Những ngày cuối cùng trước khi bước vào kì thi tốt nghiệp, phượng hồng
nở đỏ rực sân trường. Cánh phượng ấy rực rỡ với bao đời học sinh, là
điểm báo cho mùa thi đang gần kề.
Không bịn rịn nước mắt ngắn
dài như năm cuối cấp hai, không có những cái ôm trong nức nở. Ai cũng cố kìm nén cảm xúc của mình, chỉ sợ nó lộ ra như giọt nước tràn ly, sẽ kéo theo những cảm xúc u buồn khác.
Vẫn là những cái áo trắng chi
chít chữ kí, những cuốn sổ lưu bút ngày cuối cùng. Chúng tôi đủ lớn để
biết rằng, đó là thời khắc mà ai cũng phải đi qua. Tất cả chỉ còn chờ,
chờ thời gian trôi thật chậm, thật chậm để cố ghi nhớ, tạo cho nhau
những kỉ niệm không quên cuối đời học sinh.
- Giấy báo nè Tín!
-Cảm ơn Dung nha!
-Khách khí quá nhỉ?
Dung ngồi xuống cạnh tôi, kiểu như hai người bạn thân đã hiểu hết nhau vậy.
Cô nàng nhìn tờ phiếu thi của trường Đại Học mà cô đăng kí gửi về, một
chút gì đó lo lắng, một chút gì đó buồn đan xen.
-Sao thế?
-…!-Dung thở dài đáp lại!
- Lo lắng làm gì, dũng cảm mà đương đầu thôi!-Tôi ngửa tay ra sau tựa vào tường, ngồi ngắm những đứa bạn cùng lớp thật kĩ.
-Tại năm nay, tỉ lệ chọi khá cao!
-Thì thế mới xứng cho Dung thi chứ!
-Thật không?
-Không tin à?
Tôi cười không phải dối trá, mà là nụ cười động viên. Chỉ cần cô bạn ngồi
cạnh tôi đây vững vàng tâm lý, thi đúng như lực học bình thường thì cái
suất sinh viên trường đại học mà Dung đăng kí thì dư sức.
-Thế Tín thì sao?
-Bình thường mà!-Tôi lén đưa mắt dòm xuống tờ giấy báo thi đại học.
-Ừ, dù sao Tín cũng sẽ đậu thôi mà!
-Ráng thôi, ráng làm sinh viên vậy?
Những thời gian đó, ai chẳng mong ước mình vượt vũ môn, được làm sinh viên đại học, được biết đến không khí giảng đường.
-Tín cố gắng lắm mà, ráng gì, làm bài cẩn thận là được!
-Uầy, đừng có tạo cho tôi cái thói tự mãn chứ cô nương.
-Thế đứng thứ nhất học lực là sao?-Dung nheo mắt nhìn tôi!
-Dù sao cũng đứng bằng cô cơ mà, cô xỉa xói tôi à!
Điểm tổng kết cuối kì vừa qua của tôi cùng với ba người khác đều bằng nhau
và đứng đầu lớp. Dù sao, thành quả ấy một phần cũng phải cảm ơn Dung.
-Thế lúc đó..chắc tức lắm hả?
-Tức sôi gan chứ gì, cái mặt chảnh thấy ớn!
-Thế nên mới có người học để chứng minh chứ gì?
-Chứng minh gì chứ, là để hạ bệ và kiếm cơ hội sỉ nhục lại.-Tôi cười khoái trá.
Dung nhìn tôi, và tôi nhìn cô bạn, rồi chợt cả hai cùng cười.
-Mày vui vẻ với Dung thế?
-Gì, thì bạn bè bình thường mà!-Tôi chắc giọng, dập ngay cái tư tưởng suy
nghĩ bậy bạ của thằng Phong mập, nhìn Dung bị đám bạn lôi ra kí vào áo,
rồi chụp hình chung.
-Nhanh nhỉ, mới đó mà…!- Tôi nghe vị nuối
tiếc của thằng Mập trên từng chữ thốt ra từ lời nó nói. Chẳng đáp lại,
tôi choàng tay qua vai nó, vỗ vỗ.
-Chỉ mong sau này, bọn mình vẫn cứ thế này thì vui biết mấy.
-Chuyện, bọn mình lúc nào chẳng như thế!
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng thằng Mập bạn tôi nói lời dư thừa, nhưng càng
về sau tôi mới càng thấm thía điều ước của nó. Những mối quan hệ mới,
những cuộc hẹn nhiều hơn, việc học, rồi đi làm chúng tôi được ngồi với
nhau là một điều không dễ.
-Mày với Yên sao rồi?
-Bình thường, vẫn cứ bình bình như thế.
-Thế không có gì mới hơn à?
-Không, sắp thi rồi, vớ vẩn!
-Hai thằng kia, ra nhanh cho tao kí, nhanh lên!-Thằng Hưởng đứng trên bảng gọi với xuống lớp.
-Rồi, ra ngay!
-Đi Mập, ra nào, ra chụp ảnh kỉ niệm coi!
Thằng Hải vui vẻ cầm cái máy ảnh, hiển nhiên là vui lòng chụp cho đám xóm nhà lá ồn ào một tấm.
-Cười lên, hai…ba!
Và tôi chắc chắn, chúng tôi đều nở nụ cười, nụ cười vì được quen biết
nhau, được làm anh em gắn kết suốt một thời gian dài. Ai cũng hạnh
phúc.
Phượng bắt đầu nhạt màu, và đó là khoảng thời gian đầu tháng sáu.
Nhóm chúng tôi đều đậu Tốt Nghiệp hết, nên bắt đầu rục rịch ôn thi chờ ngày
vào Thành phố Hồ Chí Minh thi đại học. Cá biệt có thằng Bình và thằng Vũ đều thi khối năng khiếu nên hai thằng đó phải vào trước, tranh thủ ôn
thêm. Dù sao, ở nơi tôi sống, những môn năng khiếu đó rất ít người dạy.
Một tháng ôn luyện, tôi vẫn gặp Yên ở lớp học Hoá. Riêng môn Toán, Thầy chủ nhiệm nhất quyết đuổi chúng tôi, không cho học vì một lí do: Hết chữ để dạy. Nên môn Toán tôi sắp nó vào lịch tự ôn luyện.
-Nè!
-Sao?
-Có gì muốn nói không?
Yên rụt rè, chuẩn bị đến cái ngã ba, hai đứa rẽ ra hai hướng thì hỏi tôi.
Cũng phải thôi, đã là ngày cuối cùng kết thúc lớp ôn thi. Và chỉ một hai ngày nữa, chúng tôi sẽ cùng nhau là sĩ tử lên đường dự thi.
-Không.!-Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
-Chắc không!-Yên không tin vào tai mình, gặng hỏi lại một lần nữa.
-Chắc mà cô sinh viên!-Tôi dí dỏm cầu chúc.
Yên tập trung lấy hết can đảm:
-Không, chuyện khác kia!
-Chuyện gì…?-Tôi hờ hững.
-Đồ ngốc, Yên về đây..!
Tôi nhìn cô nàng từ đằng sau, cười một mình. Không phải tôi ngốc khi không
biết ý Yên là gì, nhưng tôi không thể nói ra lúc này được.
-“Lỡ mình….”!-Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố vứt cái ý nghĩ xui xẻo xuống đường và bỏ rơi nó đạp xe đi thật nhanh.
Gió thổi, trăng lấp ló, tôi đạp xe dưới ánh đèn đường vàng.
-Chờ khi nào là sinh viên Tín sẽ nói!
Tôi không kìm được cảm xúc, hét lớn đến nỗi mấy người đi đường quay lại nhìn. Xấu hổ, tôi nhấn mạnh pê- đan đạp hết tốc lực.
Bữa ăn tối ngày 29-6-2008, bữa ăn gia đình trước khi tôi lên xe để đi thi
đại học. Một ngày đáng nhớ, khi tối hôm đó là trận chung kết Euro giữa
Đức và Tây Ban Nha. Mặc dù tôi đã xin đi sớm, hoặc muôn hơn một ngày,
nhưng vì lí do ngày đẹp mà Mẹ tôi đưa ra thì tôi cũng không dám cãi
lại.
-Bình tĩnh mà làm bài thật tốt nha con!
-Dạ!
-Cẩn thận, không việc gì phải lo!
-Vâng!
-Kiểm tra giấy tờ, giấy dự thi hết chưa?
-Dạ, rồi ạ!
19h00 ngày 29-06-2008, tôi bước lên chuyến xe đưa tôi xuống thành phố Hồ Chí
Minh dự thi đại học. Trên chuyến xe đó, ngoài thằng Linh Vẹo ra thì tôi
chẳng thấy đứa bạn nào chung lớp cả. Toàn những đứa cùng khối với tôi
được bố mẹ kèm cặp đi theo, chứ đâu có oai hùng như tôi, đi một mình. Dù cho Ba tôi đã nhiều lần muốn đi chung, nhưng tôi viện cớ, có ông anh
trời đánh của tôi chở đi thi nên Ba tôi mới thôi.
-Nhìn cái gì đó mày?-Thằng Linh Vẹo nhìn tôi đang ép cái mặt sát cửa kính.
-Nhìn.?
-Có gì hay mà nhìn?
-Nhìn trường!-Tôi đáp gọn lỏn.
Và thằng Linh cũng cố chen lại gần cửa kính hơn, đưa mắt nhìn ngôi trường
trong ba năm học, chỉ có ánh đèn le lói giữa các tầng, phòng bảo vệ.
Ngôi trường mất đi vẻ sôi động thường ngày, nằm im lìm trên đất Núi.
Hai thằng tôi cứ giữ nguyên tư thế, cho đến khi khung cảnh trở nên lạ lẫm mới quay lại nói chuyện với nhau.
03-07-2008, Tôi làm thủ tục xong, ra khỏi phòng thi. Ông anh trời đánh chở tôi chạy dọc mấy con phố với làn xe cộ đông đúc. Trong khi ông anh luyên thuyên
kể trên trời dưới đất, đồng thời giới thiệu cho tôi những địa điểm nổi
tiếng vừa đi qua, thì tôi lẩm nhẩm mấy công thức căn bản một lần nữa.
22h cùng ngày, tôi nhắn tin cho hầu hết cả lớp, chúc thi tốt, dặn bình
tĩnh. Và chìm vào giấc ngủ. Tiếng ồn ào, tiếng còi xe vẫn văng vẳng bên
tai.
04-07-2008. Tôi nhắm mắt thật chặt, rồi từ từ mở ra. Nhìn cái đề Toán
tổng thể một lần thật lâu. Sau đó nháp kĩ lưỡng từng bài một. Những câu
khó thì động não cắn bút. Canh lượng thời gian thật kĩ rồi làm bài.
Cứ thi xong một môn là tin nhắn đến dồn dập, từ gia đình và bạn bè.
05-07-2008, tôi hoàn thành xong môn thi cuối cùng khối A. Xem lại kĩ càng bài giải
và đáp án, tính điểm số thật gắt, cảm thấy ngày mình làm sinh viên cũng
không còn xa.
Tôi nán lại thi nốt khối B, và cương quyết từ chối thi Cao Đẳng trong cái gật đầu miễn cưỡng của Ba Mẹ. Coi như kì thi của tôi kết thúc.
-Ngon mày!-Thằng Mập nghe tôi báo tin đỗ đại học chúc mừng.
-Ừ, cũng hên thí bà!-Tôi đưa tay ngay mũi cười hà hà.
-Tao thì không được như mày!
-Vớ vẩn, mày cũng dư sức đậu nguyện vọng II chứ gì, thích thì năm sau thi lại tiếp.
Nó rụt vai, thè lưỡi.
Buổi họp lớp sau kì thi đại học, thường không bao giờ đủ sĩ số. Mỗi người
mỗi kết quả, nên không ai có thể hoà vào niềm vui chung được. Hiển nhiên Dung là người có mặt.
-Bao giờ thì Tín đi!
-Mấy ngày nữa!
-Gấp vậy à?
-Ừ, vào làm thủ tục, rồi còn học quân sự sớm nữa!
-Mày không ở lại ăn liên hoan tao à?-Thằng Hưởng nhảy lên ghế, hỏi tôi!
-Tao cũng muốn lắm ấy chứ!-Tôi xuôi xị mặt, thằng bạn thấy thương mới không trách cứ.
-Thế Yên với Tín sao?
-Sao là sao.?-Tôi nhấp ngụm cà phê nhìn Dung.
-Thì…….!
-…!-Tôi lắc đầu và mỉm cười.
-Vậy là tạch!
-Ừ!-Tôi nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, đáp lại thằng Hoàng.
Và tất nhiên lý do, cũng chỉ một mình tôi với Yên là người hiểu nhất. Là
mặc cảm, một thứ mặc cảm to lớn khi Yên cũng không đậu được cái ngành Y
mà cô ao ước. Tôi cũng không hiểu nổi, tại sao lại như vậy!
Ngày tôi đóng gói đồ đạc, vác balo lên vai, chuẩn bị bước vào cuộc đời mới.
Từ phòng trọ, đến vật dụng, đến ăn uống phải tự lo. Tôi hào hứng với
cuộc đời tự lập bao nhiêu, thì Ba Mẹ tôi lo lắng bấy nhiêu.
-Ráng giữ gìn sức khoẻ nha Con!
-………!
-Ăn uống đúng giờ, uống ít cà phê thôi!
-Dạ.!
-Khi nào rảnh thì về nhà chơi!
-Vâng ạ!
Tôi xách balo lên vai, bước vào cuộc đời sinh viên, vắng mặt đứa con út
trong nhà, hẳn Ba Mẹ tôi buồn lắm. Tôi nhìn lại ngôi nhà lần cuối, vẫy
tay tạm biệt Mẹ rồi theo Ba tôi ra bến chờ xe.
-Dạ con đi!-Tôi nhìn Ba tôi, rồi yên vị trên cái ghế tôi đã đặt chỗ.
Này, Ngốc đi học đây. Đừng buồn nhiều quá, cuộc đời còn dài mà. Mà Yên đi
học khối A cũng được, nếu thích năm sau thi lại tiếp, Tín sẽ đưa Yên đi
thi!
Tôi định nhắn như thế, nhưng trong cái màn hình điện thoại, chỉ vỏn vẹn mấy chữ:
Tín đi nhé! Đừng buồn nữa!
Không một tin nhắn trả lời, dù sao tôi cũng yên lòng khi tổng đài tin nhắn báo về là đã gửi thành công.
Năm năm sau, cuộc đời của mỗi đứa đi theo những hướng khác nhau. Thú vị,
bất ngờ và có cả chua xót. Đứa ra trường đi làm, đứa vẫn chạy từng nơi
xin việc, đứa đang cố gắng hoàn thành nốt chương trình học theo đúng
lịch cũng có mà vướng môn chưa ra trường cũng có. Đứa đi làm ở xa, đứa
đi du học. Vẫn thỉnh thoảng online chát chít và nhắc về những kỉ niệm
lúc xưa.
-Cà phê mày, quán mới!
-Quán nào?
-Đi rồi biết, tiếp viên xinh cực!
-Rồi, xinh thì đi, xấu mày trả tiền!
-Tối nay nhé, nhớ đấy, mày là chúa dây thun.
-Khà khà!
Tôi cúp máy, lại một cuộc hẹn gặp nhóm nhà lá, dù không đủ hết thành viên,
nhưng như thế cũng đủ vui rồi. Sau bao năm, đám bạn tôi vẫn như thế, có
chín chắn hơn, trưởng thành hơn, nhưng cái điệu tếu táo thì không lẫn đi đâu được.
-Đi chơi không bạn?
-Đi đâu, mà với ai vậy!
-Thì đi với Tín mà Yên phải sợ à!
-Thôi, đi với ông tôi mới sợ đấy!
-Đi uống cà phê với một hai đứa cùng lớp.
-Thôi……..ngại lắm, đi một mình đi nhé!
Yên cúp máy, tôi thay quần áo, lấy xe đi một mình. Những năm đại học, tôi
vẫn cứ một mình như thế, đâm ra thành thói quen. Hiển nhiên từng ấy năm
tôi cũng đã rung rinh vài lần, ở cấp độ nặng hơn. Cuối cùng không hợp
nhau nên cũng chia tay. Nhưng không sao cả, chỉ bởi vì tôi chưa gặp được người phù hợp thực sự. Dù sao, đó cũng không phải là điều tồi tệ.
-Đây rồi, nhanh lên mày, kia kìa!
-Rồi, xấu hoắc!
-Xấu cái đầu mày!
-Thì đẹp hơn con bé này chút được chưa?
-Ê, sao lại lôi tôi vào?
-Thì cô là mặt bằng chung mà!
Tôi ngồi xuống, và đám bạn chúng tôi rục rịch những câu chuyện phiếm như
lúc trước. Có chăng là trong khung cảnh khác, trang phục khác, và một
địa vị khác. Nhưng tâm hồn thì vẫn như ngày xưa, những người bạn hoàn
hảo.
Vậy là chúng ta đã đi hết đời học sinh trong Học Sinh
Chuyển Lớp. Tôi, không biết nói gì hơn, cảm ơn, cảm ơn tất cả. Những lời động viên, thăm hỏi, những sự theo dõi của các bạn suốt thời gian qua.
160 chap, có lẽ là dài, nhưng nó lại quá ngắn với đời học sinh. Hi vọng
các bạn có thể tìm lại được chút “Mình và bạn Mình” trong câu chuyện của tôi.
Cảm ơn tất cả mọi người-Hi vọng hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT