“ Tuyết Nhi àh … đừng như vậy. Anh lo lắm.” Giọng nói nỉ non mang theo chút mướt mát của Hạ Lâm khiến ai cũng thấy cảm thương. Trên chiếc xe cứu thương đã được gọi sẵn, bác sĩ đã sơ cứu trước cho Nhược Tuyết nên tạm thời tình hình vẫn ổn. Nhưng họ cần phải đến bệnh viện thật nhanh thì mới có thể vượt qua được giai đoạn nguy hiểm trước mắt.

Bàn tay bé nhỏ, trắng bệnh không chút huyết sắc của cô bấm nhẹ vào lòng bàn tay anh. Giọng nói thều théo, không còn sức lực của cô khiến cho anh không thể hiểu nổi cô đang định nói gì. Áp tai xuống gần đôi môi đang mấp máy kia, tim anh dường như tan nát.

“ Anh ….đừng như vậy… Em không … sao.” Anh thật muốn tức giận với cô gái ngang bướng này. Trông bộ dạng đau đớn hiện giờ của cô mà lại dám nói mình không sao. Anh hiểu cô có ý muốn an ủi mình nhưng thực sự, người có sao phải là anh. Trong lòng Hạ Lâm quặn lên một nỗi đau xót khôn nguôi. Anh thực sự không biết cô bị dị ứng với nấm mà có vậy, mùi nấm trong canh khá nồng, không có lí gì mà cô lại không thể ngửi thấy cả. Hoặc khi cô đã quá bất cẩn, tin tưởng vào món ăn mà anh đã làm cho mình.

Đôi mắt của Nhược Tuyết không nhìn về hướng chàng trai đang đau khổ trước mặt mình nữa, tất cả đều không phải lỗi của anh. Người duy nhất có lỗi bây giờ chính là cô. Nhược Tuyết dường như tự trách chính mình, cô không nên lợi dụng tấm lòng của anh dành cho mình như vậy … Đôi mắt cô hiện lên những tia áy náy, nhưng đan xen qua đó là những tia giảo hoạt, toan tính.

********************************

“ Bác sĩ, cô ấy thật sự không sao chứ!” Giọng nói ân cần của Hạ Lâm bên ngoài phòng bệnh khiến Tiểu Tuyết thấy phát ngấy. Từ lúc mới tới đây, anh đã trực tiếp đòi gặp viện trưởng rồi mời bác sĩ chuyên khoa đến khám cho cô. Chỉ là một cơn dị ứng nhẹ do thức ăn mà anh ấy lại làm lớn chuyện như cô đang mắc bệnh nan y không bằng.

“ Cậu Hạ Lâm, chúng tôi nói rằng cô ấy sẽ không bị làm sao cả. Chỉ là một cơn dị ứng nhẹ mà thôi. Tôi biết rằng cậu đang lo lắng cho cô ấy, thế nhưng tôi nghĩ giờ này cậu nên vào trong xem Diệp tiểu thư thế nào đi thì hơn.” Vị bác sĩ chuyên khoa hết lời khuyên nhủ anh. Dù họ đã giải thích rất nhiều lần như vậy nhưng anh vẫn cố chấp bắt mọi người phải kiểm tra lại thật kĩ càng cho cô, tránh trường hợp ngoài ý muốn.

Nghe vậy, Hạ Lâm liền vào thẳng trong phòng bệnh của Tiểu Tuyết, thấy dáng vẻ hồi phục nhanh chóng của cô anh mới yên lòng.

“ Em không sao chứ ? Có thấy khó chịu ở đâu không ?” Lần phát bệnh này của cô dường như đã ám ảnh anh rất nhiều. Nỗi lo sợ mất cô tràn ngập trong tâm trí anh, đến giờ vẫn chưa dứt.

“ Đừng trẻ con vậy. Bác sĩ nói không sao tức là không sao. Em cũng chưa đến nỗi phải chết mà.” Cô cố ra vẻ cười đùa để xua đi nỗi dằn vặt, day dứt trong lòng anh.

“ Tất cả chỉ tại anh …”

“ Em đã nói là không phải, chỉ do em hơi bất cẩn, không để ý bên trong canh có nấm. Nếu anh cứ khăng khăng nghĩ như vậy thì bồi thường lại bằng cách chăm sóc em đi.” Vừa nói, cô vừa chìa quả táo đỏ tơi cùng con dao đưa cho anh. Hạ Lâm vui vẻ nhận lấy rồi gọt cho cô ăn.

“ Vẫn còn vui vẻ thế kia tức là chưa chết được.” Giọng nói chế giễu, mang theo vẻ tức giận của Nhược Phong vang lên. Ở bên ngoài cửa phòng bệnh, đám người đang đứng đó khiến Nhược Tuyết giật mình. Thế nào mà cả papa và mama thân yêu của cô lại có mặt tại đây rồi,chắc chắn chỉ có tên tiểu dâm ô đáng ghét kia đi mách lẻo với họ mà thôi.

“ Sao ba, mẹ lại tới đây.” Cô lên tiếng gọi họ, đồng thời cũng như giới thiệu luôn để Hạ Lâm còn chào hỏi.

“ Con gái ta vào bệnh viện, làm cha, làm mẹ sao có thể không tới được.” Ba Diệp hùng hổ tiến về phía giường bệnh, đôi mắt đại bàng già của ông nhìn chằm chằm về phía Tử Hạ Lâm, ý muốn hỏi.

“ Cháu chào hai bác, cháu là Tự Hạ Lâm, bạn cùng lớp của Tuyết Nhi.” Anh nhanh nhẹn chào hỏi họ trước. Chỉ thấy đôi mắt của má Lâm có vẻ như hài lòng với mình, còn ba Diệp thì vẫn giữ nguyên thái độ, nhưng bớt dè chừng hơn trước.

“ Có cần nhìn người khác như vậy không? Ba dọa anh ấy hết hồn rồi đó.” Nhược Tuyết lên tiếng bảo vệ anh. Ai không biết mà nhìn vào đôi mắt của papa thì sẽ bị dọa cho mất hồn, huống chi Hạ Lâm còn ngây thơ, non nớt như kia. Sao có thể để anh bị papa khi dễ như vậy được.

“ Được rồi. Con là nhất, nói gì cũng đúng được chưa.” Đối với Diệp Tuyết thì ông Quang Thành lại rất sủng nịnh cô, cưng chiều rất nhiều. “ Mà nghe nói con bị dị ứng vì đồ ăn của cậu ta làm!” Nhưng thế nào thì ông cũng không thể bỏ qua cho kẻ đã làm tổn hại đến con gái yêu quí của mình.

“ Cháu xin lỗi …” Ba Diệp không biết mình lại khơi vào nỗi dằn vặt, day dứt trong lòng anh. Hạ Lâm chỉ có thể nói lời xin lỗi với họ mà thôi.

“ Là con bất cẩn, không phải lỗi của anh ấy, ba thật quá đáng.” Tiểu Tuyết tức giận. Cô đã cố làm cho anh quên đi cảm giác tội lỗi ban nãy nhưng chỉ vì lời nói vô tâm của papa mà mọi chuyện lại trở về con số 0 hết cả.

Không gian trong phòng bệnh bỗng nhiên yên lặng lạ thường, không ai có dám nói chuyện nữa. Vì nhìn thấy khuân mặt đỏ ửng lên vì tức giận của Nhược Tuyết, mà cô vừa mới khỏi bệnh nên cần giữ một không khí tốt cho cô.

“ Em đừng như vậy. Bác ấy nói đúng mà.” Hạ Lâm vẫn không biết nặng nhẹ mà nói giúp hộ ba Diệp, thật khiến Diệp Tuyết tức chết.

“ Mặc kệ các người!” Nói xong cô liền kéo chăn kín đầu, không thèm để ý tới mọi người bên ngoài.

Nhưng, đột nhiên, có tiếng hét thất thanh đáng sợ từ bên phòng bệnh bên cạnh vang lên. Tiếng của một cô gái, nghe vô cùng thảm thương. Diệp Phong và Hạo Thiên bất giác giật mình, họ nhận ra đó là tiếng của Trúc Vân. Phòng bệnh của cô ta nằm kế bên phòng bệnh của Nhược Tuyết.

Tòan bộ mọi người trong phòng vội chạy sang bên đó để xem tình hình, mà không thèm để ý tới Diệp Tuyết vẫn đang cuộn tròn người trong chăn kia. Cô vẫn bình tĩnh như thường, thản nhiên lật chăn ra. Chỉ còn Hạ Lâm đang ngồi bên canh cô.

“ Đưa em sang bên đó xem một chút.” Nụ cười xảo quyệt của cô khiến anh không hiểu được cô đang nghĩ chuyện gì.

Trong phòng bệnh màu trắng tinh khôi đã bị những đường sơn màu xanh lá vẽ nghuệch ngoạc lên tường thành những hình thù đáng sợ, Trúc Vân nằm co quắp trên giường bệnh một cách đau khổ. Cảnh tượng vô cùng rùng rợn. Tấm ga trải giường đẫm màu đỏ tươi như máu, lan ra cả bộ đồ bệnh nhân của cô ta. Trên tay Trúc Vân vẫn đang cầm một con hình nhân bị châm rất nhiều kim vào thân. Ảnh của cô ta bị dính lên hình nộm đó, trông rất đáng sợ. Trò chơi lần này chắc sẽ là một cú shock tinh thần rất lơn đối với cô ta.

Mọi người đang bàng hoàng nhìn khung cảnh bị phá hoại ghê gớm của phòng bệnh mà bất giác rùng mình. Nếu là họ thì trong trường hợp này, chắc chắn sẽ bị dọa cho đến ngất mất. Tiểu Tuyết cười nhạt, trong lòng cô rất hứng thú với biểu hiện lần này của Green. Thật không uổng công cô dùng khổ nhục kế để tới được đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play