Trận địa pháo 85 ly chúng tôi chốt giữ trên đồi 33 bên ngã tư Đồng Đăng, một điểm cao án ngữ toàn bộ vùng thị trấn này. Trung đội tôi thực hành bắn theo yêu cầu hiệp
đồng của đoàn 12 bộ binh. Ngày từ sớm tinh mơ ngày 17-2 ấy, hàng trăm
khẩu pháo từ bên kia biên giới đồng loạt trút đạn vào vùng trận địa, phá hỏng hết các mạng thông tin, cắt đứt hoàn toàn liên lạc giữa chúng tôi
với đoàn 12, với cả cơ quan chỉ huy trực tiếp của mình phía sau nữa.
Không có sự chỉ đạo của cấp trên, không hiệp đồng chiến
đấu được với đơn vị bạn, pháo địch thì nổ dày đặc xung quanh, bộ binh
của chúng lại có nhiều mũi chọc thẳng vào chân chốt mình và bao khó khăn khác, pháo thủ thiếu, súng bộ binh thiếu làm tôi vô cùng lo lắng.
"Dẫu sao cứ phải bám chắc trận địa đã". Tôi nghĩ vậy rồi nhắc anh em ra cả
vị trí chiến đấu, bình tĩnh theo dõi địch, sẵn sàng chờ lệnh. Mặt khác
tôi cử Bùi Xuân Phục, chiến sĩ thông tin duy nhất của trung đội vượt qua làn đạn và vòng vây địch đi nối lại các đường dây.
Gần 1 giờ
qua. Rồi 90 phút qua, máy điện thoại vẫn bị ngắt. Không ai rõ Phục đang ở đâu, gặp nguy hiểm gì ? Sau này chúng tôi mới biết Phục bị địch bủa
vây, suốt 3 ngày đêm liền chúng dịnh bắt sống anh, song anh đã anh dũng
và mưu trí đánh trả, mở đường về với đơn vị.
Khoảng 7 giờ sáng,
anh Điển, người cán bộ đại đội dày dặn kinh nghiệm chiến đấu và Hoàng
Tĩnh, thông tin 2W đã được cấp trên cử đến trận địa của trung đội chúng
tôi. Chúng tôi ôm nhau, nước mắt trào ra vì xúc động.
- Không bắt được liên lạc với đoàn 12, cứ đánh thôi, Yên ạ. Thấy địch là chủ động đánh, mệnh lệnh của trên đấy !
Anh Điển bảo tôi vây. Thế là rõ. Có phương hướng rồi chúng tôi sẽ phát huy
được sức mạnh của mỗi người và sức mạnh của tập thể trên trận địa này.
Tôi báo cáo tình hình địch, trình bày phương án chiến đấu và xin ý kiến
bổ sung của anh Điển. Chúng tôi nhất trí với nhau : đánh theo phương án
2, một trường hợp hiếm hoi, một phương án mà có 2 kế hoạch : chặn đánh
bộ binh địch, bảo vệ chốt, bảo vệ pháo; đồng thời vẫn thao tác pháo,
đánh các mục tiêu lớn từ xa, phát huy tính năng vũ khí chính của mình.
Hai nhiệm vụ đều cấp thiết, song lực lượng của chúng tôi quá ít, 2 khẩu
pháo mà vẻn vẹn chỉ có 10 người, so với tiêu chuẩn biên chế thì thiếu 6
người rồi, nay lại chia đôi có đảm đương nổi không.
- Chẳng còn cách nào khác đâu. Cứ phân công đi anh Điển. Tôi xung phong đảm nhiệm một mình một khẩu đội đó.
- Ai cũng như yên thì ổn quá rồi.
Anh Điển cười nói thế, rồi bố trí : tôi phụ trách khẩu đội 1 vừa chỉ huy,
vừa quan sát vừa kiêm thao tác bắn. Bài sẽ tiếp đạn. Khẩu đội số 2, anh
Điển phụ trách kiêm quan sát, số 1 có Lộc, Congở vị trí số 2. Sắp xếp
vậy chúng tôi đã rút được nửa quân số, toả ra xung quanh chốt, phối hợp
với các chiến sĩ công an vũ trang và dân quân đánh chặn các mũi tiến
quân của bộ binh địch.
8 giờ kém 15, 1 tiểu đoàn địch ùn ùn kéo
lên quả đồi phía tây Đồng Đăng. Chúng tôi nhích cự li bắn về 1.400m và 2 khẩu đội cùng giật cò. Từ sớm, pháo địch không ngớt bắn vào đây, giờ
thấy trận địa phát hoả, chúng càng bắn mãnh liệt hơn. Khẩu đội 2 mới bắn đến phát thứ 7 thì súng bị mảnh đạn găm vào một số thiết bị, phải dừng
bắn để sửa chữa. Nhận thêm phần của bạn, tôi nâng tốc độ bắn phóng liên
tiếp những trái đạn 85 ly vào đội hình địch. Bắn tới phát thứ 20 thì
tiểu đoàn bộ binh này rối loạn, số sống sót xô nhau chạy té xuống bên
kia dốc. Qua kính quan sát, tôi nhìn rõ xác chúng nằm chồng tréo, ngang
dọc khắp mặt đồi.
Đợt tiến công thứ nhất thất bại, địch cho 4 xe
tăng vừa bắn dữ dội vào trận địa chúng tôi, vừa dẫn đầu một cánh quân
khác tiến qua điểm cao 300 đánh vào khu pháo đài. Pháo 85 ly mà vớ được
tăng thì còn gì bằng. Tôi ước lượng lại khoảng cách, dịch cự li về
1.250m và bắt được ngắm vào chiếc đi sau chứ không phải chiếc đi đầu. 4
phát đạn nổ, chiếc xe tăng này bốc cháy. 3 chiếc đi trước hoảng hốt muốn rút lui, song đám cháy chặn mất đường rồi, tiến lên lại không dám, nó
đành chết đứng tại chỗ, phụt lửa tới tấp vào chúng tôi. Pháo nổ ầm ầm 4
phía, mảnh đạn bay vèo vèo quanh người nhưng ai còn nhớ đến nguy hiểm
khi 3 mục tiêu không di động đang đứng chềnh ềnh trước mũi súng của
mình. "Hãy bình tĩnh bắn ăn chắc từng chiếc một". Tôi tự nhắc mình thế
và nảy cò. Bị trúng đạn, 2 chiếc xe tăng bốc cháy. Chiếc đi đầu không
dám bắn nữa, rồ máy, chồm lên đỉnh 300, tụt xuống mé trái điểm cao. Phía ấy có bộ binh ta chốt. Chắc xe tăng này cũng bị anh em ta thịt nốt
thôi.
Giữa lúc tôi đang bắn xe tăng thì các chiến sĩ bộ binh,
trong đó có cả anh em trung đội tôi vẫn đánh chặn địch dưới chân đồi.
Chúng liên tục mở các đợt tiến công hòng chiếm cho được trận địa pháo
này, song đều bị quân ta đẩy lui. Anh em vừa đánh vừa reo hò động viên
tôi ghê lắm. mỗi lần bắn cháy một xe tăng, tôi lại nghe nhiều tiếng hô
vọng tới :
- Hoan hô Hoàng Hữu Yên !
- Hoan hô dũng sĩ diệt xe tăng bành trướng !
- Anh Yên ơi, yên tâm nổ súng nhé. Chúng tôi còn ở đây thì bọn bộ binh địch không bước nổi tới chân chốt này đâu.
Tới lúc tôi bắn cháy chiếc thứ 4 (1 trong 2 xe tăng địch chạy từ Na Sầm về
Đòng Đăng) thì anh em không nén nổi niềm vui, nhiều đồng chí hối hả chạy lên ôm chầm lấy tôi mà gì, mà hôn, mà khen hết lời...
-
Kìa buông ra nào. Chiến công này có phải của riêng mình đâu. Không có
các cậu đánh địch bảo vệ pháo, bảo vệ trận địa thì mình bắn sao được.
Thôi buông ra, về cả vị trí đi, địch nó kéo đến kia kìa.
Tôi phải nói thế, anh em mới chịu toả về các tuyến chốt của mình.
Trời chuyển sang chiều lúc nào chẳng ai để ý nữa. Giờ mới được phút giây yên lòng, và giờ cũng mới nhớ tới bữa cơm trưa, mới thấy đói. Nhưng anh
nuôi Dư mải đánh địch, quên cả nấu cơm rồi, mà bọn địch bắn phá liên
tục, muốn nấu cơm cũng chẳng được. Chúng tôi lấy lương khô ra ăn, ăn dè
sẻn, 2 người 1 gói thôi.
Ngồi ăn uống nhàn rỗi mới thương khẩu
pháo hỏng. Miếng lương khô chưa nhai hết, tôi đã bỏ đấy, đi chữa pháo.
Anh Điển thay tôi, sang chỉ huy khẩu đội 1. Cùng với anh có khẩu đội
trưởng Phạm Văn Thanh, Hợi số 1 và Khang ở vị trí số 3. "Êkíp" mới đổi
nhau xuống chân dốc chặn địch mà ! Cho đến lúc địch tiếp tục phản pháo,
bộ binh chúng xuất hiện ở dãy đồi trước mặt thì tôi cũng sửa chữa xong
khẩu pháo thứ 2. Đợt tiến công đầu tiên của địch vào buổi chiều bị thất
bại, song khẩu pháo thứ 2 lại hỏng. Thấy pháo ta bắn thưa thớt, địch cho 2 xe vận tải chở đầy lính từ Hữu Nghị quan tới đổ quân tiếp viện. Xe
chúng vừa dừng bánh, anh Điển cùng Thanh, Hợi và Khang đã bắn liền 6 quả đạn rất chính xác. 2 xe cùng tan tành. Có lẽ khó còn lấy 1 tên khỏi
thương vong. Song ngay khi ấy, địch huy động mọi cỡ pháo bắn vào trận
địa rất ác liệt. Thanh và Hợi bị thương. Khẩu đọi 1 cũng hỏng nhiều bộ
phận : khoá nòng bị đất đá phủ đầy, tay đóng mở chờn, trự quay máy hướng bị cong, giá ngắm lệch và kính ngắm thì mất tác dụng. Thế là 2 khẩu
pháo đều tê liệt hoàn toàn. Từ đấy đến tối địch không mở tiếp đợt tiến
công nào nữa.
Đêm tới chậm chạp. Hình như trong đời, chưa bao giờ tôi mong đêm xuống nhanh như thế. Bóng đen vừa phủ đầy các vực sâu, tôi đã lôi hòm đồ nghề ra, vừa lục lọi các phụ tùng, linh kiện, vừa đọc cho Hoàng Tĩnh bức điện báo cáo về trung đoàn. Tôi kể vắn tắt 1 ngày chiến
đấu, giới thiệu một số gương đánh giặc dũng cảm rồi báo cáo tình trạng
hỏng hóc của 2 khẩu pháo. Cuối cùng tôi hứa với trên, sẽ chữa pháo ngay
trong đêm để kịp hôm sau giội lửa vào đầu giặc.
Công việc này
không cần nhiều người. Chỉ có tôi và Bài ở lại, còn tất cả triển khai
xuống các tuyến hào dưới chân chốt, sẵn sàng đánh địch tập kích. Hai anh em mò mẫm sửa chữa suốt đêm ấy, lại kéo sang cả sáng hôm sau mới xong
mấy việc : thay bệ khoá nòng từ khẩu 2 sang khẩu 1, dùng dầu madút rửa
các thiết bị quá bẩn, uốn thẳng tay quay máy hướng, gọt giũa lại các
đường ren bị chờn, toét... Riêng giá ngắm thì không sao khắc phục được.
Nhớ lại 1 lần được đại đội phân công lên lớp bài "quy chỉnh, hiệu chỉnh"
tôi có đặt ra 1 câu hỏi cho anh em thảo luận : "Không có kính ngắm, pháo 85 ly có bắn được xe tăng không ?" Ai nấy bàn cãi sôi nổi lắm. Người
bảo bắn được người bảo không. Phần tôi tôi nghĩ kính ngắm phải theo
đường ngắm qua lỗ kim hoả qua dan chỉ miệng nòng tới điểm xạ. Khi biết
cự li, biết tốc độ xe tăng, quy định vật chuẩn sẵn, tăng chạy đến là bóp cò, có thể trúng thôi. Và lúc giải đáp, tôi kết luận : "Nhất đinh bắn
được". Học lí thuyết tôi nói thế, bây giờ tình huống đã xảy ra, tôi phải có hành động để chứng minh.
Câu chuyện ngày huấn luyện giúp tôi
có thêm quyết tâm hơn, tôi quyết định, tiếp tục nổ súng đánh địch không
chờ sửa chữa giá ngắm nữa. Anh Điển ủng hộ ngay ý kiến này. Các chiến sĩ trong khẩu đội thì vừa tin, lại vừa muốn thể hiện một tình huống đã học nên chuẩn bị súng đạn hăng hái lắm. Và chiều hôm ấy, khẩu súng thiếu
giá ngắm của chúng tôi đã đánh 2 trận khá tốt. Trận thứ nhất hồi 13 giờ, với 4 phát đạn, bắn cháy 1 xe tăng trên đường 1A, cự li 2.800m. Trận
thứ 2 hồi 15 giờ, với 13 phát đạn, phá huỷ hoàn toàn 4 khẩu lựu pháo 122 ly đặt trước Hữu Nghị quan, cự li 4.500m. Tất cả các lần bắn tôi đều
ngắm qua nòng, đạn đi chính xác.
Cũng buổi chiều này, pháo địch
từ khắp nơi bắn vào trận địa chúng tôi nhiều hơn, điên cuồng hơn. Bộ
binh địch cũng tiến công vào xung quanh chốt đông hơn, ồ ạt hơn, cán bộ
chiến sĩ dưới chân chốt chiến đấu rất kiên cường dũng cảm. Nhiều đồng
chí bị thương vẫn không rời tay súng. Xác giặc nằm la liệt trước chiến
hào. Anh em đánh giỏi, chặn địch, đẩy lùi địch, bảo vệ pháo. Vừa đánh,
các đồng chí ấy vừa reo hò, cổ vũ tôi không ngớt :
- Anh Yên ơi, xe tăng xuất hiện kia kìa. Cho con "bọ hung" bành trướng về chầu ông Bành Tổ thôi !
- Hoan hô ! Pháo 85 ly dập nát 4 thông pháo 122 ly của địch rồi !
(Nguyễn Phúc Ấm, ghi theo lời kể của Hoàng Hữu Yên, trung đội trưởng, đại đội 5, tiểu đoàn 12*, đoàn Sao Vàng. )
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT