“Thịt bò chính rồi đây!” Tuyết Hàm hớn hở gắp miếng thịt đang còn bốc hơi “xèo xèo” trên khay nướng vào đĩa, va nhanh lẹ úp một mặt nửa sống nửa chín của quả trứng gà vào đĩa, kèm theo vẻ mặt muốn ăn đòn, hắn ta nói: “Bà thím! Bò bít tết 3 phần chín của bà xong rồi này!” Tôi liền trã đũa ngay: “Ông đi chết đi, đó là phần của ông mà, đồ chuyên ăn sống đồng loại!” Tuyết Hàm giống như biết sử dụng ảo thuật, hóa phép lấy từ đâu đó ra một chai rượu vang trắng: “Với bầu không khí như bây giờ làm sao có thể thiếu rượu!” Chân Hy mỉm cười dịu dàng nói: “Cái thằng này… Vẫn còn thích uống rượu vang trắng à?”

Từ vẻ mặt của cậu ấy xem ra, hình như không có vẻ gì là đã nghe hết lời bày tỏ của tôi lúc nãy. Tôi như trút được gánh nặng thở một hơi thật dài. Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy ngại ngùng nên vẫn cúi thấp đầu, dùng “hành vi” ăn uống để che dấu sự bất an trong nội tâm mình.

“Bộp!” Chân tôi bị đá trúng một cái đau điếng, khỏi nói tôi cũng biết ngay là do Hàn Tuyết Hàm làm. Tôi liền dùng ánh mắt như tóe lửa nhìn thẳng vào hắn. Ủa… Hình như hắn đang thị ý muốn nói cái gì đó? Hắn vừa nhìn Chân Hy, vừa cầm cái ly lắc lắc. Không lẽ… hắn kêu mình… Mời rượu Chân Hy? Tôi nhìn hắn lắc đầu: không được đâu, tửu lượng của tôi kém cỏi vô cùng, nửa ly rượu đế cũng khiến tôi lăn đùng ra xỉn rồi. Hắn liền “bộp” một tiếng, quăng dao nĩa vào khay, nâng ly rượu lên lườm tôi một cái, như muốn giết chết tôi ngay, rồi quay qua nói: “Nào. Anh hai. Em chúc anh hai sớm có thể cưới đại tẩu về nhà!”

Hàn Tuyết Hàm đáng ghét, dám dùng biện pháp khích tướng với tôi, nhưng Cinrella tôi đây cũng không hiền đâu. Tôi liền đứng phắt dậy, cầm lấy ly rượu nói: “Chân Hy. Tôi…” Nhưng lời nói của tôi cứ vướng trong cổ họng, nói không ra lời, khiến tôi ngại ngùng, đỏ gay cả mặt. Cuối cùng, cố sức lắm tôi mới nói ra một câu: “Cạn ly…” Sau đó tôi ngước đầu lên, đem hết hào khí ra mà nốc cạn nửa ly rượu vang trắng. Tuyết Hàm mắt mở to, miệng há rộng: “Đồ ngốc, ai cho phép cô uống nhiều rượu như thế?” Thứ dịch thể cay nồng đó chảy qua lưỡi thẳng trôi tuột vào cổ họng khiến cho tôi có một cảm giác nói không nên lời… Vô cùng tuyệt diệu! Bất giác tôi đã yêu thích cái thứ dịch thể cay nồng có thể khiến cho người ta lâng lâng như được làm tiên này ngay.

Chân Hy giữ lấy tay tôi lại: “Cinrella, đừng uống nữa…” Khi hai người đó bắt đầu ý thức được hậu quả nghiêm trọng của việc cho tôi uống say, thì tôi đã nốc gần nửa chai rượu mất rồi! Đầu óc tôi xoay vòng vòng, phảng phất như nghe thấy tiếng trách móc của Hàn Tuyết Hàm, “Trời ơi là trời. Sao cô ngốc thế không biết… Ngốc quá!” “Tiểu Tuyết. Mau bế cô ấy vào phòng đi, anh đi lấy thuốc giải rượu.” “Giúp em đưa tay cô ấy vào vai em… Trời ơi sao lại say thế không biết!” “Đi lấy ly nước đi!...” Trong ý thức mông lung, tôi loáng thoáng nghe thấy hai người ấy nói chuyện với nhau, và còn cảm nhận được sự lúng túng của họ. Còn tôi thì vô cùng thích thú với cái cảm giác này.

Trời xoay đất chuyển… Không có gì đáng để lo ngại… Toàn thân đều thả lỏng đến cực điểm… Ý thức của tôi như không còn ở trong thực tại nữa nhưng vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo… Tôi lẩm nhẩm nói một mình: “Xin lỗi cậu nha Chân Hy… Tôi... Đã khiến cho… Buổi tiệc sinh nhật của cậu… Trở nên mất vui…” Giữa nửa mộng nửa tỉnh, tôi phảng phất như cảm nhận được có một bàn tay nhẹ như nắm lấy bàn tay trái của tôi, vừa dịu dàng lại vừa bướng bỉnh… Tôi đang nằm mơ sao? Hay là do sau khi uống quá chén nên sản sinh ảo giác! “Cinrella, Cinrella!” Ai gọi tên tôi thế? Tiếng réo gọi lúc gần lúc xa, loáng thoáng như đang ở gần, thủ thỉ bên tai tôi, lại có vẻ như đang vang vọng từ một noi rất xa, vừa du dương, vừa thần bí…

Tôi vật vã gắng sức mở mắt lên nhìn, thì thấy một hình bóng mơ hồ đang ở bên cạnh. Hình bóng đó có hơi thở vô cùng quen thuộc… Chân Hy? Có thật là Chân Hy đây không? Tôi thích thú nắm chặt lấy tay của cậu ấy, một luồng hơi ấm áp vô cùng thực tại mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được đang lan tỏa khắp người. Trong không khí này, tôi dần dần mất đi ý thức, rồi chìm vào giấc ngủ…

“Cinrella. Thật ra cậu là một cô gái vô cùng khả ái. Đối với tôi… cậu thật vô cùng quan trọng…” Chân Hy đang nói đấy à? Tôi cố sức tập trung tư duy đang rã rời lại để lắng nghe, mặc cho đầu óc mơ hồ đến nỗi như sắp ngất đi… “Mỗi lần cậu ngỏ lời với tôi, tôi định từ chối dứt khoát ngay, để cậu không còn ôm bất kì hy vọng nào nữa… Nhưng tôi lại sợ sau khi từ chối cậu, sẽ đánh mất một người bạn thân vĩnh viễn, cho nên khi cậu ngỏ lời với tôi, tôi luôn trốn tránh, giả vờ không biết… Tôi cứ nghĩ rằng làm như thế, sẽ khiến cho tất cả tình cảm cậu dành cho tôi sẽ dần dần phai nhạt…”

Tôi đã nghe hết tất cả. Trời ơi! Sao tôi lại nghe rõ ràng hết những lời tận đáy lòng của Chân Hy chứ? Tôi nghĩ lúc này mình phải được nắm lấy bàn tay của hoàng tử, ôm giấc mộng ngọt ngào chìm vào giấc ngủ mới phải chứ?... Nhưng tại sao lại để cho tôi nghe thấy?... Tại sao ngay cả một hy vọng mỏng manh cuối cùng của tôi cũng bị ai đó nỡ nhẫn tâm đập nát chứ… Làm ơn đừng nói tiếp nữa!... Trái tim tôi như đã tan nát thành trăm mảnh, vô cùng đau đớn…

“Nhưng cậu vẫn cứ quan tâm đến tôi, lẳng lặng mà vì tôi làm tất cả… Có khi trông thấy ánh mắt của cậu ánh lên vẻ kì vọng hoặc thất vọng, lòng tôi lại đau như cắt. Nhìn cậu, tôi như nhìn thấy bản thân mình vậy, bởi ở trong mắt Thân Ân Thể… Tôi cũng giống y như cậu đúng không? Cố chấp? Kiên trì? Đợi chờ một cách vô nghĩa… Nhưng dù có như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng giống như một thằng điên si tình lẳng lặng mà quan tâm đến cô ấy… yêu cô ấy…”

Tôi muốn dối lòng xem những lời nói của Chân Hy là một cơn ác mộng! Nhưng… Không hiểu sao trong khóe mắt tôi lại dâng trào ra… Mát lạnh, cay nồng, giống như rượu vang trắng, sau khi nuốt vào bụng… Không thể khắc chế được, tôi hất cánh tay đang lau nước mắt cho tôi của hoàng tử ra, xoay người chìm sâu vào giấc ngủ… Cứ xem tất cả như là một giấc mơ, cứ mặc… Tôi tiếp tục sống trong giấc mộng công chúa… Vĩnh viễn không tỉnh dậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play