Giọng nói nhè nhẹ khẽ vang bên tai khiến Thiên Di có
cảm giác như mình đang nằm mơ, khẽ chau mày, cô đưa tay dụi mắt rồi
vươn vai. Cả đêm hôm qua, sóc con không về nhà mà ngồi lại trên hàng
ghế ngoài cửa phòng bệnh và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Bây giờ,
cả người ê ẩm đến khó chịu.
Sau khi đã tỉnh ngủ hẳn, Thiên Di mới tròn xoe mắt
ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Là Chính An. Không phải cậu đang nằm
trong phòng bệnh hay sao?
Mỉm cười, Chính An vỗ vai sóc con rồi nói nhanh :
- Bọn anh không sao, khỏe cả rồi. - Vừa dứt lời,
Chính An liền quay lại phía sau, cười nhẹ – Em nhìn xem.
Từ xa, Vĩnh Khoa và A Huân cùng nhoẻn miệng cười
nhìn sóc con. Gương mặt ai cũng tươi tỉnh đến lạ, cô chỉ thoáng thấy một
chân A Huân vẫn còn đi khập khiễng và một tay Chính An vẫn còn được
băng bó. Còn Vĩnh Khoa thì hoàn toàn không hề bị thương.
Vì quá vui mừng nên Thiên Di chạy ào tới rồi ôm chầm
lấy Vĩnh Khoa, nấc lên từng hồi :
- Tốt quá rồi. Anh không sao là tốt rồi. Có biết hôm
qua em sợ lắm không?
Cười buồn, Vĩnh Khoa đưa tay xoa nhẹ mái đầu sóc con
hồi lâu rồi nhẹ giọng bảo. Ẩn sâu trong tia nhìn trìu mến là nỗi
buồn vô hạn khi nhìn thấy cô nhóc trước mặt rơi nước mắt.
- Ừm, anh không sao cả. Em yên tâm đi. Ngoan, giờ thì
mình về nhà nhé!
Gật đầu, Thiên Di toan bước đi nhưng bị chặn lại bởi
những suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Đưa mắt nhìn Vĩnh Khoa chăm chăm,
Thiên Di nhíu mày nghi hoặc :
Khóe môi bỗng chốc hình thành một nụ cười quỷ
quyệt, Minh Tuấn nắm chặt hai tay tạo thành hình nắm đấm rồi giữ
nguyên nụ cười kia trên môi. Cứ thế, cậu cứ bước đi.
Việc báo thù cho người ba nuôi yêu quí kia nhất định
phải thực hiện.
Còn về Thiên Di… cô nhóc sẽ thuộc về cậu!
Nếu tạo hóa đã cho ông trời quyền an bài mọi chuyện
thì chính Minh Tuấn sẽ tự an bài số mệnh cho mình mà không cần đến
ông trời làm gì.
Cậu sẽ rút khỏi danh sách an bài của ông trời…
Cậu sẽ tự làm chủ số mệnh của mình…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT