Hàng ngàn sinh viên dần rời ngôi trường to lớn trong tích tắc,
đầu đội những cơn nắng bỏng da, họ đi thật nhanh để tìm nơi có bóng mát. Cái nắng
làm cơ thể họ như muốn rã đi nên chẳng mấy ai thích đi lâu dưới nó cả.
Thu dọn xong đóng tập sách trên bàn, Thiên Di bất giác nhìn
thấy vật gì đó trong hộc bàn của cậu bạn lớp trưởng thân thiện bèn đưa tay khều
khều Diễm My cạnh bên, nói thầm :
_ My, xem kìa, đó là cái gì vậy?
_ ...
Đưa tay xoa xoa càm hồi lâu, Diễm My chợt cười tinh ranh rồi
đưa tay lên môi ra hiệu im lặng. Lén lút rời bàn mình, Diễm My nhân cơ hội Minh
Tuấn đang thu dọn tập sách liền chụp lấy thời cơ hiếm.
Trên tay Diễm My là một bức tranh vẽ ai đó, nhưng cô nàng
chưa kịp xem thì đã bị Minh Tuấn phát hiện ra và hét lên :
_ My làm gì thế, trả tớ ngay!
_ Thiên Di, chụp nè!
Vèo...
Từ trên tay Diễm My, qua một động tác đơn giản giờ bức tranh
kia đã nằm gọn trong bàn tay sóc con. Tò mò mở ra xem, Thiên Di tròn mắt ngơ
ngác nhìn vào bức tranh không rời. Người trong tranh... sao mà giống nó thế?
Minh Tuấn lúng túng gãi đầu chẳng dám nhìn sang Thiên Di. Diễm
My thấy lạ bèn chạy đến, giật phăng bức tranh kia rồi xem xét. Bỗng, cô nàng
"Ồ" lên một tiếng rồi lắm lét nhìn sang chàng lớp trưởng điển trai,
trêu chọc :
_ Woa, Tuấn vẽ Di kìa, đẹp thật đấy! My ganh tỵ thật.
_ Trả đây!
Giận dữ giằng lại bức tranh kia, Minh Tuấn vội rời lớp mà
không nói thêm một lời nào nữa. Bỏ lại hai cô nàng ngơ ngác nhìn nhau chẳng biết
nói gì.
Một lúc sau, mãi chẳng thấy Thiên Di nói năng gì nên Diễm My
nghi ngờ huýt tay con bạn, trêu chọc :
_ Sao rồi, cảm động quá không nói nên lời hả?
Hoàng hồn, sóc con e dè nhìn sang Diễm My, khẽ thở dài rồi
ngồi trở lại ghế. Sẽ thế nào nếu Minh Tuấn có ý gì đó với sóc con? Chắc chắn
Vĩnh Khoa sẽ ghen cho mà xem, có khi còn không cho cô nhóc tiếp tục học tại trường
này nữa…
Gom đóng tranh vẽ của mình và cho vào ống đựng tranh, Diễm
My vừa cười vừa nói :
_ Di sướng rồi nhé, chàng lớp trưởng kia chưa từng phác họa
ai cả, Di là người đầu tiên đó. Trước giờ, Tuấn chỉ toàn vẽ phong cảnh thôi… Có
lẽ… Tuấn thích Di rồi đó…
Những câu chữ phát ra từ khóe môi chúm chím lọt ngỏm vào tai
Thiên Di trong thời gian ngắn nhất. Không thể nào làm tổn thương người khác được…
nhưng… biết nói thế nào với Minh Tuấn đây?
Nghĩ nhanh, sóc con toan đứng dậy, đưa tay với lấy balo rồi
chạy vụt khỏi lớp trước cái nhìn ngơ ngác của Diễm My…
------------
Dưới ánh chiều tà, cái bóng đen đổ dài trên nền xi măng xám,
từng bước chân dịch chuyển từ tốn trên con đường rộng trong sân trường. Lá vàng
lượn lờ trong không trung vài vòng ngắn rồi rơi tõm xuống mặt hồ phẳng lặng,
làm nước nhấp nhô từng cơn rồi lan rộng cả hồ.
Ông mặt trời ló dạng sau đám mây ngũ sắc, dần chìm vào mớ kẹo
bông ngọt lim để nhượn chỗ cho trăng cao. Ánh cam lan ra khắp vùng thảm rộng, một
vài tia truyền thẳng xuống mặt nước, tận đáy hồ. Theo đường truyền ánh sáng, một
ít bụi mây lơ đễnh trong không trung, hòa vào không khí.
Đặt mình xuống chiếc ghế đá cạnh hồ trong vắt, Minh Tuấn
nhanh tay lấy bút, giấy vẽ ra rồi chăm chú đặt tay lên tờ giấy trắng tinh tươm.
Từng nét vẽ mềm mại thoắt ẩn thoắt hiện qua cách mà đôi tay khéo léo mang lại.
Rất nhanh, một tuyệt tác đã thành phẩm…
_ My nói đúng thật, Tuấn vẽ tranh phong cảnh rất đẹp.
Lẫn trong tiếng lá xào xạc là giọng nói trong trẻo của sóc
con. Cô nhóc đã quan sát Minh Tuấn từ lúc chàng ta đưa tay lấy giấy, bút cho đến
tận lúc tranh hoàn thành. Vì Thiên Di hiểu, khi một ai đó chăm chú làm một việc
gì đó, người ta rất ghét bị làm phiền, như vậy thì nguồn cảm hứng sẽ ngẫu nhiên
bay mất hút ngay.
Cuộn bức tranh vừa khô lại rồi cho vào bộ sưu tập, Minh Tuấn
trầm ngâm đáp :
_ Vẽ phong cảnh đẹp đâu có nghĩa vẽ những đề tài khác sẽ xấu?
Chẳng hạn như… vẽ người…
Bất động sau câu nói của anh chàng lớp trưởng, Thiên Di chỉ
biết cuối đầu, cô nhóc đâu có ý định chê bai những tranh vẽ theo đề tài khác…
Trời nhá nhem tối làm Thiên Di chợt nhớ đến một chuyện :
Vĩnh Khoa.. đang đợi nó trước cổng…
Phải giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt…
Nắm chặt balo trong tay, Thiên Di khẽ khàng cất giọng :
_ Tuấn… bức tranh đó…
Giật mình, Minh Tuấn cuối đầu xuống thấp như đang suy nghĩ
gì đó. Trong tay cậu đã cầm sẵn bức tranh kia tự bao giờ. Dù tâm trạng đang xấu
nhưng cậu không nở nào bóp nhăn bức tranh kia…
Thu dọn đồ trong nháy mắt, Minh Tuấn đứng phắt dậy rồi bước
đến trước Thiên Di. Bàn tay cằm cọ khi nãy giờ đã nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé
của cô nhóc, đưa tia nhìn trìu mến sang sóc nhỏ, Minh Tuấn cười nói :
_ Khì, tặng Di thôi, không có ý gì đâu, đừng nghĩ nhiều.
_ Ơ….
Chẳng để Thiên Di kịp mở lời, chàng lớp trưởng đã nhét gọn bức
tranh kia vào tay nhóc con kèm theo câu nói chắc nịch được thảy ra không trung.
Cái dáng cao cao dần khuất sau đám cây chằn chịt trong sân
trường sau khi đã trao tận tay món quà kia cho chủ nhân của nó. Minh Tuấn nắm
chặt tay, âm thầm duỗi thẳng chân, thứ cảm tình đang nhen nhúm trong cậu chắc sẽ
được chôn vùi… mãi mãi… Vì đơn giản, Minh Tuấn không muốn ai phải khó xử cả.
-------------
_ Hi, chào anh đẹp trai.
Lon ton chạy ra cổng, Diễm My lại bất ngờ chạm mặt “hoàng tử”
trong mộng. Cười tươi tắn, cô nàng hớn hở bước đến trước Vĩnh Khoa.
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa nghi hoặc nhìn cô gái lạ
mặt hồi lâu rồi lạnh lùng cất giọng, mắt vẫn đao đáo nhìn ngó xung quanh để tìm
ai đó.
_ Quen à?
_ Em là Diễm My, bạn học của Thiên Di. Anh là anh họ của Di
đúng không?
Nghe đến cái tên quen thuộc, Vĩnh Khoa khẽ dời tia nhìn sang
người trước mặt, nhíu mày thăm dò. Khó khăn lắm cậu mới bật ra được từng chữ
đang đọng lại trong cổ họng.
_ Anh… họ?
_ Không phải sao? Di nói thế mà?
“Đồ ngốc nhà em Thiên Di, nói anh là người yêu không tốt hơn
sao?”
Thầm mắng cô vợ ngốc nghếch, Vĩnh Khoa liền dời mắt sang hướng
có một ai đó đang bước đến, cười ma mị đáp lời cô bạn xinh xinh của vợ mình :
_ Ừ, là anh họ!
Đảm bảo rằng đó chính là sóc con nghịch ngợm, Vĩnh Khoa tinh
ranh nhếch môi rối quay sang Diễm My, nở nụ cười chết người và cố ý để ai kia
trông thấy.
_ Là anh họ… yêu em gái.
_ Dạ? – Diễm My tròn mắt nhìn thái độ trả lời của Vĩnh Khoa,
câu trả lời hoàn toàn khác hẳn với nét mặt tươi cười kia. Cô nàng ngờ vực hiểu
ra vấn đề gì đó…
_ Vậy đó. Tạm biệt!
Đáp gọn, Vĩnh Khoa dịch chân sang hướng bên cạnh, bước thẳng
đến trước mặt Thiên Di, cười nham hiểm.
Nãy giờ, sóc con đã tận mắt chứng kiến ai kia nói nói cười
cười với cô bạn cùng bàn của mình nên rất bực bội. Mặc dù không biết hai người
nói gì với nhau nhưng sóc con vẫn hậm hực lườm chồng yêu một cái sắc lẻm.
Đón lấy chiếc balo to kình của Thiên Di, Vĩnh Khoa thản
nhiên bước về phía con BMW đang dừng bánh. Diễm My đã đi từ lúc nào không ai
hay biết.
“Hừ, đồ đáng ghét, không giải thích gì à?”
Nghĩ bụng, Thiên Di liếc nhìn tên đáng ghét đang ung dung bước
đi rồi nhoẻn miệng lém lỉnh.
Cuối xuống. Chuẩn bị. Sẵn sàng. Go
Bộp!
Với tốc độ nhanh cực, sóc con phóng nhanh đến cái dáng trước
mặt rồi dùng lực thật mạnh từ hai bàn tay nhỏ nhắn đẩy cái lưng to rộng của ai
kia khiến ai kia xém ngã nhào.
_ Xin lỗi nhé, chồng yêu!
Cười cợt rồi chuồn lên xe, đóng cửa cái rầm, hả hê vì chiêu
báo thù vừa rồi.
Vĩnh Khoa trừng mắt nhìn con người tinh nghịch vừa chui vào
xe mình, đôi mày rậm giận dữ nhíu lại. Đúng lắm trò. Mỗi khi cậu chọc sóc con
là y như rằng cô nhóc đều có sẵn tuyệt chiêu để chơi lại con người lắm trò trêu
chọc kia.
Trong mọi cuộc tranh luận, Vĩnh Khoa luôn luôn thắng!
Trong mọi cuộc đấu trí, Vĩnh Khoa luôn luôn thắng!
Trong những trận trêu ghẹo, Vĩnh Khoa thua thảm hại…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT