Thiết Huyết Đại Lao là nhà lao lớn nhất trong thiên hạ. Nơi đây chỉ dành cho
những khâm phạm đặc biệt, đó là những kẻ tội ác tày trời, những cao thủ
võ công cái thế.
Giang hồ có lời đồn "Đã vào Thiết Huyết Đại Lao thì đừng mong có ngày
trở ra". Sở dĩ có lời đồn này bởi kiến trúc của Thiết Huyết Đại Lao khác những nhà lao thông thường. Nói vốn là một tòa thành nhỏ tọa lạc giữa
Yên Thúy Hồ. Muốn vào Thiết Huyết Đại Lao chỉ có một con đường duy nhất, đó là đi qua Bộ Vân Kiều. Sau khi đi qua Bộ Vân Kiều, sẽ tới được một
cánh cửa đá khổng lồ, đó là cửa vào Thiết Huyết Đại Lao. Cánh cửa đá này nặng ngàn cân, bình thường không bao giờ mở. Chỉ khi bổ đầu dẫn khâm
phạm mới đến, đưa tử ra pháp trường hay lính canh đến phiên trực thì mới mở. Muốn mở cửa phải có hai anh em Kim Cương Lực Sĩ mới mở nổi cửa này.
Thiết Huyết Đại Lao có cả thảy 7 tầng từ ngoài vào trong. Mỗi tầng có
vô số cơ quan, càng vào sâu cơ quan càng nhiều. Tường trong Thiết Huyết
Đại Lao được làm bằng loại đá đặc biệt, rắn chắc vô cùng. Bên cạnh đó
mỗi phòng giam lại có những bức tường và dây xích bằng thép ròng. Trong
Thiết Huyết Đại lao lúc nào cũng có 500 lính canh giữ. Mỗi canh giờ, có 4 đội tuần tra xung quanh Thiết Huyết Đại Lao. Những lính canh đều là
binh sĩ được tuyển chọn từ hàng ngũ cấm quân, có thể lấy một địch mười.
Để đề phòng có nội gián, cứ 3 tháng Thuyết Huyết Đại Lao lại thay đổi
lính canh. Từ đó có thể nói muốn đào thoát ra ngoài là chuyện khó hơn
lên trời. Cũng vì vậy Thiết Huyết Đại Lao đã trở thành niềm tự hào của
Lục Phiến Môn, chưa có tên tội phạm nào được Lục Phiến Môn nhốt ở đây mà thoát cả. Thế nhưng lần này, niềm tự hào ấy đã bị sỉ nhục. Thiên Mã
Thần Ma, khâm phạm nguy hiểm đã bị Diệp Vân Phi bắt lại có thể đào
thoát. Chuyện này đối với những bổ đầu ở Lục Phiến Môn mà nói chính là
chuyện kinh thiên động địa, là nỗi ô nhục trong đời ăn cơm công môn của
họ.
Diệp Vân Phi và Quan Tiểu Ba cũng không ngoại lệ. Huống hồ họ lại còn là những kẻ nổi danh nhất Lục Phiến Môn. Cả hai nhận được thông báo tức
tốc tới Thiết Huyết Đại Lao. Lúc cả hai tới nơi, trời đã nhá nhem. Diệp, Quan hai người tức tốc phóng như bay qua Bộ Vân Kiều. Nhác thấy họ,
cánh cửa đá từ tử mở ra.
Không khí bên trong căng thẳng vô cùng. Không ai nói điều gì nhưng mọi
người đều biết để xổng khâm phạm là tội rất nặng. Diệp Vân Phi vừa vào
tới nơi thì một người mặc áo công sai, đầu đội mũ hồng anh, lưng giắt
miến đao chạy lại. Y chính là lao chủ Thiết Huyết Lao Dư Kiếm Bình. Thấy Diệp Vân Phi và Quan Tiểu Ba, đến Dư Kiếm Bình cung kính nói:
- Quan đại gia, Diệp đại gia, hai vị tới quả là đúng lúc.
Mặc dù y là lao chủ Thiết Huyết Đại Lao, địa vị trong Lục Phiến Môn
tuyệt không thấp hơn hai người Diệp, Quan nhưng với hai vị bổ đầu nức
tiếng này, y luôn kính trọng vô cùng.
Diệp Vân Phi mặt mày đỏ gay nói:
-Tại sao ngươi lại để sổng Thiên Mã Thần Ma. Có biết ta phải trăm phương nghìn kế mới bắt y quy án không?
Dư Kiếm Bình run run nói:
- Là lỗi của tiểu nhân. Hôm qua Thiết Huyết Đại Lao xảy ra một vụ hỏa
hoạn lớn. Tiểu nhân mải lo dập lửa. Nào ngờ lúc đó có kẻ đột nhập cứu
Thiên Mã Thần Ma ra ngoài.
Quan Tiểu Ba lạnh lùng hỏi:
- Ngươi hãy kể lại sự việc từ đầu đến cuối, đừng bỏ sót chi tiết gi!
Dư Kiếm Bình đáp;
- Nửa đêm hôm qua, tiểu nhân đương say ngủ thì có tiếng la hỏa hoạn từ
ngoài vọng vào. Tiểu nhân vội vàng cho người đi kiểm tra thì biết lủa
cháy từ nhà bếp đã lan tới phòng giam Thiên Mã Thần Ma. Tiểu nhân vội
sai người đưa hắn ra khỏi phòng giam vàcho dập lửa. Nào ngờ đúng lúc ấy, 7 tên hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện rồi tấn công lính canh.
Tiểu nhân vội huy động thêm nhiều người, quyết không để cho chúng đắc
thủ. Nào ngờ đám người này ra tay quá bất ngờ, không những giết chết
được một lính canh mà còn đem Thiên Mã Thần Ma đi.
Quan Tiểu Ba nhìn Dư Kiếm Bình nói:
- Nơi này có tới 7 tầng, lại có cạm bẫy trùng trùng làm sao bọn chúng
thoát ra được. Với lại 7 tên ấy làm sao mà lọt vào được. Rồi trận hỏa
hoạn kia nữa, rốt cuộc ngươi trông coi kiểu gì vậy.
Dư Kiểm Bình lo lắng nói;
- Tiểu nhân cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa phòng giam của Thiên Mã Thần Ma
lại nằm ở tầng thứ sáu. Muốn ra ngoài thì phải qua 5 tầng nữa. Thế nhưng lúc tiểu nhân đuổi theo bọn chúng đến tầng thứ 4 thì mất dấu. Các lính
canh ở tầng đó cũng không phát giác điều gì. Tựa như..tựa như bọn chúng
biết độn thổ vậy.
Nói đến đây, Dư Kiếm Bình vẻ mặt sợ hãi, quỳ xuống khấu đầu rồi nói:
- Xin hai vị niệm tình chỗ quen biết mà giúp tiểu nhân lần này. Ân nghĩa của hai vị, tiểu nhân sẽ khắc cốt ghi tâm.
Diệp Vân Phi trấn tĩnh lại. Ưu điểm của y chính là lâm nguy bất loạn, dù chuyện có lớn tới đâu, y cũng có cách giải quyết. Đoạn y nâng Dư Kiếm
Bình lên nói:
- Ngươi yên tâm, ta bắt hắn một lần, cũng có thể bắt hắn lần thứ hai.
Hơn nữa võ công của hắn đã bị phế, lại bị thương nặng, e rằng đi không
quá 50 dặm đâu.
Quan Tiểu Ba đăm chiêu nói:
-Quan trọng là kẻ cứu hắn ra. Nếu bọn chúng muốn bịt đầu mối e rằng lúc này Thiên Mã Thần Ma đã là cái xác không hồn.
Diệp Vân Phi chau mày :
-Hy vọng là y vẫn còn sống bằng không vụ án của chúng ta đi vào bế tắc.
Thiên Mã Thần Ma là khâm phạm nguy hiểm của triều đình. Suốt 10 năm nay, y đã lãnh đạo Thập Nhị Phi Tặc giết hại 32 quan viên. Phi Long Ngự Thiên
Quan Tiểu Ba hao tâm tổn trí trong một khoảng thời gian dài mà vẫn không bắt được y. Cho đến 4 tháng trước đây, cuối cùng Diệp Vân Phi mới bắt y quy án. Nhưng sau đó, Diệp Vân Phi hiểu rằng Thiên Mã Thần Ma chỉ là
một mắt xích nhỏ của một bí mật lớn. Còn có một kẻ bí ẩn khác phía sau
Thiên Mã Thần Ma thao túng đại cục. Kẻ đó chính là tay sai của Nam Tịnh
Vương. Muốn đưa kẻ này ra ánh sáng, không thể không điều tra từ Thiên Mã Thần Ma. Thủ lĩnh của Thập Nhị Phi Tặc chính là mấu chốt của vụ án lần
này, thế nhưng hắn đã biến mất khỏi Thiết Huyết Đại Lao rồi. Nhưng điều
Diệp Vân Phi đang suy nghĩ hiện giờ là Thiên Mã Thần Ma làm cách nào mà
được cứu khỏi nhà lao vốn được coi là bất khả xâm phạm này. Rốt cuộc 7
tên hắc y nhân mà Dư Kiếm Bình nói đến là thần thành phương nào?
Để giải được câu đố này, Diệp Vân Phi nghĩ mình phải làm một việc.
- Ngươi mau đưa ta tới phòng giam Thiên Mã Thần Ma.
Dư Kiếm Bình "dạ" một tiếng rồi nhanh chóng dẫn đường. Quan Tiểu Ba cũng không thể bỏ qua chuyện này, y lập tức đi theo.
Thiết Huyết Đại Lao có 7 tầng, được xây theo kiến trúc hình tròn, mỗi
tầng là một vòng tròn lớn. Muốn đi từ tần thứ ngoài cùng là tầng 7 tới
tầng trong cùng phải đi quan 7 cổng nhỏ. Mỗi cổng nhỏ này lúc nào cũng
có lính canh giữ, đèn đuốc sáng rực. Đi được một đoạn, Diệp Vân Phi hỏi:
- Bọn hắc y nhân và Thiên Mã Thần Ma biến mất ở chỗ này phải không?
Dư Kiếm Bình đáp:
-Quả đúng là chỗ này, tại hạ theo sau chúng có một đoạn mà đến chỗ này thì mất dấu.
Diệp Vân Phi đảo mắt nhìn quanh rồi chỉ vào những viên lính canh hỏi:
-Những người kia vẫn canh gác từ hôm xảy ra vụ đào thoát phải không?
Dư Kiếm Bình nhanh nhảu đáp:
-Diệp Nhị gia không biết rồi, chỗ tiểu nhân có luật lệ mỗi ngày đều đổi
phiên gác một lần. Những người canh giữ ở đây hiện đã được điều xuống
tầng 7. Nếu Diệp Nhị gia muốn tra hỏi họ thì tiểu nhân sẽ dẫn ngài đi.
Diệp Vân Phi đáp:
-Chưa cần, ta muốn đến phòng giam của Thiên Mã Thần Ma đã.
Quan Tiểu Ba đi bên cạnh nói:
-Dư Kiếm Bình, ngươi khẳng định là tên Thiên Mã Thần Ma ấy đã đào tầu khỏ đây chứ ?
Dư Kiếm Bình nói:
-Quan Đại gia không tin lời tiểu nhân sao? Đích thực tiểu nhân đã mất
dấu bọn chúng ở đây và đã lật tung cả Thiết Huyết Đại Lao này. Thật tình là tiểu nhân không thể tìm y nên mới đưa ra kết luận như vậy. Nếu như
ngài không tin, tiểu nhân xin đem cả tính mạng ra đảm bảo.
Quan Tiểu Ba chép miệng nói:
- Là ta nghĩ đi nghĩ lại, nơi này không hề có lối thoát khác thì làm sao Thiên Mã Thần Ma có thể biến mất mà không để lại dấu vết được.
Dư Kiếm Bình thừ người giây lát rồi nói:
-Thực ra... thực ra có một lối đi khác. Nhưng ...
Diệp Vân Phi và Quan Tiểu Ba nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
- Nguơi...sao từ nãy không nói vậy hả? Quan Tiểu Ba nói mà như thét.
Dư Kiếm Bình gãi đầu nói:
-La do Quan đại gia nhắc đến, hơn nữa chuyện có lối đi khác là do tiểu nhân nghe được, cũng chưa kiểm chứng bao giờ.
Diệp Vân Phi nói;
-Ngươi mau nói rõ xem. Không chừng ta có thể khám phá ra cách mà Thiêm Mã Thần Ma đã đào thoát khỏi nơi đây.
Dư Kiếm Bình nói:
- Chuyện này tiểu nhân được nghe khi mới nhậm chức lao chủ. Nghe nói
người xây dựng Thiết Huyết Đại Lao là một người thợ kỳ tài, khi xây dựng nơi đây đã tạo ra vô số cơ quan cạm bẫy để phạm nhân không thể bỏ trốn. Tuy nhiên không hiểu vì sao ông ta lại tạo ra một con đường bí mật. Con đường ấy nghe nói đi xuyên qua 7 tầng của Thiết Huyết Đại Lao, qua Yên
Thúy Hồ mà ra ngoài. Kể từ lúc Thiết Huyết Đại Lao được xây dựng cho tới bây giờ, ngoại trừ ông ta ra thì không một ai biết con đường bí mật ấy
nằm ở đâu trong Thiết Huyết Đại Lao này.
-Gã Thiên Mã Thần Ma ấy rất có thể đã trốn ra bằng con đường bí mật này. Không chừng 7 tên hắc y nhân đó cũng từ con đường này mà đột nhập vào
Thiết Huyết Đại Lao. Quan Tiểu Ba gật gù nói.
Diệp Vân Phi nói:
- Ta cũng có suy nghĩ như vậy. Nếu có con đường bí mật ấy thì chuyện đó
rất có thể xảy ra. Tuy nhiên ta vẫn muốn tới chô phòng giam của Thiên Mã Thần Ma, ngoài ra còn phải tới chỗ nhà bếp nữa. Ta phải làm rõ nguyên
nhân vụ hỏa hoạn kia.
Dư Kiếm Bình nói:
- Diệp đại gia nói chí phải. Tiểu nhân cũng nghi ngờ vụ hỏa hoạn ấy lắm.
Diệp Vân Phi nói:
- Ngươi điều tra vụ hỏa hoạn đó chứ?
Dư Kiếm Bình nói:
-Đó là chuyện đương nhiên. Đã có kẻ đổ dầu dọc ra nhà bếp nên lửa bắt và cháy. Mà nhà bếp lại cách phòng giam của Thiên Mã Thần Ma có 30 bước.
Đây rõ ràng là một vụ hỏa hoạn cố ý.
Quan Tiểu Ba hỏi:
- Dư lao chủ, ngươi có cho rằng trong Thiết Huyết Đạo Lao có nội gián không?
Dư Kiếm Bình nói:
-Tiểu nhân đã từng nghĩ đến chuyện này nhưng đó là điều không thể. 3
tháng một lần, Thiết Huyết Đại Lao lại thay đổi lính canh. Những lính
canh ở đây sẽ được đưa ra ngoài, những binh lính được tuyển chọn kĩ
lượng từ hàng ngũ cấm quân sẽ vào đây làm nhiệm vụ trong 3 tháng tiếp.
Làm sao Thiên Mã Thần Ma có thể cài nội gián vào nơi đây.
Diệp Vân Phi và Quan Tiểu Ba sau đó được dẫn tới phòng giam của Thiên Mã
Thần Ma. Nhưng cả hai người đều không phát hiện được điều gì. Phòng giam của Thiên Mã Thần Ma không có lấy chút dấu vết. Còn nhà bếp, nơi xảy ra vụ hỏa hoạn, cũng không có điều gì mới mẻ. Đồ đạc ở đó đã bị thiêu
thành tro, khó mà phát hiện ra manh mối nào.
Lần này, thông minh như Diệp Vân Phi cũng phải bó tay. Quan Tiểu Ba không thể nhịn nổi. Y nói:
- Ta phải đi bắt y bây giờ. Hy vọng tên Thiên Mã Thần Ma ấy không đi quá xa.
Diệp Vân lãnh đạm nói:
- Ngươi thích thì cứ việc. Trước khi đến đây ta đã gửi thư cho bổ đầu ở
các châu huyện gần đây đề cao cảnh giác. Sau đêm nay, ta sẽ cũng sẽ rời
khỏi đây để về kinh bẩm báo với Triệu đại nhân. Hy vọng lần này, triều
đình sẽ không giáng trọng tội cho Dư lao chủ.
Quan Tiểu Ba nói:
- Ngươi không điều tra về đường hầm bí mật đó sao. Nếu như bọn Thiên Mã
Thần Ma đã biết con đường bí mật đó thi Thiết Huyết Đại Lao này đã không còn an toàn nữa rồi.
Diệp Vân Phi cười nói:
-Ngươi bảo ta điều tra con đường ấy từ đâu đây. Dư lao chủ đã ở đây hơn
15 năm mà còn không phát hiện được gì, huống hồ là ta. Ta nghĩ tốt nhất
nên tăng cường canh gác. Còn Thiết Huyết Đại lao, có lẽ sau này khó mà
dùng để giam phạm nhân được. Vừa nói y vừa nhìn Dư Kiếm Bình.
Dư Kiếm Bình cười đáp:
- Đa tạ nhị vị đại gia. Ân nghĩa lần này tại hạ sẽ không bao giờ quên.
Diệp Vân Phi đặt tay lên vai Dư Kiếm Bình nói:
-Đừng khách sáo như vậy. Chúng ta đều là người của Lục Phiến Môn, có chuyện thì phải giúp đỡ nhau, đó là lẽ thường tình.
Dư Kiếm Bình nói:
-Nhưng dù sao phạm nhân đã đào thoát khỏi nhà lao mà tôi canh giữ...
Quan Tiểu Ba nói:
-Đừng nói tới chuyện đó nữa. Bây giờ việc phải làm là bắt tên Thiên Mã
Thần Ma đó. Nơi đây đã không còn an toàn nữa. Có lẽ sẽ phải chuyển những phạm nhân khác sang nhà lao mới. Thôi, cáo từ nhị vị.
Nói xong, Quan Tiểu Ba quay người rời đi. Chỉ trong nháy mắt hình bóng của y đã mờ dần.
Diệp Vân Phi quay sang phía Dư Kiếm Bình nói:
- Phải rồi. Ta muốn gặp những lính canh đã giao đấu với đám hắc y nhân
hôm đó, cả những người đã canh ở tầng thứ 4 nữa. Hy vọng có thể tìm ra
ít manh mối.
Dư Kiếm Bình cười nói:
-Vậy mời Diệp đại gia theo tối.
***
***
Trời đã về đêm. Nhưng trong Thiết Huyết Đại Lao thì khó mà phân biệt
được đâu là ngày, đâu là đêm. Lúc này, Diệp Vân Phi đã về phòng nghỉ
ngơi. Hiển nhiên là y đã gặp mặt đám lính canh và không phát hiện được
điều gi mới. Theo như lính canh mô tả, đám hắc y nhân võ công rất quái
dị, rất khó để xác định chúng thuộc môn phái, bang hội nào trên giang
hồ. Bởi vậy, Diệp Vân Phi chỉ còn nước bó tay. Dư Kiếm Bình bố trí cho y một căn phòng để qua đêm. Vị lao chủ ấy rất tử tế, thậm chí còn lo rượu thịt cho y nữa. Trước khi đi ngủ, Diệp Vân Phi trò chuyện phiếm với Dư
Kiếm Bình. Hơn nữa cũng uống với vị lao chủ cần mẫn này vài chung Nữ Nhi Hồng. Đến khi mặt mày đỏ lựng vì men rượu, y mới chịu ngừng.
"Cạch", Dư Kiếm Bình đã về đến căn phòng của mình lại. Trước khi đóng
cửa, y quan sát kĩ lưỡng xung quanh. Tựa như y có bí mật đang giấu ở
trong căn phòng này. Lẽ ra bây giờ y phải lo sốt vó về vụ đào thoát của
khâm phạm, nhưng y không hề lo lắng chút nào. Thậm chí trên gương mặt
của y bây giờ còn nở một nụ cười mãn nguyện.
"Hai tên Diệp, Quan đó thế nào rồi?", một giọng nói khô khốc vang lên
bên tai Dư Kiếm Bình. Người vừa nói là một lính canh đang nồi trên
chiếc trường kỷ trong phòng của Dư Kiếm Bình. Y là một tên lính canh hết sức tầm thường. Nhưng không hiểu sao y lại ngồi trong căn phòng của Dư
Kiếm Bình, thậm chí Dư Kiếm Bình còn tỏ thái độ nhã nhặn với y nữa. Từ
điểm này có thể thấy tên lính canh kia có thân phận không bình thường
chút nào.
- Ngươi yên tâm, ta đã xóa mọi dấu vết, hai tên bổ đầu ấy không thể điều tra được gì nên rất nản chí. Quan Tiểu Ba đã rời khỏi đây rồi. Còn
Diệp Vân Phi ngày mai cũng đi nốt. Bí mật lần này, tuyệt đối được giữ
kín.
Nói đến hai chữ "bí mật", cặp mắt của Dư Kiếm Bình biểu lộ một tia nhìn gian xảo. Y nhếch mép cười:
-Chỉ cần đến ngày mai thôi. Mọi chuyện sẽ êm thấm, không ai có thể điều tra về vụ đào thoát đó nữa.
Tên lính canh ngồi trên chiếc trường kỷ nói;
-Hy vọng là như vậy. Bí mật của chúng ta, tuyệt không đối không thể để
cho hai tên đó biết được. Bằng không mạng sống của chúng ta khó mà bảo
toàn.
Dư Kiếm Bình cười hắc hắc:
-Hai tên bổ đầu ấy khám phá ra bí mật của chúng ta thì có vấn đề gì.
Đừng quên tổ chức chúng ta có nhiều người giữ trọng trách trong triều.
Đừng nói đên việc điều tra chúng ta mà ngay cả tính mạng, hai tên đó e
mà khó giữ được.
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- Hay lắm, ta cũng muốn biết bí mật của hai ngươi là gì.
Giọng nói vừa cất lên, lâp tức cửa phòng của Dư Kiếm Bình bị phá nát.
Một bàn tay rắn chắc từ từ đẩy những mảnh gỗ vụn ra. Dư Kiếm Bình cả
kinh nói;
"Quan...Quan Tiểu Ba!"
Người vừa đến đích thị là Phi Long Ngự Thiên Quan Tiểu Ba. Bất quá lúc
này gương mặt y trông cực kỳ khủng bố, cứ như muốn ăn sống nuốt tươi Dư
Kiếm Bình vậy.
Dư Kiếm Bình lúc này mặt không còn một hạt máu. Y không thể tưởng tượng
rằng Quan Tiểu Ba lại ở ngay trước mặt y. Nhưng sau đó y trấn tĩnh lại.
Chỉ cần bình tĩnh, mọi việc y đều có thể ứng phó.
- Không phải ngài đã rời khỏi đây rồi sao? Không biết nửa đêm đến gặp tiểu nhân có chuyện gì vậy.
Quan Tiểu Ba gằn từng tiếng một. Hai bàn tay của y nắm chặt lại, đến nỗi phát ra tiếng "rắc, rắc". Hiển nhiên y đang rất tức giận.
- Ta đến vì vụ đào thoát của Thiên Mã Thần Ma.
Dư Kiếm Bình cười cười:
-Nếu vậy ngài đến nhầm chỗ rồi. Tên Thiên Mã Thần Ma ấy đã trốn khỏi Thiết Huyết Đại Lao này.
-Không đúng. Hắn chưa hề rời khỏi Thiết Huyết Đại Lao này. Một giọng nói khác vang lê. Giọng nói này không những khiến Dư Kiếm Bình giật mình mà còn làm tên lính canh ngồi trên trường kỉ cũng động rung. Người vừa
nói, chính là Đoạt Tình Công Tử Diệp Vân Phi, kẻ được giang hồ cho là
thông minh nhất thiên hạ.
Dư Kiếm Bình vẫn cố gắng cười cười. Bất quá bây giờ nụ cười của hắn đã trở nên méo xệch.
- Diệp đại gia, chẳng phải ngài đang nghỉ trong phòng ư?
Diệp Vân Phi cười nói:
- Ta thấy rượu của Dư lao chủ rất ngon. Nên định tới xin chút ít, nào ngờ vị Quan đại gia này cũng tới đây. Thật là trùng hợp.
Dư Kiếm Bình cười nói:
- Ra là vậy, Thiên Mã Thần Ma và rượu ngon đều không có ở đây. Để tiểu nhân đi lấy rượu cho hai vị vậy.
Quan Tiẻu Ba cười nói:
-Ta không cần rượu. Ta chỉ cần tên Thiên Mã Thần Ma.
Dư Kiếm Bình cười khổ đáp:
-Tiểu nhân đã nói rồi, tên phạm nhân nguy hiểm ấy đã bỏ trốn. Vừa nói,
tay phải Dư Kiếm Bình thò ra sau lưng, sờ vào thanh miến đao đang giắt
trong vỏ.
Diệp Vân Phi cười nói:
- Theo ta thấy thì không phải vậy. Tên Thiên Mã Thần Ma ấy vẫn đang ở
trong Thiết Huyết Đại lao này. Và rất có thể ngày mai y sẽ rời khỏi đây
một cách êm thấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT