Con đường xám ngắt nghẹt xe cộ khi sáng sớm. Chốc chốc, lại
có tiếng ồn ào từ những nơi khác nhau vọng lại. Dường như dòng chảy của thời
gian là vô hạn và chúng tồn tại mãi mãi. Chúng cuốn con người đi không ngừng,
khiến họ dần thay đổi và lòng người cũng vì thế mà dần đổi thay.
Yêu nhau, cưới nhau là một chuyện. Cuộc sống vợ chồng lại là
một chuyện khác. Có người nghĩ hạnh phúc, có người nghĩ bi thương. Dù sao, đó
là quyết định của họ. Họ chọn quyền chăm sóc lẫn nhau và mãi là như thế. Và,
Vĩnh Khoa, Thiên Di cũng thế. Nhưng, cuộc sống hôn nhân kia… không đơn giản như
họ vẫn thường nghĩ. Chắc hẳn sẽ có biến động…
Đưa tay vén lọn tóc trước trán, Thiên Di khẽ cười tinh nghịch
rồi thở nhẹ. Nắng vàng vô tư đậu bên bờ vai nhỏ nhắn, sưởi ấm.
Đứng trước cánh cổng Đại học to tướng, sóc con cảm thấy rất
vui vì công sức bấy lâu giờ đã được đáp trả. Rồi lại là một cuộc sống mới đầy
những điều bất ngờ, thú vị và chút ngạc nhiên.
Sáng nay, có người đã đòi đưa cô nhóc đến trường nhưng nhóc
con một mực phản đối. Xém chút có cãi nhau. Vì không tài nào cãi nỗi cái tính
ngang bướng của cô vợ ngốc nên Vĩnh Khoa đành thuận ý. Nói gì thì nói, khi đến
giờ sóc con tan trường thì cậu vẫn sẽ có mặt để đón. Mặc kệ ai kia có chịu hay
không chịu.
Hít hà lấy mùi không khí tinh sạch, Thiên Di đứng thẳng lưng.
Mím môi, sóc lại balo rồi khoan khoái bước đi. Tìm lớp.
Gió lướt nhè nhẹ trên khoảng không bao la. Rung nhẹ nhành
cây xanh còn vương chút sương. Khuôn viên trường thật rộng lớn và không khí thì
trong lành. Từng tốp sinh viên mới- cũ nói cười rôm rã dưới ánh nắng nhàn nhạt.
Cảnh quang là thứ duy nhất gắn kết mọi thứ lại với nhau.
Ngắm nghía cảnh đẹp mê mẩn, sóc con quên mất mình đang đi
tìm lớp. Đúng là trò đùa của tạo hóa. Lại phải tìm lớp lần 2. Còn nhớ, khi vào
cấp 3, cô nhóc củng đã mệt mỏi với màn khai chiến này. May nhờ có thầy Vinh tốt
bụng chỉ cho. Còn bây giờ, Đại học chứ chẳng phải cấp 3. và, trường này nào có
thầy Vinh của sóc nhỏ…
_ Khối hội họa nằm ở đâu nhỉ?
Cắn móng tay, Thiên Di lắm lét ngó ngược ngó xuôi tìm kiếm
khối lớp của mình. Mãi chẳng thấy, sóc con chán nản đi lại chiếc ghế đá gần đó.
Ngồi phịch xuống rồi thở dài.
Chọn vào ngành Hội họa là ước mơ từ bé của Thiên Di. Tài
năng là bẩm sinh. Một năm sang Mỹ du học cũng để nhóc con trau dồi thêm kỹ năng
vẽ, phối màu. Những điều đó, sóc con điều giấu Vĩnh Khoa rất kỹ. Thế nên, dạo gần
đây, khi nhìn thấy vợ mình hú hoáy với biết bao nhiêu là giấy và bút màu thì cậu
mới biết. Có hôm, sóc con còn để màu dính cả lên mặt khiến Vĩnh Khoa bật cười
suốt.
_ Chào bạn, bạn là Thiên Di phải không?
Sau giọng nói trầm trầm là một chàng trai cao ráo. Mái tóc
màu hạt dẻ óng ánh bay nhẹ trong gió.
Thiên Di ngơ ngác ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn chàng trai anh
tú hồi lâu rồi chau mày :
_ Bạn là ai?
_ Mình là lớp trưởng của lớp D-Hội Họa. Thầy Hiệu trưởng nhờ
mình tìm bạn, nói bạn là thành viên của lớp năm nay. Rất vui được làm quen.
Mình tên Minh Tuấn.
Cười tinh nghịch, Thiên Di nhanh chóng đứng lên rồi lon ton
đi theo bạn cùng lớp. Cô nhóc đâu ngờ rằng, đằng sau màn tìm lớp “dễ dàng” kia
đã có sự giúp đỡ của một người.
-----------------
Mấy phút trước,
Đợi đến khi Thiên Di rời nhà, Vĩnh Khoa cũng đặt báo xuống rồi
chẳng nói chẳng rằng, chạy thẳng đến trường của vợ mình.
Ngang nhiên bước vào ngôi trường to lớn, Vĩnh Khoa chậm rãi
gieo tia nhìn lạ quanh khuôn viên để chắc rằng ngôi trường này tốt. Trước khi đến
phòng Hiệu trưởng, Vĩnh Khoa đã dạo một vòng lớn và khám phá hết mọi ngóc ngách
trong trường. Sự xuất hiện của cậu làm bao người mê mẩn. Có một vài người còn
làm tưởng ai kia là sinh viên mới nên rất vui…
Cạch!
Đẩy cánh cửa phòng Hiệu trưởng, Vĩnh Khoa thản nhiên bước
vào. Họ chào nhau rồi làm quen nhau. Nhanh chóng đi nhanh vào vấn đề chính,
Vĩnh Khoa đẩy một tấm hình nhỏ đến trước mặt Hiệu trưởng kèm theo câu nói như mệnh
lệnh :
_ Lữ Thiên Di, sinh viên mới. Thiên Di rất kém trong việc
tìm kiếm lớp. Ngài giúp nhé. Là lớp D-Hội Họa.
_ Cậu không thể nói lịch sự hơn à?
Chau mày, Ngài Hiệu trưởng gằng giọng. Dù sao Ngài cũng là
người lớn tuổi. Hơn nữa, nhìn ai kia trẻ thế, dám ăn nói với bậc thầy thế à!
Rời ghế, Vĩnh Khoa cho một tay vào túi rồi bước thẳng ra cửa
kèm theo câu nói lạnh tanh :
_ Đó là lịch sự rồi!
Bộp!
Từ ngoài cửa, Chính An bước vào. Thuận chân, cậu tung ngay
cú đá vào chân trái ai kia khiến ai kia nhíu mày giận dữ. Chẳng thèm để tâm đến
ai kia làm gì, Chính An sải chân đến trước Hiệu trưởng, cuối đầu chào rồi cười
lễ phép :
_ Thành thật xin lỗi Ngài Hiệu trưởng. Tính cậu ta vốn vậy.
Ngài bỏ qua nhé. Vốn là chủ tịch của Demon nên cậu ta phải thế. Ngài thông cảm.
Còn chuyện của sinh viên mới Thiên Di, nhờ Ngài giúp.
Vừa nghe đến cái tên Demon, Ngài Hiệu trưởng hơi ngạc nhiên.
Ông quan sát Vĩnh Khoa từ đầu đến chân rồi cười nhẹ. Quả là tài giỏi. Thế mà
ông không nhận ra.
Demon trong những năm gần đây đang theo đà đi lên. Không một
ai là không biết đến danh tiếng Demon và chủ tịch đương thời. Demon không chỉ
là một tổ chức lớn mà còn giúp người rất tốt. Là một tổ chức đáng được mọi người
ủng hộ và tin cậy. Gắn với Demon đương nhiên là tập đoàn họ Trương vang danh rồi.
Rời trường, BMW tiếp tục lăn bánh trên sa lộ nghẹt xe cộ.
Lúc này, Vĩnh Khoa cáu gắt liếc sang con người cạnh mình, nghiến răng ken két :
_ Khi nãy, cậu làm trò gì thế hả?
Nhún vai, Chính An tựa lưng ra thành ghế rồi cười nói :
_ Cậu làm ơn đi. Thay đổi cách hành xử tí đi. Không hiểu sao
Thiên Di lại chịu cưới cậu nữa.
_ Kệ tôi. Cậu học thói nói nhiều từ đâu đấy. Còn nói nữa tôi
quăng cậu khỏi xe!
Chính An cố nín cười. Hắng giọng, cậu lấy lại phong độ rồi
nói tiếp bằng chất giọng cực nghiêm túc :
_ Nghe nói… Hiếu Thiên vừa được thả!
Khựng lại vài giây, Vĩnh Khoa chẳng đáp mà tập trung lái xe.
Chuyện Hiếu Thiên được thả cậu cũng đã biết. Lúc trước, tên đáng chết dám cả
gan bắt cóc vợ cậu. Cũng may cậu còn tình người nên chỉ giao hắn cho cảnh sát
tùy họ xử lí. Vài năm trong tù, chắc tính cách hắn có phần thay đổi. Dù sao thì
chắc Hiếu Thiên cũng chẳng làm hại sóc con được.
_ Cậu không lo sao?
Chính An nghi hoặc nhìn sang Vĩnh Khoa, cậu dường như đang
lo lắng điều gì đó. Hoặc, cậu đã biết điều gì đó…
_ Cậu muốn nói gì?
Quay mặt ra phía cửa xe, Chính An thở dài. Có nên nói không?
Rằng cậu đã nhìn thấy Wen và Hiếu Thiên gặp nhau? Thôi đi! Chắc chỉ là gặp mặt
nói vài câu hỏi thăm thôi. Dù gì Wen cũng là bác sĩ nhiều năm, hẳn có nhiều bệnh
nhân. Có lẽ Hiếu Thiên là một trong số đó. Chắc không có chuyện gì đâu!
_ À, tôi chỉ muốn hỏi… Cậu… Mà không có gì đâu. Cậu lo lái
xe đi. Nhiều chuyện quá!
Nhếch môi, Vĩnh Khoa dừng xe trước cửa tổ chức. Đưa tay tháo
dây an toàn, cậu bất giác cất giọng :
_ Tôi có nhìn thấy Wen và Hiếu Thiên gặp nhau. Lúc trước, hắn
từng là bệnh nhân của Wen. Cậu đó, đừng căng thẳng quá. Chẳng phải mọi chuyện kết
thúc rồi sao!
Đúng! Mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi. Mùi tanh của máu.
Hơi lạnh từ nòng súng đen. Âm mưu độc ác. Tất cả chỉ là quá khứ. Chẳng phải đây
là hiện tại hay sao?
Chỉ là, đôi khi nên đề phòng chút thôi!
Việc cần làm trước mắt là đưa tổ chức và tập đoàn họ Trương
đi lên. Ngày càng phát triển và hưng thịnh hơn.
--------------
_ Chào các bạn, mình là Thiên Di. Rất vui được làm quen.
Nhờ Minh Tuấn, Thiên Di quen nhanh với lớp hơn. Mọi người thật
thân thiện và đáng yêu. Ai cũng tươi cười để đón sinh viên mới. Chắc hẳn, Đại học
sẽ ngập màu hồng.
_ Di ngồi cùng Diễm My nhé!
Được sự chỉ dẫn của Minh Tuấn, Thiên Di quen thêm được cô bạn
tóc ngắn đáng yêu. Má phúng phính hai chiếc lúm đồng tiền xinh xinh. Diễm My cười
chào Thiên Di rồi thu dọn sách của mình để chừa chỗ cho bạn cùng bàn mới.
_ Chào Di, từ nay cứ gọi mình là My nhé!
_ Ừm.
Gật nhẹ đầu, Thiên Di tinh nghịch nhìn cô bạn đáng yêu rồi
cười xòa. Cả hai nói chuyện thật hợp nhau. Chắc họ sẽ thân nhau. Nhanh thôi!
Ngày mới. Cuộc sống mới. Môi trường mới. Tất cả điều mới mẻ.
Đột nhiên, Minh Tuấn ngồi trên quay xuống hai cô nàng kia,
ra hiệu im lặng rồi trêu :
_ Vừa gặp thôi mà nói chi lắm thế!
Thiên Di bĩu môi rồi nghịch ngợm lè lưỡi. Chợt nhớ đến việc
gì đó, sóc con cười nói :
_ Hì hì. Hôm nay cám ơn Tuấn nhiều nhé!
Nụ cười hồn nhiên kia khiến Minh Tuấn sững người hồi lâu. Cậu
vội lấy lại bình tĩnh rồi vui vẻ nói :
_ Thế chiều nay Di đãi mình món gì đi? Coi như làm quen.
_ Ừm, được đó. My đi nữa!
Lúc Thiên Di còn chưa kịp từ chối thì hai người bạn mới đã
và đang bàn về những món ngon. Họ nói cười ríu rít khiến sóc con cũng vui lây.
Rồi đây, sẽ là một tương lai mới.
Ngoài kia, nắng tinh khôi truyền qua ô cửa kính, chiếu thẳng
vào một góc phòng học. Nhành lan bên bậu cửa sổ nhẹ lung lay theo nhịp đẩy của
gió. Nhịp nhàng, không ồn ào.
Bên dưới sân, còn một vài cô cậu sinh viên mới lon ton chạy
vào lớp để kịp buổi học đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT