"Thằng khốn, đây là cách cậu đối xử với Thanh Linh hả!!??"
Mạnh Bảo im lặng đón nhận cú đấm của Vĩnh Sơn. Nhìn vẻ câm lặng đó của
anh, Vĩnh Sơn chỉ thấy tuyệt vọng. Thanh Linh, sao cô gái đó thà chết
vẫn cứ cố mà yêu như vậy chứ? Sao cô không mở lòng ra đón nhận người
khác mà phải chịu đau khổ đến vậy!?
"Anh muốn mắng chửi gì tôi cũng được, chỉ cần anh cứu sống cô ấy."
"Cứu ư? Cứu rồi cậu có lựa chọn cô ấy không?? Hay để cô ấy sống vậy cả
đời!? Thanh Linh đã yêu ai thì không bao giờ cô ấy đón nhận người nào
nữa!!"
"..."
"Cậu có biết hai năm qua cô ấy đã đau khổ thế nào không?? Phẫu thuật đau thì không khóc, nhưng đêm khi ngủ lại khóc tràn ướt gối. Vì cô ấy nhớ
cậu! Cô ấy chỉ muốn có cậu ở bên, chỉ muốn tìm lại cậu mà cố sống, cố
tìm kiếm tung tích của cậu. Cô ấy tin cậu sẽ đợi, cuối cùng cậu yêu
người khác mặc cô ấy đợi đến vô vọng như vậy sao!!???"
"..." - Mạnh Bảo không nói gì cả.
"Cậu là thằng khốn, cậu chẳng xứng với cô ấy! Nhưng có thế nào thì cô ấy vẫn yêu cậu!" - Vĩnh Sơn nghẹn ngào - "Tôi bỏ cuộc rồi! Thanh Linh, tôi đã nghĩ em sẽ cảm kích trước những gì tôi dành cho em, hóa ra mãi mãi
chẳng bao giờ..."
"Bác sĩ Sơn, mau vào cầm máu cho cô gái ấy!" - Bỗng một y tá chạy ra.
Vĩnh Sơn ném một cái nhìn tức giận về phía Mạnh Bảo rồi đi vào trong.
Anh thở dài quay đi, lặng lẽ bước những bước thẫn thờ. Đi được một đoạn, lưng anh đau nhói vì trận đánh với Khánh Quang. Anh ngồi gục xuống tựa
vào cái cột, cuộc đời này còn dài lắm chẳng bao giờ có thể được nghỉ
chân...
"Đứng lên đi!"
Giọng nói quen thuộc vang lên như thức tỉnh anh. Anh ngẩng lên, Phương
Nhi đứng đó, nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến mà mạnh mẽ lúc nào cũng có
thể dìu anh đứng dậy.
"Em thích câu Thời gian không trở lại, nhưng con người có thể làm lại. Mặc kệ Vĩnh Sơn nói gì đi, anh đừng gục ngã."
Mạnh Bảo buồn rầu cúi xuống, đối diện với cô lúc này thật khiến anh khó xử.
"Anh có còn tin em nữa không?"
"..."
"Anh phải sống để em sống, chính anh đã nói thế, không được nuốt lời."
Nói rồi cô đưa tay ra cho anh. Anh biết mình không thể lưỡng lự được
nữa, nắm tay cô đứng lên. Giây phút này, anh lại nhỏ bé đối với cô. Nhớ
lại lúc cô đánh gục Khánh Vinh không khác gì lần cuộc thi võ, anh đã
hiểu cô không bao giờ bị đánh gục, luôn kiên cường và mạnh mẽ như ngày
nào.
Có những người ta ngỡ rằng họ thay đổi rất nhiều, nhưng đến một lúc nào
đó họ vẫn là họ, trở lại làm con người chính mình ngày xưa.
"Anh, Minh Phú tỉnh rồi!" - Vân Trang từ đâu chạy tới.
Mạnh Bảo và Phương Nhi vội vã đi tới phòng bệnh của Minh Phú. Trên giường, cậu thiếu niên khẽ mở mắt, cất giọng yếu ớt:
"Anh Thiên..."
"Phú, trời ơi, em tỉnh rồi!!" - Minh Thiên chỉ biết ôm chặt lấy em, nước mắt tuôn trào - "Em có đau không? Trời ơi, em làm anh sợ muốn chết!"
"Em không đau lắm...Hình như chị Linh đã cố kìm lại nên vết thương không quá sâu..."
Cả căn phòng im như tờ khi nghe đến tên người con gái ấy. Minh Thiên
buông Minh Phú ra, lặng lẽ đi tới một góc. Vân Trang đi theo anh, cô
muốn nói nhiều lời lắm nhưng sao lúc này lại chẳng thể nói được. Lúc anh chạy đến cứu cô, cô thấy ánh mắt anh lo lắng cho cô thật sự...
“Anh xin lỗi, Vân Trang...”
“Hả? Có gì phải xin lỗi chứ?”
“Có chết cô ấy không bao giờ nhìn anh như Mạnh Bảo, còn anh cũng chỉ nghĩ tới cô ấy chứ không quan tâm đến em...”
Vân Trang kinh ngạc, rồi cũng hiểu ý anh. Anh bắt đầu nghĩ đến cô rồi
sao? Chỉ là một chút, mà sao cô thấy ấm áp đến vậy? Cô chạy đến, ôm chặt anh từ sau lưng (lãng mạn quớ ^0^). Định nói gì đó nhưng lại thôi, cái
ôm này là đủ rồi. Anh không đẩy cô ra, đưa tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ
nhắn đang quàng qua bụng mình. Anh biết tình cảm của cô dành cho anh từ
lâu rồi, nhưng anh chẳng bao giờ có dũng khí để đón nhận nó. Giờ vẫn
chưa đủ, nhưng lúc anh vội vã chạy đến cứu cô, anh đã hiểu không phải
lúc nào anh cũng nghĩ đến Thanh Linh...
Mạnh Bảo lặng đi nhìn em gái. Hai năm rồi, cô bé ngày nào vẫn kiên định
chờ đợi người mình yêu, còn anh chẳng được như thế. Anh chỉ để người
khác đợi anh...
Anh quay người lê bước nặng trịch. Đi tiếp không được, quay lại cũng
chẳng thể nữa. Đôi mắt này bao giờ mới hết buồn, mới nhìn trọn vẹn về
một người? Bây giờ anh chẳng can đảm nhìn Phương Nhi nữa, những ký ức
với Thanh Linh cứ trào lên như sóng. Ngày ấy anh đã yêu cô như thế nào,
đã vì cô mà ngơ ngẩn bao đêm ngày, đã vì cô mà từ một anh chàng chơi
bời, hám gái biết dịu dàng, thương nhớ, lo lắng điên người khi cô xảy ra chuyện gì. Bây giờ...những cảm xúc đó không còn nữa rồi! Nhưng nhớ thì
vẫn cứ nhớ, mỗi lần nhớ đến là một lần thắt đau.
Cánh cửa nặng nề mở ra. Vĩnh Sơn mệt mỏi đi tới với gương mặt trầm uất:
"Vết chém không tổn thương nặng, băng bó cả rồi. Chắc cô ấy sẽ tỉnh sớm thôi."
"..."
"Mạnh Bảo, cậu là thằng khốn hạnh phúc nhất thế giới này khi được cô ấy yêu." - Giọng bác sĩ cay đắng.
Mạnh Bảo không đáp, chỉ đi thẳng vào phòng bệnh. Cô gái nằm đó, vẫn
gương mặt xinh đẹp đã làm anh say đắm. Mắt cô nhắm nghiền, lúc này không thấy đôi mắt buồn thê lương và lạnh lẽo ấy nữa nhìn cô dịu dàng vô
cùng. Hai năm qua anh đi tìm cô cơ mà, định mệnh trái ngang lại tiếp tục đưa đến cuộc đời anh một cô gái khác - em gái sinh đôi của cô - cô gái
mạnh mẽ và kiên cường đâu kém cô...
Mới đây thôi, anh vừa nói buông tay cô. Anh phải dứt khoát nếu không cả
hai người con gái đều đau khổ. Phải, Phương Nhi xứng đáng được anh yêu.
Người con gái ấy không bị bất cứ cái gì quật ngã, người con gái đã yêu
anh bằng cả trái tim, người con gái vực anh dậy lúc đau khổ
nhất...Nhưng, giá như người đầu tiên anh gặp là Phương Nhi thì tốt biết
bao. Thanh Linh là người anh đã yêu đầu tiên, không thể xóa đi sự thật
đó.
Người ta bảo mối tình đầu là mối tình đẹp nhất, nhưng khó vững bền lắm
quả không sai...Nói lời xin lỗi cũng vô ích vì quá khứ đi qua rồi. Nếu
biết có ngày hôm nay, ngày đó anh đã không gặp cô, không bày đủ trò để
"cưa" cô, không bế cô dọc bãi biển, không thao thức nhớ đến cô...Nhưng
tương lai có ai nhìn thấy đâu, quá khứ có ai lấy lại đâu, còn hiện tại
không thay đổi được nữa. Nếu có kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, nhưng
nếu định mệnh xoay vòng lần nữa, anh có đợi cũng chẳng thể yêu em.
Anh cúi xuống hôn lên mi mắt cô. Em cần nụ hôn này phải không? Nụ hôn
chứng tỏ anh đã và luôn nhớ đến ngày anh yêu em hơn mọi thứ trên đời
này. Đừng để đôi mắt em buồn như vậy nữa, hãy để người xứng đáng với em
chăm lo cho em. Anh vẫn đợi em, đợi em mạnh mẽ mà đứng lên!
Anh chạy vội đi khi cơn mưa ngoài trời vẫn đang rả rích chưa chịu tạnh.
Mưa rơi để làm gì chứ? Mưa cuốn trôi nhiều thứ, nhưng có cuốn trôi nỗi
đau? Anh muốn chạy đi thật xa, nhưng đôi chân này mệt quá rồi. Mắt anh
mờ đi, anh lảo đảo, chỉ biết dựa vào cánh cổng bệnh viện. Anh muốn
người khác mạnh mẽ, nhưng anh thì không thể đứng được nữa...
Trong tiếng mưa, có bước chân ai lại gần. Anh khẽ quay mặt, cô đứng ở sau anh, ướt mưa cùng anh:
“Phương Nhi...”
BỐP! Anh chưa kịp nhìn hẳn cô thì cô đã vung tay tát mạnh anh. Cú tát
của cô nảy lửa, mạnh đến rát mặt, nhưng khiến anh như bừng tỉnh:
“Em làm cái gì thế?”
“Em đánh cho anh tỉnh! Anh cứ như thế thì hãy biến luôn đi, đừng có xuất hiện trước mặt em!”
“Em...” – Mạnh Bảo xót lòng nhìn những giọt nước mắt trên má cô. Bình
thường cô luôn kiên cường như thế, nhưng đứng trước mặt anh cô khóc
không biết bao nhiêu lần.
“Nếu không lựa chọn được ai, anh biến luôn đi, đừng có chọn nữa! Tại sao cứ phải gồng mình nghĩ cho cả em và Thanh Linh rồi chịu hành hạ bản
thân như thế? Em và cô ấy cùng một dòng máu, cùng một người yêu, nhưng
em và cô ấy đều có cách sống khác cho mình! Anh hà tất phải cảm thấy có
lỗi chứ! Em không biết cô ấy thế nào, nhưng không có anh, em cũng chả
chết đâu! Anh thích thì cút xéo đi!!”
“Em bình tĩnh đi, Phương Nhi!”
“Em nhìn anh như vậy làm sao em bình tĩnh nổi hả!? Anh có biết vì sao em có thể xông lên đâm cho Khánh Vinh một nhát không? Là vì Vân Trang gọi
anh. Chỉ cần nghe đến anh là em có thể làm gì cũng được. Vì em không có
sống để giành giật anh! Em sống vì anh, vì muốn anh luôn bình yên và vui vẻ, chứ nếu anh cứ như thế này, thì cút đi cho em đỡ phải mất công sống nữa!”
Nói đến đây thì Phương Nhi đã mất sức, cô ngã quỵ xuống. Mạnh Bảo hốt
hoảng ngồi xuống ôm lấy cô. Cô cũng nép chặt vào lòng anh, miệng thì cô
nói anh biến đi nhưng cô rất sợ điều đó. Cô sợ ngày không còn anh, cô
cũng chẳng thể chống lại bệnh tật nữa. Anh không phải động lực duy nhất
để cô sống, nhưng là động lực lớn nhất có thể vực dậy cô.
“Phương Nhi, anh biết anh tồi tệ, nhưng anh sẽ không để em sống vô ích.”
“Thanh Linh là người anh đã yêu, em là người đến sau, tính theo thời gian thì đó là điều không thể thay đổi được!”
“...”
“Có một điều chắc chắn: anh sẽ không yêu em như yêu Thanh Linh. Em đã
từng ghen tỵ, và đến bây giờ vẫn vậy. Mãi mãi không bao giờ anh quên
được cô ấy, cũng như cô ấy sẽ luôn yêu anh. Vào lúc cô ấy đỡ nhát dao
cho em, em biết cô ấy không cứu vì em, mà là vì anh. Tình yêu của hai
người thật đẹp, kể cả cho dù em đã có vị trí trong lòng anh, thì em cũng chẳng có may mắn được yêu như thế.”
“...”
“Nhưng làm người đến sau cũng có cái vui của nó! Em có thể biết Mạnh Bảo không đáng ghét như lúc đầu em nghĩ, tình cảm của anh đối với ai cũng
rất chân tình. Em có thể biết rằng trên đời này không ai là thắng tất cả cả, trước khi gặp anh em sống với mục tiêu “Không chịu thua cái gì”
nhưng giờ có lẽ đã là “Không chịu thua cái gì mình không phục”. Và em
phục Thanh Linh, đó là sự thật!”
Mạnh Bảo nhìn Phương Nhi, sống mũi anh cay cay. Anh ôm chặt cô hơn:
“Dù em có là người đến sau, em cũng là người đầu tiên đã cho anh biết thế nào là đứng lên sau ngã...”
“Bố khỉ nhà ông, ngã không đứng lên bộ nằm đó ăn vạ à?” – Cô cười đánh yêu anh.
“Tất nhiên rồi, anh sẽ nằm đó ăn vạ cho đến khi em phải cõng anh đứng
lên!” – Anh cười, một nụ cười còn buồn nhưng đã bớt đau thương.
“Cõng ư? Ngon thôi, hãy đợi em khỏi bệnh đi, em nhất định sẽ cõng anh
chứ không như cái vụ mì xào cua ghẹ là tui bị cõng ngượng bỏ xừ đi
được.” (Có ai nhớ cái chap ăn mì xào hem)
“Em sẽ khỏi chứ?” – Anh nhìn vào đôi mắt cô.
“Chỉ cần anh đợi em.” – Cô cười. Nụ cười đẹp và tỏa sáng.
“Ừm, đợi...”
“Được rồi con bò ạ, anh đợi em khỏi bệnh chắc chẳng lâu đâu, còn em sẽ
phải đợi anh cả đời, thậm chí đợi anh thời gian dài bằng dãy số tự
nhiên! Bởi vì vĩnh viễn anh sẽ không quên được cô ấy, đợi anh có đến móm hết cả miệng chắc cũng chẳng bao giờ được! Quên một người đâu phải dễ,
cũng như em đây, bảo em quên cái lão nào đi xe máy bắn hết cả bùn vào
quần áo của em chắc thà đâm đầu xuống đất còn hơn phải quên.”
Mạnh Bảo bật cười vì những lời nói đùa mà thật của cô.
“Đợi lâu như vậy mà vẫn đợi sao?”
Phương Nhi không nói gì nữa, chỉ cúi mình nép vào lòng anh, ôm chặt lấy
anh hơn. Đợi thì đợi, sợ gì mà không đợi! Miễn là anh có thể vui, có thể hạnh phúc, có thể trở lại làm con bò ngu ngu đáng yêu mà cô từng biết,
và có thể trở thành người sẽ vực cô dậy trong bất cứ lúc nào. Cô biết
căn bệnh này không dễ dàng gì mà chữa, thậm chí biết đâu có một ngày cô
sẽ ra đi, nhưng kệ chứ, sống được ngày nào cô lại đợi anh ngày đó. Mãi
mãi đợi anh...
“Được rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi, trời mưa kẻo cảm lạnh giờ.”
Anh đưa cô vào phòng. Cô bảo anh cứ đi làm gì thì làm, nhưng anh quyết
định ở lại bên cô. Chỉ có ở lại nhìn cô, nỗi đau của anh mới giảm đi,
anh mới có sức lực để tiếp tục sống tốt. Nhìn cô đã bắt đầu ngủ ngon,
anh khẽ cười một nụ cười thoáng buồn. Có lúc nào cô được ngủ ngon như
thế này không? Giấc ngủ nào của cô cũng là ác mộng cái chết, bệnh tật,
cô đơn,...và nỗi nhớ anh. Giờ anh ở đây rồi, anh sẽ ở đây để bảo vệ cô
gái này. Anh biết anh yêu cô, không nhiều nhưng sẽ nhiều.
Đầu anh hơi choáng vì mệt, anh gục xuống thiếp đi. Bàn tay vẫn nắm chặt
tay Phương Nhi như muốn níu cô lại, không để thần chết hay những cơn ác
mộng mang cô đi.
Anh không hề biết, giây phút anh níu giữ một người con gái, người con gái khác đã mỉm cười chát đắng...
Trời đã tạnh mưa. Những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi vào mắt khiến anh từ từ tỉnh lại. Anh ngủ gật ở đây khá lâu rồi, tay anh vẫn nắm chặt tay
Phương Nhi. Cô vẫn ngủ rất ngon, chưa bao giờ thấy cô ngủ say đến thế.
Có lẽ vì đêm lạnh, cô được đắp chăn ấm nên cũng ngủ ngon hơn. Vậy anh?
Anh ngủ gà ngủ gật vậy mà cũng ngủ được suốt cả đêm sao? Anh ngồi dậy,
và nhận ra trên người mình được đắp một tấm chăn. Trên tấm chăn đó vương mùi hương rất thân quen...
“Thanh Linh!” – Anh bật dậy chạy thẳng ra ngoài.
Anh lao tới phòng Thanh Linh. Căn phòng trống rỗng không còn ai.
“Thanh Linh...Thanh Linh, cô ấy đi đâu rồi!?” – Anh chạy ra hành lang, gọi to.
Minh Thiên, Vân Trang đang ngủ trong phòng Minh Phú nghe tiếng anh vội dậy ngay.
“Anh, có chuyện gì thế?”
“Thanh Linh đâu? Cô ấy ở đâu?”
“Em không biết, chẳng phải đêm qua chị ấy còn nằm trong phòng sao?”
Mạnh Bảo linh cảm đủ thứ, đầu óc anh vẫn còn chưa tỉnh táo giờ quay
cuồng hẳn. Rốt cuộc là cô đã đi đâu? Cô còn đang bị thương như vậy! Chợt thấy một bác sĩ đi qua, anh vội vã túm lấy áo ông:
“Bác sĩ, Thanh Linh cô ấy đã đi đâu rồi?”
“Xin lỗi, tôi đang gấp ca mổ, tôi xin lỗi!” – Vị bác sĩ đẩy anh ra rồi nhanh chóng rảo bước nhanh.
Mạnh Bảo hoang mang cực độ, chẳng lẽ Thanh Linh...Trời ơi, sáng ra đã xảy ra chuyện gì thế này!?
“Mạnh Bảo, có chuyện gì thế?” – Phương Nhi vừa tỉnh vội đi ra.
“Thanh Linh...đi rồi...”
“Hả? Đi đâu? Mau đi tìm đi chứ!”
“Đừng tìm cô ấy nữa.”
Giọng nói lãnh đạm vang lên cắt đứt bầu không khí căng thẳng. Mạnh Bảo
nhìn Vĩnh Sơn đang đi tới, gương mặt anh đầy nỗi buồn. Nhưng vị bác sĩ
ấy không nhìn Mạnh Bảo đầy tức giận như hôm qua nữa, anh mỉm cười - nụ
cười chấp nhận mọi thứ:
“Tôi nghĩ, trên đời này chẳng ai xứng đáng với cô ấy nữa đâu.”
Mạnh Bảo bắt đầu hiểu ra chuyện gì. Anh quay lại nhìn căn phòng cô đã
nằm. Nắng vẫn chiếu qua cửa kính rọi vào trong. Nắng đã mang cô đi
đâu...? Đi đến bất cứ nơi đâu cô có thể cảm thấy không còn đau khổ
nữa...Chợt, anh nhìn thấy một tờ giấy nhỏ đặt bên lọ hoa gần cửa sổ. Anh vội tới cầm tờ giấy lên. Chỉ có một dòng chữ, rất ngắn:
“GOOD BYE, MY BELOVED...”
Khóe mắt anh cay xè lại. Anh nhìn bên cạnh tờ giấy còn có một sợi tóc.
Tóc của cô. Sợi tóc rất dài. Anh hiểu rồi. Hiểu tất cả rồi! Anh ngẩng
lên nhìn những tia nắng vẫn lấp lánh ánh vàng.
Một sợi tóc, một giây nhớ anh. Độ dài nỗi nhớ, dài hơn sợi tóc ấy rất nhiều...
Tạm biệt anh, người yêu dấu của em...Người em đã yêu, và sẽ mãi mãi yêu
không bao giờ thay đổi. Em sẽ sống thật mạnh mẽ, sống hạnh phúc như anh
đã muốn, sẽ không đau khổ và hành hạ bản thân mình nữa. Còn anh, chúc
anh hạnh phúc bên người con gái ấy. Em tin đó là người con gái xứng đáng nhất với anh. Kiếp sau, cho dù anh có đợi em, nhưng ai biết trên đời
này có cái gì gọi là “kiếp sau” hay không? Em và anh, có duyên mà chẳng
bao giờ có phận. Anh sinh ra để đến bên cô ấy, còn em, sinh ra là để yêu anh...trong vô vọng...Ai mà biết số phận còn sẽ có ván bài gì cho chúng ta? Hoặc là có kiếp sau để em gặp lại anh, và tiếp tục quay vòng định
mệnh như lúc trước. Hoặc là chẳng có gì mang tên “kiếp sau” cả, tình yêu của chúng ta mãi mãi đã đi qua, không bao giờ lấy lại được, không bao
giờ có thể chờ đợi được nhau nữa...
Em đi nhé, đừng tìm em. Dừng lại mọi khổ đau. Dừng lại ván bài số phận đầy oan trái. Em hứa với anh, em sẽ là chính em.
Gửi lời em vào nắng, hy vọng nắng đợi anh đến để đem những lời này đến anh.
Good bye, my beloved...
“Thanh Linh nói với tôi phải cứu chữa tận tình cho Phương Nhi. Tôi thấy
bệnh tình của Phương Nhi bắt đầu có tiến triển, chỉ cần cô có sức chịu
đựng, chúng tôi có thể đưa cô sang nước ngoài chữa. Bệnh chữa khỏi hoàn
toàn hay không thì tôi không chắc, nhưng nếu cố gắng cô ấy sẽ có thể
quay lại cuộc sống bình thường.”
Mạnh Bảo cố nuốt cái gì tắc nghẹn, quay ra:
“Thật ư? Thế thì tốt quá!”
“Khánh Vinh, Khánh Quang phải ngồi tù. Còn Thanh Thảo, Thanh Chi, đúng
ra thì hai người đó cũng đáng thương, Thanh Linh sẽ lo liệu cho họ. Giờ
mọi người có thể làm gì tùy mọi người, còn Mạnh Bảo, hy vọng anh hãy
toàn tâm toàn ý lo cho Phương Nhi, sẽ còn nhiều khó khăn sắp tới.”
Mạnh Bảo nhìn Phương Nhi, cô không nói gì ngoài việc mỉm cười động viên anh. Anh im lặng một lúc rồi ngẩng lên, nắm lấy tay cô:
“Hãy là chính em, được chứ? Đừng bỏ cuộc! Anh sẽ tiếp tục đồng hành cùng em!”
Phương Nhi cười thật tươi. Chỉ cần anh đi cùng em, thế là em hạnh phúc
rồi! Em không biết cuộc sống cho em sống bao lâu, chỉ cần biết anh ở bên em từng giây, từng phút, và cùng em đứng lên khỏi mọi vấp ngã khổ đau.
Có lúc nào ta tự hỏi: ta đợi nắng hay nắng đợi ta? Câu trả lời là: nắng
có đợi, nhưng đợi nơi chân trời. Thực tế trái đất này hình tròn, chẳng
có gì là chân trời cả, cũng như chẳng có gì là hạnh phúc vẹn toàn chỉ
một lần. Ở phía xa ấy, ta không thể biết mình đi đâu, ta không biết có
gì chờ đợi mình, nhưng nếu ta không đi, hạnh phúc không thể tự đến bên
ta. Không có ngày mai nào là không kết thúc, không có nỗi đau nào không
qua kể cả việc quên đi có thể là chẳng thể làm được. Ta không thể bắt
bản thân phải quên đi cái gì đó, nhưng ta có thể cất những ký ức ấy vào
sâu trái tim mình, biến nó thành ký ức đẹp để lưu giữ làm hành trang.
Con đường tới chân trời tìm nắng còn xa lắm, một lúc nào đó ngã gục lại
nghĩ rằng chỉ có mình ngồi đợi những vọng ảo chẳng bao giờ đến, nhưng
hóa ra chỉ là do mình gục ngã ở cái nơi còn quá cách xa hạnh phúc. Hạnh
phúc ở phía trước, rất rất xa, mà cũng thật gần nếu biết cùng nhau đứng
lên mà cất bước.
Mạnh Bảo và Phương Nhi cũng thế thôi, họ còn phải đi rất xa, đi rất
nhiều. Nhưng họ cảm thấy hạnh phúc, vì họ đã biết được họ cần phải làm
gì, cần phải cùng nhau bước đi như thế nào. Mạnh Bảo dần dần chín chắn
hơn, không còn u buồn, lo uất, tập trung bắt đầu xây dựng sự nghiệp, dẫu sao cũng đã hơn 20 từ lâu rồi. Phương Nhi nhờ Vĩnh Sơn chữa trị tận
tình, bệnh đã giảm dần, mặc dù gầy đi rất nhiều nhưng cô đã lấy lại nhan sắc xinh đẹp như xưa. Cô tiếp tục theo đuổi nghề võ, võ thuật của cô
ngày một đỉnh cao. Cô không ở lại Đà Lạt nữa, cô trở về cùng Mạnh Bảo.
Hàng năm, cô lại đến thăm mộ cha mình – Võ Phúc Nguyên – và bên cạnh đó
là hai ngôi mộ nhỏ của Thanh Thảo và Thanh Chi. Có lẽ, đoàn tụ dưới đó,
họ đã thanh thản hơn, quên mọi sầu đau để tha thứ cho nhau. Những người
xung quanh cô cũng vậy. Minh Thiên, Vân Trang trở thành một cặp đôi đẹp
và dễ thương đến mức ra đường ai cũng phải ghen tỵ. Minh Phú học rất
giỏi và có ước mơ du học.
Sự nghiệp ổn định, Mạnh Bảo và Phương Nhi kết hôn. Ngày cưới của họ diễn ra hết sức giản dị, ấm cúng, đông đủ gia đình, không mời nhiều khách
khứa, chỉ có bạn bè thân quen. Tuy nhiên rất nhiều fan hâm mộ của Mạnh
Bảo và Phương Nhi thi nhau gửi quà đến, cả một lô một lốc nhiều vô kể.
Đêm đó, thay vì hai anh chị te tò tí te thì lại ngồi...bóc quà!
“Xem này, ai tốt đến mức gửi em cái đai võ đẹp dã man!”
“Đẹp gì chứ, đừng có dùng để đánh anh đấy!”
“Xí, đánh anh làm gì bẩn cái đai! Anh được tặng cái gì đấy?”
“Hả? Búp bê Barbie? Đùa nhau à (=.=) Chắc là tặng cho em rồi!”
“Ghi tặng anh lù lù kìa, hé hé cô nào trêu anh rồi! Quà em là cái hộp này cơ mà.”
Phương Nhi vui vẻ cầm lên một cái hộp nhỏ. Nhưng nụ cười của cô tắt dần khi nhìn thấy món quà đó...Chiếc nơ màu xanh...
“Cái này...”
Mạnh Bảo nghe cô nói thì sững người cầm chiếc nơ đó lên. Màu xanh ấy,
vẫn một màu xanh theo năm tháng cũng đã phai, nhưng anh nhận ra!
“Alo, Minh Thiên, ai là người gửi cái hộp...?”
“Không để ý lắm đâu, chỉ nhận thôi mà có đọc đâu, mai anh tự đến đây mà
coi là ai. Em đang đi với Trang rồi, hôm nay hai người cưới có mấy cái
mâm bé tí mà mệt phờ bọn tôi!”
“Ờ được rồi, mà cậu đưa em gái tôi đi chơi khuya là không được đâu nhé!”
“Thế anh ngủ muộn thế là không được đâu nhé!” – Minh Thiên cười nham hiểm.
Mạnh Bảo đến là bó chiếu với tên này, yêu được em gái anh nên ra mặt đấy! Anh cúp máy.
Anh biết là em, chiếc nơ màu xanh không thể là của ai khác...
Chuyến bay được đích thân Phương Nhi đặt vé đã đáp đến Đà Lạt. Nói là nghỉ
tuần trăng mật, chứ thực tình chính cô đã đề nghị đưa anh đến đây để tìm chủ nhân chiếc nơ màu xanh. Thời tiết ở đây vẫn rất đẹp, những bông hoa khoe sắc rực rỡ ở khắp nơi trong nắng. Phố xá đi lại tấp nập, nhưng
ngôi chùa đó vẫn thanh tịnh ở một góc riêng trong lòng thành phố, không
ảnh hưởng bởi những âm thanh hỗn tạp.
Họ bước vào cổng chùa. Vị sư cô hiền hậu ngồi đó, bồng bế một đứa trẻ còn đỏ hỏn vừa đem về nuôi.
“Sư Hương Nhàn...”
“Ôi, ai thế này? Mạnh Bảo và Phương Nhi à?” – Sư cô cười.
“Đã lâu chúng con không gặp sư rồi, sư khỏe không ạ?”
“Ừ sư khỏe. Các con ngồi đi.”
Cả hai ngồi xuống, nhưng không biết nói gì. Sư cô mở lời:
“Các con đến vì chiếc nơ màu xanh hả?”
“Vâng, vậy đúng là...Thanh Linh...”
“Ừ, Thanh Linh gửi cho các con đấy. Giờ thì nó không dùng cái nơ đó nữa, nghe nói các con cưới nên nó muốn tặng lại làm quà cưới cho các con.
Thỉnh thoảng vị bác sĩ trẻ đó cũng ghé qua đây nên kể cho nó nghe.”
“Hóa ra Thanh Linh đã đến đây...”
“Tên của nó đẹp lắm. Thanh là thanh tịnh, Linh là linh thiêng. Ở nơi
chùa Phật này mới là nơi xứng đáng cho nó. Đau khổ bụi trần, vướng trải
thêm chi cho đắng cay. Nó sống rất yên bình, các con yên tâm.”
Cả hai định nói gì đó thì có tiếng lanh lảnh:
“Trời ơi chị Nhi, anh Bảo, hai người đến từ lúc nào mà sao không nói với em một tiếng!”
Cô bé Yến Thanh – bé Bông năm nào giờ đã lớn thêm một chút, nhưng vẫn trẻ con và dễ thương như thế.
“Bông, chào em! Lớn rồi xinh quá!”
“Chị Nhi khỏi bệnh chưa? Chị Nhi trông xinh hơn cả lúc trước, thế thì chắc là khỏi rồi! Để em rót trà cho hai anh chị nhé!”
“Được rồi, không cần đâu Bông.”
Lại một lần nữa thời gian như đông cứng lại. Trước mặt Mạnh Bảo và
Phương Nhi, một ni cô trẻ mặc bộ áo nâu giản dị bưng khay trà đến cho
khách. Ni cô có đôi mắt đẹp như tranh vẽ, ánh mắt ấy vẫn dịu dàng, vẫn
thân thương nhưng lại làm cho Mạnh Bảo nghẹn ngào chua chát.
“Thế này...không thể nào...”
“Kính mời dùng trà.” – Giọng ni cô nhẹ nhàng hiền dịu.
Mạnh Bảo không bình tĩnh được nữa.
“Thanh Linh, sao em lại...Em sẽ sống tốt và hạnh phúc mà, tại sao em...”
“A di đà Phật, Thanh Linh đã xuất gia, con đừng gọi Thanh Linh như vậy nữa.” – Sư cô từ tốn.
“Sư...Thế này là thế nào hả sư!!?? Tai sao phải đi tu chứ!? Cuộc đời cô ấy còn dài, còn rất nhiều người có thể ở bên cô ấy...”
“Ta đã nói với con rồi, đau khổ bụi trần vướng làm chi cho đắng cay.
Huống chi, Thanh Linh của bụi trần là một cô gái sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài con. Ở nơi cửa Phật này mới có thể xóa đi hết ô nhục, đau
khổ, nước mắt. Hãy tin đi con ạ, Thanh Linh luôn mạnh mẽ, luôn kiên
cường sống, gạt bỏ mọi đau thương trần gian.”
“Nhưng...”
“Những em bé ở đây cần Thanh Linh. Con cũng cần có cuộc sống của riêng
mình. Hãy sống sao để bản thân hài lòng nhất, không cần quan tâm người
khác có thích hay không. Cuộc đời lắm chữ “Ngờ”, có những thứ không thể
theo ý thích của mình được. Mạnh Bảo, con là một chàng trai tốt, ta hy
vọng con hiểu và sẽ tìm được bến bờ hạnh phúc.”
Mạnh Bảo không nói gì nữa, lặng lẽ buồn rầu quay đi. Phương Nhi thấy vậy liền nói:
“Mạnh Bảo, không có việc gì là như ý cả, anh hiểu không?”
Anh ngoảnh lại. Vị ni cô đó, anh có thể gọi là Thanh Linh như ngày trước không? Hóa ra đây là cách em sẽ “sống tốt” sao? Tốt thật đấy, nhưng giờ anh đã hiểu vì sao Vĩnh Sơn lại nói không ai xứng đáng với em. Vì trái
tim em bao dung nhưng sắt đá, em không đón nhận tình yêu của ai nữa. Em
tới đây cũng chỉ vì muốn cách ly tất cả, cũng chỉ vì muốn giữ trọn tình
cảm mà em đã trót dành cho kẻ lúc nào cũng làm em đau khổ là anh. Thanh
Linh, em là người con gái tốt, dù kết quả dành cho mình không được như ý muốn, em vẫn thanh khiết thuần hậu, vẫn là chính em như thế.
Mái tóc đó em cắt đi rồi. Giờ anh đã hiểu. Kiếp sau, nếu chúng ta có
duyên và có phận, anh vẫn đợi em – người anh đã yêu thương hơn mọi thứ.
Kiếp này, tạm biệt em. Em ở nơi đây bình yên chứ? Nơi thanh tịnh không
chút vướng bận của khổ đau, xóa đi cho em những gánh nặng đè nén. Có
phải tiếng cười của những đứa trẻ bị bỏ rơi nơi đây đã làm tan ánh mắt
buồn thê lương đó, để cuối cùng anh được nhìn thấy Thanh Linh dịu dàng
của ngày hôm nay?
“Sư cô, con về đây ạ!”
“Về nhanh thế con? Đi cẩn thận nhé!”
“A di đà Phật, bảo trọng!” – Thanh Linh chắp tay, mỉm cười thật nhẹ rồi bước về phía lũ trẻ kháu khỉnh đang đợi mình.
Mạnh Bảo nhìn theo cô. Giọt nước mắt rơi ra lăn dài trên má. Anh cười,
quay lại nắm tay Phương Nhi bước đi. Phố xá vẫn tấp nập người qua, nhưng nắng đã trải dài một màu vàng rạng rỡ.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT