Món quà sinh nhật tôi dành tặng cho Chân Hy là một cái máy
MP4 có số lượng sản xuất giới hạn. Đây là món quà xa xỉ mà tôi phải chạy lùng sục
khắp thành phố, và tốn gần nửa năm tiền lương mới mua được nó. Nhưng chỉ cần
Chân Hy thích nó, là tôi cam lòng ăn cơm rau với nước tương suốt nửa năm trời.
Nhớ ngày trước cậu ấy rất thích nghe nhạc, lúc đó chỉ thịnh hành sử dụng máy
nghe đĩa CD cầm tay thôi. Hầu như lúc nào cậu ấy cũng kè kè cầm theo bên người,
có khi, cậu ấy còn gọi tôi nghe chung nữa. Mặc dù tiếng nhạc rock ồn ào phát ra
từ tai nghe suýt làm tôi điếc cả lỗ tai, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc
khi được cùng chia sẻ với Chân Hy một cái gì đó.
Tiếc rằng những giây phút ngọt ngào như thế lại kéo dài
không lâu. Có một lần tôi lỡ tay làm hư cái máy CD mà cả hai đều trân trọng, từ
đó những giây phút lãng mạn đó đều tan biến theo cái xác hỏng vô hồn của cái
máy. Cho nên, tôi mong rằng có thể khôi phục lại những hồi ức ngọt ngào đó… Và
cả những bài hát nhạc rock đó tôi đều muốn khôi phục lại, nên tôi đều dem tất cả
chép vào chiếc máy MP4 tuyệt đẹp không sót một bài.
Sau khi tôi về đến nhà, đường phố đều đã lên đèn. Tôi mới bước
vào nhà, thì bị một mùi hương làm cho ngây ngất. Tôi đang tỉnh hay mơ đây? Trên
cái bàn lớn kiểu Châu Âu ở phòng khách, chất đầy đủ các món sơn hào hải vị rất
hấp dẫn: đùi gà sốt cà ri, bánh pizza kiểu Italia, bánh kem bơ sữa chét socola,
salad, trái cây… Mới nhìn thôi thì tôi đã phải nuốt nước miếng thèm thuồng rồi!
Chân Hy vén tay áo từ nhà bếp đi ra nói: “Hoan nghênh người
khách quí của chúng ta đã về!” Khách quí? Tôi liền quay đầu lại nhìn có người
nào khác không? Sau khi xác định không có người thứ hai nào theo, tôi mới dám
chỉ vào mũi mình hỏi Chân Hy: “Cậu đang nói chuyện với tôi đấy à?” Chân Hy mỉm
cười dịu dàng trả lời: “Chứ còn ai nữa?” Tôi ép mình cười theo Chân Hy: “Ghét
ghê. Mới không có ở nhà có một ngày, Lâu đài thủy tinh đã bị các cậu xâm chiếm
rồi! Quả là hai ông tướng ngang ngược!”
Khi tôi bước lại gần Chân Hy một chút, lập tức không kìm nén
nỗi, phá lên cười một trận, “Ha ha ha!...” Trông Chân Hy thật đáng yêu. Thật
không ngờ trên cái mũi cao thẳng như thần mặt trời của Chân Hy lại dính một miếng
da ớt đỏ tươi. Thấy bộ dạng ôm bụng cười của tôi, Chân Hy liền lúng túng sờ mặt
mình tìm kiếm hỏi: “Đâu? Ở đâu? Lấy ra dùm tôi đi!” “Ở đây này!” Tôi nhào tới,
hùng hổ lấy miếng da ớt đó xuống ngay. Ngay lập tức hai chúng tôi đều phá lên
cười ròn rã… Và bốn mắt nhìn nhau… Ngưng đọng trong 5 giây…
Thấy bầu không khí trở nên ngại ngùng Chân Hy liền vội vã trốn
tránh: “À, tôi phải đi nhắc Tiểu Tuyết có thể bắt đầu nướng bít tết rồi!” Tại
sao? Lần nào đối mặt với ánh mắt cháy bỏng của tôi, sao cậu ấy lúc nào cũng chọn
cách trốn tránh chứ? Rốt cục cậu ấy muốn trốn tránh gì chứ? Tôi cũng lóc chóc
theo cậu ấy đi vào bếp. Không để cậu ấy có cơ hội từ chối, tôi liền nói: “Chân
Hy! Sinh nhật vui vẻ!...” và đưa hộp quà đựng cái máy MP4 nhét vào tay cậu ấy.
Chân Hy cầm lấy hộp quà xinh xắn: “Cảm ơn cậu! Có cái gì bên trong thế?” Tôi liền
kéo Chân Hy ra phòng khách, nói: “Sao cậu không mở ra xem thử có thích không
đi.” Đương nhiên là tôi không quên làm thêm một cái mặt nhăn nhó trêu chọc Hàn
Tuyết Hàm đang bận bù đầu bù cổ bên trong.
Khi đã mở hộp quà ra, Chân Hy liền kinh ngạc kêu lên: “Là
máy MP4 sản xuất giới hạn à? Tôi thích lắm, cảm ơn cậu Cinrella!” Nhỉn vẻ mặt
tươi cười ngây thơ như trẻ con của Chân Hy, tôi cảm thấy rất an ủi, liền hối
thúc: “Mở lên nghe thử xem.” Chân Hy có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Có nhạc à?” Tôi mỉm
cười gật đầu không nói lời nào, bởi vì có rất nhiều chuyện nên để người khác
khám phá thì hay hơn… Chân Hy la lớn: “Là bài Sevage Garden à? Cinrella thì ra
cậu còn nhớ những thứ này!” Tôi liền nhỏ nhẹ trả lời: “Đương nhiên, đương nhiên
là tôi phải nhớ rồi!”
Nhưng tiếc rằng tiếng nhạc ồn ào của nhạc rock đã át đi câu
trả lời của tôi, còn Chân Hy thì nhắm nghiền đôi mắt say đắm mà hòa mình chìm đắm
trong âm nhạc… Nhìn những cảnh như đã từng quen biết ở trước mắt, tôi bắt đầu
rưng rưng nước mắt…
“Chân Hy, cậu còn nhớ không? Những ngày tháng ấm áp tôi với
cậu xem máy CD là bạn thân… Cho đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy hối hận bởi sự
bất cẩn của mình, nếu không, có lẽ những hồi ức tốt đẹp của chúng ta sẽ có nhiều
hơn, hoặc có lẽ sẽ kéo dài hơn. Tôi vẫn cứ chờ đợi, chờ đợi có một ngày cậu sẽ
quay lại ở bên cạnh tôi, cậu có biết tình cảm của tôi đối với cậu mãnh liệt đến
dường nào không? Nhưng cậu lại không cảm nhận được gì cả. Đúng, tôi đích thật
không xinh như Thân Ân Thể, cũng không có một gia đình hiển hách như cô ta,
nhưng… tôi xin thề, tôi yêu cậu hơn cô ta gấp trăm ngàn lần. Cô ta không thích
hợp với cậu đâu, và cô ta cũng không xứng đáng để cậu si tình như thế… Chân Hy,
tôi biết, tôi thật sự biết mình không có cách nào để ngăn chặn tình cảm của cậu,
tôi chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách để cậu không bị tổn thương… Nhưng… niềm tâm tư
này có bị chen lẫn bởi một chút tư niệm riêng của tôi không? Tôi thật không dám
đảm bảo…”
“Tôi đi vệ sinh một chút!” Chân Hy tháo tai nghe ra, xoay
người bỏ đi. Tôi nhàn rỗi liền qua bên đó ngồi, táy máy vào cái máy MP4 tinh xảo.
Ý! Kì lạ thật. Sao nó không có phản ứng gì nhỉ? Tôi cẩn thận xem xét hồi lâu, bất
giác có một cảm giác đáng sợ ở trong đầu: Bất chợt tôi nhớ ra, khi mua cái máy
MP4 này, cô nhân viên bán hàng chỉ nạp điện đủ nghe khoảng 50 giây, lúc đó tôi
đã nghe thử mất hết khoảng 30 giây. Nếu thế… Lúc nãy… Sau 20 giây nghe thử… Tất
cả những lời bày tỏ của tôi… Chân Hy đều nghe hết không sót một từ! Thật xấu hổ
quá đi mất! Tôi sắp phát điên lên đi mất. Tất cả những lời bày tỏ tôi cố tình
nói nhưng không có lần nào có thể truyền đạt chính xác được, còn lần này thì
tôi chỉ vô tình phát ngôn theo cảm tính, lại nói hết tất cả ra. Điều đáng sợ nhất
chính là… tất cả đều bị Chân Hy nghe thấy hết… Có lẽ… Có lẽ là do mất điện
chăng? Cũng có lẽ Chân Hy đi nhà vệ sinh cũng chỉ là một sự tình cờ, chưa thể
nói lên là cậu ấy đã nghe hết tất cả, bởi trông vẻ mặt của Chân Hy rất thản
nhiên. Có lẽ là mình tự hù dọa mình thôi?... Tôi cố kiếm cớ thuyết phục bản
thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT