Hôm nay lại là một buổi trưa buồn chán. Tiết học văn khô
khan khiến cho con người vốn thiếu ngủ như tôi nhiều lần “gật gù” trong lớp. Rất
không dễ dàng tôi mới chống cự được đến giờ ra chơi. Như mới được thả tự do,
tôi liền chạy ào ra sân trường. Chân Tâm ở phía sau có ẻ mặt bất mãn như mới vừa
bị bỏ rơi chạy theo phía sau réo gọi: “Làm gì mà phấn khởi dữ vậy, đến nỗi quên
cả tôi luôn?” Tôi vòng vo giải thích với cậu ấy: “Ha ha! Chân Tâm yêu dấu, tôi
không cố ý bỏ rơi cậu lại đâu. Chẳng qua là tôi mới gặp được một chuyện tốt
lành vui quá nên mới quên cậu thôi!” Chân Tâm mỉm cười truy hỏi ngay: “Đồ quỉ,
chuyện đó có liên quan đến Chân Hy phải không?”
Tôi đáp: “Không! Đừng nói bậy, tôi vẫn còn là một quí cô độc
thân.” Chân Tâm: “Thế thì kì thật. Theo tôi biết, ngoài việc đó ra thì còn việc
gì khiến cậu vui đến thế nhỉ?” Vớ vẩn, lẽ nào Cinrella tôi đây dung tục đến nỗi
ngoài chuyện yêu đương ra thì không còn chuyện gì để biểu lộ “hỷ nộ ái lạc”
sao?
Tôi nói: “Chuyện này nói cho cậu biết cậu cũng không tin
đâu. Có bao giờ nghe đến danh tiếng của Viện Y Học Hán Thâm chưa?” “Có phải là
cái viện y học ở Mỹ không?” “Ừ.” Tôi gật đầu và hỏi tiếp: “Thế còn giáo sư
John, cậu có nghe qua danh tiếng của người này chưa?
Chân Tâm đáp: “À, tôi có biết về người này chút ít. Hình như
ông ấy nổi tiếng trong giới y học lắm phải không?” “Đúng rồi, hôm trước tôi mới
tham gia một hội nghị họp báo do ông ấy tổ chức. Con gái của ông ấy còn hứa với
tôi rằng sẽ sắp xếp cho tôi phỏng vấn riêng ông ấy nữa đó.” Tôi nói với vẻ đắc
thắng.
Chân Tâm kinh ngạc vui sướng reo lên: “Câu giỏi quá
Cinrella! Xem ra cậu cũng có tài đấy chứ!” Được khen tôi liền nở lỗ mũi trả lời
rằng: “Đương nhiên rồi. Tưởng Cinrella tôi đây là ai chứ? Chuyện gì mà tôi
không giải quyết được. Hì hì…”
“Cinrella!” Ý!... Ai gọi tôi thế nhỉ? Tôi dáo dác nhìn khắp
bốn phía… Ý! Chiếc xe hơi đang đậu trước cổng trường sao nhìn quen quá vậy? Cửa
xe mở, một người từ trong bước ra, đích thị đó là cơn ác mộng lớn nhất ngày hôm
nay của tôi: Đó là Thân Ân Thể! Cô ta ung dung đi về phía tôi. Chân Tâm liền
thì thầm trong tay tôi: “Cậu quen với cô gái đó à?” Trong lòng tôi bắt đầu cảm
thấy bồn chồn, tôi trả lời Chân Tâm: “Có thể nói là như thế…”
Thân Ân Thể với vẻ mặt rất ung dung tự tại chào: “Chào cậu.
Cinrella” Tôi cũng lịch sự đáp trả: “Chào…” Không biết lần này cô ta đến đây có
mục đích gì?... Không ngờ cô ấy chìa tay ra nói với tôi: “Cám ơn cậu!” “Cám ơn
tôi?” Tôi cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng trước hành động của cô ta, cứ tưởng rằng
cô ta đến đây chẳng qua chỉ vì muốn nêu ra một lý do nào đó về cái vụ đến đồn cảnh
sát cho tôi nghe, hoặc là sẽ giở ra trò uy hiếp nào đó, để tôi im miệng không
đem chuyện cô ta bị cảnh sát bắt cho mọi người biết… Nhưng sao cô ta lại làm
khác những gì mình nghĩ nhỉ?
“Vâng! Tôi xin cảm ơn cậu đã không nói chuyện đó ra cho Chân
Hy biết!” Khi cô ta nói câu này sắc mặt vẫn không vương vấn một tí cảm xúc, giống
như một đóa hoa giả không có sinh mạng vậy. “Tôi…” Tôi cũng không biết nói gì
thêm trong trường hợp này nữa.
“Tôi biết thật ra cậu cũng thích Chân Hy phải không? Nhưng…
Cậu ấy đối với tôi vô cùng quan trọng, và cậu ấy cũng là người duy nhất đã cho
tôi cảm giác an toàn khi ở bên.” Cái gì? Sao cô ấy lại biết?... Bất giác tôi cảm
thấy trời đất như đang xoay vòng vòng! Nhớ lại hôm trước trong tình cảnh nửa
say nửa tỉnh nghe được lời nói chân thật tân đáy lòng của Chân Hy, đúng như những
gì cô ta đã nói. Chân Hy đích thật rất yêu cô ta, quan tâm đến cô ta. Còn
tôi?... Chẳng qua chỉ là một người bạn có cũng được, không có cũng chẳng sao mà
thôi. Mặc cho tôi có nói hết những gì không tốt của cô ta ra cho Chân Hy nghe,
Chân Hy vẫn sẽ không tin đó là sự thật. Hoặc cho dù cậu ấy tin đó là sự thật
thì sao? Chân Hy sẽ cam tâm rời bỏ cô ta sao? Nếu cậu ấy chịu rời bỏ cô ta, liệu
có sẽ quay về bên cạnh tôi không? Cho dù Chân Hy có tiếp nhận tình cảm của tôi,
nhưng cậu ấy vẫn sẽ yêu cô ta! Đó là sự thật không thể chối cãi.
Nhưng cô ta sao nói những lời như thế với mình nhỉ? Muốn xin
tha? Hay thị uy? Hoặc có lẽ là muốn tôi biết điều rút lui không làm phiền đến
Chân Hy nữa? Cô ta quả là một con người vô cùng đáng sợ!
“Hy! Bên này này!” Trước sự xuất hiện của Chân Hy, phút chốc
Thân Ân Thể lại khôi phục vẻ rạng rỡ của mình, nụ cười chói chang ánh nắng mặt
trời lập tức hiện đầy trên khuôn mặt lúc nãy vẫn còn bơ phờ phiền não. Chân Hy?
Nghe Thân Ân Thể ngọt ngào réo gọi Chân Hy tôi lại rùng mình ớn lạnh. Trời ạ,
không hiểu sao mỗi lần nghe thấy tên của cậu ấy tôi như đánh mất lý trí lúng ta
lúng túng… Tôi liền vội vàng tranh thủ những phút giây cuối cùng khi cậu ấy sắp
bước qua đây chỉnh lại dung nhan của mình, chuẩn bị một trạng thái thật tốt để
nghênh đón cậu ấy.
Cách đó không xa, Chân Hy đang cười tươi như hoa đi về phía
bọn tôi, đôi mắt cậu ấy vô cùng dịu dàng… Thật khiến cho người ta phải xao xuyến
cõi lòng. Tiếc rằng… Khi tôi định mở rộng đôi tay muốn ôm cậu ấy vào lòng, mới
phát hiện… Trong ánh mắt dịu dàng ngọt ngào đó không có hình bóng của mình. Tôi
đành hụt hẫng chuẩn bị xoay người bỏ đi…
Ngay khoảnh khắc đó, một việc vô cùng đáng sợ xảy ra: Thân
Ân Thể thấy Chân Hy vui mừng quá đến nỗi không chú ý xung quanh, vội vàng chạy
về phía cậu ta. Đúng lúc đó có một chiếc xe tải đang chạy tới như bão táp!...
Tôi liền thất thanh thét lên: “Coi chừng!!!...” và chạy ra cản cô ta lại theo bản
năng. Chân Tâm cũng hốt hoảng la lớn: “Cinrella! Đừng!...” Còn Chân Hy thì luống
cuống hét lên: “Cẩn thận! Ân Thể!...”
Chiếc xe tải chạy lướt sát qua người bọn tôi. Dòng không khí
mãnh liệt phát ra từ nó khiến bọn tôi té nhào xuống đất. Thấy chiếc xe tải đó
đã chạy qua, tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Chân Hy vội vã chạy qua tôi hỏi: “Cậu
không sao chứ?” Tôi lắc đầu trả lời: “Không sao!” Nhưng… Ánh mắt của cậu ấy chỉ
hướng về phía Thân Ân Thể… như muốn dùng muôn vàn yêu thương đề bù đắp lại vô ý
của mình. Tôi như điên dại cả người.
“Trời!... Cinrella chân cậu đang chảy máu kìa!” Chân Tâm lo
lắng khiến tôi càng cảm thấy đau khổ hơn. Tôi lủi thủi bỏ đi. Có lẽ Thân Ân Thể
nói đúng, họ thật sự yêu thương lẫn nhau, còn tôi chỉ là một người qua đường mà
thôi!
“Cinrella!” Chân Hy gọi tôi lại, bất giác tôi thở hắt ra,
thì ra Chân Hy vẫn còn quan tâm đến tôi? Lòng tự trọng bị tổn thương của tôi dường
như đã bị cái gọi của Chân Hy an ủi được đôi chút. Tôi giả vờ điềm tĩnh quay đầu
lại cố nhìn thẳng vào mặt Chân Hy, nở một nụ cười ngọt ngào, nói: “Tôi vẫn ổn,
Chân Hy. Đừng quá lo lắng cho tôi.” “Ừ, thế thì tốt! À, cậu có mang theo băng
keo cá nhân không? Ân Thể bị chảy máu…” Tôi vừa nhìn vào vết thương đang chảy
máu ròng ròng của mình, vừa vật vã lắc đầu…
“Cinrella…” Chân Tâm nhìn tôi bồi hồi. Tôi nhìn cậu ấy mỉm
cười ngại ngùng, tự cười ngạo mình: “Xem ra, thật sự có việc Cinrella tôi đây không
giải quyết được!” Hoặc có lẽ Chân Hy giống như một tâm ma mà tôi vĩnh viễn
không có cách nào khống chế được, vẫn cam tâm tình nguyện vì cậu ấy chảy máu
không ngừng, vẫn thản nhiên mỉm cười nói với chính mình: “Tôi rất hạnh phúc! Hỡi
hoàng tử cao quí! Có một ngày khi đã giải trừ ma chú, chàng có nhìn thấy trong
tình yêu ngủ say của mình, đã để lại bao nhiêu là vết thương lòng và kí ức tan
nát trái tim tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT