Nửa cái đầu của mặt trời nhú lên tạo
thành hình bán nguyệt ở nơi giáp ranh giữa trời và đất. Băng Hạ chợt
nhận ra mặt trời của mùa hè dễ nhìn thấy hơn mặt trời của mùa đông, vì
mùa đông, vầng ánh dương còn bị bao phủ bởi lớp sương mờ đục. Ánh sáng
của mặt trời mùa hè cũng ấm áp hơn, chói sáng hơn. Mặt trời mùa đông thì như ngái ngủ, lầm lì trong thứ ánh sáng màu đỏ cam dìu dịu.
Tối hôm qua, Bảo Vy đã nhảy dựng lên khi nhìn thấy mái tóc của cô. Nhưng rồi sau một hồi ca thán tiếc tóc, thì
lại toe toét cười nói rằng mái tóc này đẹp hơn trước. Đúng là tính tình
trẻ con thì hiếm khi suy nghĩ sâu xa được, cái đầu đơn giản của Vy không thể nhận ra lý do tại sao Hạ lại muốn cắt tóc. Làm bạn với nhau lâu như vậy, mà Băng Hạ thì luôn là người đi nhìn suy nghĩ của người khác, còn
Vy thì ngược lại, luôn để người khác nhìn suy nghĩ của mình.
Cũng chẳng trách, Hạ ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như cô chưa nói cho Vy biết, anh và cô đã chia tay.
…
Tiệm spa chăm sóc da chất lượng hàng đầu của thành phố.
Trong một căn phòng hạng sang, qua tấm
rèm mỏng buông rủ, có hai người đang nằm sấp trên chiếc giường massage
đặt song song nhau. Làn da của cả hai người đàn bà đã có tuổi nhưng vẫn
mịn màng trắng trẻo như da thiếu nữ. Dưới bàn tay xoa bóp nhẹ nhàng của
hai nữ nhân viên chuyên nghiệp, cảm giác sảng khoái lan đến từng ngón
tay. Trong căn phòng, tinh dầu hoa oải hương thơm phức, dìu dịu lan tỏa.
Một trong hai người phụ nữ, nằm trên chiếc ghế bên trong, nhắm mắt, khẽ cất tiếng.
“Lâu lắm rồi chị mới rủ em đi massage. Dạo này em cũng nhiều việc quá, quên bẵng cả chăm sóc bản thân.”
Người phụ nữ còn lại cũng không mở mắt, cười đáp.
“Đời người phụ nữ ngắn ngủi lắm em ạ,
nếu không biết chăm sóc cho bản thân, vài năm nữa già đanh vào mới cuống cuồng thì muộn rồi.”
“Mà dạo này Hạo Thiên có khỏe không? Lâu lắm rồi em không gặp thằng bé. Phù Dung nhà em từ hồi nghỉ hè cứ chạy
qua đó suốt, chắc cũng muốn làm dâu nhà họ Trịnh lắm rồi đây.” Người phụ nữ kia bật cười thành tiếng.
“Càng sớm có con dâu, càng sớm có cháu bế” Xuyến Chi cười.
“Chị lại trêu rồi. Phù Dung từ bé được
nuông chiều, chẳng biết làm gì. Sang đó có khi chẳng giúp Hạo Thiên được gì mà còn làm phiền thằng bé.”
“Phiền gì mà phiền” Xuyến Chi chau mày,
rồi lại giãn ra rất nhanh “Chúng nó suốt ngày đưa nhau đi chơi, tình
hình rất tốt, xem chừng chẳng mấy chốc là bỏ cha ***** theo chồng thôi.”
Hai người phụ nữ tuyệt sắc giai nhân, trong căn phòng đậm mùi hương thơm, cười tươi như hoa.
Trong giới bạn bè của Xuyến Chi, không
ai là không biết đến phu nhân Vi Thúy Trinh tài sắc tài hoa, là vợ của
Chủ tịch Hội đồng Quản trị của tập đoàn Chim Ưng Niệm Huy Hùng, và cũng
là mẹ của Niệm Phù Dung. Vi Thúy Trinh còn trẻ hơn Xuyến Chi cả mấy
tuổi, là một người phụ nữ nhân hậu khả ái, thông minh và giỏi giang,
nhưng sau khi lấy chồng chỉ an phận thủ thường, không quan tâm đến bất
kì chuyện gì khác ngoài việc chăm sóc chồng con. Bà luôn muốn hướng Phù
Dung theo lối đi của những bậc tiểu thư đài các, cầm kỳ thi họa đều tỏ
tường, thế nhưng con gái bà thì lại không hề được một phần nhỏ như bà
mong muốn. Chỉ có ngoại hình là Dung thừa hưởng chút ít từ bà, còn lại
thì, cô và mẹ là hai mẫu người phụ nữ khác nhau một trời một vực.
“Mà….em trước có nghe nói Hạo Thiên có…” Thúy Trinh ngước lên đang định hỏi điều gì đó, nhìn thấy ánh mắt của
Xuyến Chi thì cứng họng. Dù chỉ là ánh mắt chờ đợi đơn thuần, nhưng đôi
mắt của Xuyến Chi vốn rất sắc, khiến cho người khác bất giác giật mình.
“Chuyện gì?” Xuyến Chi nhướn mày, đang hỏi thì tự dưng im bặt, thật khiến cho người ta tò mò.
“À….” Thúy Trinh cười trừ “Không có gì, chỉ là Hạo Thiên điển trai như thế, em thắc mắc là không biết nó đã có ai chưa…?”
Xuyến Chi nhìn Thúy Trinh, sau đó cười cười “Ừ, thì cũng có.”
“Những người theo thằng bé nhiều như thế, Phù Dung nhà em sao bì kịp.”
“Có mà mấy đứa ấy không bằng được Phù Dung.”
Trong đầu thoáng qua hình ảnh khuôn mặt
Băng Hạ, Xuyến Chi chau mày rồi thở dài. Nếu quả thực có cả một “tập
đoàn” con gái theo đuổi Hạo Thiên, mà đứa nào đứa nấy đều kiểu gần giống Băng Hạ thì bà cũng phải phát sốt lên vì lo lắng thật ấy chứ. Thế nhưng với cái kiểu khó gần của Thiên, thì trước khi để bà bận tâm, con gái đã bị anh đuổi cho chạy xa vạn dặm rồi. Cũng chẳng hiểu sao một đứa nhà
quê như Băng Hạ lại có thể lọt vào mắt Thiên, có chăng vì ngoại hình
xinh đẹp? Điều đó thì Phù Dung chẳng có dư? Càng nghĩ bà càng thấy lạ.
“Vậy sao?” Thúy Trinh cười “Phù Dung nhà em còn kém cỏi lắm.”
Bàn tay mềm mại của nữ nhân viên tiến
đến gần bờ vai của Xuyến Chi. Bà nhắm mắt lại tận hưởng sự dễ chịu.
Trong mùi thơm thanh thoát của hoa oải hương, trong đầu bà nảy nở nhiều
suy nghĩ.
“Thúy Trinh này…” Bà Xuyến Chi vẫn nhắm mắt “Hạo Thiên và Phù Dung bằng tuổi nhau đúng không?”
“Vâng?”
“18 tuổi rồi nhỉ?”
Thúy Trinh suy nghĩ vài giây “Đến sinh nhật năm nay là hai đứa tròn 18 rồi.”
“Chị nói hai đứa chúng nó đủ tuổi kết hôn rồi.” Xuyến Chi thản nhiên “Không phải sao?”
“Không phải chị định…?” Thúy Trinh bỏ
lửng câu nói. Xuyến Chi vốn là một người phụ nữ sắc sảo và không thiếu
toan tính, không có chuyện bà ta đề cập đến một vấn đề mà chẳng để làm
gì.
Trong câu trả lời có lẫn tiếng thở nhẹ nhõm “Vậy thì tốt.”
“Chỉ là đính hôn thôi.” Xuyến Chi tiếp tục nở một nụ cười, lần này mang đầy tâm ý.
“Cái gì?” Thúy Trinh giật nảy mình, suýt nữa thì bật dậy khiến chiếc bàn đựng những chai tinh dầu và kem dưỡng
da đắt tiền bên cạnh chòng chà chòng chành.
“Sao mà bất ngờ thế, chẳng phải chuyện này đã có dự định giữa bên hai nhà từ trước rồi sao?”
Trong giọng nói có ý thắc mắc, nhưng nụ
cười của Xuyến Chi thì vô cùng thản nhiên. Dường như bà đoán được phản
ứng này của Vi Thúy Trinh là tất yếu. Đương nhiên không người mẹ nào lại muốn đưa con gái mình sang sông quá sớm, nhất là đối với mẫu người như
Thúy Trinh, huống hồ Phù Dung cũng chưa tròn 18, hẳn cô ta đang lo sợ
đứa con gái non nớt của mình sẽ cheo leo giữa bờ vực của hôn nhân trong
khi con bé chưa thực sự trưởng thành trong suy nghĩ.
“Nhưng…” Thúy Trinh lúng túng “Đợi chúng nó tốt nghiệp rồi tiến hành hôn ước không được sao? Chúng nó vẫn còn đi học mà?”
“Chỉ là đính hôn thôi, có phải kết hôn
rồi về sống với nhau luôn đâu.” Xuyến Chi đưa ánh mắt đầy ngụ ý giao với ánh mắt đầy thắc mắc và sự phản đối của Thúy Trinh “Giống như một dạng
đánh dấu chủ quyền để người khác không dòm ngó.”
Thúy Trinh định nói thêm điều gì đó,
nhưng bà cũng hiểu ra được ẩn ý trong lời nói cũng như ánh mắt của Xuyến Chi. Mục đích của việc đính hôn, có lẽ cũng là vì hạnh phúc của hai đứa nhỏ sau này. Bà cũng nên đồng ý chứ không nên phản kháng. Có điều, bà
thực sự lo lắng cho Phù Dung, tuy hôn ước đã định từ rất lâu, nhưng lúc
đó và cả bây giờ, nó cũng vẫn chỉ là một lời nói, chưa cần thiết phải
chuẩn bị về tâm lý và con người. Giờ đính hôn ngay tức thì khi hai đứa
vừa bước sang ngưỡng tuổi 18 là một quyết định chóng vánh đến bất ngờ,
chắc chắn không những chỉ có Phù Dung con bà mà cả Hạo Thiên cũng bỡ ngỡ khó thích ứng. Mà cả hai đứa cũng chưa tốt nghiệp cấp 3, nghĩ đi nghĩ
lại, việc này đúng là rất không ổn.
Cắt đứt mạch suy nghĩ đang tràn lan
trong đầu Thúy Trinh như nước trào khỏi bờ đê là một bàn tay trắng trẻo
thanh thoát. Xuyến Chi đặt bàn tay được tô điểm bằng những chiếc nhẫn
vàng ròng, kim cương đắt tiền lên bàn tay đang nắm chặt lại của Vi Thúy
Trinh.
“Yên tâm, đó chắc chắn là điều hai đứa nhỏ đang mong đợi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT