Chúng tôi chạy lòng vòng phố biển gần 1 tiếng thì tắp vào 1 quán hải
sản nướng tấp nập du khách. Người người cụng ly nói cười rôm rả, “chúc
mừng năm mới” và “phát lộc phát tài”. Chỉ có bàn 4 người chúng tôi mang 1 bầu ko khí như trong nghị sự bàn tròn quốc gia.
“Chị Chi là chị của Linh hả?” – Tú bỏ 1 hạt đậu phộng vào miệng, cất tiếng hỏi.
“Ko, mẹ chị là bạn của mẹ Linh”
“À há. Vậy lão Di lưu manh này là quen sao với chị? Hay là quen sao
với Linh?” – Cậu chàng lại hỏi tiếp, cứ hỏi kiểu này thì lại có chuyện
nữa.
“Xời. Chị ko biết à? Vào Sài Gòn chắc giấu thân phận lưu manh của
mình rồi hen?” – Vừa nói, Tú vừa cười nhìn Di, hơi rụt vai như sợ bị
đánh. Nhưng Di vẫn lầm lì ngồi xoay chén trên bàn, ko mảy may phản ứng
gì. Còn Linh thì cứ chống cằm bằng 1 tay, ngồi nhìn Di suốt.
“Lạ nha, hôm nay ko mắng mỏ gì em hử?” – Tú hơi nghiêng đầu vẻ ngạc
nhiên, rồi có lẽ cậu nhận ra thái độ khác lạ của ông anh, bèn thôi đùa,
giải thích với tôi 1 cách đàng hoàng.
“Ở nhà mẹ em với mấy bác hàng xóm gọi ổng vậy đó chị. Tại hồi bé ổng hay phá phách làng xóm ấy mà…”
“Sao anh buồn vậy?” – Linh chen ngang lời Tú, nhìn Di, vẻ lo lắng – “Hay anh giận gì em?”
“Ko có gì” – Di đáp ngắn gọn, và rót bia ra ly, cầm lên uống 1 hơi.
Phục vụ cũng vừa mang ra 1 đĩa mực tươi nướng và sò điệp nướng mỡ hành
thơm nức mũi. Tuy nhiên có vẻ 2 người họ – Linh và Di, ko ai muốn động
đến. Tôi cũng chẳng hơn gì.
Bầu ko khí ảm đạm cuối cùng cũng được giải tỏa 1 chút khi bọn tôi bắt đầu cầm đũa để thưởng thức mấy món đã được dọn ra. Có men bia vào thì
ai cũng thấy dễ chịu, cởi mở hơn ít nhiều. Sau hơn 20 phút làm mặt hình
sự, Di cũng chịu mở miệng giới thiệu món mực 1 nắng đặc sản và cách chế
biến & ăn sao cho thật đúng điệu. Tú có vẻ thích Linh nên hay hỏi em nhiều điều, về tuổi tác, học hành, nhà cửa… Linh trả lời theo kiểu hỏi
gì đáp nấy, ăn uống cũng tiểu thư, nhấp môi cho có vị.
Hơn ai hết, tôi là người mong cho buổi đi chơi này sớm kết thúc nhanh nhất có thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT