“Em nói gì cơ?” – Mạnh Bảo ngạc nhiên đến sững sờ - “Chẳng lẽ chỉ vì Phương Nhi mà em muốn quay về?”

“Không phải em ghen tỵ với Phương Nhi, chỉ là nếu ở lại đây, chúng ta sẽ càng gây rắc rối cho cô ấy thôi. Em chỉ sợ, anh quá tốt bụng, anh lại cứ cố gắng để đáp lại phần nào tình cảm của cô gái ấy, thì cả em và cô gái đó đều không thể có được trọn vẹn trái tim anh. Anh à, nếu yêu em, hãy đưa em trở về được không? Trở về nơi ta từng có nhau, anh và em sẽ sống hạnh phúc, còn Phương Nhi vẫn sẽ là người bạn thân của chúng ta, chúng ta vẫn liên lạc với cô ấy hàng ngày.”

“Anh…”

“Anh à, hãy thử nghĩ mà xem! Nếu anh ở lại đây, sẽ càng làm cô ấy đau khổ. Nếu như anh đi, rồi một ngày nào đó dù là sớm hay là muộn, cô ấy cũng sẽ quên anh, và tìm được hạnh phúc. Có phải anh mong cô ấy hạnh phúc và vui vẻ không?”

Mặc dù trong lòng Mạnh Bảo có bán tính bán nghi khi mà lúc tỉnh dậy, “Thanh Linh” nói có vẻ rất là tị nạnh Phương Nhi, kiểu như vì Phương Nhi mà cô suýt tự tử, nhưng lúc này lại nói rất nhẹ nhàng và cảm thông như thế. Nhưng, dù là nghi ngờ hay không, “Thanh Linh” cũng đã nói đúng…

“Nếu anh ở lại đây, sẽ càng làm cô ấy đau khổ. Nếu như anh đi, rồi một ngày nào đó dù là sớm hay là muộn, cô ấy cũng sẽ quên anh và tìm được hạnh phúc.”

Có thật thế không? Phương Nhi, cô gái đó liệu có quên được anh không? Anh nghĩ là được chứ! Tình yêu sâu nặng nhưng theo thời gian trôi đi, khi con người tỉnh táo và trưởng thành hơn, có lẽ cũng sẽ suy nghĩ chín chắn hơn. Phương Nhi lại rất mạnh mẽ, không có chuyện cô ấy không quên được anh. Nếu quên được, thì sẽ tốt biết bao nhiêu. Vì anh sợ làm tổn thương người con gái đó. Anh sợ nhìn thấy đôi mắt cô giằng xé những nỗi đau. Anh ghét bản thân mình khi thấy cô mỉm cười mà mắt cô nhạt nhoà dòng nước. Anh vẫn muốn được nhìn thấy một Phương Nhi xinh đẹp, tài năng, tính tình đanh đá, dữ dằn nhưng thật tình là tốt bụng, vui vẻ, yêu cuộc sống.

Tình yêu…Tại sao con người không thể né tránh? Tình yêu như một bông hồng có gai, hoa hồng rất đẹp và gai cũng thật đau…

Anh lặng lẽ đi ra ngoài cổng bệnh viện. Không thấy cô đâu cả. Chắc cô lại ra bờ hồ gần đây rồi, cô thường hay đi dạo một mình ở nơi nào có hồ nước mà. Anh đi dọc bờ hồ, nghĩ ngợi mông lung. Chợt, anh thấy thứ gì đó trên bãi cỏ.

Là một bông hoa.

Anh nhặt bông hoa đó lên. Hình như bông hoa này được cài lên tóc một người con gái nhưng lại bị rơi thì phải. Anh vẫn ngửi thấy thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng trên mái tóc ai. Mùi hương này…Chỉ thoang thoảng thôi, nhưng sao lại rất giống…

Anh xua ngay ý nghĩ đó đi! Thanh Linh rõ ràng đang ở trong bệnh viện cơ mà. Nhưng tại sao, cô đã trở về rồi mà anh vẫn có cái cảm giác như cô chưa hề trở lại. Anh thực sự nhớ Thanh Linh, vậy mà cô về lại làm anh khó chịu vì những tính cách thay đổi của cô (thì đó có phải là Thanh Linh đâu mà chẳng khó chịu ==’ ). Anh lại cảm thấy ở bên Phương Nhi còn vui vẻ và ấm áp hơn, ở “Thanh Linh” này có gì đó xa lạ quá.

“Về nhanh thôi Bông, đi chợ với chị là mệt lắm nhỉ?”

“Không sao chị ạ! Em rất thích đi chợ với chị. Hôm nay lại có bữa ngon rồi.”

“Ừ.”

“Cơ mà chợ đông người quá hay sao mà chị làm rớt mất bông hoa trên tóc rồi?” – Cô bé ngạc nhiên khi ngó lên tóc chị.

“Ơ chết, rơi rồi à? Thôi không sao, về cài bông khác.”

“Hihi chị cài hoa lên tóc trông xinh ơi là xinh ấy ạ.”

“Con bé này, cô đừng nịnh tôi. Thôi đi về!”

Mạnh Bảo tiếp tục đi dọc bờ hồ và nhìn thấy Phương Nhi đang đứng dưới một cây liễu, gương mặt lặng lẽ nhìn ra phía xa. Cây liễu mong manh và nhìn cô cũng mong manh như thế, cho dù là một nữ võ sĩ sức khoẻ phi thường đi chăng nữa…

“Phương Nhi.” – Anh gọi cô.

Phương Nhi quay ra nhìn anh:

“Hôm nay em gặp một cô gá…”

“Gặp ai cơ?”

“À không!” – Tự dưng Phương Nhi lại thôi – “Không có gì đâu! Thế nào rồi? Cô ta tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi, không có vấn đề nghiêm trọng đâu.”

“Không có vấn đề gì thì ra đây làm gì?”

Mạnh Bảo ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:

“Anh muốn nói với em…anh phải đi…!”

Phương Nhi kinh ngạc:

“Anh nói cái gì!?”

“Cô ấy muốn anh đưa cô ấy trở về, cô ấy không ở lại đây nữa.”

“Đồ ngu! Anh có biết cô ta là…” – Phương Nhi quát lên, suýt thì nói ra nếu như câu của Khánh Vinh không vọng lại trong tâm trí: “Nếu mày nói ra sự thật, mẹ của mày sẽ chết! Đừng nghĩ là tao không nghe thấy.” Cô cố gắng nén cơn giận – “Anh sẽ trở về cùng cô ta sao?”

“Ừm…Anh nghĩ nếu anh đi, sẽ tốt hơn cho em.”

“Tốt ư?” – Giọng Phương Nhi đầy chua xót.

“Tình yêu của em, tấm lòng của em hãy dành cho người khác xứng đáng. Hãy dành cho người nào có thể yêu em suốt cuộc đời. Có rất nhiều người muốn được ở bên em, đối xử tốt với em. Anh không đáng để xuất hiện trong cuộc sống của em.”

Phương Nhi vẫn nhìn Mạnh Bảo với ánh mắt thực sự không tin anh nói gì nữa. Rồi bỗng nhiên cô chạy vụt đi!

“Anh từng nói ta không thể tốt hơn nếu đến với nhau

Và anh chỉ mong em tìm ai khác tốt hơn anh bây giờ

Nhưng đó không phải là lý do anh đổi thay

Hôm nay em đã được nhìn thấu anh

Anh ơi làm sao em có thể vui?

Nhìn anh hạnh phúc bên ai không phải em

Là lúc thật khó để em vượt qua

Tự trách ban đầu em đã sai vì em tin…”


“Mày đóng kịch đã đủ chưa!!??” – Phương Nhi xông vào phòng bệnh, lúc này chẳng có ai cả ngoài Thanh Chi.

“Làm gì mà nóng thế bà chị?” – Thanh Chi vừa bỏ cái băng mắt ra nhân lúc không có ai, trông đôi mắt cô ta sáng rõ ràng, ánh lên những tia nhìn ác độc – “Thế nào? Anh ấy nói với chị về việc hai chúng tôi sẽ về chưa?”

“Mày nghĩ mày đưa mẹ tao ra làm con tin thì mày muốn làm gì cũng được ư!? Bây giờ thằng Khánh Vinh thì chuồn mất, mày cũng chuẩn bị tẩu thoát, vậy mẹ tao thì sao!!??”

“Ôi dào cứ tưởng chuyện gì, không lo mất người yêu đi còn lo mẹ. Yêu mẹ đến thế cơ à? Tôi còn không có mẹ mà yêu cơ.” – Thanh Chi tức tối.

“Hả?”

“Thanh Linh, ít ra, chị ta còn được sống vui vẻ mạnh khoẻ với bố mẹ một thời gian, còn tôi thì suốt ngày đau ốm chẳng được yêu chiều như chị ta. Rồi bố chết, mẹ mất tích, chị nghĩ tôi cũng sung sướng lắm sao?”

“Chỉ thế mà mày tị nạnh với người khác sao? Mày cũng chẳng coi Thanh Linh ra gì dù cô ta đã yêu thương mày, muốn bù đắp thiếu thốn cho mày.”

“Câm đi! Tao muốn lịch sự với mày nhưng không nổi rồi đó! Tao nói cho mày nghe, mẹ của mày vẫn nằm trong tay chúng tao, mày nghĩ mày làm gì được? Ngồi đó chống mắt lên mà nhìn, dù tao có thể không đóng giả Thanh Linh tốt, nhưng vẫn đủ để anh ấy tin tao rồi.”

Phương Nhi gằn giọng:

“Mày lợi dụng tình yêu của anh ấy dành cho Thanh Linh, thật sự là quá sức bỉ ổi.”

“Ai bảo anh ta cũng ngu quá cơ, tao nhiều lần đóng giả lộ liễu mà anh ta có biết cái gì đâu.”

“Mày yêu anh ấy mà nói anh ấy ngu sao? Mày nghĩ gì mà nói anh ấy như thế! Chính mày biết anh ấy có một trái tim đã từng tổn thương vì hối hận khi đã lỡ hại Thanh Linh, Thanh Linh là khoảng trống trong lòng anh ấy, và mày lợi dụng điều đó để lấp đi khoảng trống. Là anh ấy ngu ngốc hay mày quá xảo quyệt đây? Là anh ấy quá tốt hay là mày dốt đặc đây? Mạnh Bảo thừa thông minh để nghi ngờ mày nhé! Khéo con nít cũng phải nhận ra là mày không thể đóng giả được Thanh Linh chứ đừng nói là Mạnh Bảo. Chỉ tại Mạnh Bảo quá yêu người con gái tên Thanh Linh, đặt trong tình huống của anh ấy coi xem hai năm ròng rã đi tìm người yêu cuối cùng lại gặp mày đóng giả với một vở kịch được chuẩn bị khá đầu tư thế này thì lại chẳng tin luôn (dù vở kịch có diễn viên tệ) ? Yêu thì ai chẳng mù quáng mặc dù anh ấy mù quáng hơi quá. Nhưng rồi mày sẽ thấy, việc mày lợi dụng tình yêu của người khác, mày sẽ phải trả cái giá rất đắt.”

Thanh Chi thoáng rợn người khi nghe xong những lời Phương Nhi nói. Phương Nhi đúng là kẻ khó hạ, giá như Phương Nhi là cô gái liễu yếu đào tơ, yếu đuối, hiền lành, dễ tin người thì tốt biết mấy. Nhưng đằng này, Thanh Chi nói câu nào là y như rằng Phương Nhi có thể khiến cô ta im miệng vì không biết làm sao để phản bác lại, thậm chí nếu như cô ta không nghĩ ra cái kế dùng mẹ Phương Nhi làm con tin, chắc Phương Nhi không chỉ dừng lại ở quát mắng bởi Phương Nhi rất ngứa tay trước những kẻ hèn hạ.

“Mày nói gì mặc mày, chỉ cần anh ta không nhận ra tao, tao muốn làm gì cũng được.”

“Lý sự cùn! Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Đừng nghĩ mày cuốn xéo được khỏi nơi này. Hãy thả mẹ tao ra trước đi rồi tao sẽ tính đên việc cho mày rời đi đấy.”

“A được nhỉ, bây giờ mày lại áp đặt tao cơ à? Được thôi, vậy tao thả mẹ của mày, mày nói cho Mạnh Bảo biết mọi sự thật, liệu có ích lợi gì không? Có níu kéo được anh ấy không?”

“...” – Phương Nhi bỗng im bặt.

“Anh ấy vẫn sẽ đi! Anh ấy chỉ cần Thanh Linh. Anh ấy đã yêu ai thì sẽ không bao giờ yêu người khác. Mặc dù mày khá là giỏi, mày đã làm anh ấy lung lay rất nhiều, anh ấy nghĩ về mày cũng khá nhiều. Nhưng mà mày chỉ tạm thời làm trái tim anh ấy rung động, chứ không có làm anh ấy yêu đâu. Tao ở gần Thanh Linh, tao biết quá cái chuyện tình sến súa của chị ta chứ! Hai người đó cần nhau, và anh ấy vẫn sẽ ra đi vì anh ấy không muốn làm mày đau khổ. Mày nên cảm ơn vì anh ấy rất lo cho mày.”

“…”

“Tao sẽ bảo Khánh Vinh thả mẹ về với mày, và hãy buông tha cho anh ấy đi!”

Phương Nhi không nói gì nữa, quay người lặng lẽ bước đi. Bầu trời ngoài kia tối dần, có tiếng sấm nổ đùng đoàng báo hiệu lại sắp có cơn mưa lớn. Mạnh Bảo vẫn đứng bên bờ hồ, đôi mắt mong mỏi tìm kiếm điều gì xa xăm. Chợt nhận thấy có ai đang đi đến, anh quay lại. Phương Nhi, sao cô lại buồn thế kia?

“Phương Nhi, em vừa đi đâu vậy?”

“Anh vẫn ở đây à?”

“Ừ, anh muốn dạo mát chút.”

Phương Nhi đứng cạnh anh, ngẩng lên bầu trời:

“Trời sắp mưa đấy…”

“Ừ, em nên về nhanh kẻo ướt đó.”

“Ở đây ngắm mưa cùng anh cũng được chứ sao? Chỉ còn lần này thôi mà.”

“Em nói thế là sao?”

Mạnh Bảo kinh ngạc nhìn Phương Nhi. Cô vẫn cứ nhìn lên trời cao:

“Em muốn cảm ơn…và xin lỗi anh…Cảm ơn anh đã đến dạy võ cho lớp võ của em khi thầy giáo của tụi em có việc phải đi. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là yêu một người, là vì người đó mà mạnh mẽ thêm, mà sống tốt thêm, để vượt qua khó khăn biến cố. Và xin lỗi anh, vì em đã yêu anh bằng cái tình yêu ích kỷ khiến anh bao lần khó xử. Nhưng cũng vì thế mà em biết, hoá ra anh vẫn nghĩ tới em, vẫn lo cho em. Như thế là đủ để em vui hơn rất nhiều.”

“Em…”

“Anh đi đi!” – Cô quay ra nhìn anh, mỉm cười – “Đừng lo nghĩ cho em nữa.”

“Phương Nhi, em để anh đi…?”

“Ừ! Em không trách anh đâu. Người ta có thể cho là anh thế này thế kia nhưng em hiểu anh mà. Anh đi đi thì em sẽ quên được anh, em sẽ lại là Phương Nhi của ngày nào, vô tư không phải lo nghĩ gì. Hãy là chính mình thì tốt hơn, phải không anh?”

“Ừm…Em nói đúng đó…Nhưng anh…”

“Do dự gì nữa, mai anh đi rồi hả? Thế mau về sắp xếp lại đồ đạc đi rồi còn đi. Nhanh kẻo mưa rồi!”

Từng giọt mưa rơi và rồi rơi mỗi lúc một nhanh thành cơn mưa lớn.

Trong cơn mưa ấy, có hai đôi tay buông rời nhau…

Gặp nhau chỉ một lần, để rồi lại chia xa một đời. Đắng cay nào đau hơn sự biệt li? Một tình yêu vừa mới chớm nở tuổi hai mươi, giờ lại để cơn mưa làm trôi đi tất cả.

Sẽ để anh ra đi…và rồi em hứa quên anh…Nhưng biết đến bao giờ thì mới quên được khi trái tim này cũng đã tạc hình bóng anh in hằn? Trái tim anh có người khác, trái tim em có anh, và em thì cô đơn lẻ loi ôm tình yêu về cho riêng mình.

Ngôi nhà trống vắng. Hoang tàn. Lạnh lẽo.

Mưa đêm rơi rả rích. Cô giúp việc Lệ ngày mai mới đến được. Cha của Phương Nhi vẫn đi làm đêm, và còn tiếp tục tra cứu xem vợ mình hiện đang ở đâu. Ngôi nhà này mọi khi đầm ấm đông vui là thế, nhưng giờ chỉ còn một mình cô. Mọi thứ vẫn bừa bộn, nhìn thật khó chịu. Người cô ướt sũng nước, mệt mỏi lê bước vào căn phòng mình. Cũng chẳng buồn bật đèn lên nữa, ngồi trong bóng tối cho đỡ phải nhìn thấy gì. Ánh sáng đèn điện ngoài đường lờ mờ chiếu vào phòng cô, cơn mưa ngoài kia vẫn rơi buốt lạnh tái tê. Người Phương Nhi ướt đầy nước nên càng thêm lạnh, cô run rẩy, tím tái cả người lại. Sao mọi thứ lại tuyệt vọng đến thế này?

Tình yêu…Gia đình…Những mối thù hận…Tất cả cứ quay vào với nhau tạo thành cái vòng xoáy mãi không thể nào thoát ra nổi, nó cứ xoay vòng rồi xoáy mạnh vào tâm trí, khiến lòng người đã tan nát lại càng thêm nát tan! Có những thứ mà mãi chẳng bao giờ có đáp án, biết đến khi nào thì mới thoát khỏi đường cùng bế tắc?

Rồi ngày mai, lại biết đi đâu? Biết về đâu? Biết làm gì? Tương lai này sẽ ra sao? Sẽ có gì ở phía trước hay cứ mù mịt như thế?

Cô bỗng nấc lên một tiếng, máu lại trào ra khắp miệng. Cô không chạy vào nhà WC nổi nữa, cứ thế hộc máu ra khắp sàn nhà. Phải rồi! Còn bệnh tật nữa! Sao mà cuộc đời lắm những bi kịch thế này!? Cô đau đớn chỉ muốn hét lên, càng đau thì máu càng trào ra, như là máu trong cơ thể đang dần cạn kiệt đi vậy.

Mắt cô mờ đi…Cô nhìn thấy nơi nào đó rất xa…Mơ hồ…Mông lung…Vô định…Là nơi nào? Nơi nào giống như thế giới của cái chết…

Sáng hôm sau, rất nhiều người đến tiễn Mạnh Bảo. Anh, “Thanh Linh”, Vân Trang, Minh Thiên, Minh Phú ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị mọi đồ đạc để rời Đà Lạt trở về nơi cũ. Các anh chàng đội võ của Phương Nhi cứ phải nói là mang đủ loại quà đến tặng anh, coi như là báo ơn “thầy”. Nhưng Mạnh Bảo chỉ ngạc nhiên là sao không thấy Phương Nhi.

“Chắc là cô ấy không đến đâu. Thôi anh mau đi đi, có gì chúng em sẽ nói lại với Nhi sau.”

“Ừ thôi anh đi vậy, ở lại giữ gìn sức khoẻ nhé. Nói với Phương Nhi giùm anh.”

“Vâng anh đi nhé! Tụi em sẽ nhớ anh lắm đó!”

Có lẽ không còn gì phải vấn vương nữa, Mạnh Bảo quay lại định lên xe.

“Chờ đã! Khoan!!” – Có tiếng ai gọi.

Cả đoàn quay ra. Đó chẳng phải cô giúp việc của Phương Nhi sao? Cô hộc tốc chạy tới:

“Mạnh Bảo, xin anh, đừng đi được không?” – Cô thở không ra hơi – “Phương Nhi…chị ấy…”

“Phương Nhi? Phương Nhi làm sao!?” – Mạnh Bảo giật mình.

“Sáng lúc tôi đến thấy chị ấy ngất trong phòng, sàn nhà đầy máu. Hình như chị ấy nôn ra máu. Tôi phải đưa chị ấy vào viện cấp cứu rồi, ông chủ chúng tôi đi công tác nên không về được. Hiện tại chị ấy đang rất nguy kịch, chưa chết nhưng tính mạng rất nguy hiểm. Anh mau đi cùng tôi đi!”

Thấy Mạnh Bảo hoảng hốt định bỏ đồ xuống đi theo luôn, “Thanh Linh” ngăn anh lại:

“Chưa chết thì không sao đâu, chắc vì cô ấy bị ốm thôi. Chúng ta mau đi không thì muộn.”

“Cô ấy đang nguy hiểm, làm sao mà đi được?”

“Anh có định đi hay không?” – “Thanh Linh” không chịu nổi, nói to.

“Chúng ta hoãn không được sao? Sao tự dưng em lại nổi nóng thế? Em không lo cho người ta à!?” – Mạnh Bảo tức giận.

“Thanh Linh” sững người, từ ngạc nhiên chuyển thành tức giận. Không thể kiên nhẫn được nữa, cô ta đưa tay giật mạnh cái băng mắt trên mặt xuống, cười lớn:

“Tôi đã tưởng đóng giả Thanh Linh là anh có thể yêu tôi đến hết đời, vì tôi nghĩ anh yêu Thanh Linh và chỉ yêu một mình chị ta. Nhưng không ngờ, anh là một người như thế này đây!”

Cả đoàn sững sờ. Mạnh Bảo cũng đứng bất động. Cô gái trước mặt anh…

“Chị…không phải Thanh Linh!” – Vân Trang bình tĩnh nhanh nhất, quát thẳng vào mặt cô ta.

“Nhớ tao không cô em? Chắc là mày không quên tao đâu nhỉ?”

“Thanh Chi, con khốn!” – Minh Thiên gầm lên. – “Mày dám đóng giả Thanh Linh! Lẽ ra mày phải chết rồi chứ!!??”

“Tao chưa chết đâu, tao đã bị đâm, nhưng tao vẫn sống trong hai năm qua. Sống dở chết dở chỉ vì chờ đợi ngày được gặp lại anh ta.” – Thanh Chi hét lên, chỉ vào Mạnh Bảo – “Thế mà anh dám chọn Phương Nhi, anh phản bội Thanh Linh!”

Mạnh Bảo thực sự không nói được câu gì nữa, cơn tức giận đang trào lên đến đỉnh điểm. Anh đã tin vào đứa con gái này sao!!?? Cô ta dám đóng giả Thanh Linh. Cô ta lợi dụng Thanh Linh để đánh lừa anh! Cô ta đã…

Vân Trang không thể đứng yên, cô cũng đang vô cùng giận dữ:

“Là anh ấy phản bội hay là do kẻ đóng kịch quá tệ hại!?”

“Cái gì?”

“Chị nghĩ chị cứ làm Thanh Linh thì anh ấy có thể yêu chị luôn sao!? Phải, anh ấy luôn tin chị là Thanh Linh nhưng trong thâm tâm, chị chẳng mang lại cảm xúc gì mà Thanh Linh đã từng mang cho anh ấy. Anh ấy chỉ vì tin chị, nhưng thực ra tất cả đều đã nghi chị ngay từ đầu rồi, không ngoại trừ anh ấy! Chị mới là đứa ngu ngốc vì lợi dụng tình cảm của người khác!”

“Mày nói lại câu nữa xem!” – Thanh Chi giận điên người.

“Ở đây có nhiều người, chị nghĩ chị làm gì được tôi!? Cần tôi nói lại sao? Tai chị điếc đến thế à!? Chị sẽ phải trả giá! Chúng tôi sẽ bắt chị lại và không có chuyện chị chạy đi đâu được đâu.”

“Nếu chạy được thì sao?” – Giọng cười khả ố vang lên.

Mạnh Bảo nhìn ra phía sau.

“Khánh Vinh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play