Cô đã trở thành người con gái mềm yếu
như thế này từ khi nào. Và sau đó cô cũng đã nhận ra, mình đã hơn một
lần tự hỏi bản thân câu này.
Chợt, hình ảnh đôi nam nữ ở trong shop
quần áo cô vừa nhìn thấy dội về. Bóng người ấy sao mà giống anh đến thế, cái vẻ lầm lỳ khó gần ấy sao mà quen thuộc đến thế, ánh mắt lạ lẫm ấy
sao mà khiến cô nhớ nhung đến thế.
Hàn Phong quay đầu lại. Từng giọt nước
mắt nhẹ nhàng lăn trên gương mặt nàng công chúa của anh. Đây đã là lần
thứ hai cô khóc trước mặt anh. Cái cách cô để mặc nước mắt tự rơi không
kiềm chế, không chau mày, không nức nở, cũng không giơ tay lau, đằng sau lớp nước mỏng là gương mặt bình thản không cảm xúc, làm cho anh có cảm
tưởng như giọt nước trong vắt ấy chỉ là một giọt nước bình thường, vô
tình rơi trên gương mặt cô, mà không phải giọt lệ mặn chát chứa biết bao tâm trạng.
Nó khiến anh đau lòng, rất đau lòng.
Anh tiến lại gần, ánh mắt của cô vẫn bình thản và trống rỗng không thay đổi, như nhìn anh mà lại như không.
Anh giơ tay, thật nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô, giọt lệ long lanh chạm vào tay anh bỏng rát.
Anh có thể chấp nhận được sự thật rằng
cô vẫn rất yêu Hạo Thiên, hoặc cả đời trái tim luôn hướng về một mình
cậu ta, có thể chấp nhận được việc tình cảm của cô sẽ mãi mãi không bao
giờ dừng chân nơi anh.
Thế nhưng.
Lại không thể chấp nhận việc cô khóc vì người con trai đó, ngay trước mắt anh.
Vì khi thấy cô không yêu anh, cảm xúc chỉ đơn giản là đau khổ.
Còn khi thấy cô khóc vì cậu ta, thứ cảm xúc còn là sự bất lực.
Yêu cô, sự đau đớn của trái tim đã trở thành thứ cảm giác quá nhẹ nhàng rồi.
Một giọt nước nữa lại rơi ra, anh tiếp tục lau.
“Đừng khóc nữa”
Cô ngước nhìn anh, ánh mắt anh thật
buồn. Chợt nhớ lại ánh mắt lần đầu cô nhìn thấy từ anh, nó mang vẻ lạnh
lùng phong trần, rất phóng khoáng và cũng rất cao sang. Hàn Phong à,
điều đáng hối hận nhất trong cuộc đời anh, đó là anh đã yêu em, anh có
biết không?
“Đừng khóc.”
Anh kéo cô ngồi xuống tảng đá khi nãy, sau đó quay đi làm gì đó.
Chỉ biết rằng khi cô đã thôi khóc, anh quay lại, mỉm cười chìa ra cho cô một bó hoa dại màu tím.
Anh từ từ quỳ một chân xuống, trân trọng và yêu thương trao cho cô bó hoa.
“Tôi, Vương Hàn Phong, xin được trao cho cô Dương Băng Hạ bó hoa này, với lời hứa sẽ mãi mãi bảo vệ cho cô ấy,
không bao giờ bắt nạt khiến cô ấy phải khóc. Kẻ nào dám động đến Băng
Hạ, Hàn Phong này sẽ giết chết không tha.”
Cô ngẩn người nhìn bó hoa màu tím trầm buồn trong tay anh.
Sau đó bật cười. Cô cười thành tiếng,
cười rất thoải mái. Tiếng cười giòn tan, trong veo, đầy ắp hạnh phúc như của các thiên thần khi mãn nguyện nhìn niềm vui được ban phát khắp
chốn.
“Không nhận à?” Anh nheo mắt.
Cô đón lấy bó hoa, nụ cười khiến gương mặt cô sáng bừng.
“Băng Hạ, em có biết tại sao khi đi tu, các nhà sư thường xuống tóc không?”
Cô ngước lên, nhíu mày lắc đầu.
“Đó là để họ cắt đứt những duyên nghiệp trong nhân gian, xóa đi kí ức của dĩ vãng.”
Anh giảng giải. Cô chỉ im lặng không nói gì.
“Em muốn xuống tóc không?”
“Anh điên à?” Cô trợn tròn mắt.
….
Thực sự là cắt bỏ đi mái tóc có thể khiến kí ức theo đó mà đứt lìa sao?
Anh dừng xe nơi một salon làm tóc khá
đông khách. Cô ngập ngừng theo anh bước vào, các thợ làm tóc hình như có quen anh, đều gật đầu chào và nở nụ cười xã giao.
Cắt tóc có thể cắt đi cả dĩ vãng. Lý lẽ
đó không thuyết phục chút nào. Cô nghĩ như thế, nhưng vẫn theo anh vào
đây. Trong câu nói hoang đường đó của anh, dường như cô vẫn le lói một
chút hy vọng. Mặc dù hy vọng cũng chỉ là thứ xa xôi, và hy vọng thì cũng hoang đường không kém.
“Hi, Hàn Phong, lâu quá không gặp!”
Một chàng trai ăn mặc rất sành điệu cùng mái tóc vàng cắt tỉa và nhuộm màu khá thời thượng bước đến trước mặt
Phong nói vài câu chào hỏi. Hình như hai người là bạn cũ. Băng Hạ cũng
chẳng mấy quan tâm, chợt chàng trai đó ném về phía cô cái nhìn dò xét,
sau đó hỏi Phong.
“Bạn gái à?”
“…” Phong lúc đầu có chút lúng túng, sau đó cười cợt “Gần như thế!”
“Ngon nha mày!” Chàng trai kia kinh ngạc thán phục.
“Ăn nói thế à?”
Anh đấm nhẹ lên vai chàng trai tóc vàng
một cái. Hai người nói chuyện thêm mấy câu nữa thì anh ta bị một bà
khách hàng gọi. Sau khi bạn đi, Hàn Phong chẳng nói chẳng rằng kéo Băng
Hạ vào trong.
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
“Cắt tóc.”
“Sao không ở ngoài kia?”
“Em là khách hàng đặc biệt, đương nhiên không thể cắt ngoài kia.”
Băng Hạ vẫn chưa hết thắc mắc, thế nào là khách hàng đặc biệt?
Bên trong của salon còn hào nhoáng hơn
cả bên ngoài. Dụng cụ làm tóc, ghế ngồi, chậu cây cảnh, tủ kính, tất tần tật mọi thứ đều sáng bóng như mới và toàn thuộc loại hàng đắt tiền.
Băng Hạ hơi mập mờ hiểu, khách hàng đặc biệt ở đây có lẽ để nói về các
khách VIP. Mặc dù cô không phải quý bà quý cô người dát vàng, nhưng đi
cùng Hàn Phong là người quen của chủ salon thì chắc cũng có chút ít ưu
ái, được cắt tóc ở trong đây.
Tiệm salon này tiện nghi và có vẻ khá giả hơn salon Angela của Khánh Du.
Cô tiến đến chiếc ghế chờ, định ngồi xuống. Hàn Phong liền kéo cô vào chiếc ghế đối diện tấm gương lớn.
“Nhưng anh ta đã vào đâu?” Ý cô muốn nói đến chàng trai tóc vàng chủ salon.
“Cần gì anh ta.”
“Thế…”
“Anh sẽ cắt cho em.”
Băng Hạ kinh ngạc nhìn Hàn Phong đang
nhanh nhẹn chuẩn bị đồ dùng, chứng tỏ anh không có chút gì lạ lẫm với
nơi đây. Đây là lần đầu tiên cô quen được một người đa tài đến vậy. Anh
biết kinh doanh, biết lái xe ô tô, biết chơi vĩ cầm, dương cầm, ngày hôm nay cô còn biết được anh biết đi cả xe máy và cắt tóc nữa. Cô tự hỏi,
không biết nhiêu đó đã hết những tài năng của anh chưa?
Anh vòng tay quàng qua người cô tấm khăn màu trắng.
Chiếc lược màu nâu trầm nhẹ nhàng trượt
trên lọn tóc đen mượt. Qua chiếc gương lớn, Băng Hạ nhìn thấy chiếc kéo
màu bạc sáng chói trong tay anh quay uyển chuyển vô cùng điệu nghệ, thầm cười, chàng trai này không những đa tài mà lại còn vô cùng khoa trương.
Tiếng kéo xoẹt xoẹt, cắt đi những sợi tóc đầu tiên.
Cắt đi tóc là cắt đi dĩ vãng.
Từng lọn tóc đen cứ thế rơi xuống vai
cô, từng chút từng chút một, mỗi lúc một nhiều, thoáng chốc, bên dưới
chiếc ghế cô ngồi đã chồng chất những mớ tóc vụn đen kịt, che lấp cả màu xanh rêu của sàn hoa cương.
Băng Hạ cảm thấy mái tóc mình đã dần dần nhẹ đi.
Trong lòng cơ hồ cũng đã nhẹ đi.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Hàn
Phong cuối cùng cũng mãn nguyện cởi bỏ tấm vải choàng quanh người cô.
Hình ảnh hiện lên trong gương khiến Băng Hạ tưởng mình hoa mắt.
Mái tóc dài hơi qua vai một chút, đã
được Hàn Phong thẳng tay cắt chỉ còn đến cổ. Đuôi tóc hơi cụp vào bên
trong khiến gương mặt cô trở nên tròn hơn, bầu bĩnh hơn, vô cùng đáng
yêu. Băng Hạ bây giờ đã đích thực trở thành một cô búp bê chính hiệu,
xinh đẹp, cầu kì và hoàn mĩ, từng đường nét đậm sắc hơn, rõ ràng hơn,
long lanh hơn, rực rỡ hơn, chứ không còn quá nhợt nhạt như hình ảnh của
thiên thần mang đôi cánh trắng lúc trước nữa.
Ngồi trước mặt cô bây giờ, là một con người hoàn toàn khác.
Hàn Phong đầu tiên mỉm cười hạnh phúc
với thành quả mình tạo ra, phút sau lại trầm ngâm nhìn những lọn tóc đã
bị cắt bỏ nằm dưới đất.
Hy vọng rằng, tình yêu cô dành cho Hạo Thiên một phần đã ở trong những sợi tóc bị vứt bỏ ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT