Ngô Song lại nhíu mày: “Hay hôm khác đi, hôm nay mình hơi mệt rồi”.
Giang Sơn tỏ ra thất vọng.
Nhưng rất nhanh cậu lại trở nên bình tĩnh, dịu dàng cười và đồng ý với Ngô Song.
Vẻ ân cần chu đáo của cậu, Trác Yến chưa từng nhìn thấy nên cô cảm thấy sững sờ.
Cô chưa nhìn thấy cậu nghiêm túc bao giờ, chưa bao giờ phát hiện thấy thì
ra tên này đúng như bọn Tiểu Dư nói, cũng có mấy phần “nhan sắc”.
Bọn Tiểu Dư thường bình phẩm về Giang Sơn và Trương Nhất Địch như thế này:
“Hai người họ ấy à, mỗi người một vẻ, có thể cho là hai nhân vật nổi bật nhất trường ta”.
Họ nói vẻ đẹp trai của Trương Nhất Địch không
dễ phớt lờ, khiến người ta nhìn một cái đã có ấn tượng mạnh mẽ. Còn về
Giang Sơn, so với vẻ đẹp trai nổi bật của Trương Nhất Địch, thì dung mạo có vẻ ôn hòa hơn nhiều. Có thể nhìn lần đầu sẽ không khiến người ta quá chú ý, nhưng lâu dần lại nhận thấy cậu ấy thực sự là một người đẹp
trai, nho nhã và thanh lịch.
Lúc lên tầng, Trác Yến nói với Ngô
Song: “Hây, thì ra đồng chí lớp trưởng lớp tớ cũng có nhan sắc đấy chứ,
cũng được, có thể xứng với cậu!”.
Ngô Song không nói gì, chỉ
lặng lẽ lên cầu thang. Một lúc sau mới buồn bã lên tiếng: “Yến Tử, những lời Giang Sơn nói tối nay còn nhiều hơn cả những lần hai đứa tớ nói
chuyện cộng lại!”.
Trác Yến cảm thấy lúng túng, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô không chắc rằng có phải Ngô Song đang trách cô nói nhiều đến mức lấn át cả nhân vật chính hay không.
Thấy cô thấp thỏm không yên, Ngô Song cười cười: “Ngốc ạ! Đừng nghĩ nhiều!
Tớ rất hâm mộ khả năng có thể nói chuyện vui vẻ với người khác của cậu
đấy!”.
Trác Yến thở phào, đặt tay lên vai Ngô Song, cười hi hi:
“Cái này cậu không cần ngưỡng mộ, cậu đi với tớ nhiều thì sẽ bị nhiễm
thôi!”.
Lúc học tiết Toán cao cấp, Trác Yến cứ lơ đãng mãi.
Lộ Dương đang ngồi chép bài bên cạnh cô bỗng nhiên bực bội ném vở sang bên cạnh, khẽ hỏi: “Sao cậu không nghe giảng?”.
Trác Yến bất giác thấy lạ: “Tớ có nghe giảng hay không thì liên quan gì đến cậu?”.
Lộ Dương trừng mắt: “Cậu có biết để tớ hạ quyết tâm học hành nghiêm túc
khó khăn thế nào không? Cậu có biết hoàn cảnh có ảnh hưởng lớn thế nào
đến một người không? Cậu nói đi, cậu bảo tớ làm sao chuyên tâm được
nữa!”.
Trác Yến: “…”.
Ngẩn người xong, cô cảm thán với Lộ Dương: “Gái à, tư duy này của cậu đúng là càng lúc càng dữ dằn đấy!”.
Tiểu Dư ngồi bên kia Trác Yến, vốn đang bò rạp trên bàn ngủ say sưa, nghe cô và Lộ Dương nói chuyện thì ngồi phắt dậy: “Tốt quá, đều không nghe
giảng nổi chứ gì? Nào nào, nếu buôn chuyện thì thêm tớ nữa!”.
Trác Yến: “…”.
Cuối cùng cô đã biết, hóa ra trên thế gian thật sự có những cảm xúc không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ được!
Lộ Dương lập tức tỏ ra “very” tán thành với đề nghị đó: “Được được được!
Dù sao có Tôn Dĩnh nghe giảng, lúc về chép lại bài tập của cậu ấy là
được!”.
Trác Yến cảm giác có sét đang đánh cô…
Chép bài tập chứ không phải bài học… Đây là kiểu giác ngộ gì thế này…
Cô vừa lau mồ hôi vừa thở dài.
Tiểu Dư hỏi cô làm sao, cô ủ rũ đáp: “Phật nói, xốc nổi là ma quỷ, câu này đúng là không sai tí nào!”.
Tiểu Dư chau này: “Câu này là Phật nói à? Sao tớ nhớ là đồng chí Quách Đông Lâm[3] nói nhỉ?”.
[3]. Quách Đông Lâm (1961) là diễn viên có ngoại hình chất phác, luôn để đầu trọc, chuyên diễn các tiểu phẩm nổi tiếng Trung Quốc.
Lộ Dương tiếp lời: “Ôi trời đều như nhau cả! Dù sao đều là người đầu trọc nói cả!”.
Trác Yến: “…”.
Cô càng lúc càng thấy người bình thường như cô không thể hòa nhập với đám
con gái điên loạn này, buổi sáng chắc chắn bọn họ đã quên uống thuốc…
Trác Yến tường thuật lại cho hai bạn nghe chuyện đánh cược với Giang Sơn tối qua.
Kết thúc, cô bồi thêm: “Bây giờ tớ có phần hối hận, vì một tên con trai mà
đi dụ dỗ một tên khác, một là người ấy của bạn đồng hương với tớ, người
kia là người mà chị em tớ thích, hai cậu nói xem, có phải đầu tớ có vấn
đề không?”.
Nghe cô nói xong, hai người đều tỏ vẻ mặt khác nhau.
Lộ Dương có vẻ suy nghĩ, Tiểu Dư lại tỏ ra hứng chí.
Vẻ mặt khác thường của Tiểu Dư khiến Trác Yến rất thắc mắc: “Tớ phải dụ dỗ người con trai trong lòng cậu, sao cậu trông có vẻ vui sướng thế?”.
Tiểu Dư nhiệt tình nhìn cô, hạ giọng nói: “Tốt quá! Văn Tĩnh, cậu mở rộng
vòng tay dụ dỗ anh ấy đi! Nếu cậu thành công thì có nghĩa là sẽ giúp
được tớ lấy số QQ của anh ấy, ồ, đúng là tuyệt quá!”.
Trác Yến thắc mắc vô cùng: “Gái à, cậu không sao đấy chứ? Rộng lượng thế à? Không ghen hả?!”.
Tiểu Dư “xì” một tiếng, thản nhiên nói: “IQ của cậu sao thấp thế? Trương
Nhất Địch là thần tượng của tớ, có biết thế nào là thần tượng không?
Thần tượng chính là đối tượng để mình chảy nước dãi, là để tưởng tượng
trong đầu, nếu có cơ hội ngồi nói chuyện hoặc ăn cơm với nhau thì càng
tốt, đương nhiên nếu không ăn được thì cũng không đến nỗi sống đi chết
lại. Tớ chỉ sùng bái anh ấy, nhưng không phải yêu, cậu hiểu chưa? Người
như anh ấy không phù hợp làm bạn trai, làm chồng của những cô gái tầm
thường như chúng ta, sẽ khiến người ta lo lắng không yên tâm. Thế nên,
đồng chí Văn Tĩnh”, Tiểu Dư vỗ vỗ vai Trác Yến, vẻ mặt rất chính nghĩa:
“Cứ to gan dụ dỗ anh ấy đi, tớ không trách cậu, tớ ủng hộ cậu! Nhưng
phải nhớ lấy, nhất định phải lấy được số QQ của anh ấy cho tớ!”.
Trác Yến mắt chữ O miệng chữ A.
Dư cô nương điên cuồng này, rất giống với lời bài hát: Tâm tư con gái bạn
đừng suy đoán, suy đi đoán lại cũng không thể hiểu đâu! [4].
[4] Đây là lời bài hát “Tâm tư con gái bạn đừng suy đoán” của Vương Hiểu
Lâm do ca sĩ Chu Lượng trình bày, rất thịnh hành trong giới trẻ Trung
Quốc vào những năm 1990.
Lộ Dương cứ ngồi bên cạnh, nhìn Trác Yến ra chiều suy nghĩ.
Trác Yến bị cô bạn nhìn đến nỗi lòng tay dựng đứng, sống lưng lạnh toát.
Cô hỏi Lộ Dương: “Cậu nhìn cái quái gì thế?”.
Lộ Dương thuận miệng đáp: “Tớ nhìn cha tớ!”.
Trác Yến không hề do dự, gật đầu đáp: “Haizzz, con gái ngoan!”.
Kết quả một tay Lộ Dương thò đến mặt trong đùi của cô, nhéo, vặn xoắn, rồi lại bấm sâu vào…
Trác Yến cắn vào tay áo để không kêu lên, mắt rưng rưng vì quá đau.
Lộ Dương nheo mắt liếc nhìn cô, nói: “Nhìn bộ dạng của cậu kìa, y hệt lãng tử đường phố ấy, hình tượng thế này mà còn định quyến rũ Trương Nhất
Địch, tớ nghĩ cậu đang hoang tưởng đấy”.
Trác Yến buông vạt áo
ra, ngửa đầu thở dài: “Được, lại thêm một người bảo tớ là lãng tử. Thực
sự tớ không thể đồng ý với cách nói sai lầm của những phần tử hẹp hòi
như các cậu được, rõ ràng cho dù là “lãng”, thì tớ cũng là nữ chứ!”.
Lộ Dương cười giễu: “Chẳng biết gì cả! Được, cậu là lãng nữ, tặc lãng (ăn cướp) ấy!”.
Trác Yến lườm bạn một cái thật nhanh rồi cụp mắt xuống léo nhéo: “Ghét quá, cậu biết rõ người ta không phải ý đó mà!”.
Lộ Dương chà xát cánh tay, hét lên: “Im miệng! Nói năng đàng hoàng cho tớ! Lưỡi cậu lát nữa về phòng dùng trà giảm cân để súc miệng nghe chưa!”.
Trác Yến sợ cô nàng lại nhéo mình nữa nên vội vàng đổi lại giọng bình thường: “Vậy cậu bảo phải làm sao đây?”.
Lộ Dương nhấc một tay lên, đưa đến cạnh cái đầu như cây nấm của cô, vuốt
tóc mái cho cô bằng một động tác kinh điển của các bà cô lớn tuổi:
“Chuyện này muốn làm tốt thì đợi học xong, tớ dẫn cậu đi làm tóc. Xì xì, xem cái đầu cậu này, không nhìn kỹ thì ai cũng nghĩ là cây lau nhà bị
dựng đứng lên!”.
Trác Yến: “…”.
Cô vốn định cảm ơn Lộ
Dương, nhưng nghe xong những lời thốt ra từ miệng mồm nanh nọc của cô
bạn, điều cô muốn làm hơn là đợi khi về phòng ký túc xong sẽ giấu hết
chăn và gối của ai đó.
Cho chết cóng!
Tan học xong, Lộ Dương đưa Trác Yến đi sửa tóc.
Tóc Trác Yến khá dày, quá trình nuôi tóc từ ngắn đến dài của cô để rất tự
nhiên, cứ để mặc nó tự dài, chưa bao giờ cắt sửa, nhìn đầu tóc của cô cứ rối bời bời. Nhà tạo mẫu tóc phải mất hai tiếng đồng hồ mới sửa xong
mái tóc như cây lau nhà của cô.
Theo kiến nghị của Lộ Dương, cô lại duỗi tóc cho thẳng ra.
Khi mọi thứ đã xong, Lộ Dương cứ xuýt xoa: “Ôi trời ơi! Đây có còn là Trác
Văn Tĩnh không? Cứ như thoát xác ấy! Không được, lát nữa tớ phải lấy dây buộc cậu vào thắt lưng tớ, đẹp quá rồi, cứ để thế này người ta bắt cóc
mất!”.
Trác Yến nghe mà đỏ mặt.
Cô ngước lên nhìn mình trong gương, quả thực so với lúc nãy cứ như hai người hoàn toàn khác.
Kiểu tóc do nhà tạo mẫu tóc chọn, nghe nói là kiểu mà hoàng hậu Ai Cập yêu thích nhất.
Nhà tạo mẫu tóc nói kiểu này khá hợp với cô, có thể khiến gương mặt cô nhỏ
hơn và mắt to hơn, khiến người ta có cảm giác cô rất nhanh nhẹn, linh
hoạt.
Nhìn vào gương, sờ phần tóc mái đen tuyền rủ xuống trước
trán, xưa nay vốn phóng khoáng trên Trác Yến có phần khó chịu: “Lộ
Dương, sao tớ thấy cứ thiếu tự nhiên thế nhỉ? Có phải là quá phí tiền
cho nó không?”.
Lộ Dương mắt trắng dã lườm cô: “Cô bạn ơi, cậu
chỉ để tóc thẳng thôi mà đã bảo phí tiền, thế thì đầu mì tôm xù của tớ
há chẳng phải là quá hoang phí à? Xì xì, thật đáng thương, làm góa phụ
áo đen cả nửa đời người, bỗng dưng cho cậu một mảnh áo hoa, không biết
mặc thế nào hả?”.
Trác Yến ngẫm nghĩ, cũng có lý thật.
Về phòng, Tiểu Dư ngẩng lên nhìn, trong tích tắc mắt như lồi ra: “Ôi mẹ
ơi, đây là em gái Văn Tĩnh đó sao? Dương Dương cậu đưa nó đi làm tóc hay là phẫu thuật thẩm mỹ đó? Sao cảm giác như thay đổi hẳn thế này?”.
Phản ứng ấy của cô nàng khiến Trác Yến vô cùng khoái chí.
Cô hếch cằm với Tiểu Dư, vẻ rất kiêu căng hợm hĩnh: “Đồng chí Tiểu Dư,
chuyện này đối với cậu mà nói thì đúng là có ý nghĩa giáo dục đó; nó dạy cho cậu biết bình thường đừng nhìn người ta bằng ánh mắt hám tài quá,
như thế sẽ nhìn nhầm người đẹp thành yêu quái xấu xí! Ha ha ha ha!”. Nói xong, cô không kìm được lại ngửa đầu lên, đắc ý cười điên dại.
“Cậu nhìn đi, thực ra chị đây chỉ cần chỉnh sửa lại tí là có thể lên sân khấu được mà!”.
Tiểu Dư một tay đỡ lấy trán, một tay khoát lia lịa, bộ dạng đau khổ vô cùng: “Được được được! Tớ xin cậu ngậm miệng vào nhanh nhanh! Cậu im lặng thì còn hợp với dáng vẻ này, hễ mở miệng ra là chẳng còn tư chất gì cả!”.
Ngày hôm sau, Trác Yến sửa soạn cho mình đâu ra đó rồi ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực đến lớp học tiếng Anh.
Chuyện chụp hình không thể lập tức thành công, phải từ từ.
Trác Yến nghĩ việc đầu tiên cần làm là tấn công trái tim của bạn Trương, để anh ta xem mình là bạn.
Đến khi anh ta đã nảy sinh tình bạn vĩ đại với cô rồi, cô có thể mặt dày trơ trẽn đề nghị được chụp hình chung.
Trác Yến cố ý đợi muộn một chút mới đi, để đảm bảo bạn Trương sẽ đến lớp trước cô.
Như thế dưới bao cặp mắt thiên hạ, cô có thể tiến thẳng đến ngồi cạnh anh ta.
Vào lớp rồi, Trác Yến nhìn quanh, quả nhiên cô đã liếc thấy bóng dáng nhân vật mục tiêu ở góc nào đó cuối lớp.
Trùng hợp là, cạnh Trương Nhất Địch vẫn còn một chỗ trống.
Cô không kìm được thầm kêu to trong lòng “Trời giúp ta rồi”!
Trác Yến đi nhanh đến, ngồi xuống cạnh chỗ đó.
Mao chủ tịch nói đúng, binh quý thần tốc.
Tấn công phải khiến anh ta không kịp trở tay.
Nếu cô giả vờ là thục nữ, cho anh ta thời gian suy nghĩ: “Bạn ơi, xin hỏi mình có thể ngồi ở đây không?”.
Anh ta không cần nói rằng không thể, chỉ cần nói: “Xin lỗi, chỗ này có người rồi”, thì cô lập tức sẽ đại bại.
Trương Nhất Địch đang học từ vựng.
Trác Yến ngồi xuống, anh bất giác ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt hoa đào sáng
rỡ không chớp lấy một cái, hai hàng lông mày đen nhíu lại.
Lúc này Trác Yến chỉ có một cảm giác với bạn Trương: Tên này đẹp trai thật!
Bấy giờ, lông mày bạn Trương nhíu lại, ánh mắt rực sáng. Đôi tròng mắt đen
tuyền sáng rỡ kia giống như hai chiếc kính chiếu yêu, như thể mọi yêu ma quỷ quái trong thiên hạ dưới ánh nhìn ấy đều phải lộ nguyên hình xấu xí vậy.
Trán Trác Yến bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Trước kia
mặt dày là vì kẻ khác, nghĩ rằng dù sao cũng chẳng liên quan đến mình
nên cho dù cướp trai đẹp trước mặt mọi người, cô cũng không thấy lúng
túng gì lắm.
Nhưng lần này lại vì bản thân cô.
Chuyện gì cũng vậy, một khi đã dính líu đến mình sẽ khiến người ta trở nên bối rối, đặc biệt rất dễ xấu hổ.
Nhìn ánh mắt thẳng thừng của bạn Trương, Trác Yến cười lúng túng, hỏi anh: “Không phải cậu lại quên mất mình rồi chứ?”.
Trương Nhất Địch càng chau mày lại, ánh mắt thoáng tia ngờ vực.
Trác Yến vội nói: “Mình là… à… giỏ táo ấy!”.
Theo lời cô nói, trán anh nhăn lại, sau khi xác định đúng là cô nữ sinh đó, lại từ từ giãn ra.
Trong đáy mắt anh dần hiện lên nụ cười.
Thấy anh muốn cười, Trác Yến mới nhận ra câu cô nói lúc nãy “bệnh” biết bao!
Thế là cô vội vã đính chính: “Không phải, mình không phải cái giỏ. Sao ấy nhỉ, ý mình là… bao giờ mình đưa giỏ cho cậu?”.
Trương Nhất Địch mỉm cười, tròng mắt khẽ đảo như suy nghĩ rồi nhìn cô: “Sau tiết học này đi”.
Trác Yến vội gật đầu.
Còn Trương Nhất Địch vẫn nhìn cô, nụ cười ở khóe môi dần rõ rệt, như có lời gì muốn nói.
Trác Yến có phần sốt ruột, sờ tóc mái rồi hỏi anh: “À… có phải cậu muốn nói
gì không? Cậu cứ nói đi, mình không kiêng kỵ gì đâu!”.
Trương
Nhất Địch mím môi, chậm rãi đáp: “Tôi nói rồi mong bạn đừng để bụng nhé. Thực ra, tôi thấy, mái tóc trước đây của bạn cũng đúng là giống cái giỏ thật!”.
Nụ cười rạng rỡ của Trác Yến đông cứng lại.
Cơ thể cô trong tích tắc hóa thành một bức tượng đần độn.
Giỏ so với lãng tử nghệ thuật, vế trước đúng là càng khiến cô bi phẫn hơn, đau không chịu nổi!
Giảng viên dạy tiếng Anh hình như không được khỏe lắm, tiết đầu miễn cưỡng
giảng, tiết thứ hai chỉ giảng không đến mười phút rồi cho cả lớp tự học.
Trác Yến không bình tĩnh nổi.
Cô thấy đây là một cơ hội tốt để rút ngắn khoảng cách với bạn Trương mà
ông trời đã ban cho cô, cô bắt buộc phải nắm giữ, không được phụ lòng
trời cao đã kỳ vọng.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn, thấy bạn Trương đang nhìn chăm chú vào vở học.
Trác Yến có phần bất ngờ, không ngờ anh bạn trẻ này lại ham học đến thế.
Vừa quan sát vừa vui vẻ lẩm nhẩm một bài hát, trong đầu Trác Yến lóe lên
một suy nghĩ, nghĩ đến một cách để “tôi và bạn” có thể “tim liền tim”.
Cô tìm một tờ giấy, dùng thước và bút bi kẻ những đường ngang dọc chằng chịt trên đó.
Tiếng sột soạt của bút vạch lên giấy khiến người ta rất khó ngồi yên, nhưng
bạn Trương ngồi cạnh lại không động đậy gì – Trác Yến cảm thấy hình như
anh không hề tò mò về việc cô đang làm, chỉ cúi đầu chăm chú xem vở.
Cô thầm khen anh, sau đó hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ dũng cảm “biết rõ
trong núi có hổ mà vẫn tiến về phía nó”, chậm rãi đẩy tờ giấy đến trước
mặt bạn Trương.
Không ngoài dự đoán, Trương Nhất Địch quả nhiên quay sang nhìn cô, trong mắt tỏ ra ngờ vực, vẻ mặt khó đoán.
Cô cố gắng tự cổ vũ mình, vì không hiểu là anh có hứng thú hay không.
Trong ánh mắt đầy ắp dấu hỏi của bạn Trương, Trác Yến ý thức được hành động của mình lúc này hình như hơi đường đột.
Cô đưa tay lên sờ tóc mái, bẽn lẽn cười trước gương mặt sửng sốt của Trương Nhất Địch.
Đang cười thì chợt nghĩ, nếu không đường đột thì cô phải đợi đến năm nào
tháng nào mới có thể có được tình bạn vĩ đại với anh bạn này?
Thế là lập tức thoải mái, nụ cười dần trở nên tự nhiên hơn.
Cô nhìn anh, cố gắng để ánh mắt mình có vẻ thân thiện hòa nhã, vẻ mặt tỏ
ra hữu nghị, hỏi anh vẻ thăm dò: “Chúng ta cùng chơi XXOO nhé?”.
Cô nói xong, Trương Nhất Địch sững người, nửa bên lông mày nhướn cao lên, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Trác Yến cũng ngẩn người.
Cô nhanh chóng nhớ lại rồi chợt tỉnh ngộ, lúc nãy cô đã nói những gì, nghe có vẻ không được hay ho cho lắm, bất giác xấu hổ đến toát mồ hôi.
Mặt nóng bừng lên, Trác Yến vội giải thích: “Ừm… Mình không có ý nói là
chúng ta… cái đó… ý mình là, chúng ta chơi cờ carô nhé! Mình và bạn bè
bình thường đều gọi cờ carô là XXOO – gọi như thế là vì lúc chơi phải
một người vẽ O, một người đánh X, thế là, nên sau đó, thì…”.
Thật hiếm có, da mặt dày và chắc như kim cương của cô lại có lúc đỏ như vậy.
Trương Nhất Địch khóe môi dần hiện nụ cười, anh hơi gật đầu: “XXOO! Ừ, cách nói này khá hay!”.
Trác Yến cũng cười hí hí theo, cố gắng không để đối phương phát hiện sự gấp gáp: “Chơi không?” Cô e dè hỏi, lòng đầy mong đợi.
Cô vẫn nhớ hôm sinh nhật Ngô Song hình như cô ấy có nói rằng bạn Trương không thích qua lại với nữ sinh.
Lúc này cô thật sự sợ anh sẽ từ chối nên cứ thấp thỏm mãi.
Trương Nhất Địch nhìn “bàn cờ”, cầm bút lên, rồi lại nhìn Trác Yến hỏi: “Bạn chọn gì? OO hay XX?”.
Trác Yến có phần kinh ngạc: “Ừ… a?”.
Cô không ngờ bạn Trương lại đồng ý chơi.
Trong tích tắc, cô hứng chí đến độ muốn hét lên.
Khó khăn lắm mới kìm nén được sự hưng phấn đó, Trác Yến quả quyết đưa ra lựa chọn: “Mình chọn XX!”.
Thế là Trương Nhất Địch chọn OO.
Trước khi bắt đầu, Trác Yến nghĩ ngợi rồi nói với Trương Nhất Địch: “Gì nhỉ,
mình chơi trò này cũng khá lắm, bình thường chơi với người khác luôn
phải cá cược gì đó. Hay là, hai chúng ta cũng cược gì nhé?”.
Cô yêu cầu xong, bạn Trương không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Đối mặt với ánh mắt trong sáng của anh, Trác Yến bỗng cảm thấy lúng túng.
Cô bắt đầu tự kiểm điểm, cảm thấy dường như mình đã quá nóng vội.
Phải biết là, anh chàng ngồi cạnh cô đây là một người ngạo mạn, lỡ như anh
cảm thấy bực bội vì cô cứ lải nhải không ngừng mà bỏ đi không chơi nữa,
thế thì chẳng phải đã phí công vô ích rồi sao?
Trác Yến đang thấp thỏm trong lòng thì bạn Trương đã từ từ mở miệng.
Anh nói: “Ừ, vậy thì cược gì đó đi.”
Trác Yến ngạc nhiên đến độ muốn lồi cả mắt ra.
Anh không chê cô phiền phức, mà còn nhận lời cô.
Cô không kìm được sự hưng phấn – cô lại có thể khiến một anh chàng đẹp
trai không gần nữ sắc gật đầu đồng ý chơi cờ carô trong giờ học mà lại
còn cá cược. Cô quyết định sau khi về phòng ký túc xá sẽ hôn giỏ táo,
không ngờ nó lại khiến cô có được đặc quyền riêng như thế.
Trác Yến càng nghĩ càng hứng chí, cứ nghĩ nữa e là sẽ vỡ cả mạch máu mất.
Len lén liếc nhìn Trương Nhất Địch, cô bất giác sững người.
Anh đang nhìn cô không chớp mắt, trong ánh mắt đầy vẻ thăm dò, như muốn hỏi cô có chuyện gì mà vui đến thế.
Trác Yến nhanh chóng bình tĩnh lại, ngồi thẳng dậy với vẻ nghiêm túc.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc lộ nguyên hình; nếu người bạn Trương thích là một cô gái điềm tĩnh ít nói, thì sau khi anh biết được thực ra cô là đứa dở hơi, chắc chắn anh sẽ tránh cô cả ba ngàn mét.
Còn tấm hình kia thì cô không cách nào có được rồi.
Cười giả tạo một cái, Trác Yến chớp chớp mắt nói với Trương Nhất Địch: “Cụ
thể cược cái gì thì mình chưa nghĩ ra, còn cậu? A, cậu chắc chắn cũng
chưa nghĩ ra ngay được đúng không? Hay là thế này, người bị thua sẽ chấp nhận làm một việc cho người thắng, cậu thấy thế nào?”.
Trương
Nhất Địch nhìn Trác Yến, mím môi lại, cũng chớp mắt mấy cái, hàng lông
mi dài và dày như hai chiếc quạt đang lay động – Trác Yến không kìm được nghĩ: Một người đàn ông có hàng lông mi đẹp như thế, bảo phụ nữ sống
thế nào?
Mắt anh như đang cười.
Trác Yến thầm vui mừng.
Một điềm báo tốt! Anh càng cười thì có nghĩa là cô càng có khả năng phát triển tình bạn vĩ đại với anh.
Anh chớp mắt rồi nói: “Tôi có thể nói không được hay sao? Ngay cả chuyện
tôi chưa nghĩ ra sẽ cược gì thì bạn đã quyết định giúp tôi rồi!”.
Trong lời anh nói có vẻ đùa cợt.
Trác Yến vuốt tóc, nhìn anh cười bẽn lẽn.
Vừa cười vừa dè dặt quan sát sắc mặt anh.
Trác Yến cảm thấy bạn Trương tuy châm chọc nhưng hình như không quá để tâm, thế là yên tâm hẳn.
Do tính ga lăng nên Trương Nhất Địch nhường Trác Yến đi trước.
Trác Yến không kìm được thầm cười đắc thắng.
Cái trò carô này, từ cấp hai cô đã chơi rất giỏi rồi.
Lúc gặp những tiết học không vào, cô thường rủ bạn cùng bàn chơi chung. Bao năm tích lũy kinh nghiệm chiến đấu đã khiến cô trở thành một cao thủ
trong giới cờ carô, kỹ thuật tốt, có thể khiến đối thủ dở – sống – dở –
chết.
Mỗi lần Lộ Dương không phục mà khiêu chiến với cô thì y
như rằng lần đó đều thua đến nỗi trên người chỉ còn lại mỗi chiếc quần
lót con con – hai người họ cược rằng ai thua thì người đó sẽ cởi quần
áo.
Nhắc đến chuyện này thì còn có một điển cố.
Lộ Dương sau khi thua hai lần thì trở nên gian manh hơn, về sau trước khi đấu
đều trốn vào nhà vệ sinh, mặc vào cả chục lớp quần lót.
Khi hai người đấu đến lúc tắt đèn thì trên người Lộ Dương vẫn còn ba bốn chiếc quần nhỏ xíu chưa kịp bị Trác Yến lột xuống.
Vì thế Trác Yến căm hận gọi Lộ Dương là “bà mẹ quần lót”.
“Bà mẹ quần lót” nghe nói từng là cao thủ số một trong giới cờ carô ở quê nhà.
Nhưng khi cao thủ gặp Trác Yến thì cũng chỉ có nước “thảm bại lột trần” mà thôi.
Trác Yến len lén nhìn Trương Nhất Địch – một chàng thanh niên ham học biết
bao! Lúc vào học thì chăm chú đọc sách, chắc chắn anh sẽ không tinh
thông trò này.
Cô lại thầm kích động.
Cô có một dự cảm – ván cờ sau đó, cô thắng chắc rồi!
Lịch sử cảnh báo nhân loại, con người không thể tùy tiện khinh địch. Người phạm sai lầm này, bao giờ cũng chết thê thảm.
Trác Yến không phụ lịch sử. Cô đại bại rất thê thảm.
Trương Nhất Địch thực sự vượt xa sức tưởng tượng của cô.
Cô không ngờ anh lại biến thái như thế, không chỉ nhảy giỏi, không chỉ là
cao thủ bóng rổ, mà thậm chí trong trò đấu cờ carô này, anh cũng kiêu
ngạo hợm hĩnh như thế!
Nhìn tờ giấy với những ô ngang dọc xen
kẽ, những dấu XX đáng thương nằm lẻ loi và những dấu OO đầy sát khí, đắc thắng bao vây, Trác Yến há miệng trợn mắt, ánh mắt ngập tràn vẻ căm
phẫn.
Kết cục này khiến cô đau lòng khôn xiết.
Dù sao cô cũng là một cao thủ trong giới cờ carô, không ngờ lại dễ dàng bại dưới
tay Trương Nhất Địch, thậm chí không đi quá một phần tư của bàn cờ trên
trang giấy, cô đã thất bại quá thảm hại.
Cảm giác này giống như
lúc nhìn thấy Tiểu Dư chơi trò máy kéo trên QQ, với thân phận là một tàu lượn hoành tráng mà cuối cùng lại bại dưới một tên “chân đất”, khiến
người ta uất ức không chịu nổi!
Ngẩng đầu lên, Trác Yến cắn môi nhìn Trương Nhất Địch với vẻ tức tối vô cùng.
Bạn Trương như cao nhân ở một thế giới khác, vẻ mặt bình thản như không thèm tranh giành gì với thiên hạ.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Trong lúc nhìn nhau, cô nói: “Ba ván thắng hai!”.
Trác Yến nghĩ rồi, lúc này cho dù bị nói là vô lại thì cũng tuyệt đối không
chịu thua dễ dàng! Vì thế giới này bao giờ cũng nằm trong tay kẻ mặt
dày!
Trác Yến nghĩ rằng phong độ của Trương Nhất Địch quả thực
không tồi. Đối với đề nghị biến thái của cô, anh không tỏ ra sốt ruột,
sau khi nhìn cô một lúc, anh thản nhiên gật đầu, nhận lời: “Được, tùy
bạn”.
Ba phút sau…
“Năm ván thắng ba!”.
“Ok”.
Lại ba phút nữa…
“Hay là bảy ván thắng bốn đi!!!”.
“Tôi sao cũng được”.
Lại ba phút nữa…
“Mình nghĩ là chín ván thắng năm thì hay hơn…”.
“Vậy thì chín ván thắng năm…”.
Sau đó… sau đó… sau đó của sau đó…
Số ván cứ gia tăng vô hạn.
Thế là đến khi chuông tan học, hai người vẫn “bất phân thắng bại”.
Vuốt mớ tóc mái trước trán, Trác Yến nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Xem ra hôm
nay chỉ có thể chơi mười ván rồi, có vẻ vẫn chưa cạn hứng. Hay là chúng
ta đấu hai mươi ván thắng mười một nhé, lần sau tiếp tục!”.
Nhìn sự hoảng hốt làm ra vẻ nghiêm túc của cô, bạn Trương không cười, thậm
chí anh còn gật đầu phụ họa với một vẻ cũng nghiêm túc không kém: “Được, mong lần sau bạn sẽ thắng liên tiếp mười một ván!”.
Trác Yến: “…”.
Trác cô nương hóa đá rồi…
Cô rất muốn truy hỏi bạn Trương một câu, lời anh vừa nói rốt cuộc là nói thật hay nói đểu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT