Từng tiếng “Tít, tít, tít” nghe nặng nề đến não
lòng. Trong giang phòng rộng, ngoài tiếng kim đồng hồ nhích chậm từng
nhịp trên giọt thời gian như không muốn cho thời gian trôi qua một cách
vô vọng thì còn có những tiếng “Tít” dài vô vọng.
Nghe thật đắng lòng!
Gam màu trắng đơn điệu giờ đã hay rồi, còn có bạn
là những âm thanh vô vị. Nhưng người đang nằm bất động trên chiếc
giường có đủ thiết bị kia thì sao? Có cô đơn không? Ở mãi trong cái thế
giới không người như vậy lẽ nào không cảm thấy cô đơn sao?
Gương mặt xanh xao đến lạ của người nằm đó như xác
chết làm cảnh vật xung quanh như trở nên nặng nề hơn.
Chết tiệt!
Cái thế giới trong mơ kia có quái gì vui mà nó cứ
níu chân người ta lại thế?
Đau xót nắm chặt tay, vo thành hình nắm đấm, chàng
trai đứng đối diện chiếc giường kia gieo tia nhìn giận dữ lên người vô
tâm đang nằm ngủ ngay kia. Dường như ẩn trong đường nét giận dữ là
khoảng lặng trầm lắng mang cái tên riêng. Khoảng lặng ấy như thể con
sâu hiểm ác gặm nhắm tâm can người khác, để cho mọi tế bào trong cơ
thể người đó bào mòn dần, tiêu tan dần. Và hẳn là sau đó, một vết
thương lòng sẽ không bao giờ lành, không ngừng rỉ máu tươi.
Vậy… cớ gì mà con người vô tâm kia có thể ung dung
ngủ thế kia? Không nghe thấy có người đang gọi sao? Không nhìn thấy có
người đang trông chờ chăng?
Buồn bã rời giang phòng ảm đạm, chàng thanh niên nọ
lẳng lặng nhấc từng bước chân vô hồn trên nền gạch lạnh toát mùi tử
thần. Đôi mày lắm khi nhíu lại tỏ rõ nỗi đau trong lòng nhưng nào ai
nhìn thấy!
Cứ như vậy, thời gian cứ nhích dần. Ngày ngày vẫn
trôi trong sự mong chờ và hy vọng của một số người.
Quãng thời gian quí báu giương mắt nhìn con người vô
tâm kia mê man trong cơn nguy kịch hệt cả thế kỉ trôi qua. Đơn giản bởi
khoảng thời gian ấy chỉ tồn tại duy nhất những tiếng “Tít” dài vô
hạn và nhịp dịch chuyển của kim đồng hồ mà không hề có một tiếng
nói riêng nào. Lúc đó, cứ như cả thế giới đã bị đóng băng hoàn
toàn, cứ như thể nhịp sống đã vĩnh viễn biến mất.
Một khoảng lặng để gieo tia nhìn mang niềm hy vọng to
lớn.
Trước cổng trường Đại học, con BMW đen loáng đã đậu
sẵn ở đó tự lúc nào không ai hay biết. Ngay trước mui xe là một
chàng trai anh tuấn mang nét đẹp lạnh lùng thu hút mọi ánh nhìn.
Song song bước cùng Minh Tuấn trên nền ximăng lạnh lẽo
và buông ra những mẩu chuyện nhặt nhảnh gợi niềm vui. Khi tia nhìn
chạm ngay đôi mắt sắc bén của một ai đó, Thiên Di bỗng im bặt.