Ngày thứ 3., ngày tổng kết lễ hội, đồng thời công bố kết quả và trao giải. Buổi lễ được tổ chức vào buổi sáng, ngay từ 7 giờ sáng, các khoa đã tập trung đông đủ, đứng xếp hàng thẳng lối. 7h30, buổi lễ chính thức bắt đầu với màn diễn văn như thường lệ, năm nào cũng xài đến mòn cả giấy của thầy hiệu trưởng. Sau đó lại đến màn tặng hoa, kỷ niệm cho đại diện nhà tài trợ, cho các trưởng khoa, các Câu lạc bộ có đóng góp….

1 tiếng sau, thầy phụ trách lễ hội bước lên trong sự sung sướng xen hồi hộp của các sinh viên. Có vẻ như biết tâm trạng của đám học trò, thấy rút ngắn phần phát biểu, nhanh chóng đi trực tiếp vào vấn đề. Mỗi một phần được tổ chức sẽ trao 1 giải, sau đó tổng kết lại toàn bộ quá trình lễ hội.

- Giải trình diễn xuất sắc: khoa Kinh tế (chả nói cũng đoán được), Giải tổ chức xuất sắc (giài dành cho các gian hàng, các khu tham quan của ngày đầu tiên): khoa Ngoại ngữ, khoa Điện ảnh.

Cả khoa Hân xuôi xị, có lẽ vì vướng phải vụ lùm xùm khoa Sư phạm nên khoa Hân không được xét để trao giải. Quả thực là đen đủi. Thầy phụ trách tiếp tục công bố chuỗi dài các giải. Cuối cùng, phần quan trọng nhất cũng đã đến. Thầy khẽ hắng giọng, rồi nghiêm trang nói:

- Lễ hội năm nay các em đã rất cố gắng, hiệu quả cũng rất tốt. Giải ba, thuộc về…..khoa Thể dục thể thao!

Cả đám thể dục đô con thi nhau ôm ấp nhảy nhót trong sự thất vọng của mọi người xung quanh. Haizzzz!

- Năm nay các khoa đều rất xuất sắc, nên giải ba được trao cho 1 khoa nữa! – thầy phụ trách tiếp tục – đó là khoa….Sư phạm!

Cả trường đều bất ngờ bởi 2 điều: thêm giải ba được trao, khoa gặp sự cố lại được giải. Nhưng, bất chấp tất cả, khoa Sư phạm thoải mái tận hưởng điều đó.

Thầy phụ trách lại tiếp tục:

- Giải nhì…..cũng có hai giải! – chờ tiếng ồn ào tạm lắng, thầy nói 1 mạch – khoa Ngoại ngữ và khoa Bảo vệ thực vật!

Chi nhảy cẫng, ôm chầm lấy Hân cùng mấy cô bạn đứng gần nhau, hò hét inh ỏi. Được giải nhì đấy nhá, 2 năm trước lần nào cũng tay trắng đi về, năm nay lại có được giải nhì, thêm hai giải phụ nữa chứ! Còn gì hạnh phúc hơn nữa. Hân cũng cười toe toét, quay sang Hải đứng cách đó 1 hàng, giơ ngón tay khen ngợi, Hải cũng mỉm cười gật đầu đáp lại cô. Tất cả nhờ vào màn biểu diễn đêm qua, rồi giải nấu ăn, giải nhất thi can đảm hôm qua cũng do Hải rinh về cho khoa mới được thành tựu thế này.

Giờ chỉ còn giải nhất, liệu có hai giải nhất nữa không nhỉ???? Thầy phụ trách chờ đám sinh viên ăn mừng chán chê rồi mới tuyên bố nốt:

- Giải nhất….chỉ có một gải nhất! (thầy chơi đểu sinh viên thế đấy =_=) thuộc về….một khoa có bước đi rất liều lĩnh, đột phá, một khoa gây sự ngạc nhiên cho toàn trường, đánh tan những định kiến…..Khoa Kinh tế!!!!!!!!!!!!!!

Chả ai bất ngờ, trừ sự phấn khích quá độ từ Kinh tế, toàn trường đều dành những tràng pháo tay chúc mừng, Kinh tế xứng đáng với giải đó, khi show diễn thời trang đánh bật các đối thủ khác, chễm chệ đứng hạng nhất bầu chọn, không ai có thể đe dọa ngôi vị hay có khả năng đánh bại.

Lễ hội cứ thế kết thúc trong tiếng cười vui vẻ, thư giãn, chuẩn bị tinh thần để bước vào học kỳ mới, gian nan, vất vả hơn bội phần



1 tuần sau, học kỳ mới chính thức bắt đầu. Sinh viên lại lao vào guồng quay học hành, hết trên lớp, đến thư viện, rồi ký túc xá, sôi nổi với những hoạt động ngoại khóa, háo hức với những buổi học thực tế.

Hôm nay Hân có tiết thể dục vào buổi chiều, cái môn được gọi là cực hình với cô. May mắn là môn học đầu học kỳ 2 là cầu lông, không đến nỗi tồi như nhảy cao. Chỉ cần không đối diện với cái xà ngang thẳng tưng, vô tình, môn gì Hân cũng chấp nhận được, à, trừ bóng rổ, cái môn mỉa mai chiều cao kia nữa!

Tranh thủ lúc thầy giáo vào phòng giáo vụ uống nước chè chém gió với mấy cô văn phòng, Hân ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây râm mát, tu nước ừng ực.

Bên kia sân, khoa Kinh tế đang học bóng rổ. Nhác thấy bóng dáng Duy tranh chấp quyết liệt cùng Thiên, Hân lại thấy buồn cười.

Nghĩ lại cũng hay quá đi chứ! Vào sáng sớm cái buổi lễ hội cuối cùng ấy, Hân dậy sớm đột xuất, đột nhập diễn đàn trường. Đập vào mắt là clip tỏ tình gây shock, đứng hàng đầu danh sách nổi bật luôn. Nhấp chuột vào xem, từ tò mò, đến ngạc nhiên, kinh hãi, cuối cùng…..Hân ôm bụng cười lăn lộn dưới đất,cười đến nỗi Chi mắt nhắm mắt mở tình dậy tặng cho một đạp cũng không thẻ dứt nổi tràng cười bùng nổ ấy.

Hóa ra là thế. Clip sắc nét, hình ảnh chân thực, miêu tả sống động chi tiết việc Hải cùng Duy đứng đối diện nhau, nhìn nhau ánh mắt âu yếm. Một người nói yêu em, một người chắc xúc động quá nên dừng hình. Thảo nào buổi tối đó biểu cảm mọi người kỳ lạ đến vậy.

Haizzz, nói thật chứ dù có sốc thật, Hân cũng không có kỳ thị những người giới tính thứ 3 cho lắm. Suốt ngày lên mạng coi đủ moment của Suju, rồi DBSK, Hân miễn nhiễm rồi, thậm chí còn có phần yêu thích ý chứ. Với ý nghĩ quái đản ấy, Hân đã rất nhiệt tình động viên cổ vũ cặp đôi hoàn cảnh kia ngay buổi liên hoan của cả nhóm vào buổi tối. Mặc cho hai ánh mắt giận dữ chiếu thẳng vào mình như tia laze chết người, Hân vẫn nghĩ do hai người ngượng, không dám thừa nhận giữa rừng tin đồn lan ra toàn trường như bệnh truyền nhiễm kia thôi! (ngây thơ số !). Hân hứa lên hứa xuống rằng sẽ lập FC ủng hộ hai người, dẹp tan những thành phần xấu xa chê bai. Kết quả của lòng tốt là cái đạp của Chi, cái nhìn bất lực của Yến Nhi, cùng cơn giận của hai nhân vật chính. Đúng là làm ơn mắc oán!!!!

Nghĩ lại Hân vẫn thấy mù mờ, bình thường Hải và Duy lúc thì thân như anh em, lúc lại đấu đá nhau như kẻ thù, rốt cuộc thế nào ta?

Mải mê chìm đắm trong mộng tưởng, Hân không để ý đến cái nháy mắt nhắc nhở nguy hiểm của đám bạn, không thấy bóng dáng to đồ sộ của đao thủ đang tiến gần đến mình, chỉ ngồi đó…chờ chết

- Có vẻ như em học tốt quá rồi nên không cần tập nhỉ! – ông thầy béo có số đi hành hạ người khác nói chậm rãi

- Ối……thầy…….. – cô gái có số bị người khác (cụ thể là thầy béo) hành hạ giật mình đứng phắt dậy, méo mặt

- Học kỳ nào cũng chỉ đủ điểm qua, có lúc thì thi lại, vẫn không chừa hay sao hả? – thầy béo lườm nguýt một cái rõ dài. Đôi khi Hân không hiểu thầy có khai man tuổi không, ngoài 30 sao xì tin thế chứ

- Em chỉ…nghỉ chút thôi ạ, em….tiếp tục bây giờ! – Hân lúng túng, rồi nhanh chóng cầm vợt chạy thẳng, để con mắt cảnh cáo của ông thầy rơi lộp bộp sau lưng.

Giờ ăn chiều. Hân cùng Chi gặp Thiên và Yến Nhi tại bàn ăn quen thuộc của cả đám. Nhìn quanh quất, Chi hỏi:

- Mấy người khác đâu rồi???

- Đội bóng có lịch tập! – Thiên nói ngắn gọn

- À há! – Hân gật gù, ngồi xuống tập trung vào bữa ăn

- Chị…không có gi để hỏi à? – Yến Nhi nhìn Hân, hỏi thăm dò

- Cái gì là cái gì? – Hân bóc túi nước sốt đổ ra khay, không ngẩng đầu lên, hỏi

- Ví dụ như….ai đó không có ở đây… - Yến Nhi lại tiếp tục úp mở. Gợi ý cho bà chị này hại não thật!

- Thiên nói mọi người tập bóng, còn hỏi làm gì? – Hân nhìn cô em, thắc mắc không hiểu hôm nay nhỏ làm sao

- Ý Nhi hỏi sao mày không hỏi về Hải! – Chi nói, nhìn sang Yến Nhi, cố truyền đạt bằng ánh mắt “Với con nhỏ này, nói thẳng cho nhanh”

- Xời, mấy người chả tinh tế gì hết! – Hân chép miệng chê bai, rồi lên giọng bề trên giảng giải – Duy đang tập bóng, Hải dĩ nhiên phải đi xem, cổ vũ, rồi lấy khăn, lấy nước phục vụ rồi! Phải tranh thủ thời gian bên nhau chứ!

CẠCH! CẠCH! CẠCH!

Đồng loạt 3 đôi đũa đi gặp mặt bàn.

CẠCH! CẠCH! CẠCH!

Đồng loạt 3 cái cằm rớt thẳng xuống đất.

3 người còn lại…không còn gì để nói với tư duy quá mức không bình thường của Hân, chỉ biết nhìn nhau, rồi cũng kệ con nhỏ không tinh tế ấy, kệ người trong cuộc đi mà giải quyết hậu quả.

Cả bàn đang im lặng ăn uống, một sinh viên nam đi đến gần, đứng ngay bên cạnh Chi, thu hút sự chú ý của toàn bàn.

4 cặp mắt ngẩng đầu lên nhìn, thắc mắc, tò mò. Chàng trai ấy hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào Chi, tay cầm con tôm, tay cầm đũa, nói lớn, vang vọng cả cantin:

- Chi, mình thích bạn!

O__________O Đó là biểu hiện chung của toàn bộ những ai có mặt. Lại chuyện động trời gì đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play