Mười chín tuổi, Trác Yến vào đại học, bắt đầu cuộc sống xa nhà. Trước đó Trác Yến chưa bao giờ đi đâu xa, nay bỗng dưng thiếu vắng bố mẹ bên
cạnh khiến cô cảm thấy yếu đuối và hoang mang, cảm giác chông chênh như
trời sắp sụp xuống. Lúc mới nhập trường, cô không tài nào thích nghi
được, ngày nào cũng ngồi co ro trên giường khóc thút thít, vừa nhớ nhà,
vừa cảm thấy buồn.
Cũng may tình trạng này không kéo dài, về sau cô dần dần cũng quen với cuộc sống mới.
Ở cùng phòng với cô đều là những thiếu nữ thanh xuân cùng trang lứa, ngày nào cũng túm tụm, nói nói cười cười dường như kể mãi cũng không hết
những chuyện vui.
Ờ thì, hỏi nhau về chuyện quê ở đâu, học
trường cấp ba nào, trong trường có anh chàng nào vừa học giỏi vừa đẹp
trai không? Lúc đó cậu có yêu thầm người ta không? Người đó liệu có thầm yêu cậu không?
Mỗi lần nói những chuyện này, mọi người đều cảm thấy ngượng ngùng, e thẹn, vừa cười hi hi vừa khoát tay chối đây đẩy.
Hôm đó sau giờ ngủ trưa, ba cô nàng cùng phòng với Trác Yến bắt đầu “hồi
hộp”. Mọi người trò chuyện sôi nổi, từ trường cấp ba trước kia đến lớp
học hiện nay.
Lộ Dương giường trên hỏi Trác Yến: “Cậu thấy con trai lớp mình, ai đẹp trai?”.
Trác Yến suy nghĩ rất nghiêm túc rồi trả lời: “Cậu thấy con trai lớp mình có người đẹp trai ư?”.
Chỉ có câu nói đó mà Lộ Dương và Tiểu Dư ở giường bên cười lăn lộn. Trác
Yến rất thích những tràng cười đầy sảng khoái của các bạn.
Sau trận cười, Tiểu Dư nghĩ ngợi rồi nói: “Thực ra tớ thấy, Giang Sơn – lớp trưởng lớp mình cũng được, khá đẹp trai”.
Trác Yến nghe câu đó cứ xuýt xoa: “Bạn Tiểu Dư phòng mình rất có tiền đồ
nhé! Xem kìa, mới năm nhất, còn những ba, bốn năm nữa mới bước vào xã
hội, vậy mà bạn ấy đã biết cách nịnh quan trên rồi! Nhân tài! Đúng là
nhân tài!”.
Tiểu Dư lườm Trác Yến một cái đầy vẻ hung dữ, vớ lấy một quyển sách trên bàn, nhắm đúng gương mặt khiến mình tức giận, phi
thẳng đến.
Trác Yến nghiêng người tránh, vỗ ngực dương dương tự đắc: “Cũng may ta đây thân thủ nhanh nhẹn!”.
Vừa nói dứt, bên tai vang lên tiếng hét the thé.
Thì ra cô tránh được, nhưng Tôn Dĩnh ngồi phía sau thì xui xẻo, vô duyên vô cớ phải chịu đòn thay cô.
Lúc này Tôn Dĩnh vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi trước đó. Cô đang định nói ra cái tên ấy, mới chỉ kịp thốt ra một chữ thì bất ngờ bị quyển sách đập
vào mặt. Cái tên đó lập tức bị tiếng hét thảm thiết của cô cắt ra thành
từng tiếng rời rạc, “Hứa… á… Khôn cũng được… Này, sao các cậu ném tớ hả? Tiểu Dư, cậu nhắm chuẩn rồi hãy ném có được không!”.
Trác Yến, Lộ Dương và Tiểu Dư bò ra cười ngặt nghẽo.
Tiểu Dư ôm bụng kêu lên: “Tôn Dĩnh ơi là Tôn Dĩnh, thì ra cậu cũng tẩm ngẩm
tầm ngầm gớm nhỉ! Bình thường cứ bảo gia đình không cho yêu đương khi
vẫn còn đi học, thế mà bây giờ bị ném trúng rồi vẫn còn lảm nhảm tên Hứa Khôn của người ta, ha ha ha!”.
Tôn Dĩnh trừng mắt nhìn Tiểu Dư, vạch mặt cô bạn không chút nương tình: “Cậu… tớ… Tiểu Dư, cậu đừng
tưởng tớ không biết cậu yêu thầm anh chàng Trương Nhất Địch hát hay,
nhảy đẹp, chơi bóng rổ rất giỏi lại hay tỏ vẻ lạnh lùng ở khoa Xây dựng
nhé!”.
Nghe đề tài hay ho này, Trác Yến lập tức hào hứng. Cô
nhảy chồm tới đè Tiểu Dư xuống giường và ra sức hỏi vặn vẹo. Nhưng Tiểu
Dư cứ trả lời vòng vo.
Lúc này có người đứng dưới ký túc gọi số phòng của Trác Yến.
Nghe tiếng gọi, Trác Yến tạm buông Tiểu Dư ra, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới.
Lớp trưởng và ba anh chàng cùng lớp đang đứng ở dưới ngửa cổ lên gọi. Họ
đến đưa giáo trình cho các cô, nhưng bảo vệ chặn lại không cho vào, họ
đành dùng cách này để gọi các cô xuống lấy sách.
“Trác Văn Tĩnh – xuống đây! Nhận sách!”. Lớp trưởng Giang Sơn đứng dưới lầu, lớn tiếng
gào tên của Trác Yến – đương nhiên là tên giả.
Nói đến biệt hiệu “Trác Văn Tĩnh” của Trác Yến, còn có một “sự tích”.
Khi Trác Yến mới nhập trường, hầu hết thời gian cô đều bận thương nhớ quê
nhà, căn bản chẳng hề giao lưu với bạn bè cùng lớp. Đừng nói đến chuyện
thân thiết với lớp trưởng Giang Sơn như bây giờ, mà thậm chí cô còn
không quen biết vô số bạn học. Ấn tượng ban đầu mà cô để lại cho đám nam sinh là vô cùng “văn tĩnh” [1], thậm chí lúc đó có rất nhiều bạn học
nam còn nói rằng: “Nữ sinh lớp ta chỉ có Trác Yến là dịu dàng và có khí
chất nhất, còn lại chẳng có ai”.
[1]. “Văn tĩnh” trong tiếng Hoa có nghĩa là điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói.
Lúc Lộ Dương quay về ký túc kể lại câu đó, Trác Yến đã hoàn toàn bộc lộ bản chất với chị em. Vì thế Lộ Dương cực kỳ coi thường cô: “Bọn con trai
lớp chúng ta mắt mũi để đầu rồi? Làm sao lại coi cậu là khuê nữ chứ? Rõ
ràng cậu là một bà điên thì có!”.
Trác Yến lại nói với vẻ rất
đứng đắn: “Trong dòng chảy lịch sử, bao nhiêu liệt sĩ đã dùng máu và
sinh mệnh để chứng minh cùng một việc – đó chính là đôi mắt của quần
chúng luôn sáng suốt! Dương Dương, cứ tin lời họ nói đi! Dũng cảm đối
diện với lòng mình!”.
Cô nói xong, giường lại có thêm một cái gối.
Lộ Dương không chịu được, cầm gối đập vào người cô, đập xong đòi gối lại nhưng Trác Yến không chịu đưa.
Cô hỏi Lộ Dương: “Cô gái, nếu tôi đưa cô, cô lại lấy nó đập tôi ư?”.
Lộ Dương đáp: “Nếu cậu không làm tớ buồn nôn thì tớ sẽ không đập cậu”.
Trác Yến lắc đầu: “Cái đó tớ không dám hứa. Không trả cậu đâu, hôm nay cậu gối lên túi xách đi!”.
Ngay sau đó trước mặt tối om, cô bỗng cảm thấy nghẹt thở.
Lộ Dương lôi cả tấm chăn từ giường trên xuống, trùm lên đầu cô.
Đêm đó, Lộ Dương rất thê thảm, không có gối cũng chẳng có chăn, ngồi xổm bên chân Trác Yến khổ sở van nài.
Trác Yến hỏi cô bạn: “Cậu có thấy các bạn nam lớp ta nói đúng không?”. Trác
Yến nghĩ, nếu cô nàng chịu trả lời là đúng, thì cô nhất định sẽ trả lại
đồ.
Lộ Dương mặt mũi méo xệch, nghiến răng thở hổn hển như đang
hạ quyết tâm cực lớn để thuyết phục bản thân thỏa hiệp, nhưng vẫn không
thể nào bắt mình gật đầu được.
Cuối cùng cô nàng hậm hực bảo: “Cứ để tớ bị đông cứng chết đi cho rồi!”.
Về sau chuyện này đồn ra ngoài, rồi dần biến tấu thành Trác Yến tịch thu
gối và chăn của Lộ Dương, cưỡng ép cô nàng công nhận mình dịu dàng và có khí chất.
Cuối cùng, bản chất của Trác Yến cũng bị phơi bày.
Sau này mọi người thỉnh thoảng lại mang chuyện đó ra chế giễu Trác Yến,
dù nói biết bao lần cũng không thấy chán, lần nào nhắc lại cũng cười như mới nghe lần đầu. Trác Yến rất tức tối, hết lần này đến lần khác gục
đầu vào tường hỏi: “Nửa đời còn lại của các cậu có phải chỉ sống nhờ vào câu chuyện cười này không hả?”.
Bọn con trai còn đặt cho Trác Yến một biệt danh là “Trác Văn Tĩnh”.
Mọi người ngày nào cũng gọi đi gọi lại “em Văn Tĩnh” mà không gọi tên thật
của cô, đến mức người phụ trách lớp thậm chí còn tưởng lớp của họ lại có thêm người mới.
Dần dần, ngay cả các giảng viên trong khoa cũng biết nữ sinh tên “Trác Văn Tĩnh” ấy, còn với cái tên “Trác Yến”, họ lại không hề có ấn tượng. Lúc thi cử lần nào cũng có giám thị chỉ vào họ
tên Trác Yến, hỏi với vẻ thắc mắc: “Sao lại là Trác Yến? Trác Văn Tĩnh,
em viết sai tên à?”.
Mỗi lần như thế, Trác Yến luôn có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Trác Yến ở tầng sáu. Cô nhoài ra cửa sổ, nhìn Giang Sơn từ một khoảng cách
rất xa: “Lớp trưởng, leo cầu thang thì thật kém thông minh! Hay là tôi
thả xuống cho cậu một cái giỏ, cậu đặt sách vào rồi tôi dùng dây kéo
lên, cậu thấy thế nào?”.
Với độ cao sáu tầng thế này, Trác Yến
có thể nhìn thấy sắc mặt khó coi của Giang Sơn khi nghe câu nói của cô:
“Trác Văn Tĩnh, sao cậu lười chảy thây thế hả? Cậu có còn là con gái
không?”.
Từ trước đến nay, Trác Yến hận nhất là người khác nghi
ngờ giới tính của cô. Lúc lên cấp ba, để dồn sức học hành cô luôn để tóc ngắn, gần giống đầu đinh. Lúc đi vệ sinh, luôn có những nữ sinh mới
chuyển trường (trường cấp ba của Trác Yến là trường trọng điểm, rất
nhiều học sinh nơi khác vì muốn thi đậu đại học nên chuyển đến học giữa
chừng) hét lên với cô: “Á á á! Có thằng con trai giở trò lưu manh chui
vào nhà vệ sinh nữ!”.
Mỗi lần nghe tiếng hét ấy, Trác Yến đều
phát điên, vừa ra sức ưỡn ngực vừa gân cổ cãi: “Này này này! Làm ơn nhìn kỹ đi rồi hãy la hét! Lưu manh cái gì mà lưu manh! Tôi là con gái, con
gái! Cậu có thấy thằng nào có hai cục u trước ngực không hả?”.
Những hiểu lầm như thế càng nhiều thì những chuyện cười vớ vẩn cũng xuất
hiện. Mọi người bắt đầu nghi ngờ Trác Yến bản chất là nam hay nữ, hoặc
là hifi cũng nên.
Khi các bạn học cấp ba đã chớm biết thương
thầm nhớ trộm thì Trác Yến vẫn chưa có cảm xúc thiếu nữ ấy. Thậm chí
bình thường mọi người còn đùa cô: “Trác Yến, cậu đẹp trai thế kia, tớ
nghĩ cậu nên tìm một ‘cô’ bạn gái mới đúng!”.
Tuổi xuân tươi
đẹp, tuổi trẻ ngọt ngào, Trác Yến cứ giữ mãi tình bạn với cậu bạn đẹp
trai cùng bàn. Quãng thời gian tươi đẹp ấy đã qua, một đi không trở lại, từ đó trong lòng Trác Yến chất chứa một nỗi phẫn uất thấm sâu vào tận
xương tủy với những người nghi ngờ giới tính của cô.
Trác Yến
hất mái tóc rối đã được nuôi rất dài của mình, từ trên cao hét vọng
xuống với Giang Sơn đang cười ranh mãnh: “Giang Sơn ơi Giang Sơn, mảnh
giấy ơi mảnh giấy, Ngô Song ơi Ngô Song!”.
Ngô Song là đồng
hương của cô, học khoa Xây dựng. Một hôm Ngô Song đến mượn sách Trác Yến thì Giang Sơn nhìn thấy, Giang Sơn thấy Ngô Song dịu dàng xinh đẹp, bất giác trong lòng nảy sinh tình cảm, nên đã viết một bức thư khéo léo bày tỏ tình, nhờ Trác Yến chuyển hộ. Hai người đến nay vẫn đang ở giai đoạn bạn bè mờ ám nửa lùi nửa tiến.
Giang Sơn giọng biến sắc: “Trác Văn Tĩnh, cậu ngậm miệng lại cho tôi! Tôi bóp chết cậu!”.
Trác Yến nghĩ lúc này chắc Giang Sơn đã đỏ mặt tía tai rồi.
Cuối cùng, trong tiếng cười như điên của Trác Yến, Giang Sơn đành ngậm hòn
mà thỏa hiệp, cực kỳ bất đắc dĩ đặt sách vào trong giỏ tre thả từ trên
tầng xuống, chia làm bốn đợt để cô nàng đáng ghét kia kéo lên tầng sáu.
Hành động khoa trương đó còn thu hút bao nhiêu người theo dõi, xuýt xoa cảm thán.
Giang Sơn cảm thấy vô cùng mất mặt nên cứ quay mặt đi nơi khác.
Trác Yến cười hí hí xảo quyệt, giễu cợt hành động cố làm người vô hình của
cậu. Trong hai tòa nhà gần nhau toàn là những học sinh cùng một học
viện, có ai mà không quen ai đâu?
Trác Yến hăng hái vận chuyển
sách lên tầng, bỗng nghe dưới lầu có người hỏi: “Bạn ơi, tôi có thể hỏi
một chút không, cái giỏ tre của bạn lấy ở đâu ra thế?”.
Trác Yến nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Đó là một nam sinh cao gầy, trông rất nho nhã, thư sinh.
Cậu ta đang ngẩng đầu lên đợi cô trả lời.
Trác Yến lấy hơi, đáp to: “Cái giỏ này tôi được cho lúc mua táo đấy!”.
Cậu chàng kia tỏ ra nghi ngờ: “Sao lúc tôi mua táo họ chỉ cho túi giấy chứ không có giỏ?”.
Trác Yến cười khà khà, đáp lại: “Đó là do cậu mua táo cao cấp. Chắc chắn là
mua táo Fuji – nó rất đắt nên gói đẹp, gói bằng những hộp giấy màu; còn
loại tôi mua là loại nhỏ xíu và chua chua, rất rẻ, nên mới cho bừa một
cái giỏ để đựng thôi!”.
Chàng trai kia nghe xong cũng cười theo, ngửa cổ lên hét một câu: “Cám ơn cậu nhé!”.
Đợi cậu ta đi rồi, Giang Sơn đứng dưới tầng, xếp sách chuyến cuối vào giỏ
rồi ngẩng lên hỏi Trác Yến vẻ hờn giận: “Cậu quen cậu ta à?”.
Trác Yến lắc đầu: “Không quen!”.
“Không quen mà cậu cũng trò chuyện to tiếng thế!”. Giang Sơn nghiến răng.
Trác Yến không phục, hét lại: “Vớ vẩn! Xa như thế, tôi không hét to thì người ta nghe thấy chắc!”.
Giang Sơn hậm hực “hừ” một tiếng: “Dù sao chỉ cần ở cạnh cậu thì chẳng có lúc nào là không mất mặt!”. Nói xong quay lưng bỏ đi, như thể chỉ chậm một
giây nữa thôi là có người đến đòi mạng cậu không bằng.
Trác Yến nhìn theo bóng cậu, vận hết sức lực toàn thân, thốt ra một câu đầy vẻ thâm tình vô hạn: “Phì!”.
Thu dọn giỏ sách xong, trèo xuống bệ cửa sổ, vừa quay đầu lại, Trác Yến gần như giật bắn mình.
Tiểu Dư đang đờ đẫn giống như tâm hồn đang treo ngược cành cây, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trác Yến dè dặt chọc vào người bạn: “Này, làm gì thế? Ban ngày ban mặt mơ mộng cái gì?”.
Bị trêu ghẹo trắng trợn, Tiểu Dư lại còn gật đầu: “Văn Tĩnh, cậu có biết anh chàng lúc nãy nói chuyện với cậu là ai không?”.
Trác Yến nhún vai, xòe hai tay ra: “Cậu và Giang Sơn trong bụng đều có giun
giống nhau à? Sao câu hỏi đều hệt nhau vậy? Anh chàng kia là ai với chả
không là ai, có liên quan gì đến tớ chứ? Tớ biết đâu được!”.
Tiểu Dư bỗng chốc trở nên kích động: “Đồ khốn này! Cậu im miệng ngay! Đúng
là con heo ngốc mù thông tin! Anh chàng đó, anh ấy là Trương Nhất Địch,
Trương Nhất Địch đấy!”.
Trác Yến “ồ” lên một tiếng.
“Thì ra anh chàng đó chính là Trương Nhất Địch, kiện tướng bóng rổ biết nhảy múa ca hát trong truyền thuyết đó sao?”.
Nhớ lại vóc dáng cao gầy nho nhã của cậu ta, Trác Yến hơi ngần ngờ: “Cậu ta là Trương Nhất Địch? Nhìn dáng người cậu ta, giống như nhà cậu ta bán
xương sườn ấy – gầy như thế, đừng nói là chơi bóng rổ, mà nếu có nhảy
thì cánh tay rồi chân cậu ta như thế, có sức mà nhấc lên nổi không?”.
Tiểu Dư méo xệch mặt, lao đến bóp cổ cô: “Không được nói xấu anh ấy! Người ta gầy nhưng trên người có thịt!”.
Trác Yến tỏ vẻ hoảng sợ gật mạnh đầu, ra sức phụ họa theo: “Đúng đúng đúng! Cả người cậu ta đều là thịt – thịt thăn xương ống!”.
Mắt Tiểu Dư như muốn lồi ra ngoài: “Cậu mới là thịt thăn xương ống!”.
Trác Yến nghiêm túc lắc đầu: “Không không không, tớ là thịt người đấy chứ! Mềm mềm, trắng trẻo, mượt mà, láng mịn…”
Cô chưa nói xong, Tiểu Dư đã vội vàng buông tay, quay người đi cùng Lộ Dương, Tôn Dĩnh quỳ bệt xuống làm động tác nôn ọe dữ dội.
Trác Yến nhìn họ, lắc đầu thở dài: “Ruột rà của các cậu thật yếu kém quá,
lúc nào cũng chọn đúng lúc tớ chân thành nhất mà lên cơn đau, tội lỗi,
quá tội lỗi!”.
Vừa nói dứt, xung quanh đã đầy ắp sách vở ném đến, thậm chí cả dép lê và tất…
Lúc học môn tư tưởng đạo đức, Giang Sơn ngồi bên Trác Yến.
Trác Yến chau mày nhìn cậu ta: “Hôm nay là cậu chủ động ngồi cạnh tôi nhé,
nói trước, nếu xảy ra chuyện gì thì tự cậu gánh chịu, đừng đổ thừa cho
tôi!”.
Giang Sơn tức tối bĩu môi với cô: “Em gái Văn Tĩnh, cậu đừng để chuyện gì xảy ra được không?”.
Trác Yến lập tức phản bác: “Nhưng anh Giang Sơn, chẳng có câu nói là thế sự
vô thường đó sao, tôi lấy gì để đảm bảo chuyện mà tôi đảm bảo không nổi
đây!”.
Giang Sơn trừng mắt hung tợn, chỉ cố thở mà không nói,
như đang vất vả đấu tranh xem có nên đứng dậy bỏ đi hay không. Một lúc
sau, cậu ta nhắm mắt, thở dài một hơi rồi nhìn Trác Yến, nói một cách
gian xảo: “Văn Tĩnh, hôm nay anh đây làm liều một phen, anh nhịn em!”.
Trác Yến cười híp mắt, gật đầu: “Trẻ con dễ dạy! Ngoan lắm, tiếp tục giữ
phong độ nhé! Đừng quên vợ của cậu vẫn nằm trong tay tôi đấy!”. Vài ngày nữa là sinh nhật Ngô Song, cô biết Giang Sơn muốn hẹn hò Ngô Song đi
chơi vào hôm đó.
Con ngươi đen nhánh đảo hai vòng, Trác Yến cười hí hí nói với Giang Sơn: “Những điều thầy giảng khó nghe quá, cứ thổi
phồng lên, tôi nghe mà bực mình. Cậu mau nghĩ ra truyện cười kể cho tôi
nghe, nếu làm tôi vui, chuyện cậu muốn hẹn Ngô Song đi chơi vào sinh
nhật cô ấy cứ giao cho tôi, tôi sẽ bất chấp tất cả để mặt dày vì cậu;
nhưng nếu tôi không vui thì, hừ hừ, cậu cứ đợi ngày hôm đó người cậu
phải hẹn là tôi đấy!”.
Giang Sơn như bị cô hù dọa, vẻ mặt kinh
hoàng nhìn cô, kêu lên: “Trác Văn Tĩnh, tôi với cậu không có thâm thù
đại hận, đừng có dọa dẫm nhau thế!”.
Trác Yến không phục, cứ
chầm chậm vỗ lên lưng cậu ta, hỏi với vẻ kỳ quái: “Sao nào? Ý gì đây? Bà cô đây không xứng với cậu phải không?”.
Giang Sơn vội vàng lắc
đầu rồi lại gật đầu: “Không được, rất tốt, vô cùng tốt, tốt cực kỳ! Thực ra tôi sợ tôi không xứng với cậu!”.
Trác Yến cười gian: “Nói hay lắm! Chỉ cần cậu ngoan, thì chị sẽ không chê cậu. Phải biết là, chị rất dễ tính!”.
Giang Sơn khoát tay tỏ ra cung kính: “Chớ chớ, chị ơi chị rất tốt, em đây không thể hại chị!”.
Trác Yến nhìn cậu ta, thở dài rầu rĩ: “Em có thể hại chị, không sao thật mà. Haizzz! Bao năm nay rồi, chị mong một người có thể hại chị, nhưng chưa
bao giờ, chưa bao giờ!!!”.
Hai hàng lông mày của Giang Sơn nhíu
lại, cậu day day huyệt Thái Dương, đập bàn kêu lên: “Trác Văn Tĩnh, sao
cậu cứ diễn kịch mãi thế hả? Được rồi không đùa nữa, nghiêm chỉnh lại
cho tôi!”.
Trác Yến lườm cậu, bĩu môi: “Xì! Không ăn ý, chẳng thú vị gì cả. Thôi, bắt đầu kể truyện cười đi, nhớ là phải làm tôi vui đó!”.
Giang Sơn suy nghĩ cẩn thận, bắt đầu kể một cách nghiêm túc.
“Ngày xưa có một con thỏ rất phiền phức – giống hệt cậu vậy – ngày nọ từ tinh mơ, nó đến gõ cửa lò bánh mì, đánh thức ông chủ, nó hỏi ông ta: Ông chủ ơi, xin hỏi ông có một trăm ổ bánh mì không? Ông chủ tức tối trả lời:
Không có! Con thỏ phiền phức gục đầu ủ rũ bỏ đi. Đến sáng sớm ngày hôm
sau, con thỏ phiền phức lại đến đập cửa lò bánh mì, “cộc cộc cộc” làm
ông chủ thức giấc, nó hỏi ông ta: Ông chủ ơi, xin hỏi ông có một trăm ổ
bánh mì không? Ông chủ liên tiếp bị nó đánh thức, gầm lên giận dữ: Không có! Con thỏ “ồ” một tiếng rồi buồn bã bỏ đi. Ngày hôm sau, con thỏ yêu
quái, trí nhớ tệ hại ấy lại đến đập cửa lò bánh mì từ rất sớm. Sau hai
ngày vừa rồi, hôm sau ông chủ cố ý dậy sớm lúc trời còn chưa sáng để làm đủ một trăm ổ bánh mì. Nên khi con thỏ lại hỏi: Ông chủ ơi ông chủ, xin hỏi ông có một trăm ổ bánh mì không, thì ông chủ vô cùng đắc ý nói với
nó rằng: Có! Con thỏ sung sướng như thể lên được tới trời, vui mừng móc
ra một thứ được bọc trong khăn tay, dè dặt mở khăn tay ra, bên trong vẫn còn một lớp khăn tay. Thế là lại mở, kết quả vẫn còn; sau khi mở hết
khoảng bảy, tám lớp khăn tay, bên trong lộ ra hai đồng rách rưới, con
thỏ sung sướng đưa hai đồng đó cho ông chủ, nói: “Tốt quá! Lấy cho tôi
hai ổ!”.
Trác Yến cười muốn hụt hơi, Giang Sơn vừa kể xong, cô đã cười lăn lộn.
Giảng viên nào đó đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, sau khi nghe tiếng cười như điên của Trác Yến thì những lời lẽ ngọt ngào chưa kịp phát ra
đã nghẹn cứng trong cổ họng.
Giảng viên đó mặt tái xanh, nhìn về hướng Trác Yến và Giang Sơn, lạnh lùng hỏi: “Cười cái gì? Tôi giảng
buồn cười lắm à? Hai bạn bên dưới kia, tạn học xong đến chỗ tôi!”.
Trác Yến rụt vai lại, xấu hổ thè lưỡi.
Cô quay sang nhìn Giang Sơn, kinh ngạc nhận ra sắc mặt cậu bằng màu trái cà tím.
Cô thực sự lo lắng Giang Sơn bất cẩn sẽ khiến chính mình bị nội thương mà
chết, kề sát lại an ủi: “Người anh em, cái gọi là phúc chứ không phải
họa, tức là cố gắng xem nhẹ những thứ ngoài cơ thể, đừng để bản thân bức xúc quá, lát nữa lại phải phiền tôi đến thu dọn thi thể cậu!”.
Giang Sơn nhíu chặt hàng lông mày. Cậu đưa tay lên trán, ngực phập phồng, thở hổn hển, nói: “Trác Văn Tĩnh ơi Trác Văn Tĩnh, tôi đã nói tôi không thể ở gần cậu! Một khi ở gần cậu là chẳng có việc gì tốt đẹp cả!”.
Lộ Dương đang ngồi bên cạnh Trác Yến bỗng chen vào.
Cô nàng kêu lên nho nhỏ như rất kinh ngạc: “Cái gì? Giang Sơn, lúc nãy cậu nói gì? Văn Tĩnh, lúc nãy có phải cậu ấy nói với cậu là, cậu ấy không
thể ‘yêu’ cậu, một khi ‘yêu’[2] cậu thì chắc chắn không có việc gì tốt
đẹp không?”.
[2] Trong tiếng Hán phát âm chữ 挨上 (áishàng: “ở gần”) và 爱上(ảishàng: “yêu”) gần giống nhau.
Trác Yến tức lồi mắt.
Cô bị rúng động toàn thân đến nỗi gần như hồn bay phách tán bởi câu nói điên rồ của Lộ Dương.
Cô vừa xoa xoa da gà nổi lên trên cánh tay, vừa nghiêm khắc chỉnh đốn Lộ
Dương: “Gái à, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy! Không phải
yêu, mà là ở gần! Nếu mà đồn ra ngoài thì người ta sẽ tưởng tớ cướp
người yêu của đồng hương đấy!”. Nói xong liếc nhìn Giang Sơn, nhận ra
cậu ta cũng đang xoa xoa cánh tay liên tục.
Cảnh ấy khiến cô bỗng thấy rất bực bội.
Cô nhe răng ra, hạ giọng nói với Giang Sơn, vẻ mặt tà ác: “Hơn nữa, cho dù có cướp, tôi cũng không thể cướp con gái được! Xùy xùy!”.
Giang Sơn tức tối trừng mắt nhìn Trác Yến: “Trác Văn Tĩnh, mắt cậu bị gì thế? Con gái? Cậu nghĩ trên người cậu có chút nào giống con gái không? Với
tôi thì cậu chính là một thằng con trai chưa kịp vỡ giọng!”.
Trác Yến lập tức trả miếng: “Xì! Thấy ghét quá à, cậu cứ nói bậy đi!”. Nói
xong cô cũng rùng mình, da gà lập tức nổi đầy trên cánh tay.
Giang Sơn nghe xong cũng bất giác run rẩy toàn thân.
Lộ Dương nhìn Trác Yến rồi lại nhìn Giang Sơn, ánh mắt đảo qua đảo lại
giữa hai người, cười một cách ranh mãnh: “Tớ có phát hiện này hay lắm
nhé! Động tác hai người rất ăn ý!”.
Trác Yến, Giang Sơn nghe thế đồng loạt nhìn về phía cô.
Rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau… sau đó cùng chà xát cánh tay điên cuồng, vừa rụt cổ run rẩy vừa phát ra tiếng thở dài như không thể chịu đựng
được nữa: “Ôi…”.
Lộ Dương ngồi cạnh hứng chí vỗ tay, kêu lên:
“Wow wow! Giống thật giống thật! Hai người từ cử chỉ, nét mặt đến giọng
điệu, sao mà giống nhau đến thế!”.
Trác Yến quay lại gầm gừ: “Im ngay cái miệng của cậu!”.
Lộ Dương vỗ tay cười khoái chí, như thể trí óc vẫn chưa phát triển hoàn thiện.
Giảng viên đứng trên bục giảng tức đến suýt ngất.
“Bạn gái ngồi cạnh hai bạn kia, bạn cười cái gì? Tôi vừa nói hai bạn đấy
xong, bạn lại ngồi cạnh cười ngặt nghẽo, đang khiêu khích tôi đấy phải
không? Đúng là chẳng ra thể thống gì! Hết tiết học, bạn và hai bạn bên
cạnh đến gặp tôi ngay!”.
Trác Yến liếc xéo Lộ Dương, nhỏ giọng trách mắng với vẻ hạnh phúc trên nỗi đau của kẻ khác: “Cho chết nhé, đáng đời!”.
Lộ Dương bĩu môi về phía giảng viên, hỏi Trác Yến và Giang Sơn: “Cô này sao hôm nay nóng nảy thế? Chẳng nữ tính tí nào!”.
Trác Yến nối lời: “Lại còn già!”.
Giang Sơn vội bổ sung: “Bị điên!”.
Lộ Dương không kịp chen vào: “Bà ta…”
Trác Yến đã vội nói tiếp: “Hổ cái!”.
Giang Sơn lại không ngần ngừ, tiếp theo: “Sư tử Hà Đông!”.
Lộ Dương vẫn không kịp chen vào: “Bà ta…”.
Trác Yến: “Như hùm như sói!”.
Giang Sơn: “Không được thỏa mãn nên tức!”.
Lộ Dương há miệng ra rồi ngậm lại, há rồi ngậm, mở to mắt nhìn hai bạn,
rồi sau đó xuýt xoa cảm thán: “Kiểu phối hợp này của hai người, quá lợi
hại! Xem như tớ đã thấy rõ, chỉ cần hai người cứ kẻ xướng người họa thế
này, kẻ khác đừng hòng nói lại!”.
Trác Yến và Giang Sơn lại đồng loạt nhìn sang cô bạn; vẻ mặt không cảm xúc tỏ ra trấn tĩnh, nhìn nhau
hai giây sau, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà run lên cầm cập, vừa hít
hà vừa điên cuồng chà xát cánh tay.
Tiếng chuông tan học vang lên, Trác Yến, Lộ Dương và Giang Sơn cùng đến trước bục giảng.
Giảng viên quét ánh mắt sắc bén qua ba người họ, cuối cùng dừng lại ở Trác Yến.
“Lúc nãy bạn cười cái gì?”. Cô giáo tức giận hỏi.
Trác Yến giả vờ gục đầu vẻ đáng thương, trả lời: “Cô ơi, em sai rồi!”.
Lộ Dương đã từng tổng kết thế này: Ở Trác Yến có ba điểm trơ trẽn nhất.
Một là quá tự sướng, chưa bao giờ xem việc làm người khác buồn nôn là tội lỗi, sợ rằng cả đời này cũng không biết xấu hổ là gì.
Hai là không có phong độ, không có khí chất, luôn “gió chiều nào xuôi theo
chiều ấy”, ý thức được đã làm ai đó tức giận là lập tức cười giả lả nịnh nọt, dẹp sĩ diện đi mà năn nỉ người khác, chính xác là “cún theo chân”.
Ba là tuy điên cuồng đến đáng sợ, nhưng một khi tỏ ra vẻ ngoan ngoãn thì đều có thể khiến người khác mềm lòng ngay tức khắc.
Lộ Dương từng nói thế này: “Trác Văn Tĩnh à, nếu cậu ngồi yên không nói
gì, chỉ chớp mắt thôi, thì ai cũng sẽ nghĩ rằng cậu là một cô gái mềm
yếu nhu mì, cần được nâng niu che chở; nhưng mà ôi nhưng mà… chỉ cần cậu mở miệng, mọi giả tưởng đẹp đẽ sẽ vỡ tan tành ngay – cậu đấy, tớ thấy
cậu như đang đau khổ vì là nam mà phải giả nữ vậy”.
Trác Yến chỉ hừ mũi bỏ qua lời nói của Lộ Dương, nhưng bất ngờ là, nó lại được mọi người nhất trí tán thành.
Đối với cô giáo, Trác Yến đã dùng liên tiếp chiêu vô sỉ thứ hai và thứ ba để ứng phó.
Lộ Dương đã quen với đường đi nước bước của cô bạn, nên tỏ ra rất bình tĩnh.
Giang Sơn vì chưa hiểu nên kinh ngạc đến mức rúng động toàn thân trước vẻ hối hận vô bờ và đáng thương như sắp khóc của Trác Yến.
Trác Yến sợ cậu làm lộ chuyện nên vội vội vàng vàng đạp lên chân cậu một cái, cảnh cáo cậu hãy nở nụ cười và đừng nói gì.
Cô giáo thấy thái độ nhận lỗi của Trác Yến thật ngoan hiền, dễ dạy bảo,
thế là không truy đến cùng, chỉ “nhả lời châu ngọc” giáo huấn họ một bài rồi tha.
Cậu trợn mắt nhìn Trác Yến, than thở một cách buồn bã: “Yêu quái! Cậu đúng là yêu quái!”.
Trác Yến lập tức cười híp mắt, cô nhảy qua một bậc thang đến trước mặt Giang Sơn, nói với cậu với vẻ sung sướng: “Cảm ơn cảm ơn! Anh Giang Sơn có
biết không, bây giờ khen một ai đó có sức hấp dẫn vô biên thì đều dùng
từ ‘yêu quái’ đấy! Không ngờ trong tim anh, hình tượng của em đã tăng
cấp đến mức độ đó! Đúng là cảm ơn anh vì đặc ân đó!”.
Giang Sơn
suy sụp, trừng mắt nhìn cô: “Trác Văn Tĩnh, mấy ngày này, làm ơn, xem
như tôi van xin cậu, tránh xa tôi ra! Tôi tổn thương nguyên khí quá
nhiều, không thể chịu được hành hạ nữa!”.
Trác Yến ngoan ngoãn
gật đầu: “Ừ, được!”. Vẻ mặt cô thay đổi trong tích tắc, khóe mắt ánh lên sự ranh mãnh: “Chê tôi phải không? Ok, bên Ngô Song thì cậu tự hẹn hò
đi nhé, chị đây không chơi với cậu nữa!”. Nói xong cô quay ngoắt đầu,
nhảy qua hai bậc tam cấp đến cạnh Lộ Dương, khoác tay cô bạn rồi bỏ đi.
Lộ Dương tưởng cô giận, ngước lên nhìn, bất giác sững người.
Cô nàng ấy đang có vẻ sung sướng, dường như gian kế gì đó đã được thực hiện.
Lộ Dương hỏi Trác Yến vẻ nghi hoặc: “Văn Tĩnh, không sao đấy chứ? Lúc nãy
cậu bị người ta chê bai mà sao vui thế? Tớ muốn hỏi, sự xấu hổ của cậu
đi đâu mất rồi?”.
Trác Yến hất mạnh đầu, vô cùng khí thế: “Xì,
dám chê bai tớ hả? Không biết cậu ta cưa đổ được cô vợ tương lai kia
chưa mà dám chê tớ?” Cô vỗ vỗ vai Lộ Dương, ánh mắt ngạo nghễ: “Em gái
à, đợi xem tên Giang Sơn kia hối hận vì sao ban đầu không van xin tớ tha thứ như thế nào nhé! Cứ nghĩ đến tương lai không xa, cậu ta phải xuống
nước van xin tớ, tớ đã sướng muốn hét lên rồi! Ha ha ha!”.
Lộ Dương cứng đờ người như bị sét đánh…
Cười gian xảo mấy tiếng rồi Trác Yến hất tóc, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lộ
Dương: “Dương Dương, nhớ nhé, đây chính là – đấu với lớp trưởng, thích
thú vô cùng!”.
Hai hôm tiếp theo, không khí trong phòng kí túc khá trầm lắng. Sau khi dò hỏi, Trác Yến đã tìm ra nguyên nhân cụ thể.
Thì ra mấy hôm nay Tiểu Dư cứ ngẩn ngơ suy nghĩ suốt ngày.
Dù mọi người nói những gì bàn luận những gì, cô nàng đều không tham gia,
tỏ vẻ u buồn như một cô gái trẻ mang đầy tế bào nghệ thuật trong người,
lại thêm vẻ bi thương trên gương mặt sáng sủa, cứ thẫn thờ nghe đi nghe
lại bản nhạc điên cuồng của Michael Jackson, quả là biến thái.
Trác Yến có phần suy sụp.
Cô thấy rằng vẻ u buồn trên gương mặt của Tiểu Dư phối hợp với âm nhạc
điên loạn trong phòng thật chẳng hợp tí nào, thậm chí sau khi cô lo lắng theo dõi rất lâu làm người đang đau buồn kia vẫn không thay đổi, đám
đông vô tội lại bị kích thích đến nỗi tinh thần muốn phân liệt cả.
Vì nghĩ cho sức khỏe, cô mới ân cần hỏi thăm Tiểu Dư: “Tiểu Ngư[3], sao buồn bã thế? Bị mèo để ý rồi hay sao?”.
[3] Chữ Dư và Ngư đồng âm, chữ Ngư nghĩa là cá, Trác Yến nói “mèo để ý” là muốn trêu chọc Tiểu Dư.
Tiểu Dư quay sang nhìn cô, ánh mắt mơ màng hỗn loạn như mới tỉnh dậy khỏi
giấc mơ, chậm rãi mấp máy môi thành chữ: “Ge-wu-en[4]!”.
[4] Tiểu Dư dùng các từ đồng âm với các chữ cái Latinh để ghép lại thành GUN, có nghĩ là biến đi, cút đi.
Lúc này Võ lâm ngoại truyện vẫn chưa được xuất bản, mà câu nói kinh điển
Quách Phù Dung hay nói với Lữ tú tài đã bị Tiểu Dư nhanh miệng áp dụng
với Trác Yến sớm hơn một bước rồi.
Lúc nghe, Trác Yến không thể hiểu nổi Tiểu Dư đang nói gì.
Cô hét lên với Tiểu Dư như muốn trả thù: “Cô em tương tư!”.
Vốn nghĩ rằng Tiểu Dư sẽ nhẩy chồm lên đánh mình, ngờ đâu cô nàng giật
mình, ngẩng đầu lên, nhìn Trác Yến rồi hỏi với vẻ lúng túng: “Cậu… cậu
nhận ra tớ đang nghĩ gì sao? Rõ ràng thế… thế sao?”.
Trác Yến đờ người – định phản kích nhưng lại thôi, ai ngờ một câu nói đã trúng tim đen!
Định thần lại, cô cười gian xảo, kéo tay Tiểu Dư và dài giọng: “Cô bé, cô
giấu được ai chứ không giấu được tôi đâu. Đừng mắc cỡ, nghĩ gì thì cứ
nói ra. Có gì khó khăn chị đây sẽ giúp cưng giải quyết!”.
Tiểu Dư lập tức sáng mắt: “Câu này là cậu nói đấy nhé!”.
Bị ánh mắt xanh lè như sói của cô nàng quét qua, Trác Yến cảm giác lưng mình như có một luồng khí lạnh thổi đến.
Tiểu Dư nắm lấy tay cô, vô cùng nhiệt tình: “Văn Tĩnh, cậu giúp tớ chuyện
này! Tớ biết chuyện này không ai giúp được tớ, trừ cậu ra, cậu nhất định giúp được, nhất định được! Cậu không phải người bình thường!”.
Trác Yến gật đầu phụ họa một cách ăn ý: “Ừ ừ, tớ là Tam Ban[5]. Cậu cũng vậy!”.
[5] Tam Ban chỉ ba vị sứ giả của triều Hán: người cha Ban Bưu, con trai Ban Cổ, con gái Ban Chiêu. Về sau nhắc đến Tam Ban là chỉ những người tài
giỏi.
Tiểu Dư phớt lờ lời trêu chọc của cô, vẫn tiếp tục nói với vẻ nhiệt tình: “Văn Tĩnh, tớ nói sơ qua với cậu về tình hình hiện tại.
Là thế này, do học kỳ này thiếu phòng học, nên tiết tiếng Anh của lớp
mình học chung với một lớp trong khoa Xây dựng”. Cô dừng lại, ánh mắt
nóng bỏng như lửa chiếu vào Trác Yến.
Trác Yến bất giác rùng mình: “Rồi… rồi sao?”.
Tiểu Dư chồm lên phía trước, khuôn mặt phóng to gấp N lần: “Ừ nhỉ, trong lớp học của khoa Xây dựng ấy, có một sinh viên tên Trương Nhất Địch”.
Trác Yến lùi ra sau, “ồ” một tiếng, lắc lắc đầu như một nhà thông thái: “Muốn nhờ tớ giúp cậu làm quen chứ gì?”.
Tiểu Dư gật đầu lia lịa vẻ nịnh nọt, đôi mắt như phát ra những trái tim nho
nhỏ: “Ừ ừ! Thực ra tớ cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần cậu ấy ngồi
cạnh tớ, học chung một tiết là tớ đã thỏa mãn rồi!”.
Trác Yến bĩu môi: “Suy nghĩ đó đủ ‘dê’ lắm rồi! Cậu còn định làm gì?”.
Thấy Tiểu Dư có vẻ biến sắc, cô vội vàng chuyển đề tài: “Nhưng tại sao lại
nhờ tớ nói giúp cậu?”. Thực ra cô đang ra ám hiệu cho Tiểu Dư mau mau
khen ngợi cô.
Tiểu Dư lại nói: “Còn phải hỏi? Mặt cậu dày chứ sao!”.
Trác Yến suýt ngã.
Cô hét toáng lên: “Hừ! Cậu chả biết lí lẽ gì cả! Tớ đang cho cậu cơ hội
biểu dương tớ rành rành thế kia mà cậu lại không biết quý trọng! Còn
nữa, cậu đi cưa trai và tớ bị cậu ép giúp cậu đi cưa trai, hai chúng ta
rốt cuộc mặt ai dày hơn?”.
Đó gọi là biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Để hoàn thành công tác kéo da mặt dày thêm cho suôn sẻ, Trác Yến cố ý thăm dò thật kỹ, trước khi hành động phải tìm hiểu rõ Trương Nhất Địch.
Nhưng lúc do thám thì không thấy gì, tìm hiểu xong mới thấy bàng hoàng.
Đối mặt với sự nổi tiếng hào quang sáng chói của Trương Nhất Địch, Trác Yến cũng bắt đầu thấy tâm trí lãng đãng theo mọi người.
Có phải là người đâu? Rõ ràng là thần tượng thì có.
- Từ nhỏ đã học nhảy, kỹ thuật nhảy rất cao cường.
Đặc biệt sở trường điệu nhảy của Michael Jackson – cuối cùng cô đã hiểu ra, tại sao hôm đó Tiểu Dư u sầu tương tư, không nghe khúc “Nhị tuyền ánh
nguyệt” [6] mà lại nghe bài “Beat it” [7] rất kích động, thì ra là nghe
nhạc nhớ người.
[6]. “Nhị tuyền ánh nguyệt” là một khúc nhạc cổ của Trung Quốc.
[7]. “Beat It” là bài hát được sáng tác và trình diễn bởi ông hoàng nhạc Pop Michael Jackson.
- Bắt đầu từ cấp hai đã chơi bóng rổ, kỹ thuật chơi bóng rất siêu.
Nghe đồn đại học Oxford từng muốn tuyển thẳng cậu vào vì thành tích thể
thao, kết quả cậu lại nói với người tuyển sinh rằng: “Xin lỗi! Tôi rất
yêu Tổ quốc của tôi!”, khiến đồng chí tuyển sinh phải lủi thủi quay về.
Chuyện này có thật hay không thì chưa ai kiểm chứng, dù sao mọi người đều thấy vui thích chẳng qua vì sự thú vị của truyền thuyết, chứ không phải bản
chất thật hay giả.
- Thành tích học tập tuy không đứng đầu nhưng luôn xuất sắc, thuộc hàng đẳng cấp trong Top 3.
Ngoại ngữ xuất sắc vô cùng, dường như không chỉ tinh thông tiếng Anh, nghe nói bạn Trương còn thông thạo tiếng Pháp nữa.
- Cuối cùng về tướng mạo.
Nữ sinh toàn trường nhất trí dùng hai chữ để hình dung bạn Trương: Nổi bật!
Có người nói cậu giống Lưu Đức Hoa, có người nói cậu giống Cổ Cự Cơ, còn
có người nói cậu rất giống Tạ Đình Phong và có người còn nói rằng, cậu
giống hệt Châu Nhuận Phát! [8]
[8]. Lưu Đức Hoa, Cổ Cự Cơ, Tạ
Đình Phong, Châu Nhuận Phát đều là những diễn viên điện ảnh nổi tiếng,
không những về tài diễn xuất, mà còn về vẻ bề ngoài đẹp trai, tuấn tú.
Nghe những người đó nói, Trác Yến bỗng thấy nghi ngờ.
Nếu nói giống ba người trước cũng được, dù sao gương mặt cũng thuộc dạng
mặt dài. Nhưng có sự xuất hiện của Châu Nhuận Phát thì thực sự cô không
thể tán đồng, rõ ràng tài tử ấy có gương mặt tròn vành vạnh, làm sao có
thể so sánh với một gương mặt dài chứ?
Lúc đến nhà ăn lấy cơm, Trác Yến vừa đi từ trên tầng xuống, vừa suy nghĩ vấn đề đó.
Trong đầu cô nghĩ đến gương mặt bốn người ấy, cố gắng nhập bốn gương mặt ấy lại thành một.
Sau đó chưa kịp nhìn rõ gương mặt đã nhập lại ấy có dáng vẻ thế nào thì – rầm rầm!
Cô hụt chân, ngã thẳng từ cầu thang xuống…
Lộ Dương hét lên chạy đến cạnh cô, hỏi với vẻ thương xót: “Có sao không, có sao không? Sao tự dưng lại ngã thế này?”.
Trác Yến nghiến răng xuýt xoa: “Tớ bị choáng!”.
“Đang yên đang lành, sao lại bị choáng?”.
Trác Yến vô cùng ấm ức: “Cậu thử ghép mặt Lưu Đức Hoa, Cổ Cự Cơ, Tạ Đình
Phong, Châu Nhuận Phát lại với nhau, một đống mắt mũi miệng chồng chất
lên, cậu có choáng không?”.
Lộ Dương đẩy cô ra, không thèm nhìn cô cái nào nữa, bước đến khoác tay bạn khác rồi chạy nhanh đến nhà ăn…