Giọng Diana Ross vang dịu dàng trong màn đêm và cái gối dưới đầu nằm
run bần bật, làm tôi nhận ra có ai đó đang gọi mình chứ ko phải tiếng
nhạc đến từ trong giấc mơ. Vừa nhìn thấy tên Di, tôi đã giật thót ngó
ngay sang giường Linh như 1 phản xạ. Em nằm nghiêng đối mặt với tôi, ôm
gối ngủ khá say…
“Alo?” – Tôi kéo chăn trùm qua đầu để giảm âm lượng giọng nói vốn cũng chẳng lớn hơn tiếng máy lạnh đang rào rào trong phòng.
“Xuống đi. Đang đứng ở cổng khách sạn đây”
“Gì hả??” – Tiếng tôi hỏi khá to, nếu ko có cái chăn chắc đã đánh thức Linh rồi.
Hắn đã ngắt máy. Tôi chui đầu ra ngoài và thở những quãng rất dài.
Linh vẫn ngủ thật yên bình, trông em sáng và thánh thiện như 1 thiên
thần. Nhẹ nhàng đặt chân xúông khỏi giường, tôi đến gỡ chiếc tai nghe ra và tắt trình music player trong điện thoại của em, rồi giảm tốc độ quạt của máy điều hoà cho bớt ồn cũng như bớt lạnh. Đánh răng rửa mặt xong,
chải đầu vội vài cái và khoác thêm chiếc áo theo lời Di, tôi rón rén rời khỏi phòng.
Bầu trời vẫn tối nhưng phía chân trời xa xa, đã có chút ánh bình minh lấp ló. Di đứng tựa vào xe, chiếc xe thể thao của Tú đi hồi tối qua.
“Sao bảo người ta khoác áo mà anh thì ko?”
“Với nàng thì lạnh chứ thấm gì với anh…”
“Có chuyện gì mà đến giờ này?”
“Ko đến sớm lúc cô em kia ngủ thì có nói chuyện được với nhau ko? Hay là như hôm qua?”
“………..”
“Thôi, lên xe đi”
Trời đúng là lạnh thật. Gió từ phía biển và sương đêm kết hợp khiến
môi tôi khô quắt lại. Cái lạnh ở xứ biển buổi sớm nó khác với cái lạnh ở vùng cao, ko ẩm ướt thấm vào da và cũng chẳng làm cóng đôi tay bạn,
nhưng lại đủ khiến bạn muốn ôm chặt ai đó ngay lập tức.
“Lạnh thì ôm đi” – Di nói giọng tinh ranh. Tôi bật cười vì câu hắn nói vừa đúng lúc tôi nghĩ đến.
“Cười gì, ko ôm thì đừng có hối đấy?”
“Sao phải hối?”
Để trả lời cho câu hỏi của tôi, Di phóng ga vọt băng băng trên đường
vắng làm tôi hoảng hồn chụp lấy eo hắn và níu chặt. Hừm, cái gã…lưu manh này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT