Phòng 104 nằm ngay tầng trệt, cách khuôn viên sau của bệnh viện 1 ban công hành lang, có vẻ thoáng đãng và dễ chịu.
Trong phòng chỉ có 1 giường bệnh, 1 nhà vệ sinh, máy lạnh, kèm theo 1 số tiện nghi khác cho thấy đây là phòng thuộc loại cao cấp. Trên đầu
giường treo 1 bức ảnh, tôi không chắc đây là ảnh trang trí của bệnh
viện, hay là ảnh người nhà em mang vào.
Nhưng linh cảm tôi nghĩ nó không thuộc về bệnh viện này.
“Chị tên gì?” – Sau 15 phút để tôi ngồi im lặng quan sát căn phòng, em lên tiếng. Thái độ vẫn dè dặt.
“Chị tên Quỳnh Chi” – Tôi ra vẻ thân thiện – “Chị rất vui được nói chuyện cùng em”
“Nói láo” – Cô gái trẻ gạt phắt thiện chí của tôi.
“Ừ thì…” – Bằng chuyên môn học được, tôi giữ được chút bình tĩnh dù
hơi sốc – “Đó là câu xã giao thông thường, không thật lắm nhưng cũng
không phải hoàn toàn là giả dối”
Em không nói thêm gì, chỉ nhìn tôi, như đào sâu trong mắt tôi để kiểm chứng có phải tôi là người tốt hay không. Em có đôi mắt trong, không
hẳn là đẹp lắm, nhưng nó tạo cho người đối diện cảm giác chới với nếu
nhìn quá lâu.
“Bức tranh trên đó, em vẽ à?”
Câu hỏi của tôi làm em ngẩng đầu lên 1 chút, ngước về hướng bức ảnh, rồi nheo mắt, không trả lời.
“Hoa đấy là hoa gì nhỉ?”
“……”
“Hình như là 1 loại lan?”
“…..”
Bất kể tôi hỏi gì, em đều chỉ dành cho tôi 1 ánh nhìn y như ban đầu
khi tôi bước vào đây. Tôi không lạ, vì đã chuẩn bị trước tinh thần rồi.
“Ok, em không thích nói chuyện. Chúng ta sẽ không nói. Chơi cái gì đó nhé?”
Lần này, em không nhìn tôi nữa, úp mặt vào gối và lắc đầu liên tục.
Ở trong tình thế này, tôi cảm thấy mình hơi mệt mỏi. Đây không phải
là ca đầu tiên, nhưng là ca khó. Dù sao, tôi cũng không có nhiều kinh
nghiệm thực tiễn cho lắm, lý thuyết thì dù có cả thư viện trong đầu làm
sao tra ra trong 1 vài phút? Mà lý thuyết thì thường không thể áp dụng 1 cách hoàn hảo cho thực tế.
Tôi đành phải đứng dậy, đi 1 vòng quanh vòng. Tôi thay đổi mọi thứ
trật tự trong đó. Ghế, bình hoa, những ly nước, cố tạo ra những âm thanh lớn.
Em đã ngồi dậy, ngó tôi lom lom. Khi tôi giơ tay định tháo bức tranh ấy, em liền chặn lại.
“Chị làm gì vậy?”
“Chơi trò thay đổi vị trí!”
“Em không thích, chị ra ngoài đi! Đi đi!!!!!”
Một tay ôm gối, tay còn lại em đẩy tôi ra xa, miệng luôn gào to. Cái không gian yên tĩnh nãy giờ bị phá tan trong tích tắc.
Cửa phòng chợt mở, mẹ em chạy vào, vẻ mặt lo lắng hiện rõ. Bà chạy đến ôm em, nhưng em vùng ra và lại úp mặt vào gối.
“Xin lỗi, cháu chưa thể gíup được gì” – Bằng giọng thực sự thấy có
lỗi, tôi nói. Bà mẹ khẽ gật đầu, đôi mắt bà buồn rũ. Hình như em không
giống mẹ lắm.
“Không biết khi nào thì nó mới hết như thế, hả cháu?”
“Cháu không thể trả lời được. Nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức. Trong vòng 1 tuần, nếu không thành công, xin cô hãy nhờ người khác”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT