Tối hôm đó, hơn mười hai giờ đêm, trong khoảng cắm trại tối thui, chỉ còn văng vẳng những tiếng đàn hát ở phía lửa trại, nhóm chúng tôi tách riêng ra, tự thưởng cho mình một ngọn lửa trại riêng, ngồi nhâm nhi món gà nướng, tráng miệng bằng những quả xoài xin một cách không rõ ràng từ nhà ông thằng Linh vẹo.

-Cảm ơn Ông của Linh hào phóng nào anh em!

-Một…hai..ba..dô!

Mười mấy chiếc li nhựa chạm vào nhau chẳng phát ra tiếng động, bên trong cũng chẳng phải là bia rượu như người lớn hay cụng li lạch cạch vào nhau. Chỉ là thứ nước ngọt bình thường, nhưng trong hoàn cảnh này thì dù cho là nước uống bình thường, nó cũng không quá quan trọng.

-Dẹp cho gọn nào, thằng Tín phụ thằng Hưởng vứt rác lẹ lên!

Khiêng đống giấy báo lẫn li nhựa, kèm theo những chiếc xương gà, tôi với thằng bạn nhanh nhảu vứt vào thùng rác gần đó, rồi nhanh chân chen cho mình vào cái vòng tròn xung quanh đống lửa nhỏ. Thằng Bình ngồi ở giữa, và bắt đầu thể hiện cái tài năng mà cho đến bây giờ tôi không thể nào tập theo nó, dù rất muốn.

Bắt đầu nhịp dạo đầu tiên, câu hát của ca khúc Khúc Hát Chim Trời bắt đầu. Những tiếng vỗ tay đồng điệu phụ hoạ theo tiếng đàn. Liên tục như thế, cho đến khi những giai điệu âm nhạc không còn hấp dẫn nữa thì chúng tôi tự tách nhau ra, tìm cho mình một người đồng cảm với mình nói chuyện.

Tôi, trong khoảng thời gian đó, lại chọn cho mình một góc riêng. Ngồi vắt vẻo trên ban công trước cửa lớp quen thuộc, ngắm những ngọn cây đang lay động khẽ khàng vì làn gió thổi qua, mong manh, vật vờ dưới ánh trăng ẩn hiện dưới đám mây.

Một cảm giác kì lạ, một hoàn cảnh kì lạ, và với hai con người đặc biệt, tôi có chút băn khoăn vì cái quyết định dứt khoát với Dung và chuyển mục tiêu sang Yên. Nhưng liệu có phải tôi là một thằng khốn nạn trong một cuốn tiểu thuyết nào đó, hay là một nhân vật phản diện, vì yêu sinh hận, dùng Yên như một thứ để trả thù, hoặc khá khẩm hơn là chỉ tìm người thay thế.

Liệu tình cảm dành cho Yên đủ đế biến nó thành tình yêu hay chưa?

Chính bản thân tôi còn u mê không biết?

Và khi không còn biết tâm sự cùng ai, tôi lấy chiếc mp3, đặt chiếc tai phone vào cả hai tai, bật những giai điệu mà mình muốn nghe nhất. Đó là bài when you believe đã ăn sâu vào tâm thức. Tôi đang muốn củng cố niềm tin gì? Là niềm tin về một thứ tình cảm mới, hay là hoài niệm một thứ đang từ quá khứ trỗi dậy.

Bên tai tôi khe khẽ vang lên tiếng hát dịu dàng. Nó đủ lấn át giọng của Mariah Carey để lay động tôi. Khẽ tháo một chiếc tai phone khỏi tai, tôi ngoái sang bên cạnh. Là Dung, cô nàng đứng cạnh tôi từ lúc nào, chống hai tay xuống ban công, quay lại nhìn tôi.

-Tại Dung vô tình đi qua gặp Tín thôi!

Vô tình? Ừ, thì vô tình, tôi vẫn chăm chú nghe nhạc dù cho những nhịp tim bắt đầu có chút rối loạn.

Hai con người vô tình gặp nhau tại địa điểm nơi mình muốn đến nhất trong buổi đêm cắm trại, cũng không thể vô tình mà coi người bên cạnh như vô hình suốt đêm được. Đó chính là trò đùa quái ác của ma đầu Duyên Nợ.

-Tín.!

- Sao?-Mắt tôi vẫn lấy đỉnh cái cây xa xa làm mục tiêu nhìn, không quay lại.

-Muốn sau này mình làm gì nhất!

-Cũng chưa biết!

-Hồ sơ đại học thì sao?

-Cũng chưa rõ nữa, có thể sau này học một đằng làm một nẻo thì sao?

-Vậy à..!-Dung có chút chùng xuống.

-Dù sao cũng phải thi mà, chắc gì đã đậu!

Tôi rời mắt khỏi ngọn cây, lấy Dung làm mục tiêu. Câu nói của tôi không phải là của thằng nhút nhát, nhưng khi bạn sắp bước đến giai đoạn như tôi, những giai thoại về chuyện học tài thi phận hằng ngày vẫn ra rả đồn thổi. Nào là anh kia học cực siêu, chị kia học cực giỏi nhưng không đậu nguyện vọng một.. nào là thiếu nửa điểm vào đại học, tiếc ơi là tiếc. Dần dần nó bào mòn những niềm tin về bản thân mình. Mười hai năm tu luyện trên ghế nhà trường, nhưng chỉ có một khoảnh khắc, bạn sẽ được người đời tung hô hay cười chê, điều đó làm tôi cảm thấy bất công.

-Sao không tự tin là mình đậu?

-…!-Tôi cười, không đáp lại, vì đó là điều hằng ngày lấn át, quấn quanh tâm trí tôi, đâu phải muốn gạt bỏ nó ra là được.

-Vậy Dung sau này muốn làm gì?

- Muốn được đi ngao du, muốn được thưởng thức văn hoá tất cả các nước trên thế giới để biết mình nhỏ bé thế nào?

-Thú vị hơn Tín rồi nhỉ?

-Thú vị hơn.

Tôi bị thôi miên, nói ra ước mơ của mình, muốn được làm chủ một cái gì đó, dù nhỏ thôi. Muốn mở một quán cà phê sách, ở nơi đó người ta có thể nhâm nhi những ly cà phê thơm lừng của miền đất tôi, được đọc những cuốn sách thú vị, hay là nghe những bài nhạc nhẹ nhàng, khơi lại tâm hồn khô cằn vì cuộc sống tất bật phủ mờ.

-Có nhỏ quá không?

-Nhỏ ư?

-So với tính cách của Tín!

Chắc là không đâu, vì bây giờ, bản thân tôi vẫn mong muốn như thế. Có thể với người khác là một điều bình dị nhất, một ước mơ nhỏ bé, một ước mơ quá tầm thường, nhưng đó là một cuộc sống mà tôi hướng tới nhất, làm cho tôi hứng thú với cuộc sống nhất. Chẳng sao cả, ước mơ mỗi người mỗi khác, và tôi đã chọn cho mình ước mơ đó rồi, chỉ còn cách cố gắng mà theo đuổi.

-Dạo này thấy Tín chăm học nhỉ?

-Cũng không hẳn lắm.!-Nếu đó là ban ngày, chắc Dung đã nhìn thấy cái mặt tôi đang dần chuyển qua màu đỏ.

-Có gì khó hiểu Dung nhờ Tín chỉ bài được chứ!

Không thể từ chối, nhưng tôi cũng không chấp nhận một cách hoàn toàn.

-Nhưng mà Tín chỉ bài thì không hợp với kiểu của…!

-Thì vấn đề là để hiểu bài thôi, gần thi rồi, cũng đâu thể cố chấp mãi được!

Tôi đành miễn cưỡng đồng ý, cái tâm pháp lánh xa kẻ ruồng bỏ mình dần dần sụp đổ.

Đêm hôm đó, cô nàng tựa lưng vào ban công, chìm trong giấc ngủ, mê mệt vì vận động nguyên ngày. Chắc là một giấc mơ, một giấc mơ cô nàng đang đặt chân tới Paris tráng lệ, được tới Rome ngắm tháp nghiêng, hay là New York ồn ào náo nhiệt. Cứ mơ đi cô bạn, tuổi trẻ là nhiệt huyết, là ước mơ đam mê cháy bỏng mà.

Tôi đặt chiếc áo khoác đắp cho Dung, và ngồi lên ban công, tựa lưng vào tường như một người canh gác. Nhìn bầu trời đêm hỏi những đám mây phiêu bồng sự mâu thuẫn trong lòng. Mây vẫn hờ hững bay qua, không thèm nhìn tôi lấy một chút.

-Nè cho Tín nè!

-Hờ, lại sữa à, hôm qua Yên cho bánh rồi mà!

-Cầm đi, Yên còn mà, dạo này bày đặt ngại hoài!-Cô nàng còn chút ngái ngủ, hối thúc.

Sáng hôm đó, lễ bế mạc trại diễn ra sớm, tôi chẳng được một chút thời gian chợp mắt. Ngồi nghe diễn văn mà ngáp lên ngáp xuống. Nếu không nhờ thằng Nhân đen tát cho mấy phát tỉnh ngủ thì e rằng vẫn mình tôi ngồi ngủ giữa sân trường trong khi tất cả mọi người đã về nhổ trại từ lâu.

-Ế, nhổ giúp tao cái cọc tre bên kia coi!

-Cắm xuống cũng tao, nhổ lên cũng tao!-Tôi ngái ngủ làu bàu thằng bạn.

-Nhanh đi, làm cán bộ mà than hoài!

Tôi với thằng Nhân đen lại cố dùng sức còn lại sau ngày hôm qua mệt mỏi, đào bới, rung lắc cho đủ kiểu để cây cột lung lay, rồi mới nhổ lên. Chẳng hiếu thế nào mà thằng bạn lại la bài hãi.

-Tay mày kìa!

-Bố mày dùng hết sức rồi, than cái gì nữa?-Tôi nổi cáu với thằng bạn.

-Thằng điên, chảy máu kìa!

Tôi nhìn xuống tay, máu đã chảy ra lênh láng. Hoá ra trong lúc cầm vào cọc tre, bị cứt đứt chảy máu lúc nào không biết. Vết thương chảy máu dẫn dụ một đám tới xâu xé, tất nhiên không phải là cá mập, mà là lũ bạn tôi.

-Sao không Tín?

-Ai buộc vết thương dùm coi?

Tôi vẫn cười ra bộ cứng rắn, chứ trong lòng muốn ứa hết nước mắt cho bớt cơn đau. Cố làm bộ mặt tỉnh quẹo cho các cô bạn cùng lớp đỡ lo. Mấy thằng bạn tôi xem qua, thấy không nghiêm trọng lắm thì phũ phàng để lại một câu:

-Ngu thì chết chứ bệnh tật gì!

Vậy đấy, chúng nó vẫn bắt tôi làm việc như chưa hề bị thương. Tôi cố gắng thì phải cố gắng đến cùng, không thể bỏ vai diễn” ta đây con trai, xá gì mấy vết thương” trước mặt các cô bạn đang trầm trồ về tôi được.

-Nè, cầm lấy!

Đấy, đối thủ khó chịu nhất cuộc đời tôi là vậy đấy. Chính những lúc bạn căm ghét người ta đến cực độ, thì đối thủ ấy lại khiến bạn phải cảm động bởi những hành động hiệp nghĩa. Dù cho bạn bè bình thường cũng làm như vậy, nhưng bao nhiêu bạn bè bình thường mới có được một người.

Tôi ngồi trên xe bus, tay cầm hộp sữa, tay cầm miếng băng dán cá nhân, mâu thuẫn, và chỉ có nước cười nhạt. Nụ cười bế tắc và mâu thuẫn, chính như tình cảm của tôi vậy. Một câu chuyện lằng nhằng, rắc rối.

Những ngày tiếp theo, khi quanh không khí lớp tôi nói riêng và toàn khối mười hai nói chung, bạn sẽ thấy những gương mặt ủ rũ, ngái ngủ tay vẫn cầm cuốn sách, miệng vẫn lẩm nhảm những câu những chữ trong sách không khác gì thầy bắt ma đang đọc bùa chú vậy.

Mấy thằng bạn tôi cũng thôi cười đùa, thay vì đùa đùa nghịch ngợm ngoài ban công cũng cắm đầu vào sách học lấy học để. Một buổi học không khác gì một buổi họp của chính phủ vẫn thấy trên phương tiện truyền thông cả. Hết môn này thì lôi sách vở ra học môn khác, mà nghỉ giải lao thì vẫn ngồi im tại chỗ mà học. Cá biệt có đứa siêng năng hơn, thứ năm ngày học hai tiết, còn ở lại cả lớp để học cho yên tĩnh.

-Ê, thứ năm ở lại trường học nha mày!-Thằng Kiên cận đề nghị.

-Điên à, về ngủ cho khoẻ?

-Mày ở lại với tao!-Nó kì kèo từng thằng một.

-Trang ở lại thì bọn tao đi theo làm gì?

Với những thằng như tôi, phương châm có thực mới vực được đạo, có gạo mới thổi được cơm. Ăn với ngủ, kết hợp nghỉ ngơi thì tinh thần mới minh mẫn được. Riêng chuyện học thì tôi là một thằng có vẻ minh mẫn, nhưng về chuyện tình cảm, thì tôi là một thằng lằng nhằng không thể tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play