Ai nấy lùi lại khi thấy Khánh Vinh đằng đằng sát khí bước tới, kéo theo cả một “đội quân” đằng sau. Mặc dù biết Phương Nhi đã hạ gục Khánh Vinh
nhưng không ai dám bước tới gần hắn nửa bước, bởi lẽ thứ nhất Phương Nhi không có ở đây và thứ hai ai cũng biết hắn hoàn toàn khỏe hơn Phương
Nhi, lần đó cô chỉ lợi dụng sự bất cẩn của hắn mà đánh chứ sức khỏe của
hắn và cả đội võ kia khó lòng địch lại được.
Thanh Chi vội chạy đến nấp sau lưng Khánh Vinh. Còn Mạnh Bảo, anh vẫn
không nói gì, không phải không nói mà là tức đến không thể nói nổi.
Khánh Vinh bật cười:
“Mạnh Bảo, tỉ thí với nhau một trận không, thắng thì tao giao Thanh Chi cho tha hồ mà xử lý!”
“Tao thèm mà mất thời gian với cái loại thua cả súc vật như mày!” - Anh hét lên một tiếng giận dữ rồi quay ngay đi.
Vân Trang hiểu ra ý anh, hiện tại anh đang vô cùng hỗn loạn, anh thực sự muốn đấm chết hai kẻ hèn hạ kia nhưng Phương Nhi đang gặp nguy kịch,
anh còn thời gian ở đây mà đánh nhau sao? Thấy anh đi, mọi người cũng
tản đi luôn, những người trong đoàn anh và đội võ của Phương Nhi thì
nhanh chóng đi cùng anh theo cô giúp việc.
Bệnh viện.
“Bác sĩ! Phương Nhi thế nào rồi!?” - Anh vội chạy đến một bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng khám.
“Cậu hỏi Phương Nhi nào? Cô gái vận động viên võ thuật ấy hả?”
“Vâng, đúng vậy! Cô ấy làm sao vậy bác?”
“Cậu quen Phương Nhi mà không biết một xíu gì về căn bệnh ngày một nặng của cô ấy!?” - Bác sĩ tròn mắt.
“Bệnh...Cô ấy bị bệnh!?” - Mạnh Bảo không tin vào tai mình.
“Cô ấy bị ung thư máu!” - Bác sĩ nói rất nhanh.
Lời nói đó như là một tiếng nổ vang lên trong tai Mạnh Bảo!
Anh bàng hoàng! Sững sờ!
Bệnh...Cô gái ấy...bị bệnh ung thư máu…
Vệt máu trên chiếc khăn ấy...
“Bác sĩ! Bác đừng đùa tôi chứ! Cô ấy còn khỏe mạnh mà!??” - Mạnh Bảo mất cả bình tĩnh, lay vai bác sĩ.
“Cậu quả thật là không biết sao? Cô ấy đã mắc bệnh lâu rồi, nhưng vẫn cố mà giấu đi. Tội nghiệp, một cô gái kiên cường, nhưng lại ngốc quá. Sao
lại phải giấu đi như thế trong khi suýt nữa thì mất mạng nếu không đưa
vào bệnh viện kịp.” - Bác sĩ thở dài.
Mạnh Bảo lùi lại mấy bước, choáng váng đến tột độ. Ai nấy cũng không thể tin mình vừa nghe thấy cái gì nữa!
“Vậy hãy cho tôi gặp cô ấy, có được không??”
“Cô ấy đang điều trị, phiền cậu đợi thêm, khi nào xong tôi sẽ báo.” - Bác sĩ nói rồi quay đi.
Không khí chìm vào sự yên lặng và đau buồn. Ai cũng quá shock, quá bàng
hoàng vì nữ vận động viên tưởng rất mạnh khỏe ấy lại mắc căn bệnh hiểm
nghèo mà nghe đến tên bệnh là hãi. Riêng Mạnh Bảo, anh ngồi thụp xuống,
dựa lưng vào tường, đôi mắt vô hồn nhìn đi đâu…
“Mạnh Bảo, anh bình tĩnh đi. Chị ấy sẽ không sao đâu nếu gặp anh.” - Cô giúp việc Lệ vội ra trấn an.
“Sao cô biết cô ấy muốn gặp tôi?” - Anh cố lấy bình tĩnh để hỏi.
“Tôi cũng nghe cô chủ kể về anh, nhưng đó là lúc anh mới gặp chị ấy, tôi nghĩ là anh cũng chẳng là gì với chị ấy cả. Nhưng sáng nay, lúc tôi
đến, thấy chị ấy ngất xỉu trong phòng. Tôi cố gắng lay gọi chị ấy dậy,
gắng sơ cứu ngay lúc đó. Chị ấy không tỉnh, nhưng nói mê...Và chị ấy gọi tên anh.”
“Gọi tôi ư?” - Mạnh Bảo quay lại, kinh ngạc.
“Chị ấy nói, giọng nghẹn ngào lắm: “Mạnh Bảo, em muốn gặp anh...Em muốn ở bên anh. Anh đừng đi, đừng bỏ em.” Tôi nghĩ mình phải đi tìm anh nên sau khi đưa chị ấy vào bệnh viện, tôi đã chạy đi tìm anh.”
“KHỐN NẠN!” - Mạnh Bảo hét lên một tiếng rồi đấm mạnh tay vào tường! Cú đấm mạnh đến mức tay anh chảy máu ròng ròng.
Minh Phú và Vân Trang hốt hoảng ra kéo anh lại:
“Anh, bình tĩnh đi! Đừng thế mà!”
“Sao tôi có thể khốn nạn đến như thế!!?? Cô ấy đã phải chịu đau khổ, là
do tôi! Là do thằng khốn là tôi!! Cô ấy không đáng phải chịu những đau
đớn như thế này!!”
“Anh! Anh hãy bình tĩnh! Không phải lỗi của anh mà. Anh đừng như thế nữa.” - Vân Trang nghẹn ngào.
Mạnh Bảo gục đầu vào tường, chưa bao giờ anh thấy giận đến thế này. Tại
sao chứ? Cô gái tốt như vậy, sao cuộc đời này lại khiến cô mắc căn bệnh
như thế?
Kẹt! Cánh cửa mở ra. Một nữ y tá nói:
“Người nhà có thể vào, nhưng chỉ một người thôi.”
Mọi người không ai bảo ai, quay ra nhìn Mạnh Bảo. Anh vội chạy vào trong phòng bệnh. Trong căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tiếng não
nề của máy móc ấy, cô gái nằm trên giường bệnh, tay cô đang phải truyền
máu, cơ thể cô dường như chẳng còn sức sống như ngày nào nữa. Chỉ sau
một đêm, cô gầy đi quá nhiều, mặt giờ đã trắng bệch, mắt nhắm, môi tái,
chẳng còn đâu gương mặt xinh đẹp hay cười nữa. Càng nhìn, Mạnh Bảo càng
thấy lòng quặn thắt! Phương Nhi, tại sao em cứ phải giấu? Em giấu để em
phải đau đớn như thế này hay sao?
Mạnh Bảo ngồi như bất động bên giường Phương Nhi, anh đợi cô tỉnh lại.
Nhưng cô vẫn nằm đó, đôi mắt không mở ra nhìn anh. Lúc này, sao anh muốn nhìn thấy đôi mắt đó đến thế!? Anh đã luôn tránh ánh mắt của cô, ánh
mắt đó luôn chứa nhiều nỗi đau giằng xé. Anh cứ nghĩ chỉ là nỗi đau về
tình cảm mà cô dành cho anh. Nhưng có ngờ đâu, cô đã giấu, đã giấu quá
nhiều nỗi đau!
Anh cầm bàn tay cô. Bàn tay lạnh ngắt, chẳng còn hơi ấm.
Anh nhớ lúc cô biến mất đột ngột, cô đã tránh anh, tự luyện võ một mình
cho ngày thi. Lúc đó, cô đã cô đơn thế nào? Cô đã phải chịu căn bệnh này như thế nào? Và ngay cả lúc thi đấu với Khánh Vinh, cô vẫn phải chịu
cơn đau giằng xé. Sao cô lại giấu như thế!!?? Sao cô cứ cố né tránh anh, cô cứ cố giữ đau đớn về cho riêng mình? Anh cảm thấy mình thật tội lỗi. Tự dưng trong lúc này, anh muốn…quên người con gái có tên Thanh Linh…
Giá như anh quên được cô gái đó…
Giá như anh không yêu cô gái đó…
Giá như anh không gặp cô gái đó, sẽ không có bi kịch, để rồi ngày hôm nay lại gặp người con gái này…
Là tại anh cả! Là do anh! Thanh Linh, Phương Nhi đều chịu khổ, là tại
anh! Cái chữ “Giá như”, tại sao nó đắng cay đến như thế!!??
Bóng chiều đã buông xuống từ bao giờ. Anh vẫn ngồi đó. Lặng im và bất động.
“Anh vẫn dằn vặt và day dứt sao?” - Giọng nói ấy vang lên thân quen.
Anh không đáp. Vân Trang nghẹn đắng:
“Anh của ngày nào đâu rồi? Em nhớ anh trai em đâu có buồn bã và đau khổ
như thế này? Anh lúc nào cũng cười rạng rỡ, luôn tự tin đứng vững trong
bất cứ hoàn cảnh nào cơ mà!!??”
“....”
“Anh đang trách mình sao?”
“Ừ…” - Cuối cùng Mạnh Bảo cũng đáp lại cô một tiếng.
“Anh là đồ ngốc!” - Vân Trang tức giận - “Anh cảm thấy mình có lỗi, là
kẻ tồi tệ, nhưng em chẳng bao giờ thấy anh tồi tệ mà chỉ thấy anh ngu
ngốc.”
“Vân Trang…”
Vân Trang sững người, sao cô lại tức giận mà nói với anh những lời như vậy. Cô ngồi xuống, nắm lấy cánh tay anh:
“Em xin lỗi, em không kiềm chế được...Em hiểu anh đang khó xử giữa chị
Linh và chị Nhi. Đó đều là hai người con gái tốt. Một người anh yêu. Một người yêu anh. Và anh cảm thấy mình không xứng đáng với cả hai người
con gái ấy. Nhưng anh à, đâu cần phải tự trách mình như thế? Đời người
làm sao tránh khỏi sự lựa chọn? Đúng, anh là nguyên nhân khiến hai người con gái đó khổ đau. Nhưng anh nhìn đi, vì tình yêu mà mới biết được một Thanh Linh lạnh lùng, cứng rắn, bình tĩnh trước khổ đau trong quá khứ.
Vì tình yêu mà mới có được một Phương Nhi mạnh mẽ, mang trong mình bệnh
tật đau khổ mà vẫn vứt bỏ hết để chiến thắng oanh liệt trong cuộc thi võ ấy.”
“Em đang an ủi anh sao?”
“Ừ, em an ủi anh, ông anh ngốc nghếch đáng ghét của em ạ!”
“Giá như trên đời này chẳng có Thanh Linh và Phương Nhi…”
“Ừm, giá như mọi thứ có thể quay lại từ đầu. Chẳng có Thanh Linh. Chẳng có Phương Nhi. Chẳng có Minh Thiên…”
“Như thế hai anh em mình vẫn vui vẻ như ngày trước, anh vẫn là một thằng suốt ngày đi cưa gái, em nhể?” - Mạnh Bảo cười.
“Chuẩn rồi! Anh ngày thì dạy học cho em, đi chơi với em, tối thì phải tụ tập bạn bè đâu đó rồi đi cưa cẩm gái. Anh hồi đó dễ thương thật, cười
một phát là con gái đổ rầm rầm. Thế mà cứ có anh nào định te tò te với
em thì anh lừ mắt cấm cho nó bén mảng tới em luôn, anh ích kỷ bỏ xừ.” -
Vân Trang vừa nói vừa cấu anh.
“Mày chỉ được cái nhớ dai thôi, hồi đó anh làm sao để mày yêu đương quên cả học hành được. Mà công nhận hồi đó mày làm gì mà suốt ngày anh phải
nhận thư tình hộ đấy, tí tuổi mà trai theo như đúng rồi. Mày giống anh
mày ghê Trang ạ.” - Mạnh Bảo cốc đầu Vân Trang một cái.
Hai anh em cứ ngồi đó cười, nhớ lại những kỷ niệm của ngày nào. Càng
cười thì trái tim càng đau. Càng cười thì nước mắt như chực trào ra. Họ
không còn là chính họ nữa rồi. Tất cả...chỉ vì hai chữ “tình yêu” hay
sao? Còn đâu những tháng ngày vui vẻ, vô tư, không phải lo nghĩ, lúc nào cũng có thể cười và hạnh phúc? Bình yên nơi đâu, hay mãi mãi xóa nhòa
theo quá khứ mất rồi…?
“Em về trước đi, anh đợi cô ấy tỉnh lại.”
“Nhưng nếu chị ấy không tỉnh, anh cũng về đi nhé.”
“Ừ…”
“Anh à…”
“Sao?”
“Anh không cần phải quá gò bó trái tim mình vào tình yêu với Thanh Linh. Anh hãy dành một chút phần nào đó cho Phương Nhi, đừng chỉ mãi nghĩ đến Thanh Linh.”
“Ừ…”
Vân Trang quay đi. Nói thế nhưng cô biết rằng, trái tim Mạnh Bảo có
Phương Nhi từ lúc nào rồi, hình ảnh Thanh Linh chỉ còn chôn chặt trong
đáy mắt. Tình yêu mà, đâu có vững bền được lâu, huống hồ Mạnh Bảo đã cố
giữ nó bền lắm rồi. Ngọn lửa tình yêu với Thanh Linh chưa nguội đi,
nhưng ngọn lửa âm ỉ với Phương Nhi có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Đọc
truyện, xem phim về tình yêu tay ba thế này cũng nhiều rồi, nhưng Vân
Trang cứ nghĩ nó khá đơn giản chứ đâu ngờ là lại đau khổ đến thế này.
Thanh Linh khổ, Phương Nhi đau, và Mạnh Bảo còn đau khổ nhiều hơn nữa…
Vân Trang đi rồi, lại chỉ còn Mạnh Bảo ngồi trong căn phòng vắng lạnh.
Phương Nhi...cô vẫn không tỉnh lại. Dường như mọi thứ chẳng còn gì nữa.
Mạnh Bảo mệt mỏi dựa vào tường, chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như
thế này. Đầu anh quay cuồng những ký ức xưa, ký ức những ngày vui vẻ và
bình yên, ký ức có người con gái ấy...Người con gái đi qua cuộc đời anh
trong một thời gian ngắn mà dường như tạc tượng vào trái tim anh. Nhưng
lúc này, anh không muốn nhớ tới cô! Nhớ tới cô, rồi nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh kia, lòng anh như bị ngàn mũi dao đâm.
“Ưm…”
Mạnh Bảo giật mình, vội cúi xuống nhìn Phương Nhi. Cô cựa quậy, ho lên mấy tiếng, và đôi mắt cô hé mở.
“Tạ ơn trời, em tỉnh rồi!”
“Anh…” - Phương Nhi nhìn Mạnh Bảo. Ánh mắt cô sao thê lương đến thế?
“Anh ở đây, anh xin lỗi. Là tại anh mà em phải chịu khổ. Anh sẽ không đi đâu nữa!”
Phương Nhi không nói gì, chỉ gắng gượng ngồi dậy, quay mặt đi không nhìn anh. Đôi mắt cô hướng ra cửa sổ nơi bầu trời xa xăm.
“Vậy là không còn được tập võ nữa rồi.”
“Em…”
“Căn bệnh nặng quá rồi, em sẽ không được tập võ nữa.” - Cô mỉm cười chua chát - “Là do em đã quá sức trong buổi thi hôm đó, để rồi giờ phải trả
giá thế này.”
“Phương Nhi, em…” - Mạnh Bảo nghe mà đắng lòng.
“Xin lỗi anh, em đã giấu anh mọi thứ. Em biết cô gái đó không phải là
Thanh Linh, là Thanh Chi. Nhưng em vẫn không nói, vì cô ta dùng mẹ em
làm con tin đã đành, và thứ hai là em không muốn để anh phải khó xử thêm nữa. Em muốn anh sống thật tốt, chỉ cần anh hạnh phúc là đủ. Nên em
giấu đi tất cả. Em muốn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh. Có phải cái kiểu cố tỏ ra mạnh mẽ đó ngu ngốc quá phải không? Nhưng em thấy em vẫn chẳng
mạnh mẽ. Em vẫn chẳng đủ can đảm để có thể dứt bỏ anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT