“Cái gì? Bà nói lại tụi tôi nghe cái!!??” – Ba cô bạn thân của Phương Nhi kêu lên.

“Ức muốn chết! Mấy bà coi hắn bắt tôi làm osin cho hắn đấy, đố ai mà chịu được? Mất hết cả danh dự của tôi rồi!”

“Đừng nóng đừng nóng, chắc anh ấy đùa thôi mà.”

“Bỏ cái tính mê trai quên bạn đi nhớ! Giờ có giúp tôi không đây??”

“Có…” – Ba cô bạn run sợ - “Nhưng giúp thế nào?”

“Phượng, bà về lấy cái đó đến đây cho tôi! Cái đồ bùn đất trời đánh thánh vật, hắn chết với tôi!”

Sáng hôm sau. Lớp võ của trường Đ.L vẫn vui vẻ như ngày nào. Các vận động viên trẻ tuổi đều rất hăng say tập luyện, họ rất háo hức với cuộc thi võ nên chăm chỉ luyện tập cho dẻo dai, rắn chắc. Hôm nay Mạnh Bảo lại đến muộn, Phương Nhi điều hành lớp chẳng khác gì cô giáo luôn. Đáng ghét, lớp thế này thì cần quái gì thầy dạy nữa, để Phương Nhi lên chức cho lành.

“Chào các em!” – Mạnh Bảo bước vào, gương mặt rất tươi tỉnh.

“Chào anh ạ!!!” – Cả lớp đồng thanh, trừ Phương Nhi: “Chào cái con khỉ nhà anh!”

“Hùng đâu, ra anh bảo.” – Mạnh Bảo gọi anh chàng lớp phó.

Hùng nhanh nhẹn bước ra chỗ Mạnh Bảo. Mạnh Bảo đưa cho anh chàng một tờ giấy:

“Em giúp anh tập mấy bài võ này cho các bạn nhá, thay anh làm thầy giáo mấy ngày thôi. Em học bài rất tốt nên dạy các bạn không có vấn đề gì nhỉ?”

“Ơ được thôi nhưng sao anh không nhờ lớp trưởng?”

“Anh và lớp trưởng có chế độ luyện tập riêng biệt!” – Mạnh Bảo vừa nói vừa quay lại đã bị Phương Nhi liếc một cái nhìn “cháy xém”.

“Ra vậy, thế anh cứ đi đi ạ! Tụi em sẽ cố gắng.”

Nghe Hùng nói vậy, Mạnh Bảo không lo lắng gì nữa liền kéo Phương Nhi đi. Phương Nhi tức muốn phun lửa, trông cô lẽo đẽo theo Mạnh Bảo chẳng khác là…Được lắm, rồi anh sẽ biết tay cô!

Mạnh Duy mượn sân thượng của một khách sạn lớn làm chỗ tập luyện. Khi cả hai đến đều ngỡ ngàng khi nhìn thấy Mạnh Duy và một người khác. Mạnh Bảo tối sầm mặt mày:

“Minh Thiên, sao…”

“Halô Mạnh Bảo, lại gặp nhau rồi!”

“Cậu ta muốn biết chút về thế võ này nên đến đây đấy...” – Mạnh Duy nói.

“Bố! Sao bố vẫn cứ tin tưởng Minh Thiên thế??”

“Không phải là bố muốn, chỉ là…”

Mạnh Bảo nghe cũng hiểu ra mọi chuyện, anh xông tới nắm áo Minh Thiên:

“Mày lại nhờ nó đúng không?”

“Anh hiểu ý tôi đấy.”

“Tao nói cho mày biết, nể nó nên tao không đánh chết mày, chứ nếu mày còn làm phiền nó lần nữa tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Phương Nhi đứng đó ngơ ngẩn chẳng hiểu gì cả, còn Mạnh Duy thì xua đi không khí căng thẳng bằng việc đưa cho mỗi người một quyển gì đó mỏng mỏng.

“Đọc đi trước khi tập, nhanh lên đấy!”

Nhờ sự điều khiển của Mạnh Duy, ba kẻ thù cũng phải trở thành đồng đội, cùng ngồi xuống đọc cái quyển đó. Đại loại là giới thiệu về võ Vovinam và lý thuyết về những bài tập (xin phép mọi người, tác giả chém bằng Wikipedia):

“Vovinam - Việt võ đạo là môn võ được võ sưNguyễn Lộc sáng lập vào năm 1936 nhưng lúc này hoạt động âm thầm, đến 1938 mới đem ra công khai đồng thời ông đề ra chủ thuyết "cách mạng tâm thân" để thúc đẩy môn sinh luôn luôn canh tân bản thân, và hướng thiện về thể chất lẫn tinh thần.

Về nội dung, Vovinam có hai phần: võ thuật Việt Nam (Việt Võ Thuật) và võ đạo Việt Nam (Việt Võ Ðạo)

Trong cái tên Vovinam - Việt Võ Đạo thì Vovinam là gốc rễ, cội nguồn, còn Việt võ Ðạo là hoa trái của Vovinam sau quá trình mấy chục năm phát triển. Có thể gọi Vovinam hay Việt Võ Ðạo cũng được. Cách gọi đầy đủ và đúng nhất là Vovinam - Việt Võ Ðạo.

Vovinam bao gồm phần võ thuật như những thế đấm, đá, gạt, đỡ, lao, gối, chỏ, vật,
đòn chân,… và phần binh khí như việc sử dụng và chống đỡ kiếm, đao, côn, thương, dao găm, súng trường… Tiếp đó là việc luyện tập ngạnh công, nhuyễn công, khí công giúp dưỡng sinh và bảo tồn sức khỏe.

Đòn thế Vovinam được đưa vào hệ thống "Một phát triển thành ba" nên tất cả các đòn thế được tập luyện từ thế căn bản (tấn công, phản đòn, khóa gỡ,…), qua đơn luyện (quyền pháp, chiến lược,…) và đến các dạng đa luyện (song luyện, đối luyện, tam đấu, tứ đấu,…). Võ thuật Vovinam đa dạng và thức thời, phù hợp với nhiều lứa tuổi.

Từ xưa đến nay Vovinam nổi tiếng với 3 đòn:

Chỏ (vì thế trong một số cuộc thi song đấu đối kháng Vovinam, môn sinh không được phép dùng chỏ, vì Vovinam dùng chỏ rất mạnh)Chém quét (chém một bên, dùng chân đá quét chân đối phương bên kia khiến đối phương ngã)Đòn chân kẹp cổ (dùng sức bật kết hợp hai chân kẹp cổ đối phương rồi quật xuống đất, kỹ thuật này nhanh và mạnh, kết hợp yếu tố bất ngờ khiến cho đối phương khó lòng chống đỡ)

Môn sinh Vovinam luôn tự thực hiện cuộc "cách mạng Tâm Thân" để phát triển toàn diện về tâm, trí và thể. Ngoài việc luyện tập đòn thế để thân thể cường tráng, dẻo dai và khỏe mạnh, môn sinh Vovinam còn trau dồi một tâm hồn thanh cao, hiến ích, tự tin, can đảm, cao thượng, bất khuất và tính nhân bản theo lời dạy của võ sư Nguyễn Lộc "sống cho mình, giúp cho mọi người khác sống, sống cho mọi người".

Võ đạo của Vovinam còn được xem như một nhân cách sống hay một triết lý làm người.”

“Đọc xong chưa bắt đầu tập nào!” – Mạnh Duy nói.

“Xong lâu rồi bố!” – Mạnh Bảo có vẻ càu nhàu, sao trước khi học lại còn phải đọc lý thuyết thế này.

“Xong rồi chú ạ, đọc lý thuyết đúng là rất tốt.” – Phương Nhi vừa nói vừa liếc xéo Mạnh Bảo một cái, nhìn cái mặt khó chịu của anh mà cô thấy thích thú.

Phương Nhi cũng không hiểu sao cô lại đi học cái võ này nữa. Đọc thì cũng hay đó, nhưng làm sao mà thích bằng lúc cô được đọc lý thuyết về mấy môn võ đã quen thuộc với cô. Cô cũng chẳng nghĩ đây là một môn võ “siêu mạnh” đâu, nhưng cô vẫn cứ học mặc dù đi học là phải chạm trán với Mạnh Bảo cô chẳng ưa gì. Học để làm gì chứ? Để chiến thắng Khánh Vinh? Cô quen gì Khánh Vinh mà thắng với chả thua? Có lẽ là do cô muốn học được nhiều môn võ mới lạ, cô thích võ, không hiểu vì sao lại thích đến thế nữa…

Có những người bạn của cô, hoặc là chẳng cần bạn, người ngoài cũng nói học võ thì chỉ đấm đá chứ có gì hay. Nhất là con gái thì càng không dám học, vì họ nói họ ngại, dễ bị người khác cười chê nhưng Phương Nhi thấy đáng ngại đâu chứ! Học võ đâu phải là để đấm đá, bạo lực mà là để bảo vệ mình, và bảo vệ người khác. Học võ khiến con người mạnh mẽ, kể cả là con trai hay con gái. Biết được vài miếng võ, chẳng phải vui hơn nhiều hay sao?

“Khởi động xong chưa, bắt đầu luôn nhé! Đọc lý thuyết có hiểu gì không đấy?”

“Hiểu chứ ạ! Chú bắt đầu đi!”

“Minh Thiên có thể ra kia ngồi một tí, chú sẽ dạy cháu các đòn tấn công, phản đòn sau. Còn hai đứa này mấy cái đó chúng nó đọc phát hiểu rồi, nên bắt đầu để chúng nó thử bài vật số 1 coi.”

Minh Thiên đi ra, còn Mạnh Bảo và Phương Nhi nhìn nhau như sát thủ. Phương Nhi cười hè hè: “Bài vật luôn cơ à?”, tức là vừa khởi động xong đã được vật nhau với tên này rồi. Gì chứ cô khoái cái vật nhau ra phết, cô từng vật được một tên “sumo” to béo chứ đừng có nói là Mạnh Bảo.

Minh Thiên đứng đó làm khán giả, ánh mắt anh nhìn hết sang Phương Nhi. Anh rất để ý đến cô gái này, không phải có ý gì khác mà chỉ vì cô là “mồi” để anh nhắm đến. Một cô gái xinh đẹp, cá tính, tốt bụng, rất giỏi võ khiến anh liên tưởng rất nhiều đến Thanh Linh…Ái da lại nghĩ lung tung! Anh quan sát Phương Nhi và Mạnh Bảo tập luyện cùng Mạnh Duy. Phải nói là Mạnh Duy dạy ai thì dạy chứ dạy hai người này thì chẳng cần phải nói nhiều. Mới vào mà cả hai đã biết thế nào là quờn trái bắt phải (tay phải giữ cổ tay, tay trái giữ lấy khuỷu tay), quờn phải bắt trái (ngược lại), cùng với những đòn đánh, phản, đưa chân đá, kẹp cổ, dùng tay chém,…Nhìn hoa cả mắt mà Mạnh Bảo và Phương Nhi chẳng ai chịu ai, cứ người này vật được người kia thì người kia lại trả đòn lại y thế. Haizz Minh Thiên có sai lầm khi vào đây học không nhỉ, anh cũng muốn đánh Khánh Vinh chứ bộ, dè gì vào ngắm người ta học võ chứ có được học đâu.

Tập xong thì Mạnh Bảo cũng đã thấm mệt, anh ngồi ra ghế, thở:

“Trò Nhi, mang nước lại đây nào!”

“Hả sao anh lại bảo tôi?” – Cô cũng thở hồng hộc.

“Yêu cầu, quên hả?”

Phương Nhi tức điên lên mất, cô cũng đang khát lè cổ đây. Lúc này mà còn sức thì cô vật Mạnh Bảo tiêu luôn rồi. Cô hậm hực lấy trong túi ra một hộp sữa.

“Sữa được không?”

“Gì cũng được, đưa đây!”

Phương Nhi đưa hộp sữa cho Mạnh Bảo, cô còn cắm luôn cho anh cái ống. Mạnh Bảo vừa thở vừa cầm hộp sữa uống luôn. Môi Phương Nhi cong lên một nụ cười…

PHỤT!!!!!

Mạnh Bảo ngồi dựng cả dậy, ho sặc sụa, phun hết cả sữa ra. Phương Nhi ôm bụng cười lăn cười bò. Mạnh Bảo quệt sữa trên miệng:

“Sữa gì mà chua chua uống thấy ghê vậy??”

“Xin lỗi nhá, chắc lấy nhầm sữa thiu rồi, haha.”

“Sữa thiu?” – Mạnh Bảo nghệt ra.

“Con bạn tôi nó chất đầy sữa trong nhà, nhưng có những hộp nó vứt đấy cả năm, giờ chua loét ra rồi. Hehe can tội vì một cái nơ mà thù dai, bắt tôi làm osin cơ. Đừng có dại mà đụng vào tôi.”

“Cô…Cô chết đi là vừa!” – Mạnh Bảo không thể tức giận hơn.

Thấy cơn tức giận của Mạnh Bảo, Phương Nhi vội đứng lên chạy. Mạnh Bảo cũng đuổi theo cô mặc cho Mạnh Duy và Minh Thiên ngỡ ngàng. Hai người đuổi nhau quanh cái sân như hai con gà chạy trong sân vậy, quên cả việc mình đang mệt. Mạnh Bảo thì tức điên còn Phương Nhi phải chạy nhanh để thoát khỏi “móng vuốt”. Nhưng bỗng...

“Á!!!” – Phương Nhi kêu lên. Cô vấp phải một cục đá và ngã.

Sân thượng không êm ả gì, đầu gối cô nhanh chóng trầy xước chảy máu ròng ròng. Mạnh Bảo giật mình chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy Minh Thiên chạy ra chỗ Phương Nhi, đỡ cô đứng lên.

“Cô có sao không? Chảy máu nhiều quá!”

“Không sao…Á!” – Phương Nhi đứng lên cũng thấy đau.

“Mau đưa cô ấy về đi!” – Mạnh Duy nói – “Ngã đau thế không tập được đâu.”

“Vâng!” – Minh Thiên đành dìu Phương Nhi đi ra.

Mạnh Bảo nhìn thấy cảnh đó tự dưng sôi máu. Tên Minh Thiên kia không thể không phá đám được sao? Anh đi tới, giật tay Minh Thiên ra:

“Để tôi đưa cô ấy về!”

“Anh đã khiến cô ấy ra nông nỗi này mà còn giả nhân giả nghĩa hả?” – Minh Thiên gắt.

“Mày mới là kẻ giả nhân giả nghĩa ấy. Đừng có ra vẻ mình tốt bụng nữa, tao gây ra thì tao chịu trách nhiệm.” – Nói rồi Mạnh Bảo kéo Phương Nhi đi trước nụ cười của Minh Thiên: “Biết ngay là ghen luôn mà!”

“Bỏ cái tay anh ra khỏi người tôi đi!” – Phương Nhi tức giận kêu lên.

“…” – Mạnh Bảo không đáp lại, cứ quàng tay qua vai cô lôi cô đi.

“Tại anh mà tôi thảm hại thế này đấy, anh thấy sao hả? Cái loại cáo già như anh sao không nhảy từ sân thượng xuống đất đi cho rồi!”

Mặc cho cô vùng vẫy, Mạnh Bảo vẫn đưa cô đến một khách sạn lớn. Một cô gái đang đứng ở cửa nhìn thấy anh về liền chạy ra:

“Anh về rồi sao?”

Phương Nhi ngạc nhiên nhìn cô gái đó. Cô gái rất xinh đẹp, dễ thương, gương mặt nhìn rất giống Mạnh Bảo. Đặc biệt cô có một nụ cười hiền dịu khác hẳn nụ cười “cười phát là gian xảo” như con cáo đội lốt báo kia.

“Ơ chị này là…” – Cô gái cũng nhìn lại Phương Nhi.

“Vân Trang, cô ta bị ngã, em chữa trị cho cô ta đi.” – Giọng Mạnh Bảo có vẻ lạnh lùng khác hẳn khi nãy.

“Vâng, chị vào đây.” – Vân Trang đỡ Phương Nhi vào.

“Trang!”

“Dạ?”

“Có phải là em không? Minh Thiên đến lớp võ của bố được vẫn là nhờ em à?”

“Vâng, chỉ là anh ấy mong muốn được chiến thắng Khánh Vinh…”

“Vân Trang! Anh bảo em bao nhiêu lần rồi? Đừng có tốt bụng với cái thằng đó nữa!”

“Anh à, anh không hiểu đâu…”

“Đi vào đi!” – Mạnh Bảo gắt.

Vân Trang đành đưa Phương Nhi đi vào trong, tới phòng của Mạnh Bảo. Cô lục tủ lấy ra một lọ thuốc. Trên lọ thuốc đó chẳng thấy nhãn mác gì mà chỉ thấy tờ giấy dán có chữ “Only you”. Thuốc gì mà tên là “Only you” vậy? Chưa kịp thắc mắc thì cô thấy cô bé Vân Trang đó ngồi xuống lau máu cho mình, và bôi thứ thuốc đó vào. Cô thấy vết thương đỡ đau hẳn, dịu cả đi.

“Đỡ hơn không chị?” – Vân Trang vừa xoa thuốc vừa hỏi.

“À ừ, đỡ em ạ. Bớt đau hẳn.”

“Xin lỗi, chắc anh trai em lại gây sự với chị hả?”

“Ừ, à không, nhưng em là em gái hắn hả?”

“Vâng!”

(Em gái gì mà hiền hơn anh gấp tỉ lần) “Chị với anh ta cùng tập võ mà, chỉ là anh ta hơi quá đáng…”

“Anh trai em rất tốt, chị đừng hiểu lầm.”

“Tên đó mà tốt á?”

Vân Trang bỗng cười:

“Anh rất tốt, ít nhất là đối với em. Anh là người quan tâm đến em nhiều nhất. Có quá nhiều thứ xảy ra khiến anh thay đổi, trở thành một người có vẻ vô tâm với người khác, nhưng anh vẫn tốt lắm.”

“Tốt mà hắn vừa mắng em đấy thôi.”

“Có lý do để anh mắng chứ, chị đừng nghĩ anh xấu xa.”

“Cô bé à, đừng tốt bụng thế nữa. Chị chẳng nghĩ hắn tốt vậy đâu…Ối giời!”

Phương Nhi chưa kịp nói xong thì điện bỗng tắt phụt. Giời đất, mùa hè mà còn mất điện nữa. Căn phòng được đóng cửa sổ kín mít, rèm cửa cũng được hạ xuống nên tối hẳn. Sao lại có chuyện này nhỉ? Vân Trang cũng chẳng hiểu chuyện gì thì nghe tiếng chân ở bên ngoài. Tối quá khó nhìn thật đấy, mà hôm nay trời không nắng nên càng khó nhìn tệ. Vân Trang quay lại, hét lên. Một bóng đen đứng ngoài cửa…

“AI?” – Phương Nhi nói to lên và chộp lấy cái kéo trên bàn.

VÚT!! Cái kéo bay thẳng về phía người đó, cái bóng vội vàng né tránh nhưng cái kéo đã sượt qua mặt, đâm vào tường và rơi xuống đất. Vân Trang hết vía, cú ném đó quá nhanh và chuẩn xác, thậm chí nguy hiểm nữa. Bóng người đó tiến về phía Phương Nhi và Vân Trang.

“Giời đất, sao lại là anh!!??” – Phương Nhi kêu lên.

Muốn đập đầu quá đi mất, cứ tưởng kẻ trộm nào đột nhập vào căn phòng, hoá ra là tên Bùn Đất đó sao? Nhưng trông Mạnh Bảo rất lạ, gương mặt lạnh tanh:

“Vân Trang, đi ra ngoài.”

“Vâ…âng.” – Vân Trang vội vã đi ra ngoài.

Còn lại Mạnh Bảo và Phương Nhi trong căn phòng tối, Mạnh Bảo nhặt lọ thuốc “Only you” lên, nhìn chằm chằm Phương Nhi bằng một ánh mắt khiến cô chột dạ.

“Này, anh sao vậy…?”

Chưa kịp nói hết, Mạnh Bảo đã tiến đến cô khiến cô lùi lại, nhưng đôi chân đau khiến cô mất đà ngã ra chiếc giường phía sau…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play