Tiếng rên thê thảm kéo dài lê thê của Hân làm con bạn khiếp vía
- Mày…..lại lên cơn nữa à?????
Chi chả lạ tính đứa bạn. cứ vài ba ngày nó lại kêu than với cô một lần, lúc
thì là chuyện ký túc xá đóng cửa sớm, lúc thì là bố mẹ coi như trẻ con suốt ngày
dặn dò, lúc lại kêu về chiều cao ai ai cũng phải…cúi nhìn. Sở trường của nó là
kêu thì phải
- Mày ơiiiiiiiiiiiii – Hân tiếp tục sự nghiệp
- cái zề thì nói nhanh con hâm kia, tao bực rồi đấy
-Tao….phải thi lại thể dục huhuhuhu!!!!!!!!!!!!! T_T
Hân gục đầu vào vai Chi, rung nhiệt tình và hết mình:
- Mày điểm số cao nhất lớp, mà sao toàn bị cái môn đấy làm hạ điểm trung bình
thế hả??
- Ai bảo ông thầy cứ nhất quyết bắt thi học kỳ nhảy cao chứ – Hân ngỏng đầu
cãi – tao sợ độ cao từ thủa còn ** mẹ, nhìn cái xà cứng đơ đã sợ nói gì đến nhảy
qua nó hả? chân thì ngắn….
- Rồi rồi, biết mày rồi, chỉ giỏi bao biện thôi!!
- Haizzzzzzzzz. cứ tưởng lên đại học thoát khỏi môn thể dục chết tiệt mà nó
hành hạ mình những 2 năm, ối giời ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Ai nói mày không phải học thể dục?!
- Tao…tự nghĩ thế!!
- Tao chịu mày. đúng là sai lầm khi làm bạn với mày đấy
- Nói gì thế hả nhỏ kia????
Hai đứa tiếp tục làm om sòm cả góc lớp trong giờ nghỉ giải lao. Vưà kết thúc
học kỳ đầu tiên của năm hai, đáng nhẽ đây là lúc nghỉ xả hơi sau cả tháng ngập
đầu thi cử, trả đủ thứ điểm cho mấy ông bà giảng viên. thế mà bất hạnh thay Hân
lại không thể ăn chơi nhảy múa như Chi, mà lại tiếp tục bị ông béo trù dập, bắt
nó phụ dạo thêm 2 buổi học thể dục. Bình sinh người ta thích môn vận động vì
được chạy nhảy tự do mà sao Hân ghét thế không biết. cứ đến giờ thể dục là lại
thấy cực hình, như tra tấn thời trung cổ. Hân cũng không hẳn là kém đều về vận
động, Hân chơi bóng chuyền hay cầu lông, nhảy xa, đá cầu đều từ mức khá trở lên
(chưa dám nhận là giỏi) nhưng chỉ có nhảy cao là Hân khiếp vía kể từ ngày đầu
tiên thấy môn này cho đến tận bây giờ. cá biệt chắc chỉ có Hân lớn ngần này tuổi
vẫn còn sợ thể dục.
Số phận hẩm hiu thay!!!!!!!!!
- hay….mày thi hộ tao
Sau một hồi đấu tranh mỏi mồn, Hân nảy ra sáng kiến cực….sáng
- Mày có làm sao không hả???? Thị hộ biết hậu quả thế nào không?
- Ừ thì…biết….nhưng lão béo dạy nhiều lớp lắm, hổng nhớ mặt đứa nèo đâu.
nhiều đứa cũng trượt chổng vó như tao mà
- nhưng mày là trường hợp đặc biệt.
Mày lẹt đẹt điểm từ năm đầu, không nhớ thì ao đi đầu xuống đất
- Mày nhát thì nói luôn, bạn bè thế đấy !- Hân dỗi, ngúng nguẩy quay mặt
đi
- Tao phải thi lại môn tư tưởng từ kỳ trước còn nợ đây này, thời gian đâu
hả?
- Tao thi cho, mày thi cho tao, huề cả làng hé hé
- Mày chỉ được 5 mà đòi thi giúp ai thế??????
- Còn hơn phải thi lại như mày ý. có giúp không?
- Không!!
- ………..
Bất lực, Hân vơ túi đi thẳng không thèm ngoái đầu lại nhìn con nhỏ phụ bạc.
Chậm rãi đi xuống sân bóng, Hân nhẩn nha nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây gió……
Binh………..đầu Hân lệch sang trái 1 góc 90 độ chả kém, cái kính bay vèo từ giã
đôi mắt không kịp nói lời từ biệt, người Hân dần dần nghiêng ngả. Hân thấy tối
hẳn, sao bay loạn xạ trong mắt.
Trới sập à?????????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT