Sáp Huyết Thần Ma, trong Diêm La Đương quả thực có nhân vật như vậy sao? Vô luận thế nào, lời của Dư thúc thúc tuyệt đối không thể sai được.

Nguyên gia tứ huynh đệ không thể không tin.

Tiểu cẩu và những gia nô ở lầu một đều cho đó là sự thật.

Sáp Huyết Thần Ma chưa đến nhưng tiếng tăm của hắn đã kinh động mọi người rồi.

Trong khi tất cả đang chăm chú nhìn vào xác của hòa thượng bị hút máu, chiếc quan tài trước cửa bắt đầu chuyển động.

Nó không ngừng lắc lư trên mặt đất, phát ra những tiếng động rất lạ khiến cho những gia nô của Tụ Nghĩa Lâu phải cảnh giác.

Kì quái là khi quan tài phát ra âm thanh, những hòa thượng liền có biểu hiện khác thường.

Bọn họ trong tay không hề có binh khí.

Bọn họ cũng không hề có sát khí.

Nhưng vừa nghe thấy tiếng động từ cỗ quan tài, cả bốn hòa thượng đó đột ngột tấn công người của Tụ Nghĩa Lâu.

Dư thúc thúc là người đầu tiên phát hiện ra sự biến này. Lão nhanh tay lấy ngân châm trong tay áo phóng về phía bốn hòa thượng đó.

Ngân châm xé gió, chuẩn xác mà bay đến.

Nhưng trong khoảnh khắc, cả bốn ngân châm này đều bắn trượt.

Thân ảnh của bốn vị hòa thượng kia quá linh hoạt. Bọn họ đảo mình một cái là né được ngân châm của Dư thúc thúc. Những gia nô ở lầu một nhìn thấy cảnh này cũng phải ngấm ngầm bội phục.

Nhưng trong số họ cũng có kẻ cực kì tức giận.

Nguyên Bằng, đại ca của Nguyên gia tứ huynh đệ nghiến răng cồm cộp. Y nhảy lên phía trước, toan tóm cổ bốn vị hòa thượng kia.

Bàn tay của Nguyên Bằng vươn ra, chớp mắt đã túm được áp của một hòa thượng.

Nhưng cũng trong lúc đó, y cảm thấy lưng của mình đau nhói như bị ai đó đánh vào.

Lúc Nguyên Bằng thấy rõ kẻ đánh lén mình, y đã là cái xác không hồn.

Huynh đệ của Nguyên Bằng tròn mắt nhìn đại ca của mình ngã xuống.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ đại ca của mình bị giết hại dễ dàng như vậy. Càng không ngờ đến thân phận của kẻ vừa ra tay.

Tiểu Cẩu.

Chính tay Tiểu Cẩu đã giết chết Nguyên Bằng, đây là điều mà không một ai có thể hình dung được.

Nguyên Công hét lớn một tiếng:

- Tiểu Cẩu, tại sao ngươi làm như vậy ?

Tiểu Cẩu không đáp. Chỉ thấy từ đôi mắt của y phát ra vẻ yêu dị khôn cùng. Đó hoàn toàn không phải là Tiểu Cẩu mà mọi người ở Tụ Nghĩa Lâu quen biết. Đây là một Tiểu Cẩu hoàn toàn khác.

Nguyên Mộc không hề chấn chừ. Y tuốt đao khỏi vỏ, lao đến chỗ Tiểu Cẩu như một cơn gió. Hiển nhiên Nguyên Mộc muốn trả thù cho đại ca. Thấy vậy, Dư thúc thúc vội lên tiếng:

-Khoan đã !

Đáng tiếc Nguyên Mộc không kịp nghe thấy câu nói của Dư thúc thúc. Đao của y đã chém vào người Tiểu Cẩu rồi.

“Xoạt”.

Tiểu Cẩu ngã xuống. Cổ họng của y đã bị chém nát. Những gia nô của Tụ Nghĩa Lâu càng vì thế mà kinh hãi.

Với võ công của Nguyên Mộc, không thể một đao giết chết được Tiểu Cẩu.

Kì thực trong tình huống vừa rồi, Tiểu Cẩu không hề chống đỡ. Thấy đao của Nguyên Mộc, y thậm chí còn không tránh né, cứ đứng yên một chỗ để bị giết.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Bốn hòa thượng kia bấy giờ cười sằng sặc. Nụ cười của họ giống như yêu ma quỷ quái, khiến cho người ta phải sởn gai ốc.

Dư thúc thúc trầm ngâm đáp:

- Các ngươi không phải hòa thượng ?

Một người trong số chúng chỉ vào xác hòa thượng dưới đất.

- Hắn ta mới chính là hòa thượng.

Dư thúc thúc thoáng biến sắc mặt. Y lẩm bẩm trong miệng:

- Không lẽ các ngươi đã sử dụng Thiên Cổ Ma Âm.

Một tên khác cười khùng khục:

- Không hổ danh là độc hiệp, kiến văn quả nhiên rộng rãi. Vừa rồi tên Tiểu Cẩu kia đã bị trúng Thiên Cổ Ma Âm của chúng ta.

“Thiên Cổ Ma Âm”, Nguyên Công nghe được bốn chữ này thì run rẩy nói:

- Không thể nào, Thiên Cổ Ma Âm đã thất truyền rồi. Các ngươi làm sao có thể sử dụng nó.

Nguyên Nghĩa vội quay lại hỏi:

- Tam ca, Thiên Cổ Ma Âm là thứ gì vậy ?

Nguyên Công toát mồ hôi nói;

- Hơn ba trăm năm trước, võ lâm Trung Nguyên xuất hiện một cao thủ thần bí. Người này ban sáng thì hành nghề đánh đàn trong kĩ viện, nhưng khi đêm đến thì trở thành một kẻ giết người không ghê tay. Những nạn nhân của y trước khi chết đều nghe được một âm thanh kì quái, sau đó thần trí của bọn họ trở nên điên loạn rồi tự tay giết chết bản thân, rất đáng sợ. Trong khoảng hơn một năm, hàng trăm cao thủ các môn phái trên giang hồ đều bị chết như vậy. Nhân sĩ trong giang hồ vì thế mà đặt cho thanh âm chết chóc đó là Thiên Cổ Ma Âm. Sau đó, Lục Phiến Môn mới điều tra ra chân tướng, phát lệnh truy nã cao thủ thần bí kia. Đáng tiếc, Lục Phiến Môn dù lật tung khắp ngõ ngách trong thiên hạ cũng không bắt được y. Nhưng cũng từ đó trở đi, kẻ sử dụng ma âm ấy cũng không còn xuất hiện trên giang hồ nữa. Do vậy, Thiên Cổ Ma Âm cũng thất tung từ đó.

Nguyên Mộc vội vàng lên tiếng;

- Khoan đã, tại sao chúng ta đều nghe thấy Thiên Cổ Ma Âm mà chỉ có Tiểu Cẩu bị khống chế. Cả mấy tên hòa thượng đó nữa, chúng có cách chống lại Thiên Cổ Ma Âm sao?

Một tên ‘hòa thượng” cười khanh khách:

- Hỏi nhiều như vậy làm chi, đợi đến khi nào xuống âm tào địa phủ rồi hẵng hỏi!

Y vừa dứt lời, ma âm lại vang lên. Lần này nó phát ra với cường độ mạnh hơn. Đám người của Tụ Nghĩa lâu vừa nghe đã choáng váng cả đầu óc.

Dư thúc thúc là người có kinh nghiệm nhất cũng phải lúng túng trước cảnh này. Lão vội đề khí, chấn nhiếp tinh thần của bản thân rồi hét lớn:

- Mau bịt tai lại, tuyệt đối không được nghe âm thanh đó.

Những người khác liền làm theo lời của y.

Đáng tiếc, bọn họ bịt tai lại thì làm sao có thể chiến đấu nữa.

Bốn tên “hòa thượng đó” nhân cơ hội xông vào chém giết.

Chỉ trong khoảnh khác, máu tươi đã văng khắp lầu một của Tụ Nghĩa Lâu.

Một số người nhịn không nổi liền lao ra đánh trả. Nào ngờ họ vừa mới cầm lấy binh khí thì đã bị ma âm mê hoặc, thần trí đảo điên. Đáng sợ là những người này cầm lấy binh khí sát hại những gia nô khác. Cảnh tương tàn này khiến cho số lượng người trấn giữ ở lầu một giảm đáng kể.

Dư thúc thúc nhìn thảm cảnh trước mặt không kìm được lửa nộ. Chỉ thấy gương mặt của y trở nên đỏ gay, từng đường gân thớ thịt hiện rõ ra, trông chẳng khác nào một kẻ khủng bố. Kế đó, từ người của y xuất hiện vố số dị vật. Những dị vật này bò dưới đất rồi cắn vào những kẻ bị ma âm khống chế.

Dư thúc thúc cười khổ nói:

- Các huynh đệ, ta không còn cách nào khác. Nếu để các huynh đệ tiếp tục lạm sát như vậy, Tụ Nghĩa Lâu của chúng ta sẽ bị kẻ khác tiêu diệt.

Nguyên lai những dị vật dưới đất chính là những con rắn độc. Chúng đều được Dư thúc thúc nuôi dưỡng bằng các loại độc dược nên chỉ cần bị cắn một nhát là có thể dẫn đến tử vong. Dư thúc thúc vì bảo toàn đại cục mà đành sử dụng hạ sách này.

Những tên giả mạo nhìn thấy những con rắn độc này thì biến sắc. Một tên lẩm bẩm nói:

- Không dè lão quỷ còn có chiêu này.

Ma âm của chúng chỉ có tác dụng với người, tuy nhiên với những con rắn độc như thế này thì không hề có tác dụng.

Đám độc xà chỉ có có hơn chục con nhưng đã trở thành những chiến binh tinh nhuệ, xung phong về phía trước.

Nhưng bọn chúng vừa tiến gần bốn tên “hòa thượng” kia thì đã bị chưởng phong của chúng đánh bay ngược trở lại.

Cùng lúc đó, chiếc quan tài kỳ dị cũng bất thình lình bốc lên khỏi mặt đất. Nó phóng thẳng về phía Dư thúc thúc với một tốc độ kinh người.

Dư thúc thúc cho dù có phòng bị cũng không kịp né cỗ quan tài này.

Y vội phất tay phóng ra một loạt ngân châm về phía quan tài.

Có điều vỏ quan tài làm bằng sắt thép đặc biệt, ngân châm vừa phóng vào thì đã bị dội ngược lại.

Quan tài vẫn bay tới. Dư thúc thúc chỉ còn cách tung chưởng chặn lại.

Chưởng vừa chạm vào, lập tức quan tài vỡ ra.

Một bàn tay to lớn dị thường từ trong quan tài đánh thẳng vào ngực của Dư thúc thúc.

Chiêu thế quá đột ngột, khiến cho Du thúc thúc trở tay không kịp. Thân người y chớp mắt đã xuất hiện một lỗ thủng lớn ở ngực, máu tươi chảy ra ào ạt, nhuộm đỏ cả cánh tay to lớn kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play