Rầm rập!...
Âm thanh bước chân rộn rã vang khắp khách sạn yên ắng. Những người ở trong hội
trường từ nãy đến giờ vẫn ở trong bầu không khí căng thẳng bắt đầu bất an xao động
lên. “Gì thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi ngồi phắt dậy, theo phản xạ nắm
chặt lấy bờ vai của Chân Hy. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, rầm rộ như tiếng
sấm, những áng mây xám xịt, như bắt đầu lan khắp cả tòa khách sạn. Trái tim của
tôi cũng đập rộn lên với những bước chân…
Trời! Có một
đám cảnh sát hướng thẳng vào hội trường mà tiến bước. Loáng thoáng, có một số
bác sĩ và y tá đi kẹp giữa đội ngũ khổng lồ đó. Tôi liền đi theo sau đội ngũ bước
vào hội trường, cồn cào lo lắng cho tình cảnh của Hàn Tuyết Hàm.
“Anh đang làm
gì vậy?! Còn không mau ngừng lại hành vi ngu xuẩn của anh đi hả?!” Quả thật như
tôi dự đoán, một nhân vật như là sếp của đám cảnh sát đứng ra bắt đầu khí thế
hùng dũng, nhìn thẳng vào Hàn Tuyết Hàm gào lên. Không có phản ứng, Tuyết Hàm vẫn
dửng dưng, tập trung tinh thần tiến hành phẫu thuật.
“Thật… Thật
là… hoang đường?! Một… một… bé con lại ở đây làm… làm.. phẫu thuật? Mà… mà… còn
lại là loại… loại… phẫu thuật… nguy hiểm như thế… thế… này chứ?!”
Hả! Sếp của
toán người “Thiên thần áo trắng” lại là một người có tật nói lắp? Mọi người bắt
đầu phá lên cười ròn rã. Tôi len người vào, muốn xem xét một cách tỉ mỉ hiện trạng
của Hàn Tuyết Hàm. Cũng may vị trí phẫu thuật đã được 4 người dùng khăn bàn che
chắn, nên tôi không thể vì nhìn thấy bộ dạng lồng ngực của giáo sư John bị mổ xẻ
mà ngất xỉu bất tỉnh nhân sự.
“Mau ngừng
tay lại! Có nghe không hả?!” Sếp của đội ngũ cảnh sát khoa cây gậy cảnh sát mà
ra lệnh cho Hàn Tuyết Hàm. Nhưng thật đáng tiếc cho ông ấy, vì trời sinh ông ấy
có một khuôn mặt dễ thương như búp bê, mặc dù có tức giận đến đâu, cũng khiến
cho người ta cảm thấy như nhìn thấy một đứa bé đang làm nũng rất tức cười.
“Thưa anh cảnh sát, phẫu thuật sắp được hoàn thành xong, anh đừng nóng vội
quá…” Nhân viên giúp việc đứng ở bên cạnh vỗ về viên cảnh sát mặt búp bê đáng
yêu này. Mặt Búp Bê điên tiết nói: “Đúng là hổ lốn! Các người sao lại có thể để
cho một tên bác sĩ không có giấy phép hành nghề ở đây làm phẫu thuật chứ?”
Không có giấy
phép hành nghề? Tôi rùng mình hít ngược một hơi lạnh. Sao ông ấy lại biết vậy?
“Không có giấy phép hành nghề à?” Mọi người bắt đầu xôn xao. “Không phải chứ?!
Ai đã để cho nó vào đây vậy?” “Trời ơi! Việc nghiêm trọng thế này sao không nói
sớm?!...” Mọi người bắt đầu bàn tán ầm ĩ, sự tín nhiệm về Hàn Tuyết Hàm phút chốc
đã hạ xuống nhanh chóng. “Không phải thế đâu! Không phải thế đâu!...” Tôi nóng
vội giải thích, song tiếng gào yếu ớt của tôi bị tiếng hò hét của đám người át
mất.
“Tuyết
Hàm!... Tuyết Hàm!” Bút Thúy Nhi bắt đầu không ngừng réo gọi: “Hãy giao ba tôi
lại cho bác sĩ thì tốt hơn!” Cái gì?
Tôi nổi giận
sùng sục, ngay cả cô ta cũng hoài nghi Hàn Tuyết Hàm là sao? Lồng ngực của tôi
bắt đầu lên xuống không yên, khí áp lớn đến mức độ không thể tiếp nhận được nữa,
cuối cùng tôi đã xông lên trước chỉ vào mặt Bút Thúy Nhi hét to: “Bút Thúy Nhi!
Cô thật quá đáng, cứ luôn miệng gọi Tuyết Hàm, Tuyết Hàm! Vậy mà trong thời khắc
quan trọng này cô lại hùa theo đám người ngu ngốc thiếu hiểu biết kia là sao?”
Toàn hội
trường đều im phăng phắc! Tất cả mọi người đều há hốc miệng nhìn: tôi thì đang
tức giận điên người, còn Bút Thúy Nhi cũng mặt mày đỏ tía tai. “Hừm…” Hàn thúc
cuối cùng đã không còn yên lặng nữa: “Xin mọi người hãy yên lặng nghe tôi nói.
Với thân phận là cha của vị bác sĩ này, tôi xin đảm bảo: con trai tôi tuyệt đối
có thể hoàn thành cuộc phẫu thuật này tốt đẹp. Xin mọi người…”
“Bảo đảm? Bảo
đảm? Ông đảm bảo thì có ích lợi gì chứ? Lấy ba tôi làm vật thí nghiệm hả? Ba
tôi có bề gì, các người có thể chịu trách nhiệm nổi không?” Bút Thúy Nhi bị tôi
chọc giận, bắt đầu cũng như điên lên, hoàn toàn không thèm màng đến Hàn Tuyết
Hàm đang cần yên tĩnh toàn lực cứu chữa cho ba cô ta. “Cảnh sát, hãy bắt giam họ
đi, hãy đưa ba tôi vào bệnh viện ngay!” Trên mặt Bút Thúy Nhi không còn chút bi
thương như lúc nãy, so với vẻ mặt van nài Hàn Tuyết Hàm cứu ba cô ta khi nãy
thì vẻ mặt bây giờ của cô ta là khác xa.
“Có lộn
không vậy! Lúc này mà đưa vào bệnh viện còn cứu được sao?” “Đúng đó, trước sau
gì cũng chết, tại sao không để ở đây thử vận may chứ!...” Mọi người bắt đầu đưa
ra các ý kiến của mình, khuynh hướng bàn tán hoàn toàn đổ sang ủng hộ Hàn Tuyết
Hàm, tôi cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Á?!... Đám
cảnh sát đó muốn làm gì thế? Họ đang xông lên, muốn kéo Hàn Tuyết Hàm ra.
“Làm gì vậy?!”
Chân Hy không còn đứng nhìn được nữa, xông lên như một mũi tên, đứng trước mặt
Hàn thúc đang che chắn cho Hàn Tuyết Hàm, nói to: “Các người hãy để em trai tôi
hoàn thành cuộc phẫu thuật này đã!!!” “Thằng… Nhóc… Mày… Muốn chết hả? Tôi…
Tôi…” Lại là cái tên bác sĩ nói lắp đáng chết đó, chưa kịp đợi ông ta nói xong
thì “Mặt Búp Bê” đã đẩy ông ta sang một bên: “Tránh ra. Đợi ông nói xong thì bệnh
nhân đã chết mất rồi.” Nói xong, ông ta ngạo mạn liếc nhìn Chân Hy một cái, giễu
cợt nói: “Mày tưởng mày có thể cản tao được sao? Chỉ cần tao ngoắc tay một cái,
thì mày và người nhà mày chỉ còn biết cút xéo mà thôi!”
“Ông!...”
Chân Hy giống như con sư tử phẫn nộ, một cú đâm thẳng vào mặt của “Mặt Búp Bê”!
Người cút xéo bây giờ đổi vai thành là “Mặt Búp Bê”! “Tuyệt vời! Chân Hy! Cố
lên!” Tôi giống như cổ động viên cho Chân Hy… Song tôi lại lập tức hối hận về cử
chỉ của mình, tại vì tôi nhìn thấy “Mặt Búp Bê” giữa thập mục sở thị bị Chân Hy
làm nhục, tức giận ngồi dậy, trong ánh mắt hoang dại chứa đầy sát khí… Chết rồi!
Bọn họ nhiều người như thế, chúng tôi lại cô thế như thế này sao địch nổi?
Tôi hấp tấp
nhìn khắp 4 phía, hy vọng sẽ tìm được một số chi viện. Khi ánh mắt tôi lướt
nhìn trúng Bút Thúy Nhi, phát hiện cô ta dường như đang nháy mắt ra hiệu với ai
đó, ý cô ta hình như là muốn kéo Hàn Tuyết Hàm ra. Tôi theo hướng nháy mắt ra
hiệu của cô ta nhìn qua. Trời! Không phải ai khác, mà là cái viên sếp cảnh sát
“Mặt Búp Bê” mới bị Chân Hy đánh. Tôi chột dạ, một cảm giác không tốt vụt hiện
lên trong đầu: Lẽ nào bọn họ đã quen biết nhau? Không, phải nói là họ cùng một
giuộc với nhau mới đúng!
Nhưng…
Nhưng Bút Thúy Nhi tại sao lại hùa với họ ngăn cản Hàn Tuyết Hàm đang vì ba cô
ta phẫu thuật chứ? Lẽ nào cô ta thật sự nghi ngờ y thuật của Hàn Tuyết Hàm sao?
Nhưng… Giả như cứ thế mà đưa vào bệnh viện, giáo sư John sẽ mất mạng như chơi!
“Tránh ra!...” “Mặt Búp Bê” lại múa máy gậy cảnh sát trên tay mình dần dần tiếp
cận Chân Hy. Cả hội trường đều im phăng phắc. Làm sao đây? Làm sao đây? “Chân
Hy! Mau tránh ra!...” Mắt nhìn “Mặt Búp Bê” điên loạn giơ cao cánh tay sắp nện
vào Chân Hy, tôi liền vội vàng vừa hét vừa lao qua. Trong mông lung dường như
nhìn thấy một luồng sáng trắng từ đỉnh đầu của tôi vụt qua… Thế là hết! Tôi nhắm
tịt mắt chờ đợi ăn một gậy chí mạng…
“Ngừng
tay!...” Một tiếng hét vang lên lay động cả hội trường, tất cả dường như phút
chốc đều bị ngừng đọng. Tôi kiệt sức ngồi bệt xuống đất!
“Bác… Bác
Châu…” Giọng nói của Bút Thúy Nhi có chút hoảng loạn: “Sao bác lại mặc đồng phục
vậy? Cháu suýt chút nữa không nhận ra bác…” Tôi định thần nhìn lại ân nhân cứu
mạng của bọn tôi: Ây da! Đó… Đó không phải là anh tùy tùng phiền phức khi nãy
không chịu cho tôi vào hội trường đây sao? Lẽ nào là anh ta cứu bọn tôi? Tôi cứ
nghĩ rằng mình không phải là sợ quá hóa điên thì cũng là mắt bị quáng gà. Cái
người tùy tùng ngang bướng vô lý đó vốn là người máu lạnh, không nể mặt gì mà,
lẽ nào anh ta lại?...
“Ha ha! Sao
cháu lại nhận ra chú vậy? Trong mắt cháu chỉ để ý đến những người mặc áo vét quần
tay chỉnh tề, chứ đời nào chú ý đến những người mặc đồng phục phục vụ đâu?” Anh
tùy tùng trong lời nói có lời răn đe, Bút Thúy Nhi hơi ngại ngùng, nhưng lại
như không cam tâm mất mặt trước nhiều người, chỉ đành cười trừ: “Chú Châu thật
biết nói đùa…” Cái người bị Bút Thúy Nhi gọi là chú Châu rốt cuộc lai lịch là
thế nào vậy? Sao nói chuyện có thể bất kính như thế, và còn có thể khiến cho
Bút Thúy
Nhi phải hạ giọng như thế? “Xoẹt, xoẹt!” Các phóng viên ở hiện trường bắt đầu
khôi phục lại bản năng, cầm máy chụp hình lên xông thẳng về phía chú Châu chụp
hình lia lịa.
Bây giờ tôi
mới phát hiện, trong lúc tôi sắp ăn gậy của “Mặt Búp Bê”, trong thấy một luồng
sáng… Hình như cũng là luồng sáng đèn chụp hình này… “Châu đổng sự trưởng, sao
hôm nay ngài lại ăn mặc như tùy tùng thế. Ngài muốn thử phong cách mới sao?”
“Ông đổng sự trưởng, xin hỏi ngài quan biết với Bút tiểu thư à?...”
Đổng sự trưởng?
Tôi kinh ngạc tột độ đứng ngay tại chỗ, há hốc mồm to đến nỗi có thể nhét
nguyên trái táo vào. Cái người… Người tùy tùng xấu tính, cổ lỗ sĩ đó lại… Lại
là đổng sự trưởng của cái khách sạn 5 sao này sao?
The end
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT