Phập! Con dao đâm thẳng vào cánh tay của Mạnh Bảo, máu tràn ra đỏ cả tay áo
anh. Anh nghiến chặt răng, vẫn ôm lấy Phương Nhi để che chắn cho cô.
Nhưng vết thương không cho anh giữ cô được, anh quỵ xuống vì đau. Phương Nhi bàng hoàng còn Khánh Vinh, hắn cũng lùi lại vì bắt đầu hoảng khi
nhận ra mình đã mất lý trí mà làm chuyện dại ngay giữa sân đấu.
“Mạnh Bảo, anh có sao không!?” – Cô hốt hoảng.
“Không sao…” – Anh vẫn cố chịu đau, nhưng cánh tay máu chảy lênh láng đã đủ thấy con dao đó đâm mạnh như thế nào.
“Khánh Vinh, tên khốn kiếp…” – Cô quay lại nhìn Khánh Vinh, ánh mắt nảy lửa và đầy giận dữ.
“Vận động viên Khánh Vinh đã có ý đồ hại người trên sân đấu, lại mang vũ khí vào trong cuộc thi, nhờ các anh bảo vệ mau đưa anh ta lại đây!” –
Vị trưởng ban tổ chức đanh thép.
Nhận ra tình thế bất lợi, Khánh Vinh vội đứng lên, huýt sáo gọi lũ đồng
đội. Mặc dù vừa bị đội Phương Nhi đánh te tua, đồng đội Khánh Vinh vẫn
“vì sống quên đau” để đứng lên chặn lại các anh bảo vệ, mở đường cho
Khánh Vinh chạy. Hắn chạy nhanh đến mức mà chưa kịp ngăn lại đã lủi vào
hàng ngàn khán giả rồi mất hút không dấu vết. Phương Nhi thực sự điên
tiết, nếu cô không mất sức, chắc chắn còn lâu hắn mới chạy được! Khốn
nạn, sao Mạnh Bảo lại đỡ cú dao đó cho cô chứ?
“Anh, anh có sao không?” – Vân Trang cũng hoảng hốt chạy xuống sân đấu.
“Anh không sao…”
“Còn không sao với chẳng không trăng! Vân Trang, chúng ta mau đưa anh ấy tới bệnh viện.” – Phương Nhi giục.
“Nhưng phải cầm máu đã ạ, chị cùng em dìu anh lên chỗ ngồi ở khán đài đã.”
“Để tôi, hai cô đàn bà con gái thì dìu hắn làm cái gì?” – Giọng nói dõng dạc vang lên.
Vân Trang và Phương Nhi ngạc nhiên, Minh Thiên đã đứng đây từ lúc nào
vậy? Cái mặt anh thật khó coi khi nhìn Mạnh Bảo, nhưng không ngờ anh lại bước đến, quàng tay Mạnh Bảo qua vai mình để dìu đi. Mạnh Bảo đang hết hơi nhưng vẫn gườm gườm:
“Không đến mức mày phải làm anh hùng đâu!”
“Thôi đi đồ dở hơi, anh nghĩ tôi thích dìu anh lắm hả? Tôi cũng chỉ có lòng tốt khi thấy anh dám đỡ con dao đó thôi.”
“Xì!”
Nhưng rõ ràng là hai anh chàng này có vẻ không còn quá ghét nhau nữa.
Minh Thiên dìu Mạnh Bảo về tới nơi, “Thanh Linh” vẫn ngồi đó, giả mù:
“Có phải anh Mạnh Bảo không?”
“Anh đây…”
“Hình như anh bị thương phải không? Trời ơi, kẻ nào làm anh bị thương
vậy!? Em chẳng nhìn thấy gì cả, nếu không em sẽ cho nó một trận rồi! Anh có bị nặng lắm không? Đau ở đâu?” – “Thanh Linh” hỏi một tràng làm mọi
người ai cũng phải lắc đầu ngán ngẩm còn Phương Nhi trừng mắt ngậm bồ
hòn làm ngọt.
Mạnh Bảo cũng phải khó chịu nhưng thôi, dẫu sao cũng đang quan tâm đến anh thì anh phải đáp vậy:
“Anh không sao đâu, chỉ cần cầm máu và có Only you là được rồi.”
“Only you? Là cái gì thế?”
Mạnh Bảo trợn tròn mắt:
“Em đừng nói với anh là em quên Only you rồi nhé!??”
“Sau cuộc phẫu thuật, em quên đi nhiều thứ lắm…” – “Thanh Linh” vội đưa tay lên đầu giả bộ như cố nhớ.
Phương Nhi suýt tí nữa thì cho cô ta phát tát rồi, thật là trơ trẽn quá mà! Đóng kịch cũng không biết đóng nữa. Lọ thuốc Only you là kỉ vật giữa hai người, ngay ngày đầu tiên gặp nhau, Mạnh Bảo đã cho
Thanh Linh biết về lọ thuốc này. Làm gì có cái chuyện mà nhớ được Mạnh
Bảo lại đi quên kỉ vật này chứ? Thật sự là cô muốn c.h.ửi thề quá, tên
Khánh Vinh chết tiệt lại chuồn đâu mất, cô chưa thể biết mẹ mình ở đâu
nên không thể nói ra trò bịp bợm của Thanh Chi, cứ phải gặm nhấm cục tức đến bao giờ đây!!??
“Cô cứ ngồi đó nhớ đi, Thanh Linh ạ!” – Phương Nhi cố tình kéo dài cái
tên “Thanh Linh” rồi kéo tay Mạnh Bảo – “Anh bị thương nặng lắm, không
dùng cái Only you được đâu. Mau đi thôi!”
Lại một lần nữa, Thanh Chi bị Phương Nhi kéo Mạnh Bảo đi mất. Cô ta sững sờ, răng nghiến chặt, hận mình không thể làm gì Phương Nhi! Được lắm,
cuộc vui còn chưa kết thúc mà!
Ra đến cổng, Phương Nhi dừng lại:
“Đưa đây!”
“Đưa cái gì?”
“Cái khăn lau mồ hôi anh đưa em lúc nghỉ giải lao ấy.”
Mạnh Bảo đưa cái khăn cho cô, cô dùng luôn nó để băng lại vết thương cho Mạnh Bảo, đành phải cầm máu bằng cách này vậy chứ sợ đến bệnh viện lại
chẳng kịp. Mạnh Bảo nhìn cô, rồi buột miệng:
“Cái khăn dính máu…”
“Anh nói gì lạ! Băng lại vết thương cho anh thì chấp nhận dính máu thôi, giặt sau! Xong rồi, đi thôi!” – Cô kéo anh đi tiếp, không để anh nói
hết câu. Ý anh không phải máu trên tay anh, mà là cái khăn này đã dính
máu của cô. Vết máu đó, anh nghi ngờ…
Đến bệnh viện, vì vết thương của Mạnh Bảo không hẳn là quá nặng, vì anh
cũng có né người tránh nên con dao đâm không sâu. Dù thế thì cũng khám
lâu tận mấy tiếng, cùng bao nhiêu công đoạn lòng vòng khác, tới hơn 1h
chiều Mạnh Bảo mới đi ra, cả cánh tay băng trắng luôn. Anh giật mình khi thấy Phương Nhi vẫn ngồi đó với bộ đồng phục võ thuật màu trắng nhưng
dính máu đỏ lúc cô chảy máu khi đánh với Khánh Vinh. Trời đất, cô vẫn
ngồi đây chờ anh, không chịu về thay quần áo đi sao?
“Em cứ ngồi đây mà không đi đâu à?”
“Em vừa đi đó thôi, không thấy em cầm cái gì đây à?” – Cô chỉ vào thứ
mình đang cầm. Đó là một cái bát to, đậy nắp. – “Anh cứ ở lại nghỉ ngơi
đi, tối về cũng được. Mau vào đây!”
Phương Nhi dẫn Mạnh Bảo vào một phòng bệnh nhỏ trông rất gọn gàng, ngăn
nắp, sạch sẽ và thoáng mát. Cô đặt cái bát xuống bàn và mở nắp. Mạnh Bảo không tin nổi nữa, một…bát mì úp sao? Bát mì vẫn còn chưa nguội, mùi
thơm nóng hổi bốc lên làm cái bụng anh sôi rồi đây.
“Em định ngồi đợi anh nhưng nhớ ra là trưa rồi thì chạy về làm vội đấy,
nhà em cũng gần đây mà. Mì úp chả có rau dưa thịt cá gì đâu, thông cảm
nhá!”
“Cần gì, thế này là ngon lắm rồi. Cho anh hả?”
“Em hơi bị ghét kiểu hỏi thừa đấy nhé! Có ăn không thì bảo đây?”
“Được rồi, ăn chứ sao không?”
Mạnh Bảo cầm cái đũa cô cũng vừa mang theo và “tẩn” luôn bát mì. Ái chà, mì úp mà ngon ra phết, mì vẫn nóng, vị vừa, sợi mì dai, lại thơm nữa (hức hức mình viết chap này lúc đang đói cồn đói cào), thế này thì khi cô ta nấu mì “xịn” có cả rau dưa thịt thà chắc còn ngon nữa. Cô gái này công nhận tài gì cũng có.
“Ơ em ăn chưa?”
“À ờ ăn rồi…”
“Phét vừa thôi cô, chạy về nấu vội bát mì rồi lại mang đến đây thì ăn lúc nào? Nói dối anh không xong đâu nhé!”
“Đáng ghét, thôi thì trả đây, nấu cho lại còn…”
“Biết ngay mà, chưa ăn nên cứ chực để cướp lại thôi chứ gì?” – Mạnh Bảo cười khoái chí.
“Anh…” – Phương Nhi đỏ mặt vì bị nói trúng – “Đừng tưởng bị thương mà em không dám cho anh một quả nhé!”
“Được rồi được rồi, ngồi xuống đây và ăn đi.” – Mạnh Bảo đẩy bát mì ra cho cô.
“Không cần, anh ăn đi!”
“Nửa bát là no rồi, em ăn nốt đi. Đánh đấm hăng như thế mà còn không chịu ăn, bộ muốn thành người gầy nhất thế giới hả?”
Nghe Mạnh Bảo bắt ăn, Phương Nhi đành phải chiều ý anh, ngồi xuống ăn. Ở nhà cô ăn khoẻ hơn heo, cơ mà ngồi ở đây lại ăn nhỏ nhẹ như mèo vậy.
Cầm đũa gắp mì, đưa lên nhai rất chậm rãi, sao lúc này cô hiền thế không biết? Mạnh Bảo ngồi đối diện cứ nhìn cô chằm chằm, cô đang nhai nên hai má phồng lên trông phúng phính đáng yêu ghê gớm. Không chịu nổi, anh
đưa tay bẹo má cô một phát!
“Ái đau! Làm cái gì thế?”
“Nhìn cái mặt em “ghét” quá phải cấu cho phát.”
“Anh nghĩ em là em bé chắc, đừng có nhe răng ra cười thế em cho bay hàm luôn đó.” – Cô xuýt xoa, tên này bẹo đỏ cả má cô.
“Em không dành nổi mấy phút đi rửa mặt sao?” – Bỗng Mạnh Bảo hỏi.
“Anh hỏi gì vậy?”
“Vẫn còn máu trên mặt em khô luôn rồi đây này.”
Phương Nhi nghe thế vội cúi mặt xuống, máu vẫn còn sao? Tưởng cô quệt hết đi rồi chứ. Mạnh Bảo vẫn nhìn cô:
“Có phải em đang giấu anh chuyện gì đó?”
“Làm gì có! Tại thằng Khánh Vinh đó ra tay mạnh quá nên máu tràn ra thôi.”
“Đừng chối nữa, em có biết cái khăn này đã dính máu em trước khi em đối đầu với Khánh Vinh không?”
Phương Nhi ngỡ ngàng không nói được câu gì nữa. Thật sự, lúc cô lau mặt, cô không để ý tới mặt mình. Chẳng lẽ là chảy máu mũi? Căn bệnh của cô
tái phát nhanh thế sao? Cô im lặng, không biết mình phải nói gì.
“Anh sẽ không hỏi nữa, đừng khó xử…” - Mạnh Bảo đứng lên, quay đi ra
đứng cạnh cửa sổ nhìn lên bầu trời - “Chỉ là anh không muốn nhìn em chịu khổ như vậy. Tại sao em phải vì anh mà chiến đấu với tên Khánh Vinh đó. Anh không đáng để em hao tổn sức khỏe của mình như thế. Anh đã làm liên lụy tới em, lẽ ra em chỉ là một cô gái bình thường thì lại phải dính
vào chuyện của anh, dính vào tên Khánh Vinh đó, để hắn suýt nữa thì giết em rồi.”
Anh định nói gì nữa thì hai cánh tay ai quàng lấy ôm anh từ sau, cả người cô dựa vào lưng anh:
“Em không trách anh, vì anh đã đến để em biết yêu anh…”
“...”
“Vì yêu anh mà em nhận ra mình phải mạnh mẽ hơn để có thể mang lại nụ
cười cho anh. Em không thích Thanh Linh, nhưng có lẽ em giống cô ấy, em
yêu anh vì em muốn anh vui. Anh cười đẹp lắm, anh biết không? Tại sao
anh cứ phải dằn vặt mình, tự mắng chính mình trong khi ai cũng có sai
lầm cả? Cho dù anh có là ai, thì em vẫn biết, anh không xấu xa hay bỉ
ổi, đê tiện như Khánh Vinh nói. Anh rất tốt, và đã yêu ai thì yêu thật
lòng. Em ghen tỵ với Thanh Linh lắm anh à, vì cô ấy được anh yêu, được
trường tồn vĩnh cửu trong trái tim của anh. Giá mà, tình yêu đó cũng
dành cho em, thì tốt biết bao nhiêu…”
“Em…”
“Em đã ích kỷ, em muốn giết Thanh Linh, em muốn xóa cô ta ra khỏi cuộc
đời của anh để em có được anh! Nhưng em không thể làm như thế. Không
phải vì cô ấy, mà vì anh. Vì anh đã yêu cô ấy rất nhiều, em biết em
không thể thay thế cô ấy được. Em chỉ cần anh tỉnh táo, và nhận ra điều
gì đúng, điều gì sai…(đá xoáy Thanh Chi đó ==’ )”
Mạnh Bảo quay người lại đối diện với cô, ôm cô vào lòng:
“Bà chằn như em có thể nói những lời chân thành đến vậy sao?”
“Chẳng biết, nói xong em thấy sến bỏ xừ! Nhưng chả hiểu sao lại nói…”
“Cứ nói đi em, anh sẽ nghe. Em biết không, nếu như biết đâu có người
khác được em yêu, chắc anh sẽ ghen tỵ với anh ta chết mất. Em có một
trái tim chân thành, đã yêu thì yêu tới cùng, anh thực sự muốn đáp lại
tình cảm đó.”
“Nhưng anh không thể, phải không…?”
“Ừm…”
“Vậy...anh có thể chỉ trong một ngày hôm nay không?”
“Là sao?”
“Hôm nay thôi, cho em làm bạn gái anh nhé!” - Cô ngẩng lên nhìn anh.
Mạnh Bảo thực sự muốn làm cô vui, dù vẫn lưỡng lự:
“Được, nhưng Thanh Linh…”
“Chỉ có ngày hôm nay, chẳng lẽ em lại so với bao ngày khác anh sẽ ở bên
Thanh Linh à? Đi thôi!” - Cô nắm tay anh đi ra ngoài đường, quên cả cái
tay vẫn còn đau của anh.
Phương Nhi và Mạnh Bảo nắm tay nhau đi trên con đường Đà Lạt đẹp đẽ,
thời tiết về chiều dịu mát, những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua từng tán
lá cây. Phương Nhi thấy lòng mình cũng dịu đi theo rất nhiều, chỉ một
ngày thôi sao, một ngày cô được đứng ở vị trí của Thanh Linh. Biết rằng, trái tim anh vẫn không dành cho cô, nhưng anh trân trọng tình cảm của
cô, anh để cô được yêu anh, như thế chẳng phải đã quá tốt sao? Cô sẽ
không hối hận vì điều gì nữa…
...ngay cả nếu như, cô phải xa thế giới này, vào một ngày nào đó cô cũng sẽ không còn điều gì nuối tiếc…
“Làm cái kem đi!” - Cô ngó vào cái hàng kem quen thuộc mà mấy cô bạn cô thường đòi cô “khao”.
“Lạnh rồi, kem gì? 20 tuổi rồi vẫn thích kem cơ à?”
“Hay nhờ! 20 đã là gì, mấy chục năm nữa chưa rụng răng thì em chưa chán.”
Và thế là Mạnh Bảo đãi cô một que kem sữa dừa mát lạnh. Nhìn cô lúc này
tưởng chừng chỉ là một cô bé 14, 15 tuổi đi cạnh Mạnh Bảo thôi, trông cô trẻ con tệ, nếu như không vì chiều cao nổi bật thì chắc người ta đi qua cũng không nghĩ cô đã qua tuổi teen. Mạnh Bảo lại dẫn cô vào một cửa
hàng quần áo cốt là để cô bỏ cái bộ đồng phục võ đã dính máu này ra. Vốn chẳng mặc những bộ đồ xa xỉ làm gì, cô chọn một cái áo phông, một cái
quần bò nhìn giản dị mà khỏe khoắn, năng động, tôn lên vóc dáng đẹp của
Phương Nhi (cao 1m72 nặng 50kg, ta GATO!!!). Đi bên cạnh Mạnh Bảo, mặc dù cái băng bên tay anh trông không hay cho
lắm nhưng người ta vẫn phải ghen tỵ khi thấy anh và cô rất đẹp đôi vì cô thì xinh đẹp mà anh cũng đẹp trai, cao ráo, nhìn như cặp trời sinh.
“Ngày anh đã đến tựa như giấc mơ, em nhận ra tim mình đã yêu…” - Cô vừa đi vừa hát.
“Em có cần yêu đời thế không?”
“Điên điên tí ý mà!”
“Nhưng mà giờ phát hiện ra là giọng hát của em rất hay nhé.”
“Khen đểu! Giọng như vịt đực ý.”
“Vịt cái mà, sao lại đực được?”
“Anh muốn ăn đấm hả?” - Phương Nhi trừng mắt.
“Á em không dám chị ơi! Chị hát hay lắm ạ! Chị cứ hát tiếp đi, hí hí hí!”
Phương Nhi cười khoái chí, tay vẫn nắm tay Mạnh Bảo “dung dăng dung dẻ” bước đi. Cô tiếp tục những câu hát trong trẻo, đáng yêu:
“Ngày anh đã đến tựa như giấc mơ em nhận ra tim mình đã yêu
Yêu từng giây phút xôn xao em dặn lòng thôi nhớ anh
Vì anh thôi đấy...Vì anh đấy thôi !
Sao chẳng thấy lòng em vẫn mong chờ
Người ơi nói em nghe rằng người đang nhớ em chỉ em mà thôi !”
(Vì anh đấy thôi - Bonnie Thiên Ngân)
Nắng chiếu trải dài trên mặt nước hồ Xuân Hương. Anh và cô lại ngồi đó,
và cô tiếp tục cái trò mà lúc nào cô cũng thích: ném đá xuống hồ. Hôm
nay tâm trạng vui nên cô ném đá rất hăng, còn anh thì đau tay nên chỉ
nhìn cô ném. Cứ ngồi nhìn cô, nhìn mãi. Cô thực sự rất đẹp. Vẻ đẹp toát
ra từ trong con người cô. Một cô gái nhìn bề ngoài tưởng chân yếu tay
mềm nhưng thực chất lại có thể kiên cường hơn bất cứ ai khác. Hỏi trong
những ngày cô lẩn tránh anh để tự tập võ một mình? Cô đã đau thế nào? Cô đã cô đơn thế nào khi không có ai bên cạnh? Nhưng cô sợ anh, sợ nhìn
thấy anh bên người khác, nên cô phải trốn đi. Anh không quên được ánh
mắt buồn của cô, lúc đó sao cố tỏ vẻ mạnh mẽ mà trái tim cô yếu đuối vô
cùng…
Giấu sâu thẳm trong cô, là bao nhiêu nỗi đau mà cô cứ cố giấu đi? Sao lại phải giấu như thế chứ, cô gái kiên cường?
Phương Nhi giật mình khi Mạnh Bảo ngồi sát lại, vòng tay sau lưng cô kéo cô ngả vào lòng và ôm cô trong vòng tay mình. Cô hơi ngượng, định bỏ ra thì anh ôm chặt hơn:
“Làm bạn gái anh thì phải để anh ôm chứ!”
“Nóng lắm, bỏ ra đi!” Cả cái người anh dựa vào lưng em, mồ hôi toát hết rồi đây này.”
“Thích bỏ xừ đi được còn chối.” - Anh khẽ dụi vào mái tóc cô. - “Ngoan
ngoãn tí đi, đừng lúc nào cũng để em phải cô đơn một mình. Có người ở
bên cạnh, điều đó chẳng tốt hơn sao?”
“Em đâu có cô đơn…”
“Em đừng nói dối chứ. Người em đang lạnh đây này, cứ ngồi im đi!”
Phương Nhi đành ngồi yên, ngả vào người anh để nhìn rõ gương mặt anh
hơn. Anh ôm cô, hướng mắt nhìn ra hồ nước xanh trong vắt với những hàng
cây rợp bóng xung quanh. Giá như bây giờ, rồi ngày mai, ngày mai nữa, cô vẫn được ở trong vòng tay anh thế này. Cô mong ước điều đó lắm! Nhưng
tại sao, cô vẫn nhìn thấy trong đôi mắt anh, ở nơi đáy mắt rất sâu, có
hình bóng của người con gái nào…
“Anh đã có bến đỗ mới xứng đáng, phải không anh?”
Không ai biết, ở đằng xa, có bóng ai lặng lẽ nhìn họ ngồi bên bờ hồ rồi vội vã bước đi, khuất trong dòng người đông đúc…
Bỗng chuông điện thoại vang lên. Mạnh Bảo giật mình lôi điện thoại từ trong túi ra:
“Alo, Vân Trang à?”
“Anh ơi, mau đến bệnh viện, chị Thanh Linh…”
“Cái gì!!??” - Anh đứng bật dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT