Đặt mình ngồi xuống trước mặt A Huân, Wen thở nhè
nhẹ rồi dõi mắt theo dõi chàng trai trẻ không ngừng. Đến một lúc
lâu, ông mới âm thầm phá tan cái không khí lặng im giữa hai người bằng
cách gõ tay lên mặt bàn kính trong veo ba cái. Ngay sau đó, khi tiếng
gõ kết thúc thì chất giọng khàn khàn lại vang lên với nội dung như
sau :
- A Huân, cậu đã khá quen với việc cứu người rồi
nhỉ? Giờ… tôi có chuyện muốn cậu giúp… không phải cứu… mà là giết…
Sao nào? Sẽ có phần thưởng hậu hĩnh cho cậu!
Ngỡ ngàng trong vài giây khi nghe được những thanh từ
phát ra từ chính miệng người mà mình kính nể nhất, A Huân bần thần
buông dần cây bút trong tay ra, ngước đôi mắt không tin những gì vừa
nghe được nhìn người trước mặt đầy hoài nghi.
Cười nhạt, Wen nhếch mép tỏ rõ bản chất con người
thật của mình, nói như không có gì quan trọng hay lớn lao, cứ như đó
chỉ là chuyện bình thường :
- Cậu… chẳng phải đã nghe hết mọi chuyện? Những gì
tôi nói với Hiếu Thiên lúc đó… Tôi biết mà, không giấu được đâu, A
Huân ạ. Tiền… ai mà không thích, chắc chắn cậu cũng không ngoại lệ,
phải không nào chàng trai trẻ?
Cánh cửa to được mở ra một cách bất ngờ khiến Thiên
Di giật mình. Quăng ngay cái điều khiển tivi lên sofa, cô nhóc lon ton
chạy ra cửa xem là ai thì bất ngờ một dáng người cao lớn đã ngã
nhoài trên nền gạch bóng loáng. Mùi rượu theo đó tràn vào bầu không
khí trong lành.
Vội chạy đến đỡ lấy Vĩnh Khoa, Thiên Di lo lắng hỏi
khẽ :
- Chồng yêu, anh làm sao thế? Xảy ra chuyện gì mà anh
lại ra thế này?
Cố hết sức đỡ lấy cả thân hình to lớn và dìu ai
đó lại sofa một cách khó nhọc, sóc con vội vàng chạy đi lấy khăn
đắp lên trán Vĩnh Khoa rồi lại hối hả chạy vào bếp khoáy một ly
chanh nóng để giải rượu.
Trước giờ, việc nhìn thấy Vĩnh Khoa say khước là
chưa hề xảy ra. Nhưng hôm nay, tại sao cậu lại uống nhiều đến thế? Hơn
nữa, bây giờ đang là giò làm việc cơ mà? Còn Chính An đâu? Sao lại
để Vĩnh Khoa thế kia?
Một điều nữa… lái xe trong lúc say rất nguy hiểm…
cũng may là ai kia đã về được đến nhà thì mới gục xuống…
Vòng luẩn quẩn kia xoáy quanh đầu óc nhỏ bé khiến
Thiên Di không thể nào không hỏi rõ Vĩnh Khoa, đỡ lấy đầu chồng mình,
sóc con nhè nhẹ đút nước cho cậu. Nhưng… chỉ khi hương thanh thanh của
chanh vừa xộc vào mũi thì Vĩnh Khoa đã gạt phăng thứ nước có công
dụng làm cậu tỉnh táo kia ra khỏi miệng mình. Chòm người dậy và ôm
chầm lấy cô vợ nhỏ, Vĩnh Khoa đau khổ nói trong men say :
Những câu từ lấp lửng được thả ra theo từng nhịp
thở nhè nhẹ vương men rượu dần nhỏ lại giữa cái không gian tĩnh lặng
của ngôi nhà lớn rồi vụt tắt hẳn. Đôi mắt có vẻ mệt nhòai nhắm
lại một cách khó nhọc, ngủ rồi… Cứ để Vĩnh Khoa thế này có khi
tốt hơn…
Đặt Vĩnh Khoa nằm ngay ngắn trên sofa, Thiên Di vội đưa
tay lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi cho Chính An để hỏi rõ lý do
khiến Vĩnh Khoa say khước như thế.
Giọt thời gian bỗng chốc ngưng động khi nghe được một
vài điều gì đó thật bất ngờ, sóc con bỗng chốc buông chiếc điện
thoại trên tay xuống, tia nhìn nhanh chóng hướng sang Vĩnh Khoa đang nằm
đó, đôi mày của cậu dường như đang nhíu lại rất đau đớn…
Bần thần ngồi xuống Vĩnh Khoa, Thiên Di đặt tay mình
lên mi mắt ai đó rồi khẽ cuối người, thì thầm :
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, em tin anh sẽ làm được mà…
Trong giây phút đó, một bàn tay rắn chắc liền choàng
qua vai người sóc nhỏ, ôm thật chặt như sợ cô nhóc sẽ biến mất vậy.
Thôi thì… để cậu yếu đuối trong lúc này, cứ coi như
một khoảng lặng trong cuộc sống đi. Dù sao việc tiếp thu cú shock kia
vẫn là quá sức chịu đựng của Vĩnh Khoa.