“Cháu nói cái gì cơ? Cái nơ…”

“Hình như Khánh Vinh đã cuỗm nó đi rồi ạ…” – Phương Nhi bắt đầu lo khi thấy gương mặt không thể ngạc nhiên hơn của Mạnh Duy.

“Thằng Bảo nó giao cái nơ cho cháu rồi sao?”

“Không phải, cháu cướ…(cướp) à nhầm, cháu mượn, không ngờ là gặp Khánh Vinh.”

Mạnh Duy lắc đầu:

“Phen này Mạnh Bảo nổi khùng lên là chú không chịu trách nhiệm đâu nhé!”

“Có một cái nơ vớ vẩn thì có gì phải nổi khùng chứ?” – Phương Nhi xụ mặt.

“Cháu không biết rồi, cái nơ đó là kỷ vật còn lại duy nhất của người mà Mạnh Bảo yêu, mất nó thì Mạnh Bảo nổi khùng là cái chắc.”

“Sao lại là kỷ vật duy nhất ạ? Bộ cô ấy đi đâu sao?”

“Cháu không cần biết, nhưng giờ thì nguy to cho cháu rồi đấy!”

Lời của Mạnh Duy làm Phương Nhi chột dạ. Cô chẳng sợ gì Mạnh Bảo đâu nhưng mà lúc Mạnh Bảo nổi điên lên thì cô sởn da gà. Lần trước anh làm cô suýt gãy tay rồi, lần này khéo anh cho cô tàn phế mất.

“Chú Mạnh Duy, chú phải giúp cháu đánh trống lảng!”

Mạnh Bảo ngồi trong phòng bệnh yên tĩnh, lặng lẽ không nói gì. Mấy cô y tá mọi khi nói nhiều là thế nhưng đi qua phòng anh đều không dám hé miệng, chỉ dám ngắm anh từ xa. Lúc này Mạnh Bảo trông như sát thủ vậy, lạnh tanh không đoái hoài đến ai, chỉ có đôi mắt anh buồn bã khiến người ta không hiểu vì sao.

“Con trai, lâu lắm không gặp!”

“Hả? Bố…” – Mạnh Bảo ngạc nhiên ngẩng lên nhìn người đàn ông bước vào phòng và Phương Nhi thì đi sau.

“2 năm rồi, con và Vân Trang vẫn không có chuyện gì đấy chứ? Xa hai đứa bố nhớ lắm.”

“Chúng con không sao, nhưng sao bố lại đi cùng cô ta…”

Phương Nhi vội thúc khuỷu tay vào lưng Mạnh Duy một cái, Mạnh Duy đánh trống lảng luôn:

“Bố nghe nói Khánh Vinh đánh con vào bệnh viện rồi hả?”

“Bố đừng nhắc đến thằng khốn đó nữa!”

“Bố bay vào đây để gặp Hoàng Duy bàn về mấy dự án, không ngờ là con đã ở đây rồi, bố xem con thi võ mà cũng chẳng ngờ Khánh Vinh cũng ở đây luôn. Nhưng con vẫn chưa thắng được Khánh Vinh, có nghĩa trận chiến tìm Thanh Linh còn dài lắm.”

Mạnh Bảo nhìn Mạnh Duy:

“Bố, bố đã đánh được Khánh Vinh, bố chỉ cách cho con đi!”

“Chú ấy dùng võ Vovinam – Việt võ đạo đấy.” – Phương Nhi nói luôn.

“Vovinam?”

“Đây là một môn võ mà Khánh Vinh lúc nào cũng khinh thường, cậu ta chỉ thích luyện các thứ võ cao siêu mà cứ cho võ này là tầm thường. Đừng khinh võ Việt Nam, đây là môn võ rất mạnh đấy.”

“Con đâu có khinh, sao bố không dạy cho con?”

“Vì con có ham thể thao bao giờ đâu!”

“…”

“Sức khoẻ con có một phần do bẩm sinh và hồi nhỏ bố bắt đi học mãi nên con mới giỏi thể thao vậy chứ con chưa bao giờ đam mê cái này. Vovinam là một môn võ mạnh, bố muốn người học được nó phải thực sự đam mê chứ không phải cậy mình khoẻ rồi. Mạnh Bảo, nếu con thực sự muốn, bố sẽ ở lại đây mấy tuần để dạy nhanh cho con, sau đó con phải tự tập là chính vì bố phải về Hà Nội.”

“Con muốn, bố hãy dạy con đi!”

“Điều gì chứng minh cơ chứ?”

“Con muốn chiến thắng Khánh Vinh để tìm được cô ấy! Con không muốn mất cô ấy thêm lần nào nữa!”

Mạnh Duy gật đầu:

“Bố hiểu, vì tình yêu ai cũng sẵn sàng làm tất cả mà…Được rồi, mai sẽ bắt đầu nhé! Con còn đang dạy cái lớp võ trường Đ.L thì phải tăng ca đấy.”

“Không sao bố ạ!” – Mạnh Bảo có vẻ rất quyết tâm.

“Chú, cho cháu học cùng được không?” – Phương Nhi cũng hỏi – “Cháu muốn học được môn võ ấy.”

“Không vấn đề gì, cháu là một nữ võ sĩ có triển vọng đấy. Thôi chú đi đây!”

“Vâng để cháu đi cùng chú luôn!” – Phương Nhi cười hề hề đi theo Mạnh Duy. Thoát rồi, trò đánh trống lảng khiến Mạnh Bảo quên béng vụ cái nơ mà chỉ tập trung vào cái võ Vovinam. Hehe Mạnh Duy đúng là vị cứu tinh mà.

Nhưng cô vừa ra đến cửa thì:

“Phương Nhi, khoan đi đã!”

“Hả…ả…” – Phương Nhi run bắn người quay lại.

“Trả lại tôi cái mà cô đã lấy.” – Mạnh Bảo cười, có vẻ rất tin cô sẽ trả lại mình.

“Ờ cái gì cơ…? Tôi lấy cái gì…?” – Phương Nhi tái mặt mày khi thấy nụ cười kia của Mạnh Bảo bắt đầu tắt đi.

“Cái nơ đâu?” – Giọng Mạnh Bảo tức giận hẳn.

Phương Nhi nhìn ngọn lửa cháy bùng xung quanh Mạnh Bảo thì run cả người, vội vã chạy ra sau lưng Mạnh Duy nấp:

“Tôi gặp Khánh Vinh, và anh biết là tôi không thắng được Khánh Vinh mà…”

Mạnh Bảo tối sầm mặt, quên cả đau mà đứng lên. Phương Nhi nhắm tịt mắt chờ đợi cú choảng của anh, nhưng không…Anh chỉ bước tới kéo tay cô chạy vụt ra khỏi bệnh viện trước sự ngạc nhiên của Mạnh Duy và cả cô luôn. Không “choảng” luôn đi lại còn kéo người ta đi đâu thế này. Ra ngoài bệnh viện, anh nói với cơn tức giận đang dâng trào:

“Cô gặp hắn ở đâu?”

“Ở kia kìa!” – Phương Nhi chỉ về chỗ mình gặp Khánh Vinh.

Mạnh Bảo chạy ra đó, thấy một bác gái đang ngồi bán bánh ở đó, liền hỏi:

“Bác có thấy một thằng con trai khoảng 25 tuổi, tóc dựng, mặc áo đỏ, trông nhìn rất cơ bắp đi qua đây không?”

“À theo tôi biết thì hình như tôi thấy một cậu như thế đi đến phòng khám ở phố Y thì phải.”

“Cám ơn bác!” – Nói xong Mạnh Bảo lại kéo Phương Nhi đi (trời ơi cô có làm nên tội gì đâu mà phải đi theo thế này)

Đến phố Y, Mạnh Bảo thấy ngay Khánh Vinh bước ra từ phòng khám mà bác bán bánh chỉ. Hắn hầm hầm:

“Lão Mạnh Duy đáng chết, làm mình ngã đau phải băng bó thế này đây.”

“Thằng khốn kia!” – Mạnh Bảo hét lên lao về phía Khánh Vinh.

Khánh Vinh giật mình, vội né nhanh. Mạnh Bảo giận dữ nhìn hắn:

“Trả lại tao cái nơ của Thanh Linh trước khi tao dần chết mày!”

“Cái nơ đó hả? Tao vứt vào thùng rác lâu rồi!”

“Mày chết đi là vừa đấy!!!” – Mạnh Bảo nổi điên, quên cả những vết thương đau, sẵn sàng lao vào xé xác Khánh Vinh.

Khánh Vinh cũng đang bị thương, lúc này hắn không thể chống được cơn thịnh nộ của Mạnh Bảo. Một thoáng sợ hãi, hắn vội nói to:

“Mày có tư cách gì để giữ cái nơ đó?”

“…” – Cú đấm của Mạnh Bảo dừng lại liền.

“Cứ cho là tao đã gây ra chuyện, nhưng không phải do mày thì có xảy ra việc mày và con bé đó phải chia lìa không? Mạnh Bảo, mày hãy nhớ mày chỉ là một thằng ngu đần, mày giết chết tình yêu của con bé đó trong khi nó dành trọn trái tim cho một mình mày. Đừng bao giờ nghĩ nó rời xa mày mà là chính mày rời xa nó thì đúng hơn!”

Mạnh Bảo nghiến chặt răng, Phương Nhi nhìn thấy thái độ đó là để kìm nén một nỗi đau.

“Giờ con bé đó ở đâu, đừng có hỏi tao! Nhưng tao chỉ muốn nói với mày, mày chẳng có tư cách gì được cầm cái nơ đó nữa. Cái nơ đó là kỷ vật tình yêu giữa mày với Thanh Linh, nhưng tao chẳng thấy mày xứng đáng với con bé đó đâu. Còn nếu như muốn lấy lại cái nơ đó thì hãy thử thắng tao trong cuộc thi võ đi, mà điều đó thì cái thằng yếu xìu như mày làm gì được chứ? Đừng có đánh tao lúc này, vì tao đang bị thương, mày đánh tao chỉ là để cố gắng biện minh cho tội lỗi mày gây ra thôi!”

“Mày câm đi!” – Mạnh Bảo rít lên nhưng không thể lao đến đấm vỡ mặt Khánh Vinh.

“Taxi!” – Khánh Vinh gọi xe – “Cái nơ đó tao chưa vứt đâu, vì thế chúng ta vẫn còn chiến đấu dài dài.

Chiếc xe đưa Khánh Vinh đi bỏ lại Mạnh Bảo một mình với biết bao ký ức trở về trong tâm trí.

----

“Em hỏi Mạnh Bảo một câu nhé: có thật là Mạnh Bảo chỉ yêu mỗi em không?”

“Không mỗi em thì còn ai nữa, ma chắc?”

“Mạnh Bảo hay cặp kè nhiều cô gái vậy mà!”

“Cô nương biết đa nghi từ lúc nào thế?”

“Không phải, chỉ là em sợ sẽ không được ở bên anh như việc em không được ở bên cha mẹ em vậy…”

“Thanh Linh ngốc quá! Anh sẽ cùng em tìm lại cha mẹ, và tất cả chúng ta sẽ ở bên nhau.”

“Mạnh Bảo, anh không sợ ở bên em sẽ gặp nhiều khó khăn vất vả sao?”

“Có gì mà khó khăn vất vả, anh không sợ, chỉ cần cô nương lạnh lùng yêu anh là được rồi.”

“Em yêu anh thì chỉ sợ anh không tin thôi.”

“Ngốc! Anh luôn tin tưởng em nhất, nghe chưa?”


----

Luôn tin tưởng? Đã nói thế mà cuối cùng lời nói chỉ mãi là lời nói theo gió bay, ký ức cứ hoài là ký ức, trái tim đau khổ thì cứ mãi mãi đau đớn như thế không gì có thể lành lại được. Mạnh Bảo không đứng vững được nữa, suýt ngã quỵ xuống đất thì cánh tay anh được bàn tay khác giữ lại không cho ngã:

“Lại buông xuôi rồi sao?”

“Phương Nhi…”

“Đứng lên đi đồ bùn đất! Có nhiều thứ quan trọng hơn là đau khổ vì tình yêu đấy.” – Phương Nhi nhìn Mạnh Bảo, cũng chẳng hiểu sao mình nói được như thế nữa.

Mạnh Bảo và Phương Nhi ra ngồi ở bờ hồ Xuân Hương. Gió thổi mạnh khiến mặt hồ dậy sóng. Phương Nhi lượm một cục đá ném thẳng xuống hồ “tõm” một cái:

“Chẳng có mặt nước nào là phẳng lặng, và cũng chẳng có tình yêu nào là yên bình đâu.”

“…” – Mạnh Bảo im lặng ngồi cạnh cô, không nói gì cả.

“Tôi nói thật là tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng nghe có vẻ anh và Thanh Linh đã có một quãng thời gian đẹp, nhưng rồi hai người lại chia xa nhau và lỗi tại anh nhỉ?” – Phương Nhi vừa nói vừa ném tiếp mấy cục đá nữa xuống hồ “tõm tõm” nghe rất thích.

“…”

“Giờ tôi cũng hiểu được phần nào vì sao anh lại tức giận vậy khi mất cái nơ đó. Cũng là lỗi tại tôi đấy.” – Phương Nhi mỉm cười quay sang Mạnh Bảo – “Tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của anh coi như là để đền tội, được không?”

Mạnh Bảo quay lại nhìn Phương Nhi, nở nụ cười dịu dàng:

“Cô là một cô gái tốt đấy, Phương Nhi!”

“Quá khen, thế anh có yêu cầu gì không cứ nói?”

“Yêu cầu à? Tôi có một yêu cầu nhỏ thôi.”

“Nói đi!” – Phương Nhi vẫn cười tươi.

Giọng Mạnh Bảo vang lên nhẹ nhàng trong gió:

“Từ giờ tôi bảo gì nghe nấy là được!”

“Yêu cầu ngắn thế…” – Phương Nhi cười rồi nụ cười méo xệch luôn – “Hả? Cái gì? Anh nói gì nói lại tôi nghe!!??”

“Trò Nhi, đỡ thầy đứng dậy đi nào.” – Mạnh Bảo giơ tay ra.

“Hả? Anh...anh…”

“Thực hiện yêu cầu ngay và luôn!”

Phương Nhi biến dạng mặt thực sự. Chúa ơi, Phật ơi, Thánh Ala ơi, con đã làm gì nên tội mà con khổ thế này? Cô cứ tưởng cái tên kia đang đau khổ thì sẽ hiền lành lắm chứ, vậy mà hắn lợi dụng phút giây cô tốt bụng để ra cái yêu cầu biến thái này sao!!??

“Trò Nhi, hẹn mai gặp ở lớp võ trường Đ.L và lớp Vovinam, nhớ mang nước cho thầy uống đó!”

“@#$%^*&!~#@$*^!!!!”

Amen, đời Phương Nhi sao mà đau đớn thế này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play