“ Em không nghĩ mọi chuyện sẽ đến mức này. “ Vừa nói, Nhược Tuyết vừa chọc vào phần cơm đang ở trước mặt mình, đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên những tia tức giận đáng sợ về hai kẻ đang ngồi phía đối diện kia. Bữa cơm hôm nay vốn dĩ chỉ có cô và Hạ Lâm nhưng không ngờ lại bị hai tên đầu sỏ của Thiên Phong hội là Lăng Hạo Thiên và Diệp Nhược Phong phá rối hết cả.

Không hiểu bọn chúng còn có sĩ diện không mà Tiểu Tuyết có mắng chửi thế nào, hai bọn chúng cũng coi như không biết mà ngồi cùng bàn với cô. Vẻ mặt Hạ Lâm cười dịu dàng, tỏ vẻ không để ý nhưng cô biết, trong lòng anh vẫn có phần tức giận. “Em nên ăn cái này trước cho nóng.” Hạ Lâm coi hai kẻ đối diện khi như không khí mà tự nhiên đưa phần thức ăn của mình về phía cô một cách rất thân mật. Mùi canh gà thơm lừng, khói nóng bay nghi ngút trong không gian.

“ Sao anh làm được vậy ?” Cô biết rằng thức ăn này anh làm từ lúc sáng sớm, mà để trong hộp giữ nhiệt cũng không thể nào còn nóng như vậy được. “Anh nhờ mấy bác dưới căn tin hâm nóng lại hộ. họ còn bảo anh có muốn nghỉ học làm nhiên viên dưới đó không nữa.” Thật buồn cười. Một sóai ca ngời ngời như Hạ Lâm mà lại bị mời xuống làm nhân viên căn tin, thật không hiểu mắt họ bị làm sao nữa.

“Cứ tưởng vậy là hay àh.” Diệp Phong chêm thêm một câu đả kích. Hắn và Hạo Thiên ngồi trước mặt bọn họ mà bị coi như không khí thật không thể chịu nổi. Đã vậy Tiểu Tuyết còn không những không để ý mà còn chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn hắn một lần, mà còn thân mật với tên Hạ Lâm kia. Thật khiến người khác tức chết.

“ Đương nhiên là hay. Ngươi có ý kiến gì sao ?” Trong lúc chờ đợi Hạ Lâm lọc mấy phần xuơng răm trong miếng cá chiên kia, Diệp Tuyết liền quay lại xử lí hai tên vô sỉ trước mặt.

“ Cậu ăn phần thịt bò hầm này đi.” Hạo Thiên lại tỏ vẻ quan tâm đến cô, đưa phần thịt của hắn đến trước mặt Tiểu Tuyết. Bọn hắn không hiểu rằng chính mình đang phá đám chuyện vui của người khác hay sao? Thật đáng ghét mà.

“ Tôi không ăn đồ của người lạ.” Cô thẳng thừng trả lời, nhưng cánh tay của hắn nhanh nhẹn hơn liền để phần thịt đó vào trong hộp cơm của cô trước.

“ Chúng ta không phải người lạ.” Hắn cố tình nhấn mạnh. Không khí trên bàn ăn lập tức trở nên khó chịu. Ánh mắt kinh ngạc của Nhược Tuyết, đôi mắt đầy hận thù của Hạ Lâm và Hạo Thiên nhìn nhau. Còn riêng tên tiểu dâm ô Diệp Phong lại đang rất vui vẻ vì được xem trò hay.

“ Nếu rỗi hơi thì đi tìm cô bạn gái hoa khôi kia mà đùa. Tôi không rảnh để chơi trò với cậu.” Nhược Tuyết tức giận nói.” Mà tôi nghe nói cô ta còn đang nằm trong bệnh viện, nếu biết bạn trai mình ở ngoài như thế này chắc liền tự tử mất. Thật mong là cô ta chết mau mau lên.” Giọng điệu châm chọc đầy ác ý của Tiểu Tuyết hướng về phía Hạo Thiên mà nói. Trong lòng cô không cảm thấy một chút thương xót hay dằn vặt gì cả. Còn người ai đều cũng tồn tại bản ngã đen tối trong chính tâm hồn mình, chỉ có điều, có người thừa nhận nó, còn có người thì không. Riêng với cô, việc chấp nhận và nuôi dưỡng ác tâm lại là một việc vô cùng thoải mái, một con người thông minh thì sẽ biết sử dụng nó vào đúng thời điểm.

Hạ Lâm cũng không mấy bất ngờ trước câu nói của Tiểu Tuyết. Vì khi nhìn vào đôi mắt trong veo, đầy xúc cảm kia của cô. Anh dường như có thể hiểu rõ được tòan bộ tâm ý của cô, kể cả bản chất lẫn nội tâm thực tại của cô. Nhưng, anh nguyện tâm nguyện ý yêu người con gái có ác tâm này. Thật sự. vị trí của cô trong lòng anh quá lớn, không thể hay đổi nổi, từ lần đầu tiên gặp Nhược Tuyết, anh đã tự thể với mình là phải có được cô, dù bằng bất cứ giá nào.

“ Chuyện đó không giống nhau.” Câu nói của Lăng Hạo Thiên khiến Diệp Tuyết cười khinh. Thế nào gọi là không giống nhau, hình như hắn không hề quan tâm đến sự sống chết của bạn gái hay sao mà còn ngồi đây. Định đáp lại lời hắn nhưng tiếng bíp ở điện thoại lại kêu lên. Là Red thông báo đến giờ hành hình, mà cô bị mắc kẹt giữa đám người này thì làm sao có thể tới được bệnh viện. Mải nghĩ suy nhĩ lung tung mà Tiểu Tuyết đang không ngờ dến nguy hiể trước mắt.

“ Ngon thật đấy!” Cô thử một miếng canh gà thơm ngon trước mắt mình. Không thể tin nổi là Hạ Lâm lại có thể nấu được món này ngon đến vậy. Vị ngọt thanh mát của hạt sen, với thịt gà thơm mềm kia, khiến người ta muốn ăn mãi không thôi.

“ Đừng có tự sướng nữa đi.” Diệp Phong đúng là chuyên gia phá đám. Hắn không thể ngồi im một chỗ để ăn được hay sao mà cứ phải chen thêm mấy câu chọc ngoáy kia chứ. Tiểu Tuyết đùng đùng nổi giận , đứng phắt dậy, ném chiếc thìa trên tay về phía hắn, nhưng không may là tên đó lại tránh được. Cô hét toáng lên. ”Mày muốn gì …”

Nhưng câu chưa kịp nói hết thì cô có cảm giác tức nghẹn trong ngực, không thể thở nổi. Hô hấp dường như bị chặn lại, không thể cảm nhận được gì. Bóng đen đã bao phủ trước mắt Diệp Tuyết, cô chỉ biết mình sắp ngã xuống.

Hạ Lâm bất ngờ khi thấy phản ứng lạ thường của Nhược Tuyết, khi cô ngã xuống, rơi vào vòng tay rắn chắc của anh thì anh thực sự thấy hoảng sợ. Tại sao lại bị như vậy, cô vốn vẫn đang bình tường, không những vậy còn chuẩn bị cho em trai mình một bài học lại tự nhiên ngất đi.

“ Tuyết Nhi, em không sao chứ ? Mau trả lời đi. Đừng dọa anh …” Anh gào lên trong đau khổ. Khuân mặt bé nhỏ của cô đỏ ửng lên, miệng không ngừng thở rít đáng thương giống như người bị ngạt thở vậy. Diệp Phong và Hạo Thiên cũng đứng tim. Cả hai chạy đến phía Hạ Lâm đang gắt gao ôm chặt lấy Nhược Tuyết. “Cô ấy bị làm sao vây? Thằng khốn mày làm gì Tuyết Nhi rồi.” Hạo Thiên điên cuồng thét lên. Trong số họ không chỉ có mình Hạ Lâm là không giữ được bình tĩnh, ngay cả Lăng Hạo Thiên cũng như phát điên khi thấy cảnh này.

Trong căn tin bỗng nhiên xôn xao hết cả. Đám họ sinh trong trường đứng quây lại phía bọn họ, ánh mắt toát ra những tia lo lắng. Không thể hiểu được là Diệp Tuyết đã bị làm sao? Trong lòng họ lo lắng khôn ngừng. Dáng vẻ đau đơn của người con gái xinh đẹp kia khiến mọi người không thể cầm lòng được.

“ Mau đưa đến bênh viện, chị ấy bị dị ứng rồi. Nhờ ơn món canh gà của mày đó, Tử Hạ Lâm.” Diệp Phong ném hộp đựng canh gà mà ban nãy Tiểu Tuyết bừa ăn xuống đất, khiến nó vỡ tan tành.

“ Làm sao … như vậy …” Giọng nói của của Hạ Lâm nghẹn lại. Anh không nghĩ mọi chuyện lại như vậy

“ Trong đó có nấm hương. Chị ấy bị dị ứng với nó. Mày còn không đưa Tiểu Tuyết đi, đinh để cho chị ấy chết ở đây sao?” Diệp Phong lại gào lên. Nhưng, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của Hạ Lâm đâu nữa.

Cả hắn và Lăng Hạo Thiên cũng mau chóng đuổi theo. Họ chỉ cầu mong không có chuyện gì xảy ra với Nhược Tuyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play