Dư Kiếm Bình cố gắng bình tĩnh, nhưng trong trong lòng y như có ngàn vạn con kiến đang đốt, khó chịu vô cùng. Dù vậy, y vẫn thốt ra một câu:

- Tiểu nhân thật không hiểu Diệp đại gia đang nói gì?

Quan Tiểu Ba gằn giọng nói:

- Để ta nói thay y, tên Thiên Mã Thần Ma là do ngươi cứu. Hắn vẫn đang ở trong Thiết Huyết Đại Lao này, chứ chưa hề rời khỏi.

Dư Kiếm Bình cười:

- Tiểu nhân sao có thể làm việc đại nghịch ấy.

Diệp Vân Phi cười nói:

-Sao lại không. Ngươi không phải đã giấu Thiên Mã Thần Ma trong phòng của mình sao.

Nói xong, y phi thân về phía tên lính đang ngồi trên trường kỷ. Dư Kiếm Bình cả kinh, hết lớn một tiếng. Tức thì 7 tên hắc y nhân từ sau trường kỷ vọt ra chặn Diệp Vân Phi lại.

-Hắc hắc, bây giờ ngươi còn gì để nói. Quan Tiểu Ba chỉ vào mặt Dư Kiếm Bình , từng câu từng chữ như kết án vị lao chủ của Thiết Huyết Đại Lao.

Dư Kiếm Bình biết bây giờ không thể giấu được bí mật của mình bèn hỏi:

- Các ngươi nghi ngờ ta từ lúc nào?

Diệp Vân Phi cười:

- Ngay từ lúc đặt chân tới đây, chúng ta đã nghi ngờ ngươi rồi.

Quan Tiểu Ba nói tiếp:

-Bởi vì chúng ta có lòng tin tuyệt đối với Thiết Huyết Đại Lao này, không có khâm phạm nào có thể bỏ trốn trừ khi có nội gián bên trong.

Dư Kiếm Bình cười:

-Nhưng đó chỉ là suy đoán của các ngươi.

Diệp Vân Phi cười:

-Quả đúng là vậy. Nhưng chính ngươi đã tạo sơ sót nên chúng ta mới phát hiện.

Dư Kiếm Bình thốt lên;

-Không thể, kế hoạch của ta vô cùng hoàn hảo, không để lại cả một chút dấu vết nào.

Diệp Vân Phi cười:

-Thực ra là có. Ngươi còn nhớ về con đường bí mật mà ngươi nhắc đến chứ.

Dư Kiếm Bình nói:

-Đương nhiên. Lời đồn về con đường ấy là có thật.

Diệp Vân Phi cười nói:

-Đáng tiếc ngươi lại nói cho ta nghe về con đường bí mật ấy. Bởi vì ngươi không phải là Dư Kiếm Bình thật sự, nên ngươi không biết tường tận về con đường bí mật ấy.

Dư Kiếm Bình lúc này cứng họng không nói được đièu gì, một lát sau y mới gượng gạo được vài câu:

- Làm sao ngưoi biết ta không phải là Dư Kiếm Bình.

Quan Tiểu Ba cười nói:

-Để ta nói cho ngươi biết, cái bí mật đó thực chất chỉ là tin đồn trong bọn lính canh mà thôi. Thực ra Dư Kiếm Bình chẳng hề tin vào con đường bí mật ấy bởi vì...

Nói đến đây, cặp mắt y hướng về phía Diệp Vân Phi.

-Bởi vì người thiết kế Thiết Huyết Đại Lao này chính là ngoại công của Diệp Vân Phi. Cũng là phạm nhân đầu tiên của Thiết Huyết Đại Lao này.

Đến đây thì cả Dư Kiếm Bình "giả mạo", 7 tên hắc y nhân và tên lính trên trường kỷ đều không giấu nổi sự kinh ngạc.

Diệp Vân Phi nói;

-Nhiều năm về trước, ngoại công của ta đắc tội với không ít cao thủ hắc bạch lưỡng đạo. Người vì muốn không bị truy sát nên mới thiết kế ra nhà lao này. Đây là tâm huyết của ngoại công ta, cho nên không hề có một chút sơ sót nào. Không thể có một con đường bí mật nào cả. Lao chủ của Thiết Huyết Đại Lao biết rõ điều này. Chỉ có ngươi là không biết mà thôi.

Quan Tiểu Ba nói:

-Lúc ta nói rời khỏi đây, thực chất là đi điều tra về Dư Kiếm Bình. Cách đây 3 tháng, y nhận được lệnh trở về kinh thành. Theo ta suy đoán thì đó là lúc ngươi và 7 tên hắc y nhân kia vào Thiết Huyết Đại Lao này.

Dư Kiếm Bình "giả mạo" nói:

- Làm sao ngươi biết chuyện đó?

Quan Tiểu Ba nói:

-Đơn giản thôi, bởi ba tháng trước chính là thời điểm chuyển giao lính canh ở Thiết Huyết Đại Lao. Đó là cơ hội duy nhất để ngươi dẫn 7 tên hắc y nhân kia vào. Ngươi đã cho bọn chúng trà trộn vào trong đám lính canh mới đến chứ một mình ngươi khó mà hành sự được. Vụ hỏa hoạn cũng là do các ngươi gây ra.

Diệp Vân Phi nói thêm:

-Hơn nữa lúc ta nghĩ đến Thiên Mã Thần Ma có biệt tài dịch dung nên đoán chắc rằng y đóng giả một tên lính canh ở đây, đợi đến đợt chuyển giao lính canh lần sau sẽ thoát ra. Y hiện tại bị trọng thương, võ công lại bị phế, chỉ cần khám xét kĩ lưỡng những lính canh ở trong đại lao này thế nào cũng phát hiện ra.

Nghe Diệp Vân Phi nói vậy, gương mặt của Dư Kiếm Bình "giả mạo" chẳng có chút biểu tình nào. Bởi vì y biết âm mưu của y đã bị vạch trần hết, y có muốn biểu tình cũng không được.

Quan Tiểu Ba tức giận nói:

-Các ngươi giấu Dư Kiếm Bình ở đâu?

Dư Kiếm Bình cười hắc hắc nói:

-Hắn ta còn có thể sống được sao? Kẻ nào cản bước chúng ta đều phải chết.

Y vừ nói đến từ "chết", lập tức 7 tên hắc y nhân rút binh khí ra rồi tấn công Diệp Vân Phi. Dư Kiếm Bình "giả mạo" cũng rút thanh miến đao bên người ra rồi nhằm Quan Tiểu Ba mà chém. Diệp Vân Phi khẽ cau mày, một trận ác đấu là điều không thể tránh khỏi. Đã không thể tránh, vậy cần gì phải tránh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play