Mây xanh đủng đỉnh trôi trên nền trời thăm thẳm. Gam xanh
hòa cùng sắc trắng tạo nên hai khối đồng nhất, đem đến cảm giác yên bình cho vạn
vật.
Khung cửa sổ đã vương chút nắng sớm, mùi tinh khôi lượn lờ
khắp chốn như đang trao thêm nguồn sống mới.
Cạnh khung cửa, một cô nhóc với mái tóc đen bóng khẽ nghiêng
đầu cười nhẹ đón nắng. Vươn vai, cô nhóc với tay lấy chiếc balo trên bàn rồi
tung tăng bước xuống lầu.
_ Hôm nay để anh đưa!
Chỉ khi cô nhóc kia vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng
thì chất giọng lạnh tanh quen thuộc đã vang lên, chặn ngay nhịp bước tiếp theo
của bàn chân nhỏ.
Nhăn trán, Thiên Di khoác balo lên vai rồi lách qua dáng người
cao cao trước mặt, bước thẳng :
_ Không! Anh lo đi làm đi!
_ Đi thôi!
Mặc lời từ chối rạch ròi kia, Vĩnh Khoa túm lấy balo rồi kéo
một mạch cô vợ nhỏ ra ngoài không chút thương tiếc.
Chẳng thèm cài dây an toàn, nhóc con bĩu môi vờ giận dõi. Thấy
thế, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi quay sang, làm luôn việc còn lại. Dây an toàn được
cài xong, cậu thản nhiên véo nhẹ chóp mũi xinh rồi hung hăng bảo :
_ Vợ yêu ngoan đi, anh lo cho sự an toàn của em thôi! Đừng
bướng.
_ Xí…
Giận dõi quay mặt sang hướng khác, Thiên Di vui thầm trong
lòng. Đã biết lo lắng cho người khác rồi cơ đấy!
Sở dĩ, sóc con không muốn Vĩnh Khoa lặn lội đưa mình tới trường
cũng vì một chuyện. Chuyện là, sóc con sợ đám sinh viên hám trai kia một khi đã
nhìn thấy chồng yêu của nó thì sẽ lên cơn thèm khát. Sẽ cua cho mà xem…
Nhận thức được sự nguy hiểm đó, Thiên Di chẳng hề muốn Vĩnh
Khoa xuất hiện ở trường chút nào. Nhưng, Thiên Di bé nhỏ nào ngờ đâu, rằng chồng
nhóc đã đặt chân đến phòng Hiệu trưởng của trường ngay ngày đầu nhập học.
_ Giận hả?
Rẻ ra đường lớn, Vĩnh Khoa khẽ liếc sang gương mặt đáng yêu
đang vờ hờn dõi, hỏi vu vơ.
_ Ừ.
Đáp gọn, sóc con chẳng thèm ngoái lại nhìn chồng mình lấy một
cái. Đôi mắt to tròn cứ nhìn đâu đầu ngoài khung cửa kính. Hàng loạt các khung
cảnh khác nhau đang bị bỏ lại phía sau BMW.
_ Kệ em!
Vốn chẳng có tính nhườn nhịn nên Vĩnh Khoa quăng luôn câu kết
luận mà quên rằng, mỗi khi giận nhau, cậu luôn là người cất giọng nói trước mà
quên đi mình và sóc con đã và đang giận nhau.
-------------
BMW trườn tới trước cánh cổng trường Đại Học to kình rồi dừng
hẳn lại. Đẩy cửa bước ra, Thiên Di khó chịu gieo tia nhìn vào trong rồi chẳng
nói gì thêm, bước đi một mạch.
Chỉ vừa bước được vài bước ngắn thì đâu đó quanh cổng trường
đã vang lên nhiều tiếng ca cẩm người con trai ngồi trong BMW. Các cô sinh viên
luôn miệng suýt xoa chàng hoàng tử đẹp trai, mắt thì như muốn hiện luôn hình
trái tim to đùng.
Kìm nén sự khó chịu, Thiên Di hậm hừ quay đầu lại thì bắt gặp
ngay Vĩnh Khoa đang nhìn nó với ánh mắt cười vui như chờ đợi điều gì đó. Cố nặn
ra nụ cười tươi tắn nhất, Thiên Di đưa tay vẫy vẫy về phía Vĩnh Khoa rồi
nghiêng đầu chào chồng yêu như thường lệ. Thế là BMW lại tiếp tục lăn bánh trên
sa lộ to lớn ngập xe…
_ Đồ chết bầm!
Vừa dậm chân bước đi, Thiên Di vừa trừng mắt nhìn nền xi
măng xám ngắt như muốn dẫm nát chúng. Ngay và luôn!
Rõ đáng ghét, Vĩnh Khoa khi cưới có rất nhiều tật tưng tưng.
Nếu biết trước rằng chồng yêu có tinh thần bất định như thế chắc sóc con chẳng
bao giờ đồng ý lấy đâu…
Bụp!
_ Di, sao ủ rủ vậy?
Mơn man với dòng suy nghĩ vẩn vơ đang lượn quanh đầu mình
nên Thiên Di giật bắn mình khi có người vỗ vai bất ngờ. Mém chút bật ngửa ra
sau.
Cười tít mắt, cậu bạn lớp trưởng Minh Tuấn tinh nghịch xoa
mái đầu sóc con khi nhìn thấy nét mặt bạn cùng lớp như mang nhiều tâm sự.
_ Hay là tại hôm qua khao bọn mình nên tiếc tiền?
_ Đâu có. Chỉ là… mới sáng mình gặp tên khùng thôi, không có
chuyện gì đâu! Hi hi.
Xốc lại balo, Thiên Di cười nghịch. Đôi mắt to tròn bỗng
sáng lên khi nhìn thấy cô bạn dễ thương từ đằng xa đang chạy lại, vỗ vai Minh
Tuấn, Thiên Di cười hí hửng chỉ về phía Diễm My. Đáp lại nụ cười của sóc con
cũng là một nụ cười thân thiện, đáng yêu không kém.
Diễm My rất vừa người, giọng nói lại đáng yêu, tính tình rất
hòa đồng. Gương mặt cũng rất dễ thương nên được nhiều người quý mến. Còn Minh
Tuấn, mũi cao, mắt có thần, nằm trong top đẹp trai của trường, lại là cậu lớp
trưởng thân thiện nên cả lớp rất thích chàng ta. Có được hai người bạn như thế
thật hạnh phúc!
Cười mãn nguyện, Thiên Di kéo tay hai bạn cùng lớp đi nhanh
vào lớp học. Hôm nay lại là một ngày học vui…
------------
_ Di, khai mau, sáng nay ai chở Di đến trường? My thấy hết
nè!
Nháy mắt nghịch, Diễm My dùng gương mặt hình sự tra khảo bạn
mình. Vừa nghe thấy thế, Minh Tuấn từ trên cũng tò mò quay xuống, hỏi :
_ Sao?
_ Tuấn không biết đâu, hôm nay có chàng kia đẹp trai cực kỳ
đưa Di của chúng ta đến trường đấy. Anh ấy đẹp tuyệt luôn, My mê tít.
Cười tươi, Diễm My phấn khởi kể lại đầu đuôi sự tình cho lớp
trưởng được rõ rồi tiếp tục quay sang tra khảo, chờ đợi câu trả lời thành khẩn
từ bạn “yêu”.
“Vợ, nhớ kỹ nhé, đừng cho mọi người biết em đã có chồng. Tuyệt
đối không!”
Câu nói nghiêm túc của Vĩnh Khoa luôn trấn áp suy nghĩ sóc
nhỏ. Thiên Di cũng chẳng hiểu lý do vì sao Vĩnh Khoa lại nghiêm túc đến vậy nữa.
Có chồng hay không mọi người biết thì có sao? Kì lạ thật!
Câu nói “dối” kia khiến Diễm My và Minh Tuấn tin không chút
nghi ngờ. Bỗng, Diễm My nắm chặt tay sóc con, thỏ thẻ nói với giọng lí nhí :
_ Khi nào có dịp… giới thiệu cho My nhé!
Thiên Di cười gượng rồi gật nhẹ đầu. Mong sao Diễm My đừng
thích Vĩnh Khoa... nếu không thì…
Minh Tuấn cười nhẹ rồi quay lên bàn mình, chăm chú nghe bài
giảng mới. Nhưng giờ đây, trong đầu cậu chẳng còn độc lập một tiếng nói nữa.
Đâu đó trong não bộ là một vài hình ảnh của cô nhóc nào đó…
Diễm My ngồi ngay ngắn lại chỗ của mình, xếp tập sách tươm tất
rồi cũng chăm chú lắng nghe bài giảng mới. Với tâm trạng tốt, học cũng tốt hơn
nhiều.
Chóng càm, Thiên Di lặng lẽ quan sát từng biểu thị cảm xúc
trên gương mặt đáng yêu của cô bạn cùng bàn. Vẫn là câu nói kia : Mong sao Diễm
My đừng thích Vĩnh Khoa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT