dù tôi đang lo cho anh Dương nhiều lắm – “Cậu còn nói là không phải do cậu? Nếu cậu không gọi anh ấy đi, thì giờ anh ấy có bị như thế này không?”

“Linh này!” – Ly bất chợt cười khẩy sau câu hỏi của tôi – “Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng có thể coi là em gái của cậu. Để anh Dương không bị đau như thế này, cậu chấp nhận để cho tôi xảy ra chuyện gì thì ra sao? Cậu ích kỷ quá đấy! Đến người như anh Dương còn lo cho tôi mà nhảy vào, thế mà cậu lại dửng dưng như không. Tôi vẫn không hiểu anh ấy yêu cậu ở điểm gì?”

“Còn nói nữa? Cậu khiến anh ấy bị như thế này, mà không cảm thấy một chút áy này sao?”

Tôi cảm thấy mình gần như hoàn toàn mất bình tĩnh khi đối diện với Ly. Nó còn ngang hơn cả tôi nữa. Sao nó cứ cố chấp như vậy? Thừa nhận mình sai một lần khó khăn đến thế hay sao? Nếu không phải là Ly gọi anh Dương đi cùng thì giờ anh ấy có bị đánh đến thế kia không? Tôi công nhận là tôi đang ích kỉ, tôi chỉ lo lắng cho anh Dương mà không buồn để tâm đến Ly, nhưng nhìn anh như thế kia, thử hỏi sao tôi không lo lắng được cơ chứ? Vậy mà Ly đâu có tỏ vẻ lo lắng gì. Sau những gì anh phải chịu vì nó, nó vẫn cứ nhởn nhơ và bình thản, như thể đó là điều hoàn toàn hiển nhiên.

“Tôi không nhờ anh ấy giúp tôi.”

“Cậu là cái loại người gì thế? Là do anh ấy tự giúp cậu nên cậu không buồn quan tâm?”

“Tôi đưa anh ấy tới bệnh viện rồi về đây đó thôi. Mà cậu đang bực mình vì chuyện gì thế? Tôi tưởng cậu phải cảm thấy vui mới phải, khi tôi không buồn để tâm đến anh ấy!”

Chát.

Tôi không kiềm chế nổi bản thân mình, liền vung tay tát Ly. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi chủ động ra tay với người khác. Tôi cũng không nghĩ là mình sẽ làm như vậy, nhưng cái giọng điệu mỉa mai của Ly cứ vang lên bên tai tôi không dứt. Vui? Nó nghĩ rằng tôi sẽ vui khi nhìn thấy anh Dương như thế này? Thà rằng anh không còn yêu tôi, thà rằng chúng tôi không thể quay lại với nhau, tôi cũng chấp nhận, còn hơn là để anh đau như thế. Anh không nói rằng anh đau, nhưng nhìn anh nằm trên giường với gương mặt tái nhợt đi như vậy, khiến tôi cảm thấy như có ai đó đang bóp nghẹn tim mình. Vậy mà nó bảo tôi phải vui khi nó không buồn để tâm đến anh ấy. Tôi thật sự cảm thấy thất vọng! Ly tuyên bố sẽ giành anh Dương với tôi và cuối cùng nó giành giật anh như một món đồ chơi vô tri vô giác, nó chỉ muốn thắng tôi mà thôi, chứ nó đâu có quan tâm đến cảm giác của anh như thế nào.

“Linh! Em làm gì thế?”

Tôi nghe thấy giọng anh Dương vang lên bên tai mình, giọng anh mệt mỏi hơn thường ngày rất nhiều. Chắc hẳn tôi và Ly to tiếng đã khiến anh bị đánh thức rồi. Anh dậy… đúng lúc ghê!

Tôi giả vờ như không nghe thấy anh gọi mình, tiếp tục nói với Ly. Giờ phút này tôi nghĩ việc làm của mình là đúng, vậy nên tôi chẳng có lí do gì để lo sợ anh Dương sẽ hiểu lầm tôi mà bênh Ly hay mắng mỏ tôi gì hết.

“Đừng bao giờ làm trò này nữa! Nếu còn để anh ấy bị như thế này, tôi không để yên cho cậu đâu!”

“Nhóc! Qua đây với anh!”

Anh Dương với ra kéo tay tôi lại gần chỗ anh, khi mà tôi vẫn đứng nhìn Ly mãi không thôi. Ly cắn chặt môi, bộ dạng như thể cam chịu trước cái tát vừa rồi, rồi nó quay sang anh Dương, khẽ cười như không có chuyện gì xảy ra cả:

“Linh đã ở đây rồi, vậy em về trước anh nhé.”

“Ừ! Có cần anh đưa về không?”

“Không sao đâu ạ. Anh cứ nghỉ đi. Em xin phép!”

Ly nói rồi nhanh chóng ra về. Tôi nghe tiếng đóng cửa vang lên bên tai khô khốc. Tôi lúc này vẫn đang cảm thấy rất khó chịu trước thái độ của Ly. Và tôi cũng cảm thấy đau lòng nhiều lắm, khi chỉ vì chuyện ghét nhau giữa tôi mà Ly lại khiến cho anh bị đau đến thế này.

Anh ngốc, đúng là ngốc lắm rồi! Sao mà phải bảo vệ một đứa như Ly để rồi ra nông nỗi này cơ chứ?

“Em chờ anh lâu lắm phải không? Anh xin lỗi nhé.”

Tôi quay lại nhìn anh, cảm giác như có cái gì đó vỡ òa trong lồng ngực khi lại phải đối diện với dáng vẻ đau đớn của anh hiện tại. Tôi không biết tôi bị gì nữa, khi mà cứ nhìn anh, là tôi lại cảm thấy đau, như thể lúc này đây có ai đó đang bóp nghẹn trái tim tôi vậy. Lần bị G7 đánh, hay lần tự tử,… tôi cũng không cảm thấy đau như vậy nữa. Thôi thì làm ơn, nếu có thể, cứ để cho tôi đau hộ anh!

“Anh nằm xuống nghỉ đi.”

Tôi đáp lại anh, dù vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, vậy mà giọng tôi như thể lạc hẳn đi, đến chính bản thân tôi cũng không thể nghe chính xác ban nãy mình vừa nói gì nữa. Anh nhìn tôi, lại tiếp tục nói:

“Điện thoại của anh hỏng nên anh không có gọi cho em được.”

“Không sao anh ạ.”

“Ly gọi em đến à?”

“Ly gọi em?” – Tôi bất chợt cười khẩy sau câu hỏi của anh. Hoàn toàn cho rằng mình có thể nhịn, vậy mà chỉ vì nhắc tới vấn đề đó lại khiến tôi bùng phát – “Anh nghĩ là nó sẽ gọi cho em à? Tuấn nói anh đi với Ly nên em mới biết.”

“Thật ra thì… anh không biết nói chuyện đó lúc này có nên hay không. Nhưng mà… Ly nó cũng không hẳn là một người hoàn toàn xấu.”

“…Vâng!”

Tôi cảm thấy có một chút hụt hẫng, à không, không chỉ là một chút, mà là hụt hẫng rất nhiều, khi anh đột nhiên lên tiếng bênh vực Ly như vậy. Liệu khi nãy anh có nghe hết câu chuyện của chúng tôi không thế, hay chỉ là anh bị đánh thức sau khi tôi tát Ly? Nhưng thôi, khó khăn lắm chúng tôi mới có thể quay trở lại, tôi cũng đã thầm nhủ sẽ không tỏ vẻ ghen tuông trước mặt anh nữa, hơn nữa lúc này anh cũng đang đau như vậy, tôi không muốn tranh luận với anh.

“Được rồi! Anh sai nữa rồi, anh không nên bênh vực Ly.” – Anh tiếp tục lên tiếng, khi thấy tôi bắt đầu ngồi quay lưng lại với anh – “Ly rất xấu xa, rất đáng ghét, rất_”

“Thôi đi! Em không nghe đâu.”

“Em không nghe anh vẫn cứ nói. Anh không nói thế nào em cũng ghen với Ly nữa cho xem.”

“Không phải ghen, mà là LO LẮNG! Đồ ngốc ạ!”

Tôi bất giác hét tướng lên, rồi bỏ ra phía cửa sổ đứng. Không thể phủ nhận là tôi vừa nói dối anh, khi tôi nói tôi không ghen. Làm sao có thể không ghen cho được khi anh dám thẳng thừng bênh người con gái khác trước mặt tôi như thế, đã vậy lại còn lo lắng đề nghị đèo Ly về, trong khi bỏ rơi tôi ở trường thi. Nhưng lúc này đây, thật sự tôi lo lắng cho anh nhiều hơn ghen tuông rất nhiều. Tôi biết phải làm sao bây giờ? Nếu cảnh cáo, không cho anh đi cùng Ly nữa thì anh lại nghĩ rằng tôi ghen tuông vớ vẩn, nhưng nếu để mặc anh đi với Ly thì thế nào cũng có chuyện. Ly đâu có lo lắng chút nào cho anh cơ chứ, tôi thật sự không yên tâm nếu anh lại phải chịu bất kì thương tổn nào vì nó nữa!

“Được rồi! Em lại đây đi! Anh đang đau ốm như thế mà em bắt anh phải đứng lên ra đó hả?”

“Ai bắt anh ra đây đâu? Cứ nằm yên đấy đi.”

“Nhóc! Ra đây đi, free hug nhé.”

“Không thèm. Giữ lấy cho mấy bạn fangirls của anh đi.”

“A! Tự nhiên đau đầu quá.”

Tôi ngoái lại nhìn, sau khi nghe thấy giọng nói có phần khó chịu của anh. Anh làm sao thế? Sao tự nhiên lại đau đầu? Không được! Anh lừa tôi thôi. Anh không sao đâu mà!

“A!”

“Anh làm sao thế?”

Tự nhủ rằng anh trêu mình thôi, thế mà hai chân tôi vẫn tự động chạy lại chỗ anh. Tự nhiên ôm lấy đầu thế kia, sao mà không lo lắng cho được cơ chứ? Tôi chạy lại gần giường anh, luống cuống không biết làm như thế nào. Tôi không biết khi nãy đi khám bác sĩ có dặn những gì nữa, giờ anh đau đầu như thế, tôi biết phải làm như thế nào đây?

“Bảo ra đây thì không nghe!”

Khi mà tôi còn đang loay hoay không biết nên phải làm gì, thì đã bị anh tóm lấy tay kéo xuống. Ế, cưỡng…ôm! Tôi loay hoay trong vòng tay anh, cảm thấy mình sắp ngạt thở bởi bị anh ôm quá chặt. Ghét thật! Lại lừa tôi nữa rồi! Thôi, vẫn còn đùa được như thế này là tốt lắm rồi.

“Gầy quá Linh ơi. Ôm không đã tí nào.”

“Xì! Muốn đã thì ôm Ly ấy.”

“Còn nói không ghen?”

“_”

“Còn ghen là tốt! Anh chỉ sợ em hết ghen thôi.”

“Anh cứ cho là em ích kỉ đi, nhưng từ lần sau…đừng có liều mạng như thế nhé!”

Tôi vòng tay ôm chặt lấy anh, như thể sợ anh sẽ biến mất vậy. Anh chỉ được phép là của tôi thôi, tôi không đồng ý cho anh phải chịu đau vì người còn gái khác, thậm chí là đau vì tôi tôi cũng không đành lòng. Anh đau, tôi còn đau hơn anh nhiều, rất nhiều ấy.

Chẳng rõ từ bao giờ, con người này đã trở thành người quan trọng nhất đối với tôi rồi. Anh mà có làm sao, chắc tôi phát điên mất!

“Ừ thì không liều mạng. Cùng lắm là liều mạng cho em thôi, được chưa?”

“Còn đùa được nữa? Anh nhìn anh xem! Để cho người ta đánh đến thế kia… Anh có biết lúc nãy nhìn thấy anh em sợ lắm không hả? Em cứ tưởng anh_”

Câu nói của tôi bị cắt ngang, bởi cái ấn môi thật mạnh của anh. Trong lúc tôi còn ngây người ra chưa hiểu chuyện gì, thì đã bị anh “khóa” chặt trong vòng tay. Có chút giật mình vì bị “tấn công” bất ngờ như thế, tôi toan vùng ra, nhưng lại chẳng thể thắng nổi người con trai ở phía đối diện. Anh đang hôn tôi, một nụ hôn dài, và sâu. Nóng bỏng đến độ làm tôi mất dần khả năng kháng cự. Nụ hôn của anh khiến cho lí trí tôi tê liệt hoàn toàn trông giây phút này. Tôi tóm chặt lấy cổ áo anh trong vô thức như thể tìm kiếm cho mình một cái gì đó để bấu víu vào, chưa bao giờ tôi hình dung mình có một nụ hôn mãnh liệt đến thế.

Anh bất chợt buông tôi ra, hơi thở dồn dập, khiến cho kẻ trong vòng tay anh là tôi tim cứ đập liên hồi theo từng nhịp thở của anh. Lúc này đây, dường như thăng bằng cũng mất hẳn, anh phải chống hai tay xuống thành giường mới có thể chống đỡ bản thân mình không đổ lên người tôi. Tôi nhìn anh chăm chăm, ánh mắt chẳng thể rời khỏi đôi môi đầy ma lực đó. Tôi thấy hối hận, lẽ ra khi nãy tôi phải…cắn vào đôi môi đó mới phải!

“Nhóc!”

Giọng nói anh vang lên bên tai tôi, trong khi cả người anh vẫn đang áp sát tôi vậy đấy. Ở trong tình huống này, tôi cảm thấy…khó thở cực kì. Tôi không trả lời nổi anh, chỉ biết dụi đầu vào ngực anh, lẩn tránh cái ánh mắt đáng ghét đó.

“Anh hỏi em một chuyện.”

“D..dạ…”

“Anh đã bảo là đợi đến lúc em thi đại học xong, nhưng chỉ còn hai ngày nữa thôi. Bây giờ, em có thể trả lời anh được không?”

“T…trả lời…gì…ạ?” – Tôi bất lực hoàn toàn với giọng nói của mình. Dù đã cố tỏ ra bình thường nhất, nhưng mà nó vẫn lộ rõ vẻ run rẩy và bối rối của khổ chủ.

“Có đồng ý làm người yêu anh không? Có thích anh không? Anh muốn nghe câu trả lời rõ ràng.”

“Em_”

“Dương! Em làm gì mà để cổng mở toang_” – Tôi và anh Dương bị giật mình bởi giọng ai đó vang lên ngay bên tai. Hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh, tôi gần như chết lặng đi khi nhìn thấy chị Nguyệt đang đứng ngay trước cửa phòng anh – “Ơ! Hai đứa…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play