“Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn khi thời thanh xuân ấy, xuất hiện bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương. Thời thanh xuân của Trác Yến, có đến tận ba chàng trai xuất hiện. Một người là bạn cùng bàn thời trung học cô ngày đêm tương tư, một người là anh bạn thân đại học gặp nhau là đấu khẩu, một người hot boy trường học, cái gì cũng giỏi, lạnh lùng, có nguyên tắc “không giao lưu với con gái”.
Ba chàng trai này có điểm chung: Đều vì Trác Yến mà dao động. Người thứ nhất thích cô nhưng lưỡng lự giữa hai cô gái, người thứ hai rõ ràng là bạn thân nhưng lại yêu cô quá nhiều, người thứ ba coi cô như bảo vật trong tim nhưng lại vì một lời ràng buộc mà bỏ lỡ Trác Yến. Đứng trước những người yêu mình, Trác Yến sẽ chọn ai? Ai là người cuối cùng nắm chặt tay cô không buông? Thời gian sẽ trả lời câu hỏi ấy nhưng đáp án thế nào, thời thanh xuân của cô, nhờ có họ mà không hề nuối tiếc”.
“Trác Yến là một nữ sinh phóng khoáng, vui tính. Đối diện với Trương Nhất Định ngoài lạnh trong nóng và một Giang Sơn luôn biểu lộ thiện cảm đặc biệt với cô, cô rơi vào mê trận của thanh xuân. Một người là tri kỷ nhưng đã có người yêu, một người là bạn trai của bạn tốt của cô, cả hai người không nên yêu nhất đều có tình cảm với cô, mà cô lại vẽ một vòng cấm, chờ đợi một người con trai dao động bất định ở mãi nơi xa xôi.
Trong mối tình tay tư, ai là khách qua đường của ai, ai là vĩnh viễn của ai? Có lẽ chỉ thời gian trôi qua, sẽ rửa trôi mọi yêu thương lẫn đau khổ, nụ cười và nước mắt của tuổi thanh xuân…”
Trích dẫn
“Trên thế gian này, anh tình nguyện gánh chịu tất cả tai ương và tội ác, chỉ để đổi lấy nụ cười vui vẻ như trước đây của cô. Cô là bảo vật trong tim anh, anh chỉ ao ước được giữ cô trong lòng bàn tay để bảo vệ cả đời, anh không thể hiểu cũng không thể chấp nhận việc tại sao lại luôn có người làm tổn thương cô. Anh nhíu mày thầm quyết định trong lòng: Lần này anh nhất định sẽ không buông cô ra! Hai mươi mấy năm trước đây cô chưa từng hạnh phúc; thế thì nửa đời còn lại hãy để anh mang lại hạnh phúc cho cô!”
“Đã từng tươi trẻ bừng bừng sức sống, không biết con đường phía trước gập ghềnh chông gai thế nào, không biết rằng có thể sẽ hợp tan trong vui vẻ hay đau buồn; trong quãng thời gian khó quên nhất, thoải mái dâng hiến cuộc sống, trong tuổi hoa niên đẹp nhất, yêu thật mãnh liệt, hận cũng sâu đậm, cố gắng cảm nhận tất cả, bằng trái tim chân thật nhất, viết nên quãng ký ức quý giá khó quên nhất trong cuộc đời vào những năm tháng ấy.”
Nhận xét của độc giả
“Thứ có lỗi duy nhất chỉ là thời gian? Bởi thời gian không cho Trác Yến cơ hội bày tỏ lòng mình với Đổng Thành, không cho cô cơ hội nhận ra lòng mình yêu Trương Nhất Địch, không cho cô can đảm từ bỏ tình bạn với Giang Sơn. Trác Yến đã đón nhận tuổi thanh xuân của mình với đủ các cung bậc ái ố hỉ nộ, yêu ghét hận thương. Nhưng thời gian cũng là liều thuốc chữa lành tất cả, bù đắp tất cả cho Trác Yến, để rồi mọi thương đau qua đi, cô tự tin sánh bước với Trương Nhất Địch đi trên con đường hạnh phúc.
Tôi yêu cô gái ngây thơ, có chút ngốc nghếch, ngờ nghệch Trác Yến. Yêu sự hồn nhiên, hay nói, hay cười, luôn lạc quan, trân trọng tình bạn của cô! Tôi thích tác phẩm này bởi nó mang lại cho tôi những cảm xúc thật trong sáng, ấm áp tình yêu thương. Tôi đã tủm tỉm cười bởi những đối thoại bốp chát của các nhân vật, đã giật thót bởi mạch truyện căng trùng biến hóa và buồn thật buồn bởi giọt nước mắt mà các nhân vật dành cho nhau!”
Độc giả: Cơn lốc (Douban)
Bởi trót đánh cược với cậu bạn thân Giang Sơn, Cô nữ sinh thô kệch như một thằng con trai bắt đầu tiếp cận Trương Nhất Địch – hot boy của trường,
Nhờ giỏ táo thần kì cô đã nhanh chóng hạ được lô cốt vững như bàn thạch nổi tiếng không kết giao với con gái, trở thành bạn cờ vây của anh.
Nhưng cũng chẳng bao lâu chính cô đã rơi vào chiếc “bẫy” do mình bày binh bố trận.
Đối diện với một Trương Nhất Địch luôn lấy vẻ ngoài lạnh lùng bao bọc một trái tim nóng bỏng và một Giang Sơn luôn dành tình cảm đặc biệt cho mình;
Trác Yến đã rơi vào mê lộ của tuổi trẻ:
Một người là tri kỉ đã có người yêu, một người là bạn trai của bạn thân,
Cả hai đối tượng cô đều không thể yêu đưa cành ô liu về phía cô,
Trác Yến sẽ đón nhận hay thu mình vào trong vỏ ốc để bảo toàn tình bạn hằng có?
Trong tình yêu, ai sẽ là cơn gió thoảng, là khách qua đường, ai sẽ là mãi mãi của ai?
Có lẽ chỉ có thời gian là câu trả lời đầy đủ nhất,
Nhưng tuổi thanh xuân chắc chắn sẽ đủ cả yêu thương, đau khổ, tiếng cười và cả những giọt nước mắt…”
Thông tin tác giả
Hồng Cửu sinh ra và lớn lên ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc. Vì thế cô rất giỏi tiếng Đông Bắc. Cô rất thích nói chuyện tầm phào, bị mọi người xung quanh gào lên là “Cái máy nói nhảm điển hình nhất thế giới”. Thích trêu đùa, rất hài hước, vô cùng hiếu kì, nhưng thật sự là một cô gái ngốc nghếch, đáng yêu. Cô tôn thờ câu nói “Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân” nghĩa là “cái gì mình không muốn thì đừng làm với người khác”. Trong cuộc sống cô luôn lạc quan đối mặt với tất cả, ví dụ như gặp thất bại cô sẽ tự nhủ: đã là người thì phải chủ động đối mặt và chấp nhận mọi phiền phức và sợ hãi phát sinh không theo ý muốn.
Hồng Cửu nhà ở Đông Bắc, tinh thông các loại tiếng Đông Bắc. Cả đời yêu thích trẻ trung, tự hào mãi mãi tuổi mười chín. Ưa tám chuyện, bị người xung quanh mắng là “điển hình nói nhảm xuyên thế kỷ”. Cực thích chọc phá, khả năng chọc cười thấp, đầu óc mạch lạc, thể chất như heo. Làm người luôn luôn ghi nhớ “việc gì mình không muốn, đừng làm với người khác”. Lạc quan đối diện với tất cả, ví như gặp phải trắc trở sẽ nói với bản thân: “Đã có thể xác, thì chắc chắn sẽ có trăm ngàn lo lắng phải gánh chịu”.
Các tác phẩm đã xuất bản:
- Vẫn Mơ Về Em
- Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé
- Yêu em thì hãy nói ra (tên tạm dịch)
- Anh được lắm (tên tạm dịch)
Chớ nói chưa trêu chọc lòng anh đã say (tên tạm dịch)