Bầu không khí trong lành choáng lấy khoảnh sân rộng thênh
bên dưới, từng chậu cây nhỏ li ti thay nhau ưỡn mình ra đón lấy những đợt nắng
vàng tinh sương. Gió nhè nhẹ lùa vào khung cửa trong suốt, tưới mát cả lớp học.
Ánh nắng lén trườn dài trên nền gạch, bám víu vào gót giày của giáo viên như những
đứa trẻ nhỏ đang vòi vĩnh mẹ cha.
Viên phấn trắng di chuyển nhẹ nhàng trên mặt bảng xanh, tạo thành
những đường nét tuyệt mĩ. Bàn tay thoăn thoắt trên bảng đã thu hút mọi ánh nhìn
của sinh viên, những nét vẽ thoắt ẩn hiện tạo nên một bức tranh sinh động.
Đưa tay chóng càm, Thiên Di gieo tia nhìn miên man ra ngoài
phía cửa, dòng suy nghĩ lểnh đểnh trôi về nơi có cái tên Trương Vĩnh Khoa ngự
trị. Mới hôm qua thôi, người nào đó còn dở chứng ghen lung tung, cô chỉ là trò
chuyện vui vẻ với anh bạn học khoá trên thôi, có gì quá đáng đâu chứ? Vậy mà
cái tên ngang ngược ấy lại ghen cho bằng được. Ghen một cách dở hơi. Ghen một
cách trẻ con.
Hừ!
Đã thế thì cô sẽ đi trò chuyện với thật nhiều con trai cho bỏ
ghét. Muốn ghen thì ghen cho đã đi.
Chỉ cần nghĩ đến gương mặt trẻ con ghen vô cớ kia là lòng
Thiên Di đã phừng phừng lửa giận. Thật không ngờ đường đường là một vị chủ tịch
tài giỏi, đứng trên nhiều người như Trương Vĩnh Khoa mà lại có lúc suy nghĩ ngốc
nghếch như thế.
[/FLASH]
À, không phải.
Là ngốc nghếch triền miên mới đúng.
Bên cạnh nhau lâu rồi, Thiên Di lẽ nào không khai quật thêm
nhiều tật xấu của người ấy chứ.
- Lớp trưởng, em giữ lớp giúp tôi cho đến ra chơi nhé. Tôi
phải lên văn phòng gặp thầy Hiệu trưởng.
Đang thả đầu óc rong chơi thì một giọng nói nhẹ
nhàng vang lên, phá tan những ý nghĩ đang mập mờ hiện ra. Quay trở
lại với thực tại, Thiên Di cười híp mắt khi nhận được thông báo vắng
tiết tiếp theo. Còn gì vui hơn đâu nào!
- Dạ.
Lễ phép cuối đầu chào giáo viên, Minh Tuấn cười nhẹ. Đợi đến
khi giáo viên ra khỏi lớp, Minh Tuấn mới ho nhẹ, đảo mắt nhìn quanh lớp một lượt
rồi nói :
- Giáo viên đi rồi.
Không gian bỗng chốc yên ắng.
Các thành viên trong lớp nín thở, nhìn chằm chằm anh chàng lớp
trưởng ngoan ngoãn của lớp D - Hội hoạ, chờ đợi.
- Ể, tại sao bọn con trai mấy người lại khônh galang một xíu
nhỉ? Tặng hoa hồng hoặc socola cho đám con gái tụi tôi đi.
- Tự mua đi.
- Èo, con trai gì mà keo kiệt.
- Hứ, tặng thì tặng thôi. Nhưng nếu thích thì quen nhau
luôn, giúp nhau thoát kiếp F.A, sao?
- Okay luôn, sợ gì nào!
Vâng! Đây chính là bộ mặt thật của một khối lớp luôn có thứ
hạng đầu bảng trong danh sách của trường.
Mặc cho tụi bạn nổi loạn và la hét hết công suất, Diễm My vẫn
vô tư vẽ cho xong bài tập của mình, bỏ ngoài tai cuộc trò chuyện kia. Vì sao à?
Vì cô đã là hoa có chủ tốt, làm sao nở lòng nào mà tơ tường tới chủ mới cho được,
cô cũng không muốn nhìn thấy người ấy phải buồn hay ghen như chồng của Thiên Di
đâu, một người đã là quá đủ rồi. Nhở!!!
----------------------------------
Tổ chức Demon White :
- Khoa, thấy thế nào? Đẹp không?
Chìa đoá hoa hồng được gói một cách công phu ra trước mặt
Vĩnh Khoa, Chính An quơ quơ tay rồi cười tươi rói nhìn Vĩnh Khoa chờ đợi lời nhận
xét. Món quà này là cả tấm lòng cậu muốn dành tặng cho nửa kia của
mình nhân một ngày đặc biệt. Valentine đợt này cũng chính là ngày
kỉ niệm tròn 1 năm cậu và Diễm My bên nhau. Ý nghĩa quá còn gì!
Chính An đã tốn công mua hoa về, xong lại mò mẫm tự tay gói
lấy bằng chính đôi tay của mình, trên đoá hoa còn có hẳn một tấm thiệp bé
xíu xinh xinh với lời chúc chân thành mà cậu đã suy nghĩ suốt đêm. Hẳn là cô
người yêu bé nhỏ sẽ rất thích món quà này cùng một buổi tối lãng
mạn bên những ngọn nến lung linh, mờ ảo. Còn cả tiếng nhạc vu vương
dìu cả hai vào điệu nhảy nhịp nhàng đầy yêu thương nữa chứ. Xong màn
dạo đầu, cả hai sẽ cùng nhâm nhi bữa tối ngọt ngào đối diện nhau.
Rồi, họ sẽ trao nhau những nụ hôn hạnh phúc, đắm mình vào vũ điệu
tình yêu.
Khoan đã.
Có… sến quá không nhỉ?
Rời mắt khỏi màn hình vi tính, Vĩnh Khoa gieo tia nhìn nghi
hoặc lên người cậu bạn thân. Một lúc lâu, Vĩnh Khoa chợt lên tiếng :
- Cậu... Ắt xì...
Chết tiệt!
Biết ngay mà.
Khịt khịt mũi, Vĩnh Khoa đưa mắt lườm Chính An.
Trong phòng có hương thơm lạ, Vĩnh Khoa ghét hương thơm ấy.
Đặc biệt, hương thơm ấy lại toả ra từ con người đang nâng niu đoá hoa hồng kia.
Bao lâu nay sài một loại nước hoa không chán, vậy mà khi coa bạn gái lại liền đổi
hương nước hoa ngay, lại chọn đúng mùi Vĩnh Khoa không ngửi được mới đau chứ!
Nhìn thấy gương mặt đang trở nên khó coi của Vĩnh Khoa,
Chính An nghi hoặc đặt câu hỏi. Cậu vẫn chưa phát hiện ra ai đó không ngửi được
hương thơm phát ra từ người mình. Ngây thơ đến vậy là cùng.
- Sao vậy? Cảm à?
"Cảm cái đầu cậu."
Mắng thầm tên giả ngây, Vĩnh Khoa chau mày, gắt :
- Cậu đổi nước hoa đi... Hơ, ắt xì...
À, hoá ra là dị ứng với mùi nước hoa.
À, đến giờ thì Chính An mới chính thức phát hiện
ra Vĩnh Khoa dị ứng với mùi thơm ngào ngạt trên người mình. Chỉ tại
cậu đổi nước hoa mới thôi sao? Lẽ nào lại không ngửi được mùi hương
đầy nam tính này?
Cười xoà, Chính An kéo tay áo đưa lên mũi ngửi ngửi, lại
nói :
- Quyến rũ mà.
- Đổi ngay... Ắt xì!!!!
- My chắc sẽ thích hương...
- Nếu cậu muốn tối nay tăng ca thì cứ việc giữ mùi mà My của
cậu thích. Ắt xì...
- Nhưng...
Lừ mắt, Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai :
- Vậy tối nay tăng ca. Ắt xì...
- Okay, okay. Tôi đổi, tôi đổi.
Đang định đi ra ngoài để nhườn lại bầu không khí trong lành
cho Vinh Khoa thì Chính An sực nhớ ra một chuyện quan trọng. Khựng lại một vài
giây, Chính An chớp chớp mắt ngây thơ, khẽ giọng :
- À, Khoa nè, tôi... Phải làm sao thì mới đổi hương thơm được
chứ? Chẳng lẽ dùng loại nước hoa khác xịt lên người cho thành hỗn hợp hương?
Cậu không thấy sẽ rất kì quặc à? Mọi người chắc sẽ nhìn tôi…
- Hoặc về nhà tắm rồi thay toàn bộ quần áo, hoặc dời bàn việc
của cậu ra ban công ngồi vĩnh viễn. Cậu chọn đi.
Im lặng.
Chính An hận là mình không thể lập tức bay đến trước mặt tên
khó ưa trước mặt, xé xác hắn ra trăm nghìn mảnh nhỏ cho hả giận. Ngay cả
thương lượng cũng chẳng để cho cậu nói hết câu của mình, cứ thích
chặn họng người ta là sao chứ?
Hừ!
Nếu cậu mà là chủ tịch Demon thì đã đuổi việc tên ngang ngược
này từ rất lâu rồi. Người gì mà quá đáng.
------------------------------------------
Ra chơi.
Đặt bút chì xuống bàn, Diễm My đưa mát liếc nhìn cô gái nhỏ.
Chợt, khoé môi bỗng chốc nhếch lên, cô thì thầm vào tai Thiên Di, cười nham nhỡ
:
- Nè, hôm nay Di có đi "hâm nóng" tình yêu với anh
Vĩnh Khoa không?
- Không.
Vì đang bực người kia nên Thiên Di không ngại ngần gì mà lạnh
lùng bật ra câu từ chối. Ghen mà, thích thì đi chơi một mình cho đã đi!
- Ơ, Valentine mà anh Vĩnh Khoa không rảnh luôn hả? Mình có
nghe Chính An nói hôm nay anh ấy được nghỉ mà, không lẽ chồng Di vẫn ở lại tổ
chức làm việc?
Ừ thì Thiên Di biết hôm nay là ngày gì, Valentine - lễ tình
nhân chứ gì! Nhưng, tại người đó đã ghẹo điên cô nên cô quyết làm tới cùng
luôn. Hôm nay, cô sẽ nhận hết quà mà các bạn nam trong lớp, trong trường tặng
cho cô.
Để rồi xem.
Ai đó ơi, cứ ghen thoả thích nhá!
- Ừ, nay là Valentine. My với anh Chính An đi chơi vui
nghen.
- Ủa...
- Hey, quà của hai nàng này.
Diễm My chưa nói hết câu thì một giọng nói trầm trầm quen
thuộc đã vang bên tai. Đồng thời, hai hộp socola bé xinh cũng nằm gọn trên mặt
bàn gỗ nâu.
Chào theo kiểu quân đội, Minh Tuấn nháy mắt tinh nghịch.
Gieo tia nhìn ấm áp lên người hai cô gái cùng lớp, cậu ma mãnh cười :
- Phong trào của lớp mình đó mà, he he. Riêng Di, tí nữa sẽ
có luôn một đóa hoa hồng. Còn My, đợi người yêu tặng đi nhé!
Bức xúc, Diễm My chau mày liếc xéo Minh Tuấn :
- Ơ, kì vậy? Thiên Di cũng có chồng rồi mà? Không công bằng.
Trước thái độ vờ giận dõi của Diễm My, Minh Tuấn cười hì hì
rồi lập tức nghiêm giọng :
- Thế giờ nhận socola hay không đây? Hay tôi cho người khác
nhá?
Quắc mắt lườm Minh Tuấn, Diễm My bức bối bật hộp socola ra.
Cho từng thỏi socola ngon lành vào miệng trước mặt Minh Tuấn, cô cười lém lỉnh
:
- Của chùa, công nhận ngon ghê!
Nhìn màn đấu khẩu của hai người bạn thân, Thiên Di
không khỏi bật cười. Thiệt tình, hai người cứ như trẻ con ý, giống y
như tên chồng Vĩnh Khoa đáng ghét của cô vậy.
Nghĩ đến là phát bực.
Mà không biết có nhớ hôm nay là ngày gì không nữa?
Hay là lại cắm đầu vào công việc và ở lại tổ chức luôn đây? Có khi
nào chiều không đến đón cô không nhỉ?
- Lỡ anh ấy không đến đón vì nghĩ mình còn giận
thì sao trời? Lẽ nào đi bộ về nhà?
Không nghĩ thì thôi, chứ đã nghĩ thì Thiên Di nghĩ đi
rất sâu xa. Trong lòng rõ ràng còn rất giận người ta, nhưng mà con tim
lại mong muốn người ta đến đón mình.
Đúng là ngược đời.
-------------------------------------
Tổng cộng 10 hộp socola loại nhỏ, 5 đóa hoa hồng cỡ
vừa. Trong đó có một đóa hoa nhận từ anh bạn khóa trên với lý do
cám ơn hôm nọ cô đã nghĩ giúp anh cách cưa đổ một cô nàng trong lớp
mình.
Đó, cô nói chuyện với người ta là vì có lý do
chính đáng chứ bộ. Cô có bao giờ nghĩ đến việc sẽ đi ngoại tình
trong khi đã có một người chồng trên cả tuyệt vời như thế đâu chứ!
Nhìn đóng quà tặng trên tay mình, Thiên Di tự hài
lòng rồi lon ton bước đi. Đôi mắt lanh lẹ đảo quanh khoảng sân ngập
tiếng cười một vòng như để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, nhưng mãi
chẳng thấy.
Lẽ nào cậu không đến đón cô thật ư? Không phải chỉ
vì cô đã nói chuyện với anh bạn khóa trên một lần đó chứ? Sao lại
có người hẹp hồi thế nhỉ?
- Di, đợi với.
Từ xa, Minh Tuấn chạy lại chỗ Thiên Di, trên môi là
nụ cười rạng rỡ. Điều hòa lại nhịp thở, cậu cười dịu dàng rồi
chìa đóa hoa trong tay ra trước mặt sóc con rồi nói :
- Qùa của Di.
- Ưm, cám ơn…
- Di không nhận đâu.
Giọng điệu đó, còn ai lạ vào đây chứ!
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua nhành cây lớn, tạo ra chuỗi
âm xào xạc vui tai. Trước khi lướt đi, gió để lại trên cây một luồng
khí u ám, vây bủa quanh khung cảnh thơ mộng trong sân trường.
- Mang về ăn đi. Hãy ước cho năm sau thôi F.A, nhé!
@@
Liếc sang Minh Tuấn, Thiên Di cười nhăn nhở với hàm ý
xin lỗi. Chưa kịp để cô nói thêm lời nào với Minh Tuấn thì Vĩnh Khoa
đã thẳng thừng kéo cô đi trước cái nhìn gần như rực lửa của anh
chàng lớp trưởng.
Trương Vĩnh Khoa chết dẫm!
Nếu trời mà để cho cậu gặp được Thiên Di trước tiên
thì cậu đã lên mặt dạy cho tên ngang ngược Trương Vĩnh Khoa kia một
bài học rồi.
Cậu mà cô đơn á?
Rõ điên.
Chỉ là cậu không chịu quen với những cô nàng vây
quanh mình thôi, tưởng có vợ là ngon chắc.
Tại sao Thiên Di không chịu di lị đi nhỉ?
Thầm nghĩ, Minh Tuấn cười ma mị nhìn theo dáng Vĩnh
Khoa. Một lúc sau, cậu bắt tay thành hình cái loa, hét lớn hết công
suất để cho người kia có thể nghe rõ từng chữ mình thốt ra :
- Khi nào chán chồng hãy nói nhé, Tuấn sẽ thay Di
viết đơn thôi chồng. Ngay lập tức.
Đương nhiên, cái nhìn ghê rợn của Vĩnh Khoa đã sớm
lia thẳng tới chỗ Minh Tuấn đang đứng.
Để lại một mình Minh Tuấn cười đầy ẩn ý, Vĩnh Khoa
nhanh chóng kéo vợ bé nhỏ rời khu vực "nguy hiểm". Ra đến
xe, Thiên Di mới vùng tay khỏi bàn tay lực lưỡng kia. Hằng hộc nhìn
sang Vĩnh Khoa, cô chau mày :
- Chuyện Minh Tuấn, anh xin lỗi. Ai bảo cậu ta có
gương mặt đáng ghét làm gì. Hừm, em phải mau mau học cho nhanh để
thoát khỏi trường này, tránh luôn việc gặp mặt tên đó thì càng tốt.
- Anh...
- Hắn ta đáng ghét.
Quay sang cô vợ nhỏ, Vĩnh Khoa ngang ngược gắt lên,
trong đáy mắt kia hằn rõ sự giận dữ không biết bắt nguồn từ đâu.
Thở dài, Thiên Di cố nặn ra một nụ cười thật tươi, lay nhẹ cánh tay
Vĩnh Khoa, thì thầm :
- Được rồi mà, chồng yêu. Anh đừng thế, em nhận quà
của các bạn chỉ với ý nghĩa bạn bè thôi. Còn anh chàng học khóa
trên là vì muốn làm quen bạn lớp em nên mới tiếp cận em trước, hoàn
toàn không như anh nghĩ đâu. Minh Tuấn cũng đâu đáng ghét như anh nói,
cậu ấy chỉ quan tâm em như một cô em gái thôi. Vả lại, em đã là vợ
anh rồi thì còn chạy đâu được nữa, không phải sao?