Đêm trước buổi họp báo của giáo sư, là một đêm trằn trọc khó
ngủ… Cho đến sáng ngày thứ Hai, tôi phải vội vã đeo túi đựng đồ nghề vào vai,
miệng cắn vội một miếng bánh mì, hấp tấp chạy đến khách sạn năm sao nơi tổ chức
hội nghị của giáo sư. Quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tôi cứ nghĩ rằng
mình chính là người đến sớm nhất, ai dè những phóng viên khác đang bận rộn chuẩn
bị đồ nghề chờ giáo sư xuất hiện để phỏng vấn, đứng đầy rẫy khắp khán phòng
khách sạn. Tôi bắt đầu thấy lo lắng trong lòng, vì trong cái khán phòng có vẻ rộng
lớn này đã không còn vị trí thuận lợi cho công việc phỏng vấn của tôi. Nhưng
không thể nào gây khó dễ được với Cinrella này đâu. Chưa tới 10 phút, tôi đã
len lỏi chen vào được đội ngũ phóng viên đứng ở hàng đầu rồi. Ha! Xem ra tổng
biên tập chọn tôi tham dự cuộc phỏng vấn này là một quyết định sáng suốt, mặc
dù lý do để chọn khiến tôi vô cùng bực mình.
Tôi thư thả mở camera điều chỉnh ống kính, thuận tay quay
luôn cảnh hỗn loạn của các đồng nghiệp khác vì không chiếm được một vị trí tốt
để tác nghiệp nên đã xảy ra xung đột với nhân viên an ninh. Hô hô! Khi buổi phỏng
vấn kết thúc, nhất định tôi phải đem cho tổng biên tập và mọi người trong tòa
soạn thưởng thức cảnh này mới được, để họ biết được Cinrella tôi đây giỏi giang
như thế nào…
Á! Trong ống kính của tôi bỗng xuất hiện một bộ mặt không
hòa nhập chút nào với tình cảnh hoảng loạn mà tôi đang quay: Khuôn mặt vô cùng
rõ nét, làn da trắng mịn, mũi cao, nhưng bị cái nón đang đội trên đầu che mất
đi đôi mắt. Tôi nhìn không rõ đoi mắt, nhưng khí chất nghiêng nước nghiêng
thành lan tỏa từ người đó không hề bị cái nón che mất đi một chút nào, ngược lại
càng phát huy khí chất đó đến cực điểm… Trời! Nơi này đâu phải là hiện trường
tuyển mộ diễn viên? Nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú ăn ảnh như thế lọt vào ống
kính của mình, tôi cứ hoài nghi không biết mình có vào lộn hội trường không nữa.
Tôi bắt đầu dùng mắt mình trực tiếp dáo dác tìm kiếm người con trai bí ẩn vừa lọt
vào ống kính của tôi…
Gì thế này? Tôi trông thấy cậu trai đó dùng tay mình kéo nón
xuống che mất khuôn mặt, đảo mắt quan sát xung quanh với cử chỉ vô cùng đáng ngờ.
Bỗng trong đầu tôi nhảy ra hai từ nghi ngờ người đó là… Gián điệp? Hắn vô tình
ngước nhìn qua hướng tôi một cái, khuôn mặt tuyệt mĩ, tỏa ra một chút tà khí… rất
quen thuộc. Bất giác tôi cảm thấy mạch máu toàn thân như sôi lên… Hình như người
đó là… Hàn Tuyết Hàm? Không thể nào! Làm sao có thể như thế được! Vô duyên vô cớ
hắn chạy đến chỗ này làm chi?! Trong một giây ngắn ngủi, tôi đã đẩy lùi sự suy
đoán của mình. Nhìn qua hướng đó một lần nữa thì người đó đã như một hồn ma biến
mất, không còn tăm tích. Ảo giác? Hay là… phần tử khủng bố?
Buổi họp báo chính thức được bắt đầu, mọi người bắt đầu bước
vào trạng thái chuẩn bị tác nghiệp. Giáo sư điềm đạm bước ra, các đèn chiếu
sáng lập tức nhấp nháy không ngừng. “Tôi xin giới thiệu cho mọi người biết… Đây
là con gái tôi.” Giáo sư không chỉ sử dụng tiếng nước tôi để giao tiếp, mà còn
vô cùng sành sỏi. Sau khi nghe lời giới thiệu của giáo sư, mọi ống kính lập tức
chĩa vào người con gái. Cô ta vừa thừa hưởng cái mũi cao thẳng của người phương
Tây, vừa thừa hưởng đôi mắt long lanh và cái miệng anh đào bé xinh của người
phương Đông; vừa cởi mở phóng khoáng như phụ nữ phương Tây, mà cũng vừa giữ được
nét e thẹn đằm thắm như các cô gái xinh đẹp của phụ nữ phương Đông.
Có một phóng viên không thể chờ được nữa, bắt tay vào phỏng
vấn ngay. Mở đầu của cuộc phỏng vấn là một câu hỏi mà ai cũng đều muốn biết:
“Giáo sư, xin hỏi con gái ông có phải là có dòng máu Châu Á trong người không ạ?”
“Mẹ của con gái tôi là công dân của quí quốc, nên nó cũng có một cái tên phù hợp
với truyền thống của quý quốc. Mọi người hãy gọi nó là Bút Thúy Nhi…” “Ồ!...” Mọi
người đồng thởi ồ lên hưởng ứng lời giải thích của giáo sư.
Những phóng viên khác cũng tuần tự đặt câu hỏi với giáo sư,
“Thưa giáo sư. Nghe nói ngài từ chối rất nhiều lời mời của những quốc gia khác.
Vì nguyên cớ gì mà ngài quyết định đến đất nước chúng tôi tiến hành một cuộc hội
đàm giao lưu về vấn đề y học vậy?” “A… Trước tiên là bởi vì quí quốc có một lượng
lớn nhân tài về y học và tương đối có thành ý khi mời tôi đến. Ngoài ra tôi
cũng muốn đến thăm viếng luôn nhạc phụ nhạc mẫu đang ở đây.” Mọi ngưởi đều thiện
ý vỗ tay rần rần. “Nhưng chuyến đi lần này, tôi còn có một mục đích vô cùng
quan trọng…” Giáo sư nói đến đây ngừng lại một chốc, nhìn qua bên cô con gái
cưng đang ngồi bên cạnh, sau đó giống như được sự đồng ý của cô ta, tiếp tục
nói: “Lần này đến quí quốc, tôi còn muốn tìm lại một học sinh ở đại học Hàn
Thâm mà tôi tâm đắc nhất. Tôi nghĩ giữa chúng tôi có một sự hiểu lầm nho nhỏ,
hy vọng cậu ta sẽ cho tôi một cơ hội đính chính!”
“Oa!...” Cả hội trường bất giác trở nên rộn ràng. Mọi người
như bắt được một thông tin tuyệt vời phấn chấn hẳn lên. Các phóng viên như nắm
bắt được cơ hội, liền tranh nhau đặt câu hỏi: “Giáo sư. Ngài muốn nhân thế tạo
thời thế quảng cáo luôn cuộc hội đàm của ngài cho mọi người biết luôn phải
không?” “Giáo sư. Ngài tìm kiếm người học trò đắc ý của mình một cách ồn ào như
thế, có phải là còn có mục đích khác mà mọi người không biết có phải không?”
“Giáo sư. Giữa ngài và người học trò đó rốt cục có ân oán gì mà khiến ngài phải
trằn trọc thế?”
Giáo sư như đã quen gặp trường hợp thế này nên vẫn giữ được
sự điềm tĩnh, trên mặt ông vẫn mỉm cười ôn hòa. Tôi như bị các đồng nghiệp miệng
lưỡi tinh ranh, đầu óc nhạy cảm này làm cho nhức đầu hoa mắt. Họ làm gì kì thế?
Rõ ràng đã biết trước đây là buổi họp báo nói về vấn đề học thuật mà, sao đột
nhiên lại trở thành chuyên đề “tìm kiếm cậu học trò đắc ý” vậy? Uổng công tôi
hôm qua làm sẵn tài liệu suốt cả ngày trời, bây giờ xem ra phải quăng vào sọt
rác mất rồi! Đáng ghét thật!
Người phụ trách bắt đầu bước ra duy trì trật tự lại: “Xin mọi
người đừng hấp tấp. Từng người một đặt câu hỏi, nếu không giáo sư sẽ không biết
bắt đầu trả lời từ đâu?!” Hứ, phải thế chứ! Tôi nhìn vào họ, tỏ vẻ chê bai.
Không được rồi, tôi không thể im lặng như thế này hoài được, tôi vội vàng suy
nghĩ để đặt câu hỏi cho giáo sư. Tiếc rằng những phóng viên hấp tấp kia không
màng đến, cứ tràn lên sân khấu che mất tầm nhìn của tôi. Lực bất tòng tâm, tôi
đành trèo lên ghế, lợi dụng ưu thế đứng ở chỗ cao tiếp tục chụp hình.
“Á!” Kết quả của sự tác nghiệp này là bị người tác nghiệp
khác vô cùng “mặt dày” trèo lên tranh giành vị trí chụp hình, cái ghế dưới chân
tôi bị ngã nghiêng sang một bên. Mất đi trọng tâm tôi đành phải quờ quạng đôi
tay trên không… “Á! Cứu tôi với!...” Tiếng la hét thất thanh của tôi phút chốc
đã lấn át mất tiếng ồn ào của xung quanh. Mọi người đều hướng cặp mắt lạnh lùng
nhìn về phía tôi, và chờ đợi xem một màn kịch: “Xác chết nằm thẳng ở sảnh khách
sạn.”
Chết… Chết rồi! Xong rồi!... Xong… Tư duy của tôi phút chốc
đã ngừng đọng. Nhắm chặt đôi mắt, tôi chuẩn bị tiếp nhận một sự va chạm cào xé
tâm can… Tôi ngất xỉu rồi sao? Tại sao không thấy đau đớn gì thế? Lẽ nào… Lẽ
nào tôi đã mất hết tri giác? Tôi cẩn thận hé mở đôi mắt ra và lập tức la thất
thanh: “Khủng bố!!!” Nói chính xác hơn, lúc nãy tôi đã ngã vào lòng của người
con trai ngụy trang thần bí bằng cái nón to lúc nãy.
“Cô tưởng mình là siêu nhân hả? Trèo lên cao thế, đúng là đồ
ngốc!” Cách nói chuyện táo tợn? Ánh mắt dửng dưng? Trời! Hàn Tuyết Hàm? Đúng là
hắn đây sao? Tôi lặng cả người, nhất thời không còn phản ứng gì nữa. Hắn tỏ vẻ
khó chịu: “Bà thím! Nhờ ơn của cô, bây giờ chúng ta đã nổi tiếng rồi đấy! Đứng
dậy mau!” Tôi như tỉnh dậy từ trong giấc mơ, mặt đỏ tía tai dưới sự chú ý của mọi
người. Vô số máy quay phim máy ảnh chĩa về phía chúng tôi. Hàn Tuyết Hàm không
tiếng không đang tính len lỏi từ dòng người trốn ra ngoài…
“Tuyết Hàm!” Âm thanh của tiếng gọi yếu ớt nhưng qua micro
như tiếng sét vang lên trong không khí. Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn
nhìn lên sân khấu, rồi quay sang nhìn Hàn Tuyết Hàm. Nhưng hắn chỉ đứng lại
trong nửa giây, rồi lại vội vã chạy đi. Cả hội trường như chết lặng. Tôi nhìn
lên sân khấu thấy vẻ mặt của Bút Thúy Nhi sầu não nặng nề… Hàn Tuyết Hàm và Bút
Thúy Nhi có quan hệ gì nhỉ? Tôi ngỡ ngàng…
Buổi họp báo kết thúc, mọi người cười nói ra về. Còn tôi thì
không chỉ không tìm được tin tức độc quyền, mà còn diễn xuất một màn kịch “tuyệt
luân”, thật xấu hổ chết đi được. Tôi âu sầu thu dọn đồ nghề, nghĩ nên giải
thích thế nào về việc không có bài nộp với anh tổng biên tập như thế nào
đây?...
Một bóng người nhẹ nhàng bước lại gần tôi, hỏi: “Hàn Tuyết
Hàm bỏ đi rồi à?” Tôi không thèm ngước đầu lên nhìn, trả lời: “Không biết, hắn
lúc nào cũng khùng khùng điên điên như thế đấy.” Giọng nói đó có vẻ như rất vui
sướng hỏi ngay: “Các bạn quen nhau à?” Bây giờ tôi mới ngước lên nhìn xem ai lại
nhân lúc tôi đang buồn bực não nề mà đến hỏi thăm đủ thứ như thế này? Bất giờ
tôi lùi lại một bước, người hỏi chuyện tôi là… tiểu thư Bút Thúy Nhi!
Tôi trả lời cô ấy: “Ưm… Vâng, gã đó lúc nào cũng gây phiền
phức cho tôi. Nhưng rất không may mắn tôi lại quen thân với hắn.” Bút Thúy Nhi
nhìn vào tấm huy hiệu có đề tên đeo trước ngực tôi hỏi: “Cô là Cinrella?” Tôi
lúng túng trả lời: “Vâng, tiểu thư.” Chết rồi! Không biết có phải là do thảm cảnh
đã xảy ra lúc nãy phá hư buổi họp báo của cha cô ấy, nên cô ta mới đến hỏi tội
mình hay sao? “Có muốn phỏng vấn ba tôi không? Trong lời nói của cô ta có một
âm hưởng lạnh lùng, khiến tôi không hiểu được dụng ý của lời nói đó. “… Muốn!”
Tôi vẫn lúng tứng trả lời ngay, như sợ rằng sẽ dẫm một quả mìn. “OK! Vậy cô nhớ
nhé: 2 giờ trưa thứ Bảy, phòng 1032 khách sạn Thiên Tế. Tôi sẽ sắp xếp tất cả
dùm cô.” Tôi không dám tin đó là sự thật, liền hỏi lại: “Ý cô là… Đến phỏng vấn
ba cô?” Cô ấy lên giọng nói: “Ừ! Là cuộc phỏng vấn dành riêng cho cô đó!”
Trời ơi! Có thật không vậy? Tôi cứ như đang nằm mơ vậy. Lẽ
nào?... Lẽ nào nhờ tình cảnh xấu hổ kia ban cho, nên tôi mới “trong họa có
phúc”, được tiểu thư Bút Thúy Nhi để ý đến? Bút Thúy Nhi mỉm cười: “Nhớ đấy
nhé!” Chưa kịp đợi tôi trả lời cô ấy đã cao ngạo quay người bỏ đi. Thật là một
cô gái kiêu sa. Tôi cũng không biết nên cám ơn cô ta hay ghét cô ta nữa? Nói gì
thì nói, lần này tôi đã có bà để nộp cho tòa soạn rồi. Vui quá!...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT