Tiết tiếng Anh ngày hôm sau, Trác Yến và Tiểu Dư đến lớp thật sớm, chiếm ba chỗ ở hàng ghế cuối cùng.
Gần tới giờ học, các bạn lục tục tiến vào lớp.
Trác Yến mở mắt thật to, nhìn chằm chằm cửa lớp, cứ có một nam sinh vào là
hỏi Tiểu Dư: “Có phải người này không? Có phải cậu ấy không? Phải không
phải không?”. Trác Yến hỏi đến mức Tiểu Dư chỉ muốn bóp chết cô.
Tiểu Dư bực tức quát lên: “Ngậm miệng lại! Cậu là máy đọc à? Trương Nhất
Địch vào thì tớ sẽ báo cậu biết, đừng có người nào vào là lại hỏi, cậu
có thấy phiền phức không?”.
Trác Yến chớp chớp mắt, nhìn ra cửa
rồi lại quay sang nhìn Tiểu Dư, rồi lại nhìn ra cửa, sau đó quay đầu
nhìn Tiểu Dư, nhìn qua nhìn lại, không nói gì cả, đầu lắc tới lui như
đánh trống bỏi vậy.
Trác Yến vẫn nhìn cửa xong nhìn cô, chớp mắt, hỏi: “Là người kia à? Có phải không? Phải không phải không?”.
Tiểu Dư lập tức xuất hiện đầy vạch đen trên mặt…
Cô điên cuồng bóp cổ Trác Yến, lắc lắc liên tục: “Cho cậu làm máy đọc này! Cho cậu làm máy đọc này! Tớ bóp chết cái máy đọc này! Tớ bóp chết cái
máy đọc này!”.
Trác Yến vừa trợn trắng mắt thè lưỡi ra, vừa
chống cự để lên tiếng: “Khụ… cậu đừng kích động thế… Cậu xem, cậu kích
động đến mức… tự biến thành cái máy đọc luôn rồi… khụ…”.
Trác
Yến ra sức kéo móng vuốt Cửu âm bạch cốt trảo[1] của Tiểu Dư ra, chỉ nam sinh vừa vào lớp, vừa ho vừa hỏi: “Khụ… thế… người kia thì sao…?”.
[1] Cửu âm bạch cốt trảo là một trong nhiều môn võ công được ghi lại trong
“Cửu âm chân kinh”, bộ võ công tối thượng trong tiểu thuyết võ hiệp “Anh hùng xạ điêu” của nhà văn Kim Dung.
Tiểu Dư đang định chồm đến
thì bỗng quay ngoắt lại, nhìn cửa lớp rồi lại nhìn Trác Yến, cơn giận
bỗng chốc biến mất hẳn, cuống quýt: “Nhanh lên nhanh lên! Chính là anh
ấy chính là anh ấy! Đừng để anh ấy chạy! Mau… đi…”.
Trác Yến vừa lườm nguýt vừa than thở: “Đồ không có đạo đức, còn nói tớ là máy đọc,
cậu mà đọc đi đọc lại thì chẳng ai tranh được với cậu!”.
Kết quả là cô bị Tiểu Dư đạp một cái thật mạnh lên chân dưới gầm bàn.
Trác Yến mồ hôi mồ kê đứng lên, tiến đến cửa, đến gần Trương Nhất Địch.
Đứng chặn lối đi, cô cười tươi, gồng mình lên, chào Trương Nhất Địch đang định lách người đi qua: “Hi”.
Trương Nhất Địch quay sang nhìn cô.
Vẻ mặt cậu rất hoang mang, ánh mắt lại có nội dung, đó là muốn hỏi: Bạn là ai.
Trác Yến cố gắng cười đến mức đau cả cơ mặt, nhưng vẫn kiên trì giữ cho khóe môi nhếch lên: “Hi… chào bạn! Cái đó… thực ra ấy… chúng ta đã từng gặp
nhau!”.
Vẻ hoang mang trên gương mặt Trương Nhất Địch càng lộ rõ, ngay cả lông mày cũng bắt đầu nhướn lên.
Thấy anh nhướn mày, Trác Yến thầm nghĩ: Hừ, mắt cậu ta đúng là hơi giống
Châu Nhuận Phát, sáng rực, giống như bên trong có trồng loại hoa đào màu hồng khiến lòng người rối loạn ấy.
Một đôi mắt quyến rũ như thế, cho dù liếc hờ hững ai đó, cũng đủ khiến người ta suy nghĩ lung tung rồi.
“Xin lỗi, tôi không nhớ ra đã gặp bạn ở đâu”. Giọng anh lãnh đạm, rất lịch sự nhưng rất có vẻ xa cách.
Trác Yến tính toán trong bụng, tám phần thì đây gọi là bệnh ngôi sao rồi.
Cô cũng hoc theo kiểu của anh, cố gắng tỏ ra lịch sự như anh, nhướn mày
nhắc anh: “À ừ, cậu còn nhớ không, có một hôm một giỏ tảo, chuyển sách,
hộp giấy, Fuji, hàng cao cấp!”.
Cô nói hết những từ quan trọng ra cho anh nghe.
Lần này chắc anh nghĩ ra rồi chứ.
Bạn Trương nhíu mày, rồi bỗng cười: “Cô gái chuyển sách bằng giỏ táo phải không?”.
Nụ cười ấy đúng là quá đẹp, trong đầu Trác Yến bỗng xuất hiện một câu thơ: Hốt như nhất dạ xuân phong lai, Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai[2].
[2] Tạm dịch: Dường như qua một đem gió xuân thổi về/ Ngàn cây vạn cây hoa
lê rộ nở. Đây là hai câu thơ trong bài “Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan
quy kinh” (“Tuyết trắng đưa Vũ phán quan về kinh đô”) của Sầm Tham thời
thịnh Đường, Trung Quốc.
Thấy anh cười, cô bất giác cười theo, hì hì mấy tiếng rồi gật gù: “Đúng thế, đúng thế!”.
Sau đó đột ngột chĩa mũi dùi, e dè đi vào chủ đề chính: “Gì nhỉ, bạn Trương Nhất Địch này, tôi có thể mời bạn đến ngồi ở phía sau trong tiết học
này không?”.
Cô chỉ vào Tiểu Dư: “Chỗ đó đó!”.
Trương
Nhất Địch nhìn hàng ghế cuối cùng rồi lại nhìn cô, đầu hơi nghiêng sang
bên, tròng đen đảo vài vòng rồi chậm rãi chớp mắt một cái.
Anh rất cao, khoảng một mét tám.
Vóc dáng Trác Yến chỉ trung bình, khoảng hơn một mét sáu, lại đi giày đế
bằng, nên lúc nhìn anh, đương nhiên cô phải nghểnh cổ lên.
Anh cúi xuống nhìn cô, cô ngước lên nhìn anh.
Cô đã mời anh và giờ lặng lẽ đợi anh trả lời.
Quá trình đó đơn giản và trong sáng trong mắt Trác Yến lại khiến bọn nam sinh huýt sáo trêu ghẹo.
Trán cô bắt đầu xuất hiện mấy vạch đen.
Cô đã hiểu ra tại sao dù thế nào đi nữa, Tiểu Dư cũng không chịu tự ra tay, mà cứ bắt cô chịu trận.
Thì ra là sợ cảnh ngượng ngập khó xử thế này.
Một cô gái hai mươi tuổi, trước khi vào học còn công khai cướp trai đẹp ngay trong lớp! Một cảnh tượng sặc mùi nhạy cảm!
Hai người vẫn giữ tư thế nhìn nhau.
Tiếng huýt sáo bên cạnh chưa dứt, lại có người ré lên.
Trương Nhất Địch vẫn không nói gì, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy.
Trác Yến cho dù da mặt dày, nhưng nghe tiếng huýt sáo và la hét của mọi người, cũng vẫn cảm thấy bực bội.
Nhất thời cô thấy đầu óc hoảng loạn.
Trong lúc cuống quýt, Trác Yến bắt đầu nghĩ bừa ra một cái cớ: “Trương Nhất
Địch, có phải cậu rất thích giỏ táo vạn năng của mình không? Mình định
sau khi tan học sẽ tặng cho cậu!”.
Dường như Trương Nhất Địch
cảm thấy câu này của cô rất buồn cười, bất giác “phì” một tiếng, cười
khẽ thành tiếng: “Được, quyết định thế nhé!”.
Theo tiếng cười của anh, Trác Yến nhanh chóng nhớ lại đoạn đối thoại lúc nãy.
Hồi tưởng xong, cô lại có phần rối loạn.
Cô nghĩ thật không tin nổi, phí bao nhiêu công sức, cuối cùng tuyệt chiêu lại là một giỏ táo.
Mà điều ngạc nhiên hơn là, cô đang lâm vào đường cùng nên viện cớ lung tung, vậy mà Trương Nhất Địch lại đồng ý!
Cuối cùng, trong tiếng xì xầm huýt sáo, cô đã dẫn Trương Nhất Địch đến hàng ghế cuối cùng một cách thành công.
Tiểu Dư đứng lên với vẻ mặt si mê ngu muội, tay chân luống cuống thừa thãi, một dáng vẻ mê trai ngốc nghếch điển hình.
Trác Yến lườm cô một cái, ra hiệu cho cô trấn tĩnh lại, đừng để mất mặt quá, rồi luồn vào ngồi phía trong cùng.
Tiểu Dư vội vào theo, ngồi sát bên cô.
Trương Nhất Địch đứng ở lối đi nhìn hai người, trong mắt hiện lên những dấu chấm hỏi.
Trác Yến muốn lau mồ hôi lạnh đang vã ra.
Cô lại thì thào thật nhanh với Tiểu Dư bằng giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tên
này chắc chắn nghi tớ quyến rũ hắn; hắn nhất định không ngờ rằng tớ là
một cô gái tốt bụng, cao thượng, cam tâm tình nguyện bất chấp tất cả đi
dụ dỗ đàn ông vì tình chị em đấy”.
Tiểu Dư không thèm nhìn cô, chỉ đạp mạnh chân cô dưới gầm bàn.
Trương Nhất Địch không ngồi, tình hình rất khó xử.
“Đây là chị em cùng phòng ký túc với mình, bọn mình tuy hai mà một ấy, hai
đứa mình xưa nay cùng hưởng chung tài nguyên, nên bọn mình ai ngồi cạnh
cậu cũng thế ấy mà!”.
Trương Nhất Địch quay mặt đi.
Trác Yến nghe thấy tiếng cười “phì” rất khẽ.
Hình như anh lại đang cười cô…
Sau đó anh ngồi xuống.
Tiểu Dư sung sướng đến mức không biết phải làm gì nữa.
Cô nàng nước mắt lưng tròng nhìn Trác Yến tỏ vẻ vô cùng xúc động.
Trác Yến đột nhiên cảm thấy mình trở nên to lớn vô hạn, to lớn hơn, to lớn nữa…
Cô kích động hỏi: “Người chị em à, có phải đang cảm thấy chị đây là vĩ nhân không?”.
Tiểu Dư quay mặt đi ngay.
Từ đó, cô nàng không thèm nhìn Trác Yến nữa…
Trác Yến bình thường tuy có điên, có phá phách, nhưng khi học hành nghiêm túc thì cũng có thể xem là chăm chỉ nghiêm túc.
Ngồi ở hàng ghế cuối cùng nghe giảng, cô không thể nhìn rõ giảng viên viết
gì trên bảng. Chịu đựng đến hết tiết một, cô lập tức thu dọn sách vở,
nói với Tiểu Dư: “Không được không được, ngồi đây tớ chẳng nhìn thấy gì
hết, tớ phải lên trên ngồi!”.
Tiểu Dư nhìn cô, vẻ mặt cảm kích muốn khóc.
Cô tưởng Trác Yến đang dâng hiến vô tư vì cô, tự động dập tắt “cái bóng đèn” phá hoại là chính mình.
Lúc lên lớp, Trác Yến rất chăm chú nghe giảng, gần như quên bẵng sự tồn tại của Trương Nhất Địch.
Lúc này thấy vẻ mặt cảm động của Tiểu Dư, cuối cùng cô cũng nhớ đến bạn Trương.
Vì lịch sự, trước khi đi cô không quên vẫy vẫy tay với Trương Nhất Địch,
chào anh một tiếng: “Gì nhỉ, các bạn cứ ngồi, mình không nhìn rõ bảng
nên đến phía trước ngồi nhé! Ôi cậu không cần đứng dậy không cần đứng
dậy, tớ ra từ bên này là được!”. Nói xong nhanh nhẹn luồn lách, trong
tiếng chuông lên lớp lanh lảnh reo vang, cô nhảy đến hàng thứ hai, ngồi
phịch xuống cạnh Lộ Dương.
Lộ Dương nhìn cô, mặt không cảm xúc:
“Em gái Trác à, hiếm có ai còn nhớ tuổi như em đã mặt dày như thế mà tim không loạn, thở không rối, mặt không đỏ, không xấu hổ, chúc mừng em! Em lại có thêm chức năng sinh tồn rất mạnh, sau này chắc chắn không chết
đói được!”.
Trác Yến “xì” một tiếng: “Hừ! Nói linh tinh!”, đồng
thời dọa dẫm rằng nếu không tôn trọng trưởng bối nữa thì sẽ huấn luyện
cô bạn thành đồ chơi tiêu khiển.
Lộ Dương xì một tiếng: “Học lối đó ở đâu thế hả!”. Rồi đột nhiên vẻ mặt thay đổi, cô hỏi một cách gian
tà: “Văn Tĩnh, Trương Nhất Địch đẹp trai như thế, sao cậu không giữ lại
cho mình? Không tiếc anh ấy à?”.
Trác Yến vỗ vào trán cô bạn,
đẩy mặt cô ra rồi kêu lên đầy vẻ trượng nghĩa khí khái: “Bậy bạ! Nói gì
thế hả? Tớ là loại người đó à?”.
Lộ Dương không nghĩ gì mà gật đầu ngay: “Đúng!”.
Trác Yến gõ mạnh lên đầu bạn: “Cút đi!”.
Lộ Dương gõ lại đầu cô, vẫn đeo bám: “Cậu không thèm thuồng anh ấy à?”.
Trác Yến thở dài buồn bã: “Nói thật với cậu, thực ra tớ đây đã từng trải qua rất nhiều mối tình”.
Lộ Dương nhìn cô, khóe môi giật giật.
Cố bình tĩnh lại một lúc lâu sau, cuối cùng Lộ Dương mới nói tiếp được:
“Bịa nữa đi, tiếp tục bịa nữa đi! Tớ xem cậu có thể bịa nữa không!”.
Trác Yến nhìn cô, vô cùng nghiêm túc: “Tớ không lừa cậu, tớ nói thật mà!
Trong tim tớ có một người, tớ thích anh ấy lâu rồi. Chỉ cần anh ấy sống
ổn thì bản thân tớ cũng vui; ngày nào mà anh ấy chưa tìm được bạn gái
thì ngày đó tớ cũng sẽ không có bạn trai!”.
Lộ Dương tỏ ra không chịu nổi, đưa tay giữ lấy trán, kêu lên: “Em Văn Tĩnh, làm ơn, đừng sến nữa! Khí chất nghệ sĩ căn bản không phù hợp với cậu đâu! Bây giờ tớ
phải tổng kết điểm trơ trên thứ tư của cậu: Khi cậu nghiêm túc chân
thành nói điều gì đó là thật, thì chuyện đó trăm phần trăm, ngàn phần
trăm, vạn phần trăm là những lời thối hoắc! Còn khi cậu cười nham nhở
nói những gì linh tinh…”. Trác Yến cướp lời: “Những lời tớ nói đều là
thật cả, phải không?”.
Lộ Dương lại “xì” cô: “Thật cái con khỉ! Nếu cậu cười nham nhở nói gì đó thì những lời ấy còn thối hơn cả thối ấy!”.
Trác Yến kêu lên: “Khỉ thật! Đừng bắt nạt người quá đáng chứ! Thế là trong
mắt cậu, tớ chả nói câu nào thật lòng à! Cậu sỉ nhục tớ quá đấy!”.
Tạn học xong về ký túc, Trác Yến hỏi Tiểu Dư đang đờ đẫn đến mức hơi mê
mẩn: “Sao rồi? Có nắm chắc cơ hội không? Cậu nắm chặt được chàng ta
không?”.
Tiểu Dư lườm cô một cái đầy vẻ thánh thiện: “Văn Tĩnh
à, cậu đừng có suy nghĩ đen tối như thế được không, cái gì mà nắm chặt
với chả không, bọn này rất trong sáng!”.
Trác Yến gần như nhảy
chồm lên: “Cậu là đứa qua cầu rút ván! Sao lúc cầu xin tớ giúp cậu dụ dỗ hắn, sao cậu không nói tớ đen tối?”.
Tiểu Dư tỏ ra điềm nhiên: “Vớ vẩn! Chính cậu đã nói rồi, lúc đó chẳng phải tớ đang nhờ vả cậu hay sao?”.
Trác Yến cảm thấy ngực như bị nội thương…
Tiểu Dư liếc xéo cô, vẻ mặt bình thản. Một lúc sau bỗng lên tiếng: “Văn
Tĩnh, hay là cậu giúp tớ tìm ra số di động hoặc QQ của Trương Nhất Địch
đi!”.
Trác Yến như muốn lồi hẳn con ngươi ra ngoài: “Lại nữa?
Lại là dụ dỗ? Cậu nghĩ tớ có bao nhiêu giỏ táo chứ!”. Quay lại thấy Lộ
Dương đang hiếu kỳ theo dõi, cô phẫn nộ chỉ tay: “Lần này bảo cậu ấy
làm!”.
Tiểu Dư cắt ngang: “Không được!”.
Trác Yến cao giọng hỏi: “Tại sao không?”.
Tiểu Dư đáp: “Cậu ấy không mặt dày như cậu!”.
Trác Yến điên lên: “Tớ nhổ vào!”.
Cô đau lòng đấm ngực hỏi Tiểu Dư: “Tớ đã tạo cơ hội riêng cho hai người
rồi, tiết thứ hai cậu làm gì thế hả? Tự cậu sao không hỏi hắn đi?”.
Tiểu Dư buồn bã: “Tớ có cách nào đâu! Chỉ cần nhìn thấy mặt anh ấy là đã không nói nổi rồi!!!”.
Trác Yến ôm trán thở dài: “Bà chị ơi, chắc cậu không thể nói chuyện mà không nhìn mặt hắn chứ!”.
Tiểu Dư lắc đầu, nói như muốn khóc: “Vô dụng, cho dù không nhìn anh ấy, mà
cứ nghĩ anh ấy ngồi cạnh là lưỡi tớ vẫn xoắn lại, không nói được!”.
Trác Yến đầu hàng: “Bà chị à, tớ phục cậu đấy!”. Ngừng lại, cô thăm dò Tiểu
Dư với vẻ hăm dọa: “Cô họ Dư kia, tốt nhất cậu nhìn đi! Lần này tớ không muốn làm nữa! Còn làm nữa thì chắc chắn tớ mang tai tiếng mất! Người ta đều cho là tớ mê trai, hễ đến tiết tiếng Anh là đi cướp trai đẹp!”.
Tiểu Dư lạnh lùng nhìn cô: “Văn Tĩnh, chẳng lẽ cậu muốn đêm nào cũng bị tớ dựng dậy đi tiểu đêm?”.
Nghe giọng ấy, cô lập tức cười gian: “Ha, hay cho cậu Giang Sơn, cuối cùng cũng không chịu nổi chứ gì!”.
Nhảy xuống giường, nhào đến bên cửa sổ, cô thò đầu ra ngoài nhìn Giang Sơn
đứng ở dưới, giả vờ tỏ ra lãnh đạm: “Bạn gì ơi, ở đây không có ai tên
Trác Văn Tĩnh, cậu đừng gọi bừa bãi, muốn đi đâu thì đi, đi nhanh lên đi há!”.
Cô nhìn từ xa, thấy Giang Sơn như đang nhảy cẫng lên: “Trác Văn Tĩnh! Trác Yến! Cậu đừng đùa nữa, mau xuống đây nhanh lên!”.
“Xì! Hay nhỉ, ai đùa với cậu? Tôi nói thật! Không xuống!”. Trác Yến cười hí
hí để chọc tức: “Bạn Giang Sơn ơi, chẳng phải cậu chê tôi phiền phức đó
thôi?”.
Bên dưới rất nhiều người đang đánh cầu lông.
Thấy Trác Yến và Giang Sơn, một người ở trên tầng một người đứng ở dưới, một nữ một nam, đang gào thét với nhau có vẻ rất hào hứng, mọi người đều
hứng chí dừng lại xem.
Dường như họ xem hai người là một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau.
Trác Yến tự biết lòng không tà niệm, có người thích nhìn thì cứ để họ nhìn, cô không hề thấy lúng túng.
Giang Sơn rõ ràng lại không “quang minh lỗi lạc” được như cô, thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, cậu nhanh chóng tránh đi.
Trác Yến rụt cổ khỏi cửa sổ.
Cô cười hì hì ngồi trên ghế, nhìn di động và đếm thầm “một, hai, ba”.
Cô linh cảm Giang Sơn nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Quả nhiên không tới nửa phút, di động của cô bắt đầu ca hát véo von.
Trác Yến cười ranh mãnh, nghe máy, hét oang oang: “Thiếu gia, thích gọi điện thoại thế cơ à? Trong nhà nhiều tiền đốt cho vui hả? Dù sao tôi nghe
điện thoại cũng không mất tiền, hai ta có thể trò chuyện thoải mái
nhé!”.
Giang Sơn hậm hực nói: “Cậu im ngay! Không chọc tức tôi thì không chịu được à?”.
Trác Yến cao giọng: “Ôi chao! Thái độ ngang ngược gớm nhỉ! Rốt cuộc cậu có muốn hẹn bạn đồng hương của tôi không?”.
Bên kia kìm nén không nói, trong điện thoại vẳng ra tiếng thở hổn hển.
Trác Yến ung dung đợi.
Trong lòng cô rất sung sướng – dù sao cô cũng không mất tiền.
Cuối cùng vẫn là Giang Sơn xuống nước: “Cậu nói đi, cậu muốn thế nào?”.
Giọng Trác Yến trở nên hoang mang: “Hả? Câu này không giống đang nhận lỗi mà
lại giống như tôi ép uổng cậu! Không được không được, thái độ vô cùng
xấc xược, tôi từ chối giúp cậu!”.
Giang Sơn không nhịn nổi, căm phẫn quát lên: “Trác Văn Tĩnh, cậu là đồ yêu tinh hành hạ người khác!”.
Trác Yến lập tức phản bác: “Hành hạ ‘người’ à? Nếu tôi có hành hạ ai thì cũng không đến lượt cậu!”.
Giang Sơn kêu lên: “Thằng ranh thối!”.
Trác Yến đáp lại: “Con bé chết tiệt!”.
Giang Sơn tức đến bật cười: “Nói bậy nói bạ!”.
Trác Yến vẫn không chịu thua: “Nổ tung trời đất!”.
Giọng nói của Giang Sơn dần dần bình tĩnh lại: “Được rồi được rồi, cậu không
chịu thua câu nào cả! Tôi xin lỗi là được chứ gì, tôi không nên chê bai
cậu, cậu là người tốt nhất thế gian này, là cô gái nữ tính nhất, tuy
dáng vẻ bên ngoài của cậu nếu không nhìn kỹ thì dễ khiến người ta nghĩ
cậu là gã trai học về nghệ thuật!”.
Trác Yến hít một hơi, cao giọng hỏi: “Ý của cậu là gì?”.
Giang Sơn tỏ vẻ nghiêm túc: “Tóc của cậu rất lãng tử!”.
“Xì! Cút đi!”. Trác Yến giận: “Muốn tìm vợ thì tự nghĩ cách! Đừng tìm tên lãng tử ta nữa!”.
Giang Sơn vội vã cầu hòa: “Văn Tĩnh Văn Tĩnh, cô gái tốt bụng, đừng phủi tay
thế chứ! Anh đây khó khăn lắm mới cầu xin cậu một lần, sao cậu có thể
nói trở mặt là trở mặt ngay chứ! Hai ta sau này còn ở lâu bên nhau, đừng như thế mà!”.
Trác Yến cau mày có vẻ nghi ngại.
Nói đi nói lại thì cuối cùng vẫn làm như thể cô rất hẹp hòi nhỏ mọn vậy?
Lắc đầu, cô nói: “Hay thế này, chị đây cũng không phải kẻ họp hòi, hơn nữa
tôi cũng mệt, không muốn lằng nhằng nữa, chẳng có hứng! Cậu muốn xin lỗi phải không? Hãy cho tôi xem thành ý của cậu – lát nữa tôi đưa giỏ
xuống, cậu xách nó đi siêu thị, nghĩ xem tôi thích ăn gì thì cậu cứ mua
rồi bỏ vào đó; chú ý, nhất định phải mua đầy giỏ, không đầy giỏ thì
không đủ thành ý! Nghe rõ chưa?”.
Cô cảm thấy giọng Giang Sơn như sắp khóc: “Không ổn lắm đâu… Trời còn sáng mà… Đợi trời tối một tí, người vắng… được không?”.
Cô lập tức nói chắc nịch như đinh đóng cột: “Không được! Còn mặc cả nữa thì cúp máy đây!”.
Trác Yến đến tìm bạn, hỏi thẳng: “Rốt cuộc cậu thấy lớp trưởng lớp tớ thế nào?”.
Ngô Song vẻ nghĩ ngợi: “Vậy cậu nghĩ anh ấy xấu à?”.
Trác Yến nhíu mày: “Cũng không phải chuyện xấu đẹp, mà là cảm thấy hắn rất
phiền phức. Nhưng hình như cậu không phiền lắm nhỉ? Song Nhi, hay là cậu nói thầm cho tớ biết, có phải cậu rất có tình cảm với lớp trưởng lớp
tớ? Hai người chẳng phải đã ngầm thành đôi rồi đó sao?”. Vừa nói cô vừa
cười rất gian xảo.
Ngô Song đỏ mặt, nhăn nhó: “Đừng nói bậy, còn mơ hồ lắm!”.
Trác Yến không tha: “Song Nhi, thôi thì cậu theo lớp trưởng lớp tớ cho rồi!
Hai người đều mờ ám lâu quá, còn diễn vai nam, vai nữ qua đường trong
sáng, không có tư cách gì cả! Nói ra thì, hôm nay chẳng phải sinh nhật
cậu sao? A đúng rồi, sinh nhật vui vẻ há! Lớp trưởng đại nhân của lớp tớ muốn nhờ tớ chuyển lời, hắn muốn hẹn cậu cùng đi ăn tối, nói là muốn
chúc mừng cậu!”.
Cô hỏi gian xảo: “Cậu đi không? Đi không đi không? Đi chứ gì? Đi nhé? Vậy tớ nói với hắn là cậu đi!”.
Ngô Song nhíu mày, gương mặt không thể nhận ra là vui hay buồn, giật lấy di động của Trác Yến.
“Đợi đã!”.
Trác Yến tỏ vẻ nghi ngờ: “Gì thế? Cậu muốn đi mà? Rõ ràng tớ ngửi thấy mùi rạo rực trên người cậu, sao bây giờ lại do dự?”.
Ngô Song nhìn cô: “Đi cũng được, nhưng tớ có một điều kiện!”.
Trác Yến ngạc nhiên: “Hử… à? Lại còn điều kiện cơ à?”.
Thấy Ngô Song nghiêm túc, cô “ồ” một tiếng, run run hỏi: “Vậy, điều kiện gì? Gì nhỉ, Song Nhi à, lớp trưởng bọn này còn trẻ, vừa lên đại học, tớ
thấy bây giờ cậu đòi hắn có nhà có xe gì đó, chuyện này hình như không
thực tế lắm!”.
Ngô Song “hừ” một tiếng: “Biến đi! Tớ không nói chuyện đó. Điều kiện của tớ là, muốn tớ đồng ý thì tối nay cậu phải đi cùng!”.
Trác Yến sững người, trên gương mặt xuất hiện đầy dấu chấm hỏi – Sao lại có
điều kiện biến thái thế này? Có kiểu đưa bà mối theo để yêu đương hả?
Cô hỏi Ngô Song: “Tại sao?”.
Ngô Song đáp: “Vì, lớp trưởng lớp cậu hình như không thích nói chuyện, rồi
tớ cũng ít nói, hai đứa ngồi chung lúc nào cũng thấy lạnh nhạt, rất
ngượng ngập. Nếu đưa đứa nói nhiều là cậu theo thì không sợ vấp phải thứ không khí nặng nề đó nữa”.
Những lời Ngô Song nói khiến tâm
trạng Trác Yến rất phức tạp: “Này Song Nhi, rốt cuộc cậu đang khen tớ
hay đang sỉ nhục tớ nhỉ? Tớ có công năng nói nhiều để tạo không khí, cậu cũng đừng chê tớ nhiều chuyện chứ!”. Ngừng lại, vẻ mặt tỏ ra không tán
thành, cô nói tiếp, “Hơn nữa, cậu lại nói Giang Sơn không thích nói
chuyện? Ồ No! Đây đúng là truyện tiếu lâm! Nếu nói tớ là đứa mắc bệnh
nói nhiều trong đám nữ sinh, thế thì đồng chí Giang Sơn không hổ thẹn là đồ mồm to trong đám nam sinh! Xưa nay tớ nói gì hắn cũng đối đáp được,
câu nào nói ra từ tớ cũng không có cơ hội rơi xuống đất, hắn ta đều nối
tiếp rất nhanh, không bao giờ chịu thua ai cả!”.
Thở mạnh một cái, cô trịnh trọng hỏi Ngô Song: “Cậu có chắc lớp trưởng lớp tớ không thích nói chuyện?”.
Ngô Song gật đầu khẳng định: “Vô cùng chắc chắn! Mỗi lần bọn tớ gặp nhau
đều thế cả, khiến cho mỗi lần trước khi gặp anh ấy là tớ căng thẳng vô
cùng, cứ lo không có gì để nói”.
Trác Yến ngớ người.
Chưa bao giờ cô biết, thì ra lớp trưởng đại nhân lại có hai nhân cách…
Khi Giang Sơn thấy Trác Yến và Ngô Song cùng xuất hiện trong phòng đặt trước, Trác Yến nhìn thấy trong mắt cậu đầy vẻ sửng sốt.
Cậu nhìn cô, vốn dĩ hai mắt đã to nay còn to hơn, giống như cô là một con khủng long thời cổ vậy.
“Ngô Song, chúc mừng sinh nhật!”. Dù bàng hoàng nhưng cậu vẫn không quên chúc mừng.
Chúc xong, cậu bắt đầu quay sang hằm hè với Trác Yến.
“Trác Văn Tĩnh, hôm nay cũng là sinh nhật cậu à?”. Giọng cậu rất trầm, tuy
gương mặt vẫn nở nụ cười, vờ ra vẻ bình thản dễ gần, nhưng nét tà ác
giấu trong lời nói thì rất dễ nghe ra.
Trác Yến im lặng, cô quay sang nhìn Ngô Song, mắt trợn tròn.
Cô nhận ra lúc muốn tỏ ra mình rất vô tội thì chỉ cần mở to mắt, không
chớp, không nói, nếu cảm xúc sắp đến độ “nước mắt lưng tròng”, thì bộ
dạng ấy chắc chắn sẽ khiến người khác mềm lòng ngay, trăm phần trăm ai
thấy cũng thương xót.
Ngô Song quả nhiên tỏ vẻ xót xa. Cô nàng
vội vàng giải thích với Giang Sơn: “Mình nghĩ nếu mừng sinh nhật thì nên đông người một chút, nên gọi Trác Yến cùng đến. Cậu không để bụng
chứ?”.
Giang Sơn nghe cô nói vậy thì vội khoát tay: “Không sao,
đương nhiên là không để bụng! Đúng là nếu mừng sinh nhật thì đông người
càng tốt; một mình bạn Trác cũng có thể nói chuyện thắng cả thiên binh
vạn mã, gọi bạn ấy đến là rất hay rất hay!”.
Khóe môi Trác Yến co giật.
Cậu lại gọi cô một cách rất nho nhã là “bạn Trác”?!
Cô hơi cảm thấy da đầu tê dại…
Ba người ngồi xuống.
Giang Sơn vẫn ngồi cạnh Ngô Song, còn Trác Yến thì ngồi đối diện họ.
Nghĩ rằng dù sao thân phận mình cũng là bà mối, Trác Yến đã quyết định một
cách khó khăn – cô quyết định vì Ngô Song, tối nay phải giữ sĩ diện cho
Giang Sơn, không đấu khẩu với cậu ta nữa.
Cô cúi đầu chăm chú ăn.
Cô không nói, hai người kia cũng im lặng.
Trong phòng ngoài tiếng nhai thức ăn của ba người ra, nhất thời đều im phăng phắc.
Trác Yến gắp một miếng nấm kim châm to.
Cô ăn rất sung sướng, tự dưng nghe văng vẳng một giọng nói: “Bạn Trác này, bạn cứ ăn từ từ đi, nếu không đủ thì có thể gọi thêm, không ai giành
với bạn đâu!”.
Trác Yến thở dài.
Cô không muốn đấu võ mồm với cậu ta, thật sự là không.
Cô ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt mang đầy tia lửa giận bắn về phía Giang Sơn.
“Ăn thì vẫn không đủ bịt miệng cậu!”.
Giang Sơn vừa ăn vừa cười, tỏ ra rất đạo mạo bình thản, ra vẻ ta đây là một công tử phong độ vậy.
Kiểu cách ấy của cậu khiến da đầu Trác Yến tê dại, không lạnh mà run.
Cô trợn mắt, hạ thấp giọng: “Lớp trưởng đại nhân, cậu đừng ép tôi! Nếu tôi không kiềm chế được thì sẽ bất cẩn nói ra bản tính thật của cậu đó, lúc ấy Song Nhi của cậu không chịu theo cậu thì đừng có khóc lóc kêu gào
oán thán tôi nhé!”.
Giang Sơn cảm thấy khóe môi đang giật giật, nụ cười giả vờ nho nhã thanh lịch của cậu bị giật đến nỗi méo mó, thê thảm vô cùng.
Ngô Song ngồi cạnh bụm miệng cười, dáng vẻ rất yêu kiều.
Giang Sơn nhìn Ngô Song, ánh mắt sáng lên, rồi lại liếc sang Trác Yến, dùng
ánh mắt bướng bỉnh để nói với cô rằng: “Xem xem người ta cười thế nào
kìa, đó mới là con gái đích thực! Cậu xem lại mình đi, y hệt thằng con
trai ấy!”.
Trác Yến không thể chịu được, nheo mắt lại, đặt đũa xuống bàn, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị khai chiến.
Giang Sơn thấy dáng vẻ đó của cô thì sắc mặt thay đổi, lập tức ra vẻ cầu khẩn rất thành thật.
Cậu đưa đũa thật nhanh vào đĩa thức ăn, gắp nấm kim châm chỗ này một miếng, chỗ kia một miếng, sau đó gắp vào trong bát Trác Yến, cười hì hì: “Đừng dừng đũa thế! Mau ăn thôi ăn thôi, lát nữa sẽ nguội đấy!”.
Trác Yến phì cười, nhắc nhở: “Người anh em à, món nấm kim châm dưa chuột ấy vốn là món nguội mà!”.
Cơ thịt trên mặt Giang Sơn lại hơi giật giật.
Ngô Song đưa tay bịt miệng, cười tủm tỉm.
Trác Yến hỏi cô cười gì, cô đáp: “Mình nghĩ hai người nói chuyện với nhau thật thú vị!”.
Trác Yến “xì” một tiếng: “Xì! Nghĩ tớ thích nói chuyện với cậu ta à!”. Rồi
được thể lườm Giang Sơn một cái sau đó cầm đũa lên, chuẩn bị đợt tổng
tiến công thức ăn lần thứ hai.
Thức ăn chưa đến miệng thì Trác
Yến đã nghe Giang Sơn hỏi mình bằng một giọng lạnh lùng: “Trác Văn Tĩnh, tôi nghe nói trong tiết ngoại ngữ, cậu đã to gan tỏ tình với Trương
Nhất Địch khoa Xây dựng, he, chuyện này có thật không?”.
Thời cấp ba Giang Sơn học tiếng Nhật, nên tiết học ngoại ngữ ở đại học đã tách hẳn ra với sinh viên học tiếng Anh.
Trác Yến vừa nghiến răng vừa nhìn cậu, hỏi: “Cậu nghe ai nói thế hả?”.
Ngô Song thì thầm xen vào: “Hình như tớ cũng nghe nói thế!”.
Trác Yến sững người.
Cô ôm trán, kêu nhỏ: “Choáng thật! Chuyện này sao lan truyền nhanh thế?
Nhanh thì cũng không sao, nhưng sao lại tam sao thất bản thế này!!!”.
Nhìn hai người trước mặt, cô nghiêm túc nói: “Hai vị, xin hãy tin tôi,
đó là lời đồn nhảm, tôi không hề tỏ tình với gã họ Trương đó!”.
Giang Sơn “ồ” một tiếng: “Không có cũng tốt, dù sao tỏ tình cũng sẽ bị từ chối, lúc đó càng thảm hơn”.
Trác Yến nổi cáu: “Cậu dám khinh thường tôi à?”. Cô trừng mắt hỏi Giang Sơn: “Tại sao chắc chắn tôi sẽ bị từ chối?”.
Giang Sơn nhìn cô, ung dung trả lời: “Cậu nhìn đi, Trương Nhất Địch biết nhảy đúng không, có nghĩa là cậu ấy là một nghệ sĩ. Mà nếu bản thân cậu ấy
làm nghệ thuật, thì theo nguyên lý bài trừ tính tương đồng, làm sao cậu
ta có thể tìm một lãng tử nghệ thuật để làm bạn gái chứ?”.
Trác
Yến tức muốn thổ huyết trước những lời của Giang Sơn, ngồi tính toán
thầm xem có nên cào vào mặt cái tên đáng ghét kia không.
Ngô
Song ngồi cạnh ngu ngơ hỏi: “Lãng tử nghệ thuật là sao? Mình không hiểu
lắm… Trác Yến, cậu… cậu sao thế? Sao mặt đỏ bừng thế kia?”.
Trác Yến nín nhịn không nói, hai má đỏ bừng bừng.
Giang Sơn cười gian tà, hỏi Ngô Song: “Bạn thấy kiểu tóc của bạn Trác có khí chất của một lãng tử nghệ thuật không?”.
Ngô Song phì cười.
Giang Sơn hếch cằm lên với Trác Yến, không hề tỏ ra hối hận. Trác Yến nóng
máu bốc lên tận đầu, nhất thời bồng bột, cô nghiến răng hỏi cậu: “Nếu
tôi có thể khiến Trương Nhất Địch kết bạn với tôi thì sao?”.
Giang Sơn tỏ vẻ không đồng ý: “Cậu đừng tưởng tôi không nghe ra cậu đang chơi chữ nhé, cậu nói là ‘kết bạn’, chứ không phải làm ‘người yêu’!”.
Trán Trác Yến xuất hiện vô số vạch đen…
“Giỏi lắm tên nhóc kia, bị cậu nghe ra rồi! Nếu cậu không là kẻ địch của tôi
thì phải gọi cậu là tri âm mất!”. Cô nói với vẻ kỳ quặc.
Ngô
Song lại chen vào: “Mình nghe nói Trương Nhất Địch là người rất kiêu
ngạo, hình như cậu ấy không thích các nữ sinh lắm, người xinh đẹp đến
mấy cũng không phải là ngoại lệ. Còn nữa, hình như chưa bao giờ cậu ấy
chịu chụp hình, nghe nói rất ghét việc đó”.
Giang Sơn nghe xong
vỗ tay, cười gian xảo: “Được rồi! Thế này đi, bắt cậu làm người yêu
Trương Nhất Địch thì đối với cậu sẽ chẳng sao, nhưng đối với cậu ta thì
ít nhiều cũng hơi bi thảm, hơn nữa việc này rất khó, mắt Trương Nhất
Địch nếu không đột ngột bị cận thị cấp tính đến mười mấy độ thì tôi nghĩ chuyện này không hy vọng gì. Cũng không nên làm khó cậu quá, không cần
phải là người yêu, chỉ cần có một tấm hình cậu và Trương Nhất Địch chụp
chung, như vậy là xong!”.
Trác Yến nghe xong nhướn mày, hỏi: “Nếu tôi làm được thì sao?”.
Giang Sơn tỏ vẻ từ cao: “Nếu cậu làm được thì tôi sẽ đáp ứng cậu một yêu cầu!”.
Trác Yến chà xát nắm tay, cười ranh mãnh: “Yêu cầu gì cũng được?”.
Giang Sơn gật đầu: “Ừ, đều được!”.
Trác Yến đập tay, kêu to: “Được! Cậu đợi đó cho tôi, tôi không tin mình không có được một tấm hình chụp chung!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT