Chiều ngày 17-2, tổ nuôi
quân của tôi phải rời vị trí lên một bản người Pa Dí ở Sa Pả theo ban
chỉ huy tiểu đoàn. Bếp của chúng tôi đặt ở một nhà dân gần suối nước,
cách hang đá của thủ trưởng tiểu đoàn ở một quãng xa xa, khoảng 1km.Tổ
anh nuôi của chúng tôi lúc ấy còn tập trung chứ chưa phân tán như bây
giờ, gồm có anh nuôi trưởng tên là Quý, chiến sĩ tiếp phẩm tên là Thêm
và tôi.
Buổi sáng ngày 18, chúng tôi dậy rất sớm nấu cơm, nắm
thêm cho mỗi người một nắm để ăn trưa. Tôi đi đưa cơm về thì trời đã gần trưa. Mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu. Lúc ấy nghe tiếng súng nổ ran cả 4 phía. Ngày hôm trước súng cũng nổ nhiều nhưng không nhiều bằng hôm nay. Tôi nói với Quý :
- Phải nấu cơm sớm Quý ạ ! Sợ chiều đánh giặc không nấu được đâu.
- Phải đấy !
Quý đồng ý. Tất cả 3 chúng tôi bắt tay vào chuẩn bị bữa cơm chiều. Tiếng
súng rộ lên rất gần. Tiếng AK, tiếng lựu đạn, tiếng ĐKZ rối vào nhau.
Bỗng có mấy dân quân ở một chốt gần đấy chạy qua, gọi với vào :
- Địch tràn lên đông lắm !
Chúng tôi không kịp hỏi gì thì họ đã biến mất sau những khóm cây. Quý bảo :
- Chạy lên trận địa của tiểu đoàn !
Quý nói xong, cùng Thêm khoác súng chạy đi luôn. lúc ấy nồi nước dang sôi.
Tôi nghĩ cho gạo vào còn kịp chán. Nếu địch không lên được, anh em còn
có cơm để ăn. Cho gạo xong, vừa bước ra khỏi nhà, tôi đã thấy giặc lố
nhố trên đầu dốc. Đông lắm, không thể đếm được bao nhiêu. Nếu tôi chạy
theo đường cái lên hang, sẽ chạy qua mặt chúng. Thế nào chúng cũng bắn
chết. nghĩ vậy, tôi chạy tạt ra sau nhà, nơi có mấy công sự bắn của dân
quân đã làm từ trước, bên cạnh một hang đá nhỏ.
Vũ khí của tôi có 1 khẩu AK với 4 băng đạn và 3 quả lựu đạn lúc nào cũng đeo ở bên người. Địa thế chỗ tôi ẩn nấp rất tốt. Tôi nhìn được chúng còn chúng không
nhìn được tôi. Tôi chọn một chỗ nằm vừa có vật che đỡ vừa quan sát được
địch. Chúng bám vào nhau mò lên. Có mấy thằng xông vào nhà bếp. Tôi bắn 1 loạt. Chúng rú lên, lùi lại, sau đó tràn lên đông hơn. Tôi bắn nữa,
nhìn rõ mấy thằng ngã gục không dậy được.
Thủ trưởng hỏi tôi bắn
chết bao nhiêu tên ? Tôi không đếm. Lúc đánh nhau tôi không nghĩ đến đếm xem bao nhiêu thằng chết. Nhưng tôi tin rằng chúng chết không ít.
Để tiết kiệm đạn, tôi cứ bắn từng loạt ngắn 2, 3 viên một. Nói thế, thủ
truwỏng đừng nghĩ rằng bọn Trung QUốc không bắn lại ác liệt. Nơi ẩn nấp
của tôi chỉ giữ được bí mật lcú đầu. Rồi chúng cũng phát hiện ra, dùng
cối nã vào. Tôi rút vào trong hang đá nhỏ. Ở đây tôi nhìn thấy 1 thằng
thổi kèn nhô lên trên một gò đất cao. Cứ mỗi lần nó rúc kèn bọn giặc lại tràn lên. À ra thế ! Tại thằng này nên chúng nó lên đông. Tôi đưa đường ngắm vào ngực nó, điểm xạ. Thằng giặc đổ sập xuống. Bọn giặc chững lại
một lúc. Tôi cũng chưa dám rút khỏi hang đá nhỏ. Tôi đã bắn hết 3 băng
đạn. Nòng súng nóng đỏ cả lên. Chờ cho nòng súng nguội thì biết đến bao
giờ ? Bọn giặc nó xông lên tiếp thì làm sao ? Tôi liều đem nòng súng
nhúng vào vũng nước rỉ ra từ khe đá còn đọng lại. Khi xong trận tôi kể
lại, các thủ truwỏng bảo như thế cũng được.
Quả nhiên sau khi
củng cố, bọn giặc lại hò hét xông lên. Chúng hô "Tả ! Tả !" và những gì
nữa tôi nghe không hiểu. Tôi nghĩ, đạn chỉ còn 1 băng, phải tìm cách trở về với tiểu đoàn. Đành phải bỏ nồi cơm lại thôi. Bữa chiều nay anh em
sẽ bị đói. Nghĩ vậy tôi thấy tức bọn giặc quá chừng. Sao không có ai
xuống đây tiếp sức với tôi để lấy cơm đi ? Lúc ấy tôi nghĩ thế vì tôi
chưa biết địch tràn lên đông đến mức nào, đâu đâu cũng phải chặn địch
cả.
Bắn thêm mấy loạt đạn vào 1 tốp giặc gần nhất, tôi men theo
bờ đá, lợi dụng cây cối che khuất, bám vào từng rễ cây, gờ đá tìm đường
về phía hang đá lớn của tiểu đoàn.
Không thấy tiếng súng nổ từ
phía sau nhà bếp của ta, bọn giặc tràn vào phá phách. Tôi vòng trở lại,
nấp sau một hẻm đá để quan sát địch. Không nhìn thấy rõ, nhưng nghe
tiếng động, tôi có thể biết chúng cướp cái gì và phá cái gì. Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy 4, 5 thằng ngồi túm tụm trên bãi cỏ, mở thịt hộp
ăn. Tôi tức đến lộn ruột. Chúng cướp thịt hộp của ta chứ chúng làm gì có mà ăn. Tôi tháo 1 quả lựu đạn, rút chốt rồi lẳng vào giữa đám. Không
biết chúng có chết cả không. Bọn chúng sợ hãi bắn loạn cả lên, nhưng bắn vào rừng mênh mông thì trúng tôi thế nào được.
Về tới
chốt của tiểu đoàn thì trời chạng vạng tối. Đánh xong trận đó rồi, tôi
nghĩ thằng giặc nó giết được mình khó hơn là mình diệt nó.
--------------------------
Hà Phạm Phú, ghi theo lời kể của Phạm Hồng Trường, dân tộc Thái, chiến sĩ tiểu đoàn 3 Mường Khương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT