Thanh Linh trở về với tâm trạng khác hẳn mọi ngày. Bà cụ “vú nuôi” thấy bất ngờ vì khi cô về lúc tối thế này thì lúc nào cũng mệt mỏi, đi tắm và đi ngủ luôn nhưng hôm nay lại khác. Cô về còn hỏi thăm bà ăn cơm chưa, có cần cô giúp gì không, giọng nói của cô cho thấy cô vui vẻ chứ không lạnh lùng phớt lờ như ngày trước. Bà cụ còn nhận thấy gương mặt cô vẫn còn đỏ bừng, trông nhìn cô đáng yêu khác hẳn nữ võ sĩ đến bà cũng phải sợ.

“Thanh Chi, em khoẻ hơn chưa vậy?” – Thanh Linh bước vào phòng Thanh Chi.

“Ngày tận thế hay sao mà trông chị có vẻ vui vậy?” – Thanh Chi khó chịu ra mặt.

“Chị vẫn thế mà! Em ngủ đi để giữ sức khoẻ nhé, muộn rồi đấy.”

Thanh Linh nói xong liền về phòng mình, cô cũng thấy Thanh Chi nói đúng thật. Có bao giờ cô vui vẻ thế này đâu chứ, lẽ nào chỉ vì bị “cưỡng hôn” tận hai lần nên cô ngơ ngẩn thế này sao? Cô đi tắm, nhưng tắm xong mà cô vẫn thấy vị ngọt của nụ hôn ấy hình như vẫn vương lại…

Tít tít. Có tin nhắn. Cô vội mở ra:

“Ngủ ngon nhé, mai anh đợi em!”

Tự dưng Thanh Linh cười. Cái tin nhắn ngắn gọn này làm cô cười…

Lẽ nào cô yêu con cáo đội lốt báo này thật rồi sao?

Sáng hôm sau, một ngày nắng đẹp. Cả đảo C. đón những ánh bình minh đầu tiên ấm áp và rực rỡ. Nắng chiếu lấp lánh trên sóng biển rì rào, gió buổi sáng rất mát hoà cùng nắng len lỏi đến từng mọi nhà. Trên bãi cát ấy, giữa rất nhiều người đang tắm biển vui vẻ kia, anh và cô vẫn chỉ đi dạo. Sóng biển ập vào cát, tạt qua chân họ mát rượi.

“Úi giời, may là xắn quần lên không thì ướt hết rồi.” – Mạnh Bảo càu nhàu.

“Trông nhìn anh giống nông dân thế.” – Cô chọc.

“Anh đang đi cạnh người ngoài hành tinh à? Cô nương lạnh lùng đâu rồi, sao lại thành một bà già thích đá đểu thế này?”

“Này thì bà già!” – Thanh Linh đá cho anh một cái.

“Á đau!” – Mạnh Bảo khuỵu cả xuống, cú đá của một võ sĩ nên đau hơn đá thường nhiều – “Đứng lại, em gan hùm thật.”

“Có giỏi thì đuổi theo thử coi!” – Thanh Linh nói xong chạy đi luôn, vừa chạy vừa quay lại nhìn xem anh có đuổi theo không, và mỉm cười…

Mạnh Bảo sững người khi nhìn thấy nụ cười đó. Dưới nắng và gió, nụ cười của cô đẹp và rạng rỡ vô cùng. Cô gái lạnh lùng đó chưa bao giờ được nở một nụ cười trọn vẹn từ ngày mà cô mất đi những người yêu thương, giờ đây dường như nụ cười đó đã trở lại. Trái tim lạnh băng kia được sưởi ấm để anh được biết rằng, con người thật của cô vui vẻ, dịu dàng, ấm áp thế kia đấy. Ánh mắt Mạnh Bảo loé lên một tia gian xảo, anh quên cả cú đá làm anh đau điếng, chạy luôn về phía cô với tốc độ như sao xẹt. Thanh Linh ngỡ ngàng, đá cho một quả vậy mà vẫn chạy nhanh thế?? Chưa kịp định thần lại thì Mạnh Bảo đã tóm lấy cô, cô mất đà ngã ngửa ra bãi cát kéo luôn anh ngã theo.

Mạnh Bảo nhìn gương mặt cô vì bị ngã mà không nhịn được cười. Còn cô thì trừng mắt:

“Có gì đáng cười chứ, xô người ta ngã vậy mà còn cười.”

“Cái tội đá người ta, cho ngã là còn nhẹ nhàng chán.”

“Chính anh trêu em trước đấy chứ! Hai tội chứ đâu phải một.”

“Thì em cũng có hai tội đó.”

“Tội gì? Có mỗi cái tội đá anh chứ làm gì còn tội nào?”

“Tội dám quyến rũ anh bằng nụ cười sát thương của em.”

“Cái đó cũng là tội?” (=.=)

“Tội rất to là đằng khác! Phạt nặng!”

“Phạt cái gì?”

Mạnh Bảo cười xảo quyệt, cúi mặt xuống sát mặt cô hơn:

“Phạt em hôn anh một cái!”

Thanh Linh giật mình, khó chịu hẳn:

“Hâm vừa thôi, ở đây đông người đấy.”

“Đông người kệ đông người, không thực hiện thì nằm đây tắm nắng cả ngày.”

Thanh Linh bất lực không biết nói gì nữa, Mạnh Bảo vẫn cứ nhìn chằm chằm cô với nụ cười gian mãnh kia, có vẻ như anh quyết muốn cô thực hiện “hình phạt”. Đáng ghét quá, nếu là kẻ khác cô đập cho cái rồi nhưng Mạnh Bảo khoẻ hơn cô, giữ cô lại như thế này khiến cô nào có cựa quậy nổi. Xem ra không thực hiện theo yêu cầu của hắn thì cô khó được tha (Meo: chị Linh sao ngây thơ quá vậy, lọt lưới thẳng cẳng)

Thanh Linh nhướn người lên hôn Mạnh Bảo một cái rất nhẹ rồi nhanh chóng buông ra chỉ sau chưa đầy 2 giây. Mạnh Bảo chẳng hề hài lòng chút nào, cái này mà gọi là hôn à?

“Anh chưa thấy đủ đâu!”

Vừa dứt lời anh liền cúi xuống khoá lại môi cô bằng nụ hôn ngọt ngào, cháy bỏng. Tình yêu trong trái tim anh như một ngọn lửa chưa bao giờ được thổi lên, nhưng khi đã thổi thì cháy bùng cao ngùn ngụt. Những cô gái khác cũng được anh đi cùng, cùng vui cùng chơi, nhưng họ vẫn chỉ là những đoá hồng thoáng qua, còn cô thì lại khác. Cô không phải người để anh vui đùa nữa, cô là người anh yêu, là người đã thay đổi trái tim anh. Anh hạnh phúc biết bao khi cô dành nụ cười đó cho anh, dành ánh mắt yêu thương đó cho anh, và dành tình yêu mà cứ ngỡ là đã bị sự lạnh lùng làm tan biến đó cho anh.

“Vì anh yêu em người ơi, chỉ có em ở trong trái tim này

Và anh mong sao ngày mai sẽ có em sẻ chia những vui buồn

Anh đã từng cô đơn, và sống không mơ ước gì

Nhưng khi được gặp em, anh như là một người khác!

Cầu mong cho em bình yên, mỗi sớm mai được trông thấy em cười

Và anh mong cho thời gian sẽ đứng yên vào giây phút này

Để anh được bên em, chìm đắm trong đôi mắt sâu

Chỉ một điều muốn nói: Anh mãi yêu người thôi!”

Họ đã có một ngày hạnh phúc, và họ tin rằng những ngày hạnh phúc như thế là mãi mãi.

Họ yêu nhau, cái tình yêu của tuổi trẻ mới đôi mươi nồng nàn, cháy bỏng mà thiết tha, chân thành, họ chỉ cần có nhau đã là quá đủ.

Bình minh lên, rồi hoàng hôn xuống. Chân trời đỏ rực, mặt trời như đang chìm xuống đáy biển sâu. Có cánh chim trời đang vội vã bay về nơi trú ẩn. Gió thổi mát lộng khắp biển, hàng dừa xanh đung đưa theo gió. Nhiều cánh diều vẫn bay trên bầu trời rộng lớn, gió đưa diều bay lên thật cao, cao mãi…Nhìn khung cảnh đó, Thanh Linh thấy yên bình đến lạ. Cô ít khi ngắm được hết vẻ đẹp của chính nơi cô đã sinh ra và lớn lên, nhưng giờ thì cô nhận thấy rồi, bởi vì khi con người hạnh phúc, vui vẻ thì mới thấy cuộc sống xung quanh mình thật đẹp.

Cô dựa vào vai Mạnh Bảo:

“Chúng ta sẽ yên bình như thế này mãi chứ?”

“Tất nhiên rồi, sẽ mãi là như vậy. Anh chỉ cần được ở bên mình em là yên bình rồi.”

“Em hỏi Mạnh Bảo một câu nhé: có thật là Mạnh Bảo chỉ yêu mỗi em không?”

“Không mỗi em thì còn ai nữa, ma chắc?”

“Mạnh Bảo hay cặp kè nhiều cô gái vậy mà!”

“Cô nương biết đa nghi từ lúc nào thế?”

“Không phải, chỉ là em sợ sẽ không được ở bên anh như việc em không được ở bên cha mẹ em vậy…”

“Thanh Linh ngốc quá! Anh sẽ cùng em tìm lại mẹ, và tất cả chúng ta sẽ ở bên nhau.”

“Mạnh Bảo, anh không sợ ở bên em sẽ gặp nhiều khó khăn vất vả sao?”

“Có gì mà khó khăn vất vả, anh không sợ, chỉ cần cô nương lạnh lùng yêu anh là được rồi.”

“Em yêu anh thì chỉ sợ anh không tin thôi.”

“Ngốc! Anh luôn tin tưởng em nhất, nghe chưa?” – Anh ôm chặt cô vào lòng.

Thanh Linh mỉm cười. Hạnh phúc đơn giản thế này thôi sao? Chỉ cần được anh yêu thương và tin tưởng…

“Em về đây, đi chơi cả ngày rồi.”

“Ừ, mai lại ra đây nhé!”

“Anh nói mỗi thế thôi à?”

“Chứ còn thế nào? À hay là để anh nói lại, mai lại ra đây nhé, anh đợi em!”

Thanh Linh khẽ cười, anh hiểu ý cô thế. Cô thích nghe câu nói “Anh đợi em”, vì câu nói ấy thể hiện tình yêu chân thành mà anh dành cho cô. Anh sẽ đợi cô ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần nơi đó có cô.

Họ tạm biệt nhau, mà không biết ở xa kia Thanh Chi đã nhìn thấy tất cả. Đôi mắt cô ánh lên tia nhìn ghen tức…

Sáng hôm sau, trời có vẻ không nắng đẹp như hôm qua mà âm u xầm xì hơn. Tuy vậy bãi tắm không lúc nào là không đông người, Thanh Linh vất vả khi Mạnh Bảo cứ hẹn cô ở chỗ đông người thế này. Mà Mạnh Bảo ở đâu nhỉ, mọi khi cái dáng cao lớn kia nổi bật là cô nhận ra ngay nhưng hôm nay thì khác…

À hoá ra anh không đứng, mà lại ngồi dưới bãi cát thế kia, tìm mỏi quá! Thanh Linh đi ra chỗ anh thì thấy anh đang cầm một cái que gỗ.

“Này, cầm cái đó làm gì vậy?”

“Giật mình! Đến phải nói một câu chứ, hết hồn.”

“Thôi đi đừng có làm bộ làm tịch, anh đang cầm cái gì vậy?”

“Cái que nhặt được thôi, nhưng mà cũng vui lắm nè.”

Mạnh Bảo cầm cái que viết xuống cát mấy chữ to đùng:

“I LOVE THANH LINH”

Thanh Linh nhìn mà không nói nên lời, dòng chữ viết to quá đi mất. Nhưng bỗng “Ào”. Một cơn sóng trào lên xoá phăng dòng chữ đi. Cô khó chịu:

“Đáng ghét thế, sao lại xoá mất rồi!”

Mạnh Bảo thấy vậy tự dưng nghĩ ra trò trêu cô, liền đưa tay đẩy cô một cái. Cô ngã sấp xuống, cả người cô ngã vào nước biển ướt sũng luôn. Mạnh Bảo cười khoái chí, nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô, anh vội vàng chạy ra biển “đánh bài chuồn”. Cô cũng đứng lên đuổi theo anh. Mỗi bước chạy là nước biển bắn hết lên tận mặt, quần áo ướt như chuột lột, nhưng cả hai kệ, cứ vừa đuổi nhau vừa cười vang.

Cả hai mải chạy nên không để ý đã chạy ra chỗ biển sâu lúc nào không biết. Tiếng cười của Thanh Linh không nghe thấy nữa. Mạnh Bảo giật mình quay lại phía sau.

Không thấy cô đâu!

Anh hốt hoảng chạy ngược trở lại, nhưng chỉ thấy hàng trăm người đang tắm biển, còn bóng dáng cô gái với chiếc váy xanh quen thuộc thì không thấy đâu cả.

“Thanh Linh!”

Không có tiếng đáp.

“Thanh Linh!! Đừng doạ anh chứ!!??” – Anh hét to lên, ai cũng phải nghe thấy…

…Nhưng vẫn không có tiếng đáp của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play