“Sao không nói gì thế? Giận anh cắt quá tay à?”

Ngồi trên xe, Phong quay đầu hỏi Băng Hạ ngồi đằng sau.

“Không”

“Sao im lặng nãy giờ?”

“…Tiếc tóc.”

Anh phì cười “Tóc rồi lại mọc dài ra mà. Em cắt tóc như thế này trông đẹp hơn đấy.”

“Anh cắt mà, sao lại không tự khen mình chứ.”

Hàn Phong bật cười rồi không nói gì nữa. Băng Hạ đằng sau rơi vào trầm mặc.

Cắt đi mái tóc, cô cảm thấy như mình đã cắt bỏ đi một thứ gì đó nữa. Một thứ rất da diết, khắc khoải, rất khó gọi thành tên.

“Tôi chưa từng nhìn thấy em buộc tóc.”

Tóc ngắn rồi, sẽ rất khó buộc.

Tốt rồi, cắt đi cũng tốt, vứt bỏ đi được thứ gì, hay thứ ấy.

Trên đường, từng cơn gió lướt qua mạnh bạo, mái tóc cô nằm gọn trong mũ bảo hiểm, không còn bay lượn dập dờn như nó đã từng nữa.

Đoạn này toàn viết Phong thành Thiên T_T Hàn Phong, em có lỗi với anh! ~_~

Trời sập tối rất nhanh. Gió bắt đầu gai gai lạnh, sau đó, một cơn mưa ào ạt ghé thăm, Hạ và Phong cuống cuồng không biết trú vào đâu.

Bên đường có một tiệm cháo tên An Long, đèn điện sáng rực, Hạ vội bảo Phong ghé vào đó trú tạm, tiện thể ăn tối luôn.

Chiếc chuông gió bằng thủy tinh trong suốt kêu lanh lảnh vui tai sau khi cánh cửa bằng kính vừa mở. Băng Hạ vẫn thấy chiếc chuông gió này ở những hiệu bánh, không ngờ ở tiệm cháo người ta cũng treo.

Quần áo hai người lấm tấm ướt, Băng Hạ hơi lạnh.

Hàn Phong bước đi đằng trước, chợt khựng lại, sau đó quay người bước ngược ra khỏi quán cháo.

“Băng Hạ, sang quán khác thôi.”

“Sao thế?” Hạ không hiểu gì.

“Nhanh lên, quán này không ăn được.” Anh nắm tay Băng Hạ, kéo ra ngoài.

“Nhưng bên ngoài đang mưa.” Cô đánh mắt về phía cánh cửa kính, bên ngoài, những hạt mưa liên tục quật tới tấp vào mặt kính, chứng tỏ mưa mỗi lúc một to.

“A! Băng Hạ, Hàn Phong!”

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, Băng Hạ sững người.

Ở chiếc bàn chính giữa của quán cháo, có một đôi nam nữ đang ngồi, cô gái rất xinh đẹp đang tươi cười vẫy gọi Hạ và Phong.

Cô gái với mái tóc buông xõa nhẹ nhàng hơi gợn sóng cùng chiếc váy sát nách cổ tròn màu đen nổi bật trên làn da trắng như ngọc, váy có lớp ngoài bằng ren, vừa cổ điển vừa mềm mại lãng mạn. Trên cổ là sợi dây chuyền dài bằng vàng. Còn chàng trai mặc quần bò và chiếc áo thun cổ tròn dài tay màu tro nhạt đang đầu quay lại nhìn hai người, cũng không kém phần kinh ngạc.

Đúng bộ quần áo mà sáng nay, hai bóng người trong shop thời trang ấy đã mặc. Hóa ra trong giây phút đó, cô đã không hề nhìn nhầm.

Hàn Phong đang dợm bước ra cửa thì khựng lại, anh liếc nhìn Hạ bằng ánh mắt thăm dò.

“Có muốn vào không?”

Khuôn mặt lạnh tanh liền nở một nụ cười nhạt thếch.

“Có.”

Thể theo nguyện vọng của Phù Dung, Hạ và Phong cùng ngồi chung bàn với hai người họ. Do trời mưa nên cũng không ít người ghé vào trú mưa, quán cháo chợt trở nên đông đúc.

Thiên nhìn cô, chỉ trong giây lát, và thứ mà anh để ý đến đầu tiên, đó là mái tóc của cô.

Cô cắt tóc rồi.

Người trước mặt anh đây, vẫn là cô ấy, mà sao quá đỗi xa lạ.

Phù Dung giống như chú chim chích chòe không ngừng hót, cũng chỉ có cô là người tươi tỉnh nhất. Hình như cô đang cố gắng không để ý đến màng tâm trạng đang bao phủ lên bốn người. Thi thoảng, ánh mắt không rõ vô tình hay hữu ý liếc qua Băng Hạ và Hạo Thiên chờ để tìm thấy một sợi dây nào đó giữa hai ánh mắt nhưng đều thất bại. Hạo Thiên vẻ xa cách khó gần không nói không rằng, ngồi khoanh tay im lìm như pho tượng. Băng Hạ thảnh thơi tựa vào ghế, ánh mắt lạnh nhạt. Hàn Phong vẻ ngang tàng hờ hững đáp lại mấy câu nói của Phù Dung. Không khí xung quanh như bị kẻ nào đó ác ý âm thầm rút đi, càng ngày càng trở nên ngột ngạt.

“Hai người cũng đi ăn ở đây sao?” Hàn Phong lịch sự hỏi.

“À, chúng tôi đang đi mua sắm thì trời mưa, đành chạy vào đây trú nhờ, cũng tiện thể chưa ăn tối.” Phù Dung mỉm cười đáp “Còn hai người?”

“Cũng vậy.” Băng Hạ lên tiếng.

“Hai người đi mua gì thế?” Phong liếc mấy chiếc túi giấy đang được đặt nằm ngay ngắn bên cạnh Dung.

Như đụng trúng vào điểm mạnh, Dung thân mật quay qua quàng lấy tay Thiên, tươi cười “Chúng tôi đi mua áo cho Hạo Thiên, anh ấy lười mua áo quá, tủ đồ toàn áo đen thôi.”

Trong lúc nói câu đó, Hạ để ý thấy ánh mắt cô ta lướt qua mình dò xét.

Cô quay đi.

“Xin hỏi, quý khách dùng gì ạ?”

“Hai người chưa gọi món sao?” Phong ngạc nhiên nhìn Dung.

“Chúng tôi vừa đến mà.”

“Vậy thì…” Phong đón lấy tờ menu từ tay người bồi bàn, lướt qua một lượt, sau đó ngẩng lên “Quán này có đặc sản là cháo đậu đỏ đúng không?”

“Vâng”

“Vậy cho chúng tôi bốn suất cháo đậu đỏ” Dò ý từng người “Mọi người đồng ý không?”

Một tia chớp lóe lên trong đầu Băng Hạ.

“Tôi bị dị ứng với đậu đỏ.”

Cô đứng bật dậy!

“À, xin lỗi, Hạo Thiên không ăn được đậu đỏ.”

Một giọng nói thánh thót, lịch sự vang lên. Câu nói vừa định thốt ra khỏi miệng Băng Hạ đã kịp nuốt lại.

Phù Dung cười với Hàn Phong, sau đó tự mình chọn món khác cho Hạo Thiên.

Băng Hạ từ từ ngồi xuống.

Mày vội vàng cái gì chứ, việc đó đã có người quan tâm thay mày rồi….!

Nụ cười nhạt xuất hiện nơi khóe môi, sau đó tan biến rất nhanh.

Ngoài trời vẫn mưa.

Bốn suất cháo được mang ra, trong đó có ba suất cháo đậu đỏ cho Hạ, Phong, Dung, và một suất cháo gà cho Thiên.

Món cháo chứa trong chiếc bát sứ có hoa văn tinh tế, từng hạt gạo trắng tinh, hạt nào hạt nấy nở bung như hoa, trông vô cùng đẹp mắt. Xen giữa màu trắng tinh của gạo là màu đỏ rực của đậu, nước cháo có màu trắng ngà, trong trong, từng hạt đậu đỏ như đang nở nụ cười.

Phù Dung tỏ ý không hài lòng do món ăn ở đây quá sơ sài.

Băng Hạ lẳng lặng xúc cháo ăn, nước cháo đặc sệt lại, ngọt sắc.

Cô nhíu mày. Hàn Phong chợt hỏi. “Sao thế?”

“Nhiều đường. Quá ngọt.”

Phong tự nhiên múc một thìa cháo bên bát của cô, đưa lên miệng nếm thử.

Anh đẩy bát cháo của mình sang. “Bát của anh nhạt hơn, em ăn bát này đi.”

Hạ không nói gì, chỉ ngây người ra nhìn anh. Dưới ánh đèn trong tiệm cháo, đôi mắt cô to tròn, trong veo như bi ve, nhìn anh lạ lẫm. Một lát, cô ngoan ngoãn cúi xuống ăn bát cháo của anh. Quả thực, cháo đậu đỏ bên bát của anh ngọt thanh, mát lịm.

Đối diện là một người đang chăm chú ăn món cháo gà.

Người đó im thin thít suốt bữa ăn, trong lòng diễn ra điều gì đều không ai hay biết.

Sau bữa tối, ngoài trời, mưa đã nhỏ đi, chỉ còn lất phất.

“Hai người không đợi tạnh mưa rồi về sao?” Phù Dung lên tiếng.

“Mưa gần tạnh rồi. Không sao.” Hạ cười nhạt.

Băng Hạ đội mũ bảo hiểm, leo lên phía sau xe, vòng tay ôm lấy eo Hàn Phong. Đèn xe bật sáng, trong phút chốc, chiếc xe lao đi, vội vã biến mất trong màn đêm trước khi câu tạm biệt của Phù Dung kịp kết thúc.

Trước cửa tiệm cháo, Dung và Thiên đứng đợi xe đến đón. Ánh mắt anh trầm buồn, tĩnh lặng.

“Anh thấy thế nào?”

Giọng Phù Dung trầm xuống, hòa lẫn với tiếng mưa tí tách. Anh không đáp.

“Cô ấy cũng có Hàn Phong rồi…” Dung nói lấp lửng, lơ đãng “Anh cũng nên quên cô ấy đi.”

Như giọt nước làm tràn ly, ánh mắt của Thiên trở nên dữ dội, anh phũ phàng đẩy mạnh Dung đang ôm lấy cánh tay mình ra, bước thẳng vào màn đêm. Mưa lất phất đậu trên tóc anh. Dung hoảng hốt gọi lớn.

“Thiên, anh đi đâu đấy? Đợi em…! Thiên!!”

“Không sao chứ?”

Trước cổng trường Thánh Huy, Phong thân mật vuốt gọn lại mái tóc hơi mất trật tự của Băng Hạ, hỏi nhẹ.

“Không.” Cô lãnh đạm trả lời.

“Thật chứ?” Anh nheo mắt.

“Thật.”

“Thế thì tốt.” Anh gật đầu.

Gió lướt qua mang theo những giọt mưa lành lạnh khiến Băng Hạ rùng mình.

“Em về đây.”

Cô toan quay người bỏ đi, Phong vội giữ cô lại.

“Đợi đã!”

Và rất nhanh, đặt lên khóe môi cô một nụ hôn nhẹ.

Mát lạnh.

Băng Hạ phút đầu sững sờ, sau đó im lặng quay người bước vào trong trường. Thân người mảnh khảnh của cô xa dần làm Phong có chút ngẩn ngơ.

"Cái quan trọng nằm ở trái tim. Sự chân thành quyết định tất cả."

Bà nội anh đã từng nói như thế.

Nhưng.

Từng giọt nước đọng trên lá cây, chầm chậm rớt xuống.

Có những tình yêu lớn lao đến nỗi, sự chân thành không thể quyết định được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play