Đáp lại mong mỏi của tôi, Di cũng nhanh chóng đòi về sau khi 4 đứa đã xơi sạch 2 dĩa sò điệp nướng, gần nửa ký mực tươi và vài chai bia. Toàn bộ tiền ăn uống đều do Di trả, dù tôi đã cố giành bill thanh toán.
“Muốn trả thì vào Vinpearl mà trả” – Di cười theo kiểu quen thuộc của mình, vừa trêu chọc vừa khinh khỉnh.
“Mai đi Vinpearl hả anh?” – Tú chen vào bằng vẻ háo hức. Linh chỉ
lặng thinh đứng sau tôi, ánh mắt ko hướng đến 1 nơi nào cụ thể.
…
Trên đường về, Tú kể tôi nghe vài chuyện về Di. Cũng ko có gì đặc
biệt lắm ngoài chuyện ba Di mất sau 1 chuyến đi biển dài, khi hắn chỉ
được hơn 10 tuổi. Di là con út trong gia đình 4 anh chị em, ai cũng đã
yên bề gia thất hết cả. Mẹ Di hiện sống với người anh thứ 2.
“Anh Di có nhiều em theo lắm nhé!”
“Vậy hả?”
“Bà chị tui cũng mê ổng haha”
“Vậy hả?”
“Chắc tại ổng giỏi. Cả xóm mỗi ổng đậu Đại học lớn, lại còn được nhận vào làm ở công ty phần mềm nào đấy, lương cao lắm… ”
“Vậy hả?”
“Sao bà chị “vậy hả” hoài vậy? Trước giờ ko biết à?”
“Ừ” – Tôi đáp, nhìn lên chiếc xe Di đang chở Linh phía trước. Hình như họ vẫn chẳng nói năng gì với nhau.
“Linh ấy…hình như cũng thích lão Di phải ko?” – Giọng Tú hơi rụt rè, ngài ngại.
Tôi lại “Ừ” nữa. Lẽ ra tôi phải trò chuyện nhiều hơn để đáp lại sự
cởi mở thân thiện của Tú, nhưng lúc này tâm trí tôi hơi lộn xộn, sợ nói
điều gì ko nên thì cũng phiền.
Hai chị em về đến phòng cũng gần 11 giờ đêm. Cả người tôi rã rời và
mắt thì díp hẳn lại rồi, trong khi Linh vẫn ko có vẻ gì là mệt mỏi hay
muốn ngủ, nhưng cũng ko còn hứng khởi như lúc vừa đến nữa.
“Em buồn à?” – Tôi hỏi khi đang nằm sấp như xác chết trên giường.
“Chị mệt thì cứ ngủ đi, kệ em” – Linh nói hơi lạnh nhạt, xỏ đôi dép
của khách sạn đi vào phòng tắm và sập cửa lại. Mặc dù có hơi bất ngờ và
lo lắng với thái độ của Linh, tôi vẫn khò khò luôn sau đó vài phút vì
cơn buồn ngủ khó mà cưỡng lại được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT