5 giờ chiều, lễ hội tiếp tục với phần thi biểu diễn của 5 khoa tiếp theo
trước khi tổ chức cuộc thi can đảm thường lệ. Hân cùng Chi đi xuống sân
trường, dõi theo màn biểu diễn của khoa Tài chính. Cả hai đều không tham dự nên cứ thế thảnh thơi đứng dưới xem và cổ vũ thôi. Có vẻ như sau bom tấn khoa Kinh tế dội từ tối qua, các khoa khác áp lực hơn hẳn, thêm vào đó, nếu so sánh về độ độc đáo kém hẳn 1 cấp bậc nữa.
Yến Nhi len lỏi giữa dòng người chen chúc, cố gắng lết xác đến gần Hân, Chi, vừa hét vừa bịt tai hỏi
- Chị có tham gia thi can đảm không?
- Không, em tham gia hả? – Hân cũng cố gắng hét trả to nhất có thể
- Có chứ! Năm nay không làm nhà ma nữa đâu! Chị tham gia cùng em đi!!! – Yến Nhi lại bắt đầu hét ông ổng đề nghị
- Không, có chết cũng không tham gia!-Hân lại hét, lắc đầu cật lực
- Hai người này, ra chỗ khác nói chuyện! Tra tấn lỗ tai người ta thế hả? – Chi bực tức gắt inh ỏi, đá bay Hân và Yến Nhi qua 1 góc
Đã bị dàn loa thùng đánh trống tưng tưng bên tai, lại nghe hai cái đứa
to còi này hét hai bên, ai chịu nổi chứ? Đuôi đi cho nhanh. Hân liếc xéo Chi, đấm nhỏ bạn một phát cho hả giận rồi dắt Yến Nhi chuồn ra chỗ
nào….ít ồn ào hơn chút.
Trong hậu trường sân khấu, người qua lại tấp nập, ồn ào, náo nhiệt, hết
chỉnh sửa trang phục, trang điểm, rồi chỉnh lại nhạc cụ, đọc lời
thoại….vân vân và vân vân.
Ở một góc phòng, Hải ngồi im lặng ôm cây đàn ghita, điều chỉnh dây đàn,
tiếp theo sẽ đến lượt diễn của khoa Bảo vệ thực vật. Vốn dĩ cậu chả ham
hố gì mấy hoạt động hát hò văn nghệ văn gừng này,cũng chả thèm điểm
chuyên cần ít ỏi được cộng thêm khi tham gia. Chỉ vì thiếu người, cậu vô tình được “ai đó” vô tư đề cử lên với trưởng khoa, đành ngậm ngùi tuân
lệnh thôi! Haizzzz.
Dang thử âm thanh, một bóng đen tiến đến gần, che đi ánh đèn sáng trưng
khắp phòng. Hải hơi ngẩng đầu lên, ròi lại cúi xuống khi nhìn mặt người
tiến đến gần, chờ người đó mở miệng. Nhưng người kia cũng định thi gan
với cậu thì phải. Chỉ đứng đó, không nói câu gì, không hành động gì. Hơi bực mình, Hải đành đầu hàng trước:
- Có chuyện gì thế?
Hân biến mất cùng Yến Nhi hết màn biểu diễn của khoa Tài chính, sau đó lôi
nhau trở lại chỗ Chi, chờ đợi màn biểu diễn của khoa mình. Chủ yếu là để cổ vũ tinh thần là chính, chứ chỉ mỗi màn hát hò thì sao dấu lại bao
nhiêu tiết mục đầy sống động trước đó chứ? Không hi vọng, nên cũng chả
cần thất vọng. Hân ghé sát tai Chi, rút kinh nghiệm lúc trước, hỏi nhỏ
nhẹ:
- Khoa mình định hát không thôi à?
- Nghe nói toàn bộ con trai sẽ trình diễn cùng nhạc cụ những bài hát
tình yêu, với định hướng “Gợi ý tỏ tình cho các chàng trai”. Nghe sến
chết đi được! – Chi chếp miệng, nói qua loa, đụng đến chủ đề củ chuối
đám con trai nhất quyết đặt tên mà sởn da gà
- Haizzz, khoa mình có khi khô khan hơn cả Kinh tế ấy! Hey, ở đây! – Hân thở dài chê bai, rồi (lại) tra tấn tai Chi khi hét vang gọi mấy người
khác đang tìm chỗ đứng
Rất nhanh sau đó, đèn sân khấu vụt tắt, chỉ còn lại chút ánh sáng vàng
đậm từ bóng đèn duy nất ở trung tâm. Một bóng người bước ra, khẽ điều
chỉnh micro, cùng với cây đàn ghita., Đèn lại bật sáng, chiếu rõ dung
nhan người mở màn cho tiết mục của khoa Bảo vệ thực vật.
Bỏ qua màn giới thiệu, Tuệ,anh chàng lớp trưởng điển trai lớp Hân bắt
đầu gảy đàn, từng âm thanh êm ái vang lên. Bài hát đầu tiên là “Stand by me” của Noo Phước Thịnh được hát aucostic. Tiếng hát nhẹ nhàng, tình
cảm, hòa cùng tiếng đàn ghi ta gây nên hiệu ứng không nhỏ. Hân cứ tròn
mắt nhìn sân khấu rồi lại há hốc miệng nhìn đám con gái ngây ngất ở xung quanh. Không hiểu cảm động vì bài hát hay vì hình tượng lãng tử của anh chàng lớp trưởng nữa. Mặc kệ, trai đẹp phải tận dụng, cứ có hiệu quả là vô tư đê.
Phần biểu diễn kết thúc, nhất loạt tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ, xóa đi cái im lặng tận hưởng âm nhạc trước đó.
Tiết mục thứ hai, 3 sinh viên năm nhất rụt rè bước ra sân khấu, hợp
thành 1 band nhạc, cực chất với dàn trống, ghita điện, bass. Hân nhíu
mày, nghe từng câu hát, quay sang Chi hỏi
- Mày có hiểu gì không? Sao bài này lạ thế?
- Tao chịu, tiếng Nga hay sao ý! – Chi lắc đầu bó tay, nhưng vẫn chêm
thêm câu bình luận cho…hiểu biết – giai điệu cũng hay đó chứ?
- Một bài hát trữ tình của Nga, nói là bất hủ cũng được! – Thiên đứng
bên cạnh Hân khẽ nói, giải thích cho mấy cô bạn mù nhạc quốc tế
- Thế cơ đấy! – Hân chẹp miệng, Người việt hát tiếng Việt đi chứ, dùng tiếng Nga ai hiểu. Mất điểm là cái chắc
Nhưng bất chấp câu nguyền rủa của Hân, tiết mục vẫn thành công. Hân bắt
đầu nghi ngờ có phải cái đám hát hôm nay toàn mỹ nam nhằm giành được lá
phiếu của kha khá con gái không nữa. Nghi ngờ càng được khẳng định khi
người tiếp theo, tiếp theo nữa bước ra đều là những mĩ nam lung linh,
thu hút, nổi tiếng nhất được nhặt nhạnh từ các lớp trong toàn khoa. Hết
“Bức thư tình dầu tiên”, rồi “Every thing i do, i do it for you”. Ừm,
đúng chủ đề đó chứ nhỉ?
Còn 2 tiết mục nữa, phần diễn của khoa BVTV sẽ kết thúc. Đến lúc này, cả đám mới thấy Hải bước ra sân khấu, thêm 1 phần biểu diễn với ghita khác nữa. Hải lạnh lùng ngồi xuống, chỉnh lại tư thế, rồi tỉnh bơ liếc nhìn
toàn bộ sân trường 1 vòng, như để tìm kiếm cái gì. Đám đông im lặng, chờ đợi…..đến bao giờ mới thèm hát đây????
Chừng như gây được sự tò mò, kiên nhẫn vừa đủ, Hải bắt đầu đánh những nốt nhạc đầu tiên. Giai điệu chậm rãi vang lên.
“Tôi yêu xem một cuốn truyện hay
Tiếng chim hót đầu ngày
Và yêu biển vắng
Tôi yêu ly cafe buổi sáng
Con đường ngập lá vàng...
Tôi yêu hương vị Tết ngày xưa
Mái tranh dưới hàng dừa
Và yêu trẻ thơ
Bữa cơm canh cà và điếu thuốc
Giấc ngủ không mộng mị
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn...”
Cả đám, từ Hân, Chi, Yến Nhi, đến Duy, Trần Duy, Thiên đều sửng sốt với
giọng hát của Hải (trừ Hoàng đã được nghe đến nhàm tai). Giọng hát trầm
ấm, diu dàng, tình cảm, khác hẳn với phong cách lạnh lùng của cậu. Dường như cả sân trường đã bất tỉnh khi cậu cất tiếng hát.
“Tôi yêu đi bộ dưới hàng cây
Đấu vui với bạn bè
Và ly rượu ngon
Tôi yêu trong nhà nhiều cây lá
Tôi yêu những người già.
Tôi yêu những gì đến tự nhiên
Những câu nói thành thật
Và yêu ngày nắng
Tôi yêu mặc Jean và áo Trắng
Yêu trăng sáng ngày Rằm
Và tôi cũng yêu em”
Giai điệu về cuối bài hát càng ngày càng vui tươi, rộn ràng hơn, như
diễn biến cảm xúc của một chàng trai tìm thấy tình yêu của mình vậy. Đến điệp khúc cuối cùng của bài hát, Hải đột nhiên nhìn chăm chú về phía
trước, nhìn vào ai đó, gửi gắm toàn bộ suy nghĩ, tay vẫn đàn, miệng vẫn
hát, nhưng tình cảm không thể che giấu
“Và tôi cũng yêu em
Và tôi cũng yêu em
Yêu em rộn ràng, yêu em nồng nàn
Yêu em chứa chan....”
Cả trường không có mù, chỉ cần nhìn biểu hiện cũng biết người hát đang
hướng đến một ai đó cụ thể. Gần như ngay lập tức, cả nghìn đôi mắt cùng
hướng về một phía, tìm người Hải đang hướng đến. Ngay gần sân khấu, một
bóng người đứng đó, tiếp nhận ánh mắt của Hải, thậm chí còn nhìn lại
mạnh mẽ hơn, bốc lửa hơn. Mấy cô gái mơ mộng ban đầu còn tự tưởng tượng
đó là mình, nhưng dần dần, ai ai cũng tách ra, để lại 1 người đứng biệt
lập, nổi bần bật.
Tiếng đàn đã dứt, cả trường quên hẳn việc vỗ tay, chỉ biết chứng kiến
màn đấu mắt của hai nhân vật chính. Cảm giác ấm áp, tình cảm trong ánh
mắt Hải nhanh chóng vụt tắt, thay vào đó là sự lạnh lùng thường ngày,
kèm theo quyết tâm, thách thức. Thế nhưng sự thay đổi đó không ai biết
đến, ngoài người đứng đối diện với cậu.
Hải lặng lẽ xách đàn ghita đi vào. Đến lúc này, toàn trường mới vỡ òa.
Các nữ sinh ôm nhau khóc nức nở, các đấng mày râu thì nhìn nhân vật
chính đầy an ủi, thậm chí có cả chế giễu. Xung quanh, tiếng xì xầm bàn
tán vang lên càng lúc càng nhiều
- Không ngờ đẹp trai thế mà lại…..
- Đệp trai mới dễ như thế ý, haizzz, khổ thân chưa, nhìn người kia đứng im như tượng vì shock kìa!
- Hải đẹp trai, tình yêu của tôi, sao lại có thể….phụ lòng tôi?????
Chuyện gì xảy ra thế????
Quay ngược thời gian lại 1 phút trước đó. Khi mà Hải đang dần trình diễn đến cuối bài hát. Hân mải mê lắc lư người, đong đưa theo giai điệu nhẹ
nhàng, chậm rãi ấy, thầm khen tên nhóc bướng bỉnh, xấu tính thường ngày
cũng có hôm lên cơn trở nên tử tế đột xuất. Chăm chú nhìn lên sân khấu,
Hân bất chợt chạm phải ánh mắt Hải cùng lúc đó nhìn lên, hướng về phía
mình…..
Chỉ có như thế, ngay sau đó tầm nhìn của Hân bị che khuất bởi cái lưng
vô tình của thằng bạn thân cố ý. Duy bỗng dưng đứng lên, chặn trước mặt
Hân, với cái vóc dáng cao là gen trội, đọ với lùn là truyền thống của
Hân, chẳng khó khăn gì đã che hết mọi thứ trong tầm mắt Hân.
- Này, ông đứng tránh ra tôi coi cái nào! – Hân đập vai Duy, khẽ nhắc
-………….._Duy im lặng, như không hề nghe thấy, vẫn cứ tiếp tục đứng vững như tượng đồng
- Duy, có điên không thế hả? - Hân bực mình, cố xô Duy ra, nhưng vô ích, kiến không đấu lại bọ hung.
Tiếng hát dần dần nhỏ đi, sau đó tắt hẳn, rồi tiếng nhạc cũng tắt đi,
Hân ỉu xìu, không xem được nữa rồi, đành quay sang Chi hỏi thăm tình
hình
- Thế nào rồi Chi? Sao im thế? Tiết mục cuối chưa ra hả? Chi? Chi!!!!!
Hân bất lực. Chuyện quái gì xảy ra với mọi người thế? Ai nấy đứng im như phỗng, nhìn chăm chăm phía trước, không phản ứng, Đến nước này, tò mò
đập ngã ý chí, Hân nhảy xổ ra bên cạnh, quyết tâm tìm hiểu chuyện gì
đang xảy ra, nhưng…..chỉ còn cái sân khấu văng hoe, không bóng người.
- Hoàng, nói coi, vừa xảy ra chuyện gì thế? – Hân kéo tay người (có vẻ)
tỉnh táo nhất ở đó, đồng thời là người dễ bắt nạt nhất, tra hỏi
- Cái này…..chị chờ coi diễn đàn ngày mai nhá! – Hoàng lúng túng lấy tay vò đầu, lảng tránh ánh mắt xung quanh đang nhìn mình như nghi ngờ, dò
xét.
- Cái quái gì đây???????? – Hân đã nổi khùng, không còn giữ được bình tĩnh.
Có lẽ…không biết sẽ tốt hơn đó Hân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT