“Anh mau đến đây đi, chị Thanh Linh tự dưng khoá chặt cửa lại và em nghe thấy chị ấy khóc trong đó.”
Mạnh Bảo tức tốc lao ngay đến bệnh viện, Phương Nhi cũng vội vã đi cùng. Đến bệnh viện, anh chạy thẳng lên phòng của “Thanh Linh” thì thấy phòng khoá cửa đúng như Vân Trang nói. Mọi người đang tìm cách mở cửa và có
lẽ vì lo sợ cho “Thanh Linh” mà thợ phá khoá cũng vừa lúc có mặt. Mạnh
Bảo xô mọi người ra, đập cửa:
“Thanh Linh, mở cửa cho anh!”
Không có tiếng trả lời.
“Em có nghe anh nói không, mau mở cửa đi!!”
Người thợ phá khóa vội chen vào, và dùng dụng cụ của mình phá luôn khóa
cửa ra. Mạnh Bảo lao ngay vào, và bàng hoàng khi thấy cô gái đang treo
cổ trên trần nhà, mặt cô tái mét, xỉu đi! Mạnh Bảo hốt hoảng vội cứu cô
xuống, lay gọi cô:
“Thanh Linh, em mau tỉnh lại đi! Em làm cái gì thế này!!?? Thanh Linh!!!”
Cô vẫn không tỉnh lại. Bác sĩ vội chạy ra, khám cho cô:
“Cô ấy chỉ ngất đi thôi, vẫn còn thở.”
Mọi người ai nấy thở phào. Mạnh Bảo cảm thấy tức giận vì mình đã bỏ rơi
cô thế này, sao cô lại làm hành động gì dại dột thế? Hay là có kẻ hại
cô? Thật là không hiểu nổi mà! Anh phải ở lại đây với cô vậy, không rời
đi nữa.
Phương Nhi nhói đau, giờ cô không muốn tức giận Thanh Chi nữa. Vì dẫu
sao, trong mắt Mạnh Bảo, Thanh Chi giờ là Thanh Linh. Mà đã là Thanh
Linh, thì Mạnh Bảo luôn lo lắng cho người con gái ấy mọi lúc mọi
nơi...Cô lẳng lặng quay lưng đi ra ngoài bệnh viện. Bầu trời ban nãy
nắng đẹp là thế nhưng giờ lại bắt đầu ảm đạm rồi. Giờ biết làm gì? Biết
trách ai? Trách Mạnh Bảo vô tình? Không! Anh đâu có vô tình! Chẳng phải
là cô đề nghị nên anh mới ở bên cô đó thôi, chứ đâu phải là anh chủ động ôm cô, đi theo cô “chỉ trong ngày hôm nay” đâu? Là cô cố níu giữ anh,
chứ anh không làm gì cả. Ai bảo cô yêu anh chứ? Ai bảo cô cứ muốn đứng
vào vị trí của người con gái đã tạc tượng vào trái tim anh? Cô đã cố
đứng, mà có được đâu? Vì anh yêu cô gái đó quá nhiều, lỗi lầm gây ra cho cô gái đó 2 năm về trước lại càng làm anh nhớ và yêu cô ấy hơn. Nào có
thể trách anh không nhận ra Thanh Linh hiện giờ là Thanh Chi? Bởi 2 năm
rồi, 2 năm nhung nhớ, xa cách, giờ chỉ cần cái tên Thanh Linh là đủ để
anh tin.
Mạnh Bảo, anh ngốc lắm, anh đúng là đồ đầu bùn đất! Nhưng tình yêu mà
anh dành cho Thanh Linh, nó lớn như thế đấy, có ai sánh được không? Làm
sao cô có thể thay đổi trái tim kiên cường và chỉ yêu một người con gái
đó? Làm sao đây? Hay mãi mãi cô chỉ oán trách số phận khiến cô trớ trêu
mà yêu phải anh chứ không phải yêu người khác, để mãi giữ một mối tình
lặng lẽ làm người đến sau…
Làm người đến sau? Đau đến thế sao?
Tình đơn phương, giữ tình yêu cho một mình mình. Có yếu đuối hay mạnh mẽ thì trái tim cũng phải bị tổn thương quá nhiều. Có cố mỉm cười để yên
lòng thì nơi đâu đó trong đáy lòng đã rỉ máu vì những vết nhói đau…
“Chị ơi, chị khóc ạ?” - Có tiếng cô bé nào lanh lảnh.
Phương Nhi giật mình, nước mắt cô rơi từ lúc nào vậy? Chết tiệt, sao lại để người ta thấy mình khóc chứ? Cô lau nhanh nước mắt đi và nhìn xem ai vừa gọi mình. Là một cô bé nhỏ tuổi. Ơ nhưng sao cô bé này quen quá?
“Chị võ sĩ, là chị đúng không ạ?” - Cô bé reo lên.
“Em là…”
“Chị nhớ em không? Có hôm em đi mua thuốc, em bị một gã bắt cóc! Chị đã dùng tài ném đá của mình để cứu em đấy!” (Mọi người nhớ ngày đầu tiên Phương Nhi học võ với Mạnh Bảo không, chính nhờ việc cứu cô bé này mà Phương Nhi cũng đụng độ Minh Thiên luôn)
“Đúng rồi! Không ngờ lại gặp lại em, sao chị em mình có duyên quá vậy!”
“Em nhớ chị lắm nhé, chị vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, hôm trước em còn
thấy chị trên tivi cơ ạ. Chị tham gia thi võ thuật mà, chị chiến thắng
thật oanh liệt. Em phải giới thiệu chị cho chị gái em.”
Phương Nhi ngạc nhiên, “chị gái” ư? Chưa kịp hỏi gì, cô bé đã kéo tay cô đi khiến cô phải đi theo. Cô bé đưa cô đến bờ hồ vắng lặng, và đứng ở
bờ hồ…
...một cô gái.
Cô gái đang quay lưng lại khiến cô không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy đó
là một cô gái cao, gầy, mặc bộ quần áo đơn giản, mái tóc rất dài được
buộc lên một chút. Không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn từ sau mà Phương Nhi
vẫn cảm thấy cô gái đó toát ra điều gì đó...Trông cô gái thật mong manh…
Cô bé kia chạy vội đến cạnh cô gái đó:
“Chị ơi, em về rồi đây! Xin lỗi vì để chị đợi nhưng mà em vừa nhìn thấy
một người quen nên em chạy ra gặp chị ấy.” - Cô bé quay lại Phương Nhi - “Chị ra đây gặp chị em đi!”
“Không cần đâu.” - Giọng cô gái vang lên. Lạnh lùng và thoáng nhẹ như
làn gió. - “Chị biết chị ấy là ai rồi. Chúng ta về thôi.” - Cô gái dắt
tay cô bé định ra về.
“Này!” - Phương Nhi gọi - “Cô biết tôi là ai, nhưng tôi có biết cô là ai đâu? Quay mặt lại cho tôi xem mặt cô được không?”
Cô gái đó đứng lại. Nhưng không quay lại.
“Nếu có dịp sau, Phương Nhi!” - Và rồi kéo cô bé em mình đi thật nhanh.
Phương Nhi kinh ngạc. Cô gái đó...biết tên cô!?
Cô bé nhỏ không biết làm thế nào đành quay lại gọi Phương Nhi:
“Em xin lỗi, lần sau em gặp chị vậy! À, chị cứ gọi em là Bông nhá, biệt danh em đó!”
“Ừ chào bé nhé, Bông!”
Hai người đó lại đi khuất vào dòng người đông đúc để lại Phương Nhi với
nhiều sự nghi ngờ. Cô không thể rời khỏi suy nghĩ về người con gái kia.
Giọng nói của cô gái đó, và dáng vẻ của cô ấy, đều toát ra một sự xa
cách, đơn côi, lạnh lùng nhưng buồn bã…
Em tỉnh rồi sao? Thanh Linh!” - Mạnh Bảo giật mình khi thấy “Thanh Linh” mở mắt.
“Anh...Sao em vẫn còn sống?” - Cô bật dậy.
“Em đang nói linh tinh gì vậy? Em vẫn sống mà, em nào có làm sao đâu?”
“Sao anh không để em chết!!??”
“Thanh Linh, em làm sao thế? Sao lại có suy nghĩ cực đoan như vậy?” - Mạnh Bảo vội ôm cô lại để trấn tĩnh cô.
“Thanh Linh” ngả vào lòng Mạnh Bảo, giọng đầy run sợ:
“Mắt em đau, toàn thân em đau nhức, những vết thương tiếp tục tái phát
và hành hạ em! Ngày nào, đêm nào em cũng phải chịu đau như thế, em không chịu nổi nữa!”
“Sao em không nói để anh gọi bác sĩ đến?”
“Có bác sĩ để làm gì chứ? Em chỉ cần anh! Nhưng anh...Em cảm thấy mình không xứng đáng được ở bên anh như Phương Nhi nữa.”
“Em lại đang nói nhảm cái gì đấy? Anh và Phương Nhi…”
“Anh đừng tự dối lòng mình nữa. Cô ấy thích anh, anh cũng chỉ vì em mà
không được đến bên cô ấy nhưng thực tình anh cũng thích cô ấy. Em nhận
ra, sự thay đổi của em đã làm trái tim anh nguội lạnh…”’
“Không! Tuyệt đối không bao giờ như thế!”
“Em cảm thấy mình không đáng sống nữa...Vì sống sẽ ngăn cản bước chân
anh đi. Em không đáng được ở bên anh. Anh cần một cuộc sống tốt hơn,
hạnh phúc hơn bên cạnh người khác. Nên em...sẽ ra đi để anh được hạnh
phúc…” - “Thanh Linh” nghẹn ngào.
“Em nói cái gì vậy!!?? Sao em lúc nào cũng cứ phải nghĩ cho anh như thế? Chỉ cần em chính là Thanh Linh, thì anh vẫn sẽ luôn yêu em! Em đừng làm anh khó xử chứ! Anh sẽ làm tất cả vì em, em đừng có nghĩ quẩn nữa đi!”
“Có thật không?”
“Thật!”
“Vậy thì...ngày mai...chúng ta rời xa nơi này đi! Hãy trở về đảo C. và đừng ở lại đây nữa” - “Thanh Linh” ngẩng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT