Biển xanh vỗ sóng rì rào. Gió biển thổi mạnh, len vào căn phòng, tung bay mái tóc của cô gái đang nằm trên chiếc giường cạnh cửa sổ. Cô khẽ rùng mình một cái, đôi mắt từ từ mở. Cô nhận ra mình đang nằm trong căn phòng rất sang trọng trong một khách sạn lớn, và bên cạnh cô là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng không kém:

“Cô gái, cháu tỉnh rồi à?”

Thanh Linh giật mình ngồi dậy, nhìn xuống thì thấy cô đang mặc một bộ váy khác không phải cái váy xanh của cô. Cô nhìn người đàn bà đó:

“Đây là đâu? Cái váy của tôi đâu?”

“Cháu bình tĩnh nào, cái váy đó ướt rồi nên bác cho cháu mặc cái váy này, tí bác sẽ trả cái váy của cháu cho cháu. Giờ phải lo cho vết thương của cháu đã chứ.”

Nghe nói vậy, Thanh Linh mới để ý chân mình đang được băng bó đầu gối. Cô dần dần nhớ lại, lúc đuổi bắt với Mạnh Bảo cô đã bị vấp vào một cục đá lớn dưới đáy nước, mà chỗ cô đứng thì lại là chỗ biển sâu nên cô ngã xuống biển, không tài nào đứng dậy được. Cứ tưởng là sặc nước chết ngạt rồi thì hình như có ai đó cứu cô, nhưng cô ngất đi rồi nên không để ý gì cả…

“Cô ấy tỉnh rồi hả mẹ?” – Một giọng nói vang lên.

Thanh Linh ngẩng ra ngoài cửa. Một chàng trai cũng khoảng gần đôi mươi, gương mặt rất đẹp trai, tuấn tú với nụ cười quyến rũ. Ánh mắt của anh rất ấm áp, mấy cô gái chắc là tiếp tân khách sạn nhìn thấy anh đi qua mà hét cả lên vì ánh mắt hút hồn đó. Anh đưa ánh mắt đó nhìn Thanh Linh, nhưng cô “đáp” ngay lại bằng ánh mắt sắc lạnh đáng sợ của cô khiến anh chột dạ, không dám tiến thêm mà chỉ đứng ở cửa. Bà mẹ liền đứng lên:

“Con trai bác đã cứu cháu đấy, hai đứa ở đây nói chuyện đi nhé.” – Bà mẹ “nháy mắt” Thanh Linh một cái, có vẻ bà rất ưa cô gái xinh đẹp này, tuy nhiên Thanh Linh phớt lờ.

Bà mẹ đi rồi, chàng trai kia nói luôn:

“Lần đầu tiên thấy có cô gái không hề có cảm giác gì khi nhìn thấy tôi cơ đấy.”

“Kiêu ngạo quá đấy, đẹp đẽ gì mà để người ta có cảm giác?”

“Bộ có người đẹp trai hơn tôi sao?”

Thanh Linh chẳng muốn nói nhiều với người như vậy, đứng dậy rất nhanh khiến chàng trai cũng phải kinh ngạc. Vết thương kia có vẻ không ảnh hưởng gì đến cô lắm, nếu là người khác chắc phải kêu lên đau đớn rồi. Cô gái này đúng là lạnh lùng mà, nhưng tự dưng anh lại thích, chắc có lẽ vì cô quá xinh đẹp và thu hút chăng? Cô tiến lại về phía anh:

“Đưa đây!”

“Đưa cái gì? Cái này à?” – Anh giơ cái trên tay mình lên, chính là cái váy xanh của cô.

“Chứ còn cái gì?”

“Làm bạn gái tôi rồi tôi trả cho!”

Thanh Linh không có một chút phản ứng nào về cảm xúc, vẫn lạnh băng đi tới và BỤP! Cô tóm lấy tay chàng trai bẻ một cái, anh đau quá vội bỏ cái váy ra.

“Cô…là võ sĩ à...?”

“Khách du lịch đến đây nên chưa nghe danh phải không?”

“Cô…”

“Cám ơn đã cứu! Không hẹn ngày gặp lại.” – Cô bước ra cửa. Mấy anh chàng, cô gái tiếp tân nhìn cô gái lạnh lùng mà giỏi võ đó đều sợ run người, vội tránh đường cho cô đi. Chỉ có chàng trai kia là mỉm cười: “Tôi thích cô rồi đó!”

Cô quên cả vết thương trên chân mình, vội chạy thật nhanh về phía chỗ bãi biển quen thuộc để tìm Mạnh Bảo. Cái gã trai kia làm cô mất hết thời gian, chắc anh đang lo cho cô lắm. Cô ngất đi cả buổi sáng rồi, giờ đã là trưa nắng oi ả, biển vắng chẳng thấy ai hết. Mạnh Bảo đang ở đâu mới được chứ?

“Chị Linh!” – Có tiếng gọi.

“Vân Trang!” – Cô chạy ra chỗ cô bé – “Anh Bảo đâu em?”

“Anh ấy đang tìm chị đấy, hình như ở bãi biển đằng kia. Giữa trưa nắng thế này mà anh không chịu về.”

Thanh Linh vội chạy đi theo hướng Vân Trang chỉ. Nắng nóng chiếu xuống cát khiến cô bỏng cả chân, nhưng cô không quan tâm. Dưới ánh nắng chói loà, cô nhìn thấy anh đang ngồi dưới cát nóng, dáng vẻ anh bất lực và đau khổ. Anh vẫn đang tìm cô, nhưng chắc anh đã kiệt sức rồi.

“Mạnh Bảo!”

Mạnh Bảo giật bắn mình, vội ngẩng lên. Cô…cô đang đứng ngay bên cạnh anh…?

Như một phản xạ, anh đứng bật dậy lao đến ôm chặt cô, chặt đến mức cô tí nữa ngạt thở:

“Em đã đi đâu? Sao anh tìm mãi không thấy!!??”

“Em bị ngất, may là có người cứu.”

“Sao cơ? Chuyện gì xảy ra với em vậy?”

“Không sao đâu mà, giờ em đang ở đây rồi đấy thôi.”

“Đừng làm anh sợ thế nữa, biết không hả?” – Anh ghì chặt cô như không muốn cô rời xa anh một lần nào nữa.

“Em biết rồi, em xin lỗi.”

Cô mỉm cười vòng tay ra ôm anh, dù là biết cô có lỗi thật nhưng như thế cô mới thấy anh yêu cô thế nào. Mới xa nhau mấy tiếng như thế anh đã phát điên lên rồi, thế này thì làm sao cô không yêu được cơ chứ?

Cả hai không để ý ở đằng xa kia chàng trai ấy đã nhìn thấy:

“Cứ tưởng lạnh lùng lắm cơ chứ!”

Ngày hôm sau, Mạnh Bảo lại hẹn Thanh Linh nhưng lần này anh vừa đi vừa nắm chặt tay cô, không cho cô đi mất. Thế là cô lại phải lẽo đẽo theo anh, đi đâu cũng phải đi theo anh.

“Bệnh tình của Thanh Chi có vẻ đỡ rồi đấy, hay đi mua gì cho nó ăn đi?” – Cô nói.

“Ra chợ coi! Cho ăn cá tôm tẩm bổ.”

Mạnh Bảo kéo cô ra chợ, cả hai hoa mắt trước rất nhiều hải sản ngon, chọn món gì mới ngon bây giờ. Cá, tôm, cua, sò, ngao, hến với mùi tanh và mặn của biển thật tươi ngon, chợ lúc nào cũng tấp nập, nhiều người mua người bán. Thanh Linh mua đồ lưu niệm, trang sức thì chẳng rành nhưng đi chợ thì rõ là rành, biết cá nào bổ, tôm nào tươi, cua nào ngon. Cả hai vừa mua được kha khá đồ ngon, đang định mua thêm rau thơm để về nấu một bữa canh cá ngon lành thì có tiếng micro:

“Mọi người có muốn gặp “ánh sáng của bầu trời” không nào, mau đến cả đây!”

Mạnh Bảo và Thanh Linh ngạc nhiên, “ánh sáng của bầu trời” cơ à? Cả hai tò mò đi ra phía có tiếng micro, hàng trăm người cũng tò mò quây quanh một cái sân khấu. Trên chiếc sân khấu đó, người nói micro là một gã đàn ông không trẻ trung gì, còn đằng sau ông ta chính là…

“Hả? Anh ta…”

“Em quen anh ta à?” – Mạnh Bảo ngẩng nhìn chàng trai khôi ngô tuấn tú với nụ cười trông khá là gian mãnh kia.

“Anh ta đã cứu em lúc em bị ngất hôm qua.”

“Là anh ta sao? Trông cái mặt không ưa được thế kia mà cũng cứu người cơ à!” – Mạnh Bảo nguýt dài.

Gã đàn ông kia tiếp tục ba hoa:

“Tôi là Long, phục vụ cho cậu thanh niên đằng sau tôi đây. Cậu ấy chính là “ánh sáng của bầu trời” – Minh Thiên đó!”

Người người xì xào:

“Ôi giời hoá ra là vì cái tên hắn giống “ánh sáng của bầu trời”, làm mình cứ tưởng!”

“Nhưng trông cũng đẹp trai đấy nhỉ?”

“Ừ, mà người thế kia có vẻ giàu có.”

Ông Long không để tâm người ta nói gì, cứ bô lô ba la tiếp:

“Minh Thiên là chàng trai giàu có bậc nhất Hà Nội (cùng quê với Mạnh Bảo à =.=), hè này vì thấy hòn đảo này đẹp nên cậu chủ mới đến đây du lịch đấy. Cậu chủ nghe nói ở đây toàn người khoẻ mạnh nên muốn tổ chức một cuộc thi vui chơi nho nhỏ cho hòn đảo thêm vui, ai đồng ý không?”

“Đồng ý! Thi gì?” – Rất nhiều người hưởng ứng.

“Thi chạy.”

“Chạy á? Vỗ tay luôn!” – Dân đảo C. toàn là người khoẻ mạnh nên rất thích chạy.

“Để cho công bằng, nữ thi riêng, nam thi riêng. Chạy một vòng quanh mấy con phố A, B, C để về đây. Ai về đầu tiên sẽ được thưởng lớn, còn ai thua cuộc thì phải chấp nhận một hình phạt nho nhỏ của cậu chủ.”

“OK chơi luôn!”

Người dân hưởng ứng rất nhiệt tình, nhất là những chàng trai cô gái trẻ tuổi. Minh Thiên khẽ cười, anh quay lại nhìn cô gái xinh đẹp có ánh mắt lạnh lùng kia. Nụ cười của anh như ra ý hỏi cô có thi không. Cô quay ra Mạnh Bảo:

“Để em thi nhé?”

“Không! Em đang bị đau chân mà.”

“Khỏi rồi, em muốn thi. Người ta thi hết mà em không thi chán lắm.”

“Nhỡ thằng kia phạt em cái gì thì sao?”

“Bộ anh nghĩ em thua à?”

“Thì…Dù thế nào anh cũng không cho em đi đâu hết!” – Mạnh Bảo dù bị dồn vào bí thế vẫn quyết không chịu.

“Cho em đi đi, rồi muốn làm gì cũng được.” – Cô vẫn không bỏ cuộc.

“Làm gì cũng được à?” – Mạnh Bảo nghe thế cười ngay.

“Ờ thì…không đen tối là được…” – Cô nói thế rồi chạy ngay đi, Mạnh Bảo không giữ cô lại nữa, chỉ đứng nhìn cô thi đấu. Hehe làm gì cũng được, anh mừng quá còn gì!

Theo như luật chơi, đội nữ thi trước. Thanh Linh đứng vào cạnh rất nhiều cô gái khác cũng “hừng hực sức trẻ”, quyết chiến thắng bằng được. Mặc dù đã nghe danh Thanh Linh là một vận động viên võ thuật giỏi thì tài chạy cũng có thừa nhưng họ vẫn quyết chiến thắng để giành phần thưởng từ tay Minh Thiên.

PÍP! Tiếng còi vang lên, các cô gái vội vã lao về phía trước. Chỉ có Thanh Linh là chạy chậm một đoạn để lấy sức rồi phóng vụt lên (giống kiểu chạy của Mạnh Duy ngày xưa các bạn đọc “Bước chân cho nụ cười” nhỉ). Đôi chân dẻo dai được luyện tập võ thuật đã giúp cho cô có một tốc độ rất tốt, thái độ lạnh lùng bình tĩnh giúp cô không phải thở hồng hộc vì mệt, cô luôn bình tĩnh biết mình phải chạy thế nào cho phải sức. Thế nên khi những cô gái kia do chạy quá sức đã mất sức thì cũng là lúc cô vượt lên. Ai cũng há hốc ngạc nhiên, Mạnh Bảo thì hài lòng, chỉ có Minh Thiên vẫn cười rất gian mãnh…

“Hả?” – Thanh Linh bỗng thấy đau ở chân. Chuyện gì vậy?

Càng chạy thì chân cô càng đau, cô vội ngồi xuống, chân đau ở ngay vết thương hôm qua. Cô đưa ánh mắt tức giận nhìn Minh Thiên, anh mỉm cười cố ý giơ ra một lọ thuốc. Cô hiểu ra tất cả, lọ thuốc đó được dùng để chữa vết thương hôm qua cho cô, nhưng nó không giống như “Only you” vì nó có tác dụng phụ. Trời đất, tác dụng phụ hay là thuốc hết hạn thế, giờ chân cô đau điếng không tài nào chạy được! Những cô gái khác thấy vậy vội vã chạy vượt lên khỏi Thanh Linh, và…

“HURA! CÔ GÁI KIA ĐÃ THẮNG!”

Họ đã không gọi người chiến thắng bằng tên cô. Cô đã thua.

Mạnh Bảo sững sờ định chạy xuống xem có chuyện gì xảy ra với cô thì Minh Thiên đã nhanh hơn, nhảy khỏi sân khấu đi đến chỗ cô:

“Cô võ sĩ, cô thua rồi nhé. Giờ cô phải chịu phạt.”

“Đồ đáng nguyền rủa…”

“Cứ tức giận thoải mái, dẫu sao tôi cũng có phòng bị rồi chứ. Không cô gái nào thoát khỏi tay tôi được cả, hôm qua dù cô là người lạ thì vẻ xinh đẹp của cô khiến tôi bị quyến rũ rồi, lúc cô ngất tôi dùng cái thuốc này để bày trò giữ cô lại. Cô phải là của tôi!”

“Nói nhiều quá, muốn ăn đấm sao?”

“Cô đã chấp nhận tham gia thi, cô phải chịu phạt thôi, muốn đấm cũng không được.”

Minh Thiên đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, thấy Mạnh Bảo đang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn. Anh cười:

“Định bảo cô làm bạn gái tôi thì tội nghiệp anh chàng kia quá, thôi thì phạt nhẹ thôi…”

“Phạt gì…?” – Cô ngờ ngợ.

Minh Thiên nâng cằm cô lên:

“Hãy hôn tôi một cái!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play