Thì ra là Dư Vong Ngã và Lý Bố Y chạy lại, tay cầm một cái rương sắt dài, giao cho Lữ Phượng Tử.
Lữ Phượng Tử ngẩn ngơ nói:
“Phiền các ngươi mở ra giúp ta.”
Thì ra Lữ Phượng Tử hôn mê hai mươi năm, y thuật còn ghi trong ký ức, nhưng một thân võ công vì không rèn luyện đã sớm đã thoái hóa đến không còn mấy phần.
Dư Vong Ngã nói:
“Vâng.”
Song thủ hắn rung lên, khóa sắt lập tức bị bẻ gẫy.
Khóa đã mở, mười ngón tay Lữ Phượng Tử run run, nhẹ nhàng phủi lớp bụi vàng trên một xấp thư từ, ngẩn ngơ một hồi, mới rút ra một gói thuốc, nói:
“Đây là thuốc.”
Bà đưa cho Lại Dược Nhi, tiếp:
“Bên trong có năm viên.”
Mọi người vừa mừng vừa lo. Phi Điểu oán hận thốt:
“Nhiên Chi Đầu Đà tại sao đông không nảy, tây không lớn, bất hạnh lại trồng tại hành cung của tên Ca Thư Thiên!”
Lữ Phượng Tử ngắt lời:
“Nếu ngươi tìm được Nhiên Chi Đầu Đà, ngàn vạn lần không được ác ngôn như thế. Thực vật này rất có linh tính, nếu mắng nó thì hoa lửa cháy mãi của nó sẽ liền tự tắt, khi ấy dược tính hoàn toàn vô dụng.”
Phi Điểu thè lưỡi, lén thốt một câu:
“Vậy chẳng phải còn nhỏ mọn hơn nữ nhân à.”
Lại Được Nhi nói:
“Nhiên Chi Đầu Đà không phải sinh trưởng tại hành cung của Ca Thư Thiên mà Ca Thư Thiển đã dời qua đó.”
Lý Bố Y cười bảo:
“Chẳng lẽ Ca Thư Thiên muốn nuôi dưỡng tâm tình, đem Nhiên Chi Đầu Đà về nuôi, tu tâm dưỡng tính, để khi muốn xuất khẩu ác ngôn liền đổi thành văn vẻ hữu lễ?”
Lại Dược Nhi cười:
“Võ công của Ca Thư Thiên, đáng sợ nhất là Lục Dương Thần Hỏa Giám cùng Trích Phát Sưu Thân Thần Công. Môn thần công đó đưa y vào cảnh giới bất bại. Lục Dương Thần Hỏa Giám thì không ai địch nổi, người trúng thương không thể không chết, chẳng thuốc nào cứu.”
Y dừng một chút lại tiếp:
“Nhiên Chi Đầu Đà chí hàn này chuyện trị vết thương do Lục Dương Thần Hỏa Giám gây ra, cho nên Ca Thư Thiên mới chuyển nó vào trồng ở hành cung. Bởi vì người y muốn giết thì y phải cho phép, đối phương mới được sống.”
Phi Điểu không dằn được lại hỏi:
“Ngươi vì sao biết rõ như vậy?”
Lại Dược Nhi trầm giọng:
“Bởi vì ta từng trị bệnh cho y.”
Phi Điểu “A” lên định hỏi tiếp, Lý Bố Y và Phó Vãn Phi vội ngăn y lại. Vốn bọn họ đều biết rõ chuyện Lại Dược Nhi cứu sông Ca Thư Thiên là việc hổ thẹn cả đời y.
Yên Dạ Lai nói:
“Tôi thấy việc không nên chậm trễ, trước hết Hải Thị Thận Lâu của Ca Thư Thiên lấy thuốc đã.”
Thần sắc mọi người nghiêm trọng. Họ đều biết có vai trò quan trọng thế nào ở Thiên Dục Cung của Ca Thư Thiên. Võ công, tài trí, thực lực của kẻ này đều không thể xem thường, muốn lấy thuốc, làm dễ như nói sao? Tuy trong lòng mọi người cảm thấy trầm trọng nhưng tuyệt không úy kỵ.
Lại Dược Nhi trầm ngâm:
“Nhưng…bệnh của Lữ tiền bối vẫn cần chăm sóc…”
Lữ Phượng Tử nói:
“Dù ta mê man hai mươi hai năm nhưng đã tỉnh rồi, chăm sóc mình một chút còn chưa làm khó được ta.”
Dư Vong Ngã chau mày trầm ngâm:
“Ta…nguyện ở lại đây phục thị Lữ thần tiên.”
Lý Bố Y quả quyết:
“Được, vậy ta đi Hải Thị Thận Lâu thám thính trước.”
Phi Điểu phản đối:
“Cái gì mà thám thính trước, muốn đi, mọi người cùng đi.”
Đường Quả lo sợ Lại Dược Nhi không dẫn nó theo, mở lời trước:
“Phải! Cùng đi! Cùng đi!”
Phó Vãn Phi cũng bảo:
“Chuyện của thần y chính là chuyện của mọi người, ta cũng đi!”
Yên Dạ Lai cắn môi:
“Tôi…”
Nàng chợt nghĩ đến công công và hài tử, nhất thời nói không nên lời.
Lại Dược Nhi nhìn Đường Quả hỏi:
“Ngươi bị thương nặng như vậy, còn đi đâu chứ? Không cho đi!”
Đường Quả bật khóc:
“Nếu cha không cho con đi, thương tích này của con cũng không chịu chữa nữa.”
Lại Dược Nhi quát:
“Nói nhảm gì đấy! Không cho đi là không cho đi!”
Phó Vãn Phi len lén kéo tay áo Đường Quả:
“Lại thần y đã nói vậy, ngươi không cần đi. Ngươi nên dưỡng thương cho tốt, lần này không đi cùng thôi.”
Đường Quả chúm môi tỏ ý không tình nguyện, nghe được câu cuối cùng, tinh thần phấn chấn, khịt mũi, sảng khoái nói:
“Được, vậy thì không đi cùng.”
Lại Dược Nhi lúc này mới lộ ra gương mặt tươi cười.
Lữ Phượng Tử nói:
“Ngàn vạn lần vội vàng gì cũng ăn cơm trước đã, mới có sức lực giúp người chứ.”
Tại bàn ăn, Lữ Phượng Tử vừa thấy Mẫn lão gia liền hỏi:
“Người này ở lại, ông ấy mắc quỷ chứng, ta sẽ chữa, tạm thời không thể cho ông ấy đi, sẽ truyền nhiễm người khác.”
Ăn xong, Lý Bố Y và Lại Dược Nhu thương lượng đại kế:
“Hải Thị Thận Lâu là bộ tổng chỉ huy của Thiên Dục Cung, Ngũ Phương Tuần Sứ đều đóng ở đó, không dễ tấn công vào.”
“Đáng ngại nhất chính là Ca Thư Thiên…”
“Lần trước đệ trị bệnh cho hắn…”
“Đệ cũng không nhìn thấy mặt, y chỉ ở sau trướng màn đưa tay ra. Đệ đoán hẳn y là một lão nhân…”
“Võ công hắn…”
Lại Dược Nhi thở dài:
“E là vượt xa hai chúng ta.”
Lý Bố Y trầm ngâm hồi lâu, nói:
“Lần này đến Hải Thị Thận Lâu, sẽ vượt qua ba thành trì của Thiên Dục Cung…”
“Trong ba địa phương, không nơi nào là dễ vượt qua.”
“Lý huynh, huynh…”
“Đệ lại muốn khuyên ta không nên đi hay sao?” – Lý Bố Y lạnh lùng hỏi – “Nếu người cần Nhiên Chi Đầu Đà là ta, ta bảo đệ đừng đi, đệ có đi hay không?”
Lại Dược Nhi không trả lời câu hỏi của y, nhưng nhãn tình giống như hai ngọn đèn tỏa sáng trong đêm lạnh lẽo.
Bên kia, Phó Vãn Phi, Đường Quả, Phi Điểu cũng đang mật nghị.
Đường Quả rất buồn:
“Ta sao có thể không đi?”
Phó Vãn Phi nói:
“Ngươi không thể không đi.”
Gã đổi giọng:
“Chính như đại sự thế này ta cũng không thể không đi.”
Đường Quả ngạc nhiên:
“Nhưng mà Lý đại ca đâu có cấm ngươi đi.”
Phó Vãn Phi đáp:
“Đó là bởi vì y không muốn ta buồn bã thêm một đêm, ngày mai trước khi xuất phát, y mới tìm lí do loại ta ra ngoài, tóm lại là nhất định không cho ta đi.”
Phi Điểu mở to hai mắt hỏi:
“Tại sao?”
“Họ đối với trận chiến này không nắm chắc mà!”
“Lại thần y và Lý đại ca không muốn chúng ta mạo hiểm!”
Phi Điểu kinh ngạc:
“Nếu không năm chắc, vậy càng cần nhiều người giúp sức chứ. Nếu các ngươi là con ta, nhất định ta sẽ gọi từng đứa từng đứa đi hết. Cha nó gặp nạn, con cái còn không đi tiên phong, nuôi lớn nó phỏng ích gì!”
Phó Vãn Phi có chút đau đầu:
“May mà lão không có con.”
Đường Quả nói theo:
“Cũng sẽ chẳng có con đâu.”
Phi Điểu trừng mắt:
“Ai bảo ta chưa từng có con? Ta là hòa thượng, đâu phải thái giám.”
Đường Quả ra vẻ chợt hiểu:
“Ta cứ nghĩ hòa thượng và thái giám…hai cái đó không có gì khác biệt.”
Phó Vãn Phi vỗ trán:
“Thế thì nhi tử tương lai của lão thảm rồi!”
Đường Quả buồn rầu:
“Cuối cùng ta không thể đi cùng…”
Phi Điểu ha hả cười:
“Ta chắc chắn đi được rồi!”
Phó Vãn Phi “hứ” một tiếng nói:
“Làm gì mà nói lớn vậy? Muốn thái giám trong Tử Cấm Thành đều nghe được à? Lão cũng bớt vui mừng đi. Ngày mai, Lý đại ca chưa chắc nhất định cho lão đi.”
Phi Điểu vỗ lên cái đầu láng:
“Ta kệ hắn! Hắn lại chẳng phải con ta!”
Phó Vãn Phi nói:
“Mạng của lão do Lý đại ca cứu, thương thế do Lại thần y trị khỏi, bọn họ bảo lão về, lão nếu kháng lệnh là muốn vong ân phụ nghĩa sao?”
Phi Điểu gãi đầu:
“Vậy…”
Phó Vãn Phi mưu mẹo:
“Cho nên bảo, chúng ta đối với lệnh không cho đi của họ, trước tiên phải tự động đề xuất, sau đó…”
Mắt Đường Quả sáng lên: “Sau đó…”
Hai gã cùng nở nụ cười cổ quái, chỉ có Phi Điểu cảm thấy khó hiểu, một mực hỏi:
“Sau đó làm thế nào, này, sau đó sao nữa?”
Phó Vãn Phi cười:
“Đại hòa thượng. Khinh công lão dùng được chứ?”
Phi Điểu nhất thời tự hào đáp:
“Được, đương nhiên được.”
Phó Vãn Phi, Đường Quả cùng lúc cười bảo:
“Thế thì phải nhờ lão rồi…”
Bỗng nghe có tiếng khua động hai cánh cửa sổ rất khẽ. Phó Vãn Phi cùng Đường Quả cho là Lý Bố Y hoặc Lại Được Nhi nghe được, mặt biến sắc, chỉ có Phi Điểu trực tiếp hỏi:
“Ai đó?”
Nghe được thanh âm nho nhỏ, ngại ngùng đáp:
“Là đệ, Phó ca ca…”
Phó Vãn Phi nói:
“Là Tiểu Ngưu.”
Cửa vừa mở, mọi người trông thấy thân hình gầy gòm của Mẫn Tiểu Ngưu. Nó thấp giọng:
“Gia gia mời các vị đi một chuyến.”
Phó Vãn Phi, Đường Quả, Phi Điểu ngẩn người.
Bọn họ thật sự không biết Mẫn lão gia gọi họ đến làm gì?
Tuy nhiên họ rất nhanh hiểu được.
Mẫn lão gia ho khan, thở dốc, nói được vài câu phải nghỉ một chút, những ý tứ vẫn là biểu đạt cực kì rõ ràng.
Đầu tiên lão thực sự cho rằng Đường Quả là con trai của Lại Dược Nhi. Bởi vậy lão mới hỏi kĩ nó chuyện liên quan đến “cha”, chủ yếu là hỏi thê tử Lại Dược Nhi còn hay không? Tính tình thế nào? Có mấy đứa con? Trong nhà còn những ai?
Họ dù chưa minh bạch, nhưng nhất nhất trả lời thẳng thắn, nói đến tính cách Lại Dược Nhi càng nói nhiều như hoa rơi rụng. Nghe xong Mẫn lão gia vuốt cằm gật đầu.
Mẫn lão gia nghe mới nói:
“Lại thần y vì cứu mạng hèn của lão, không ngờ lại chịu uống rượu độc. Thực sự là chết cũng khó báo đáp. Lại thần y có tấm lòng lương thiện, có nhiều phúc duyên, nhất định sống lâu trăm tuổi, cả đời phú quý.”
Lão không biết Lại Dược Nhi mắc chứng tiên thiên suy lão.
“Con dâu của lão rất hiếu thuận, đối với lão không dám hé câu nào. Chỉ là mấy năm gần đây Mẫn gia khiến nó phải vất vả rồi. A Lương bệnh bao năm, nó khổ từng ấy năm. Sau đó lại thay phiên phục thị lão già bệnh tật này, càng không có ngày nào…”
Nói đến đó lão rơi lệ. Phó Vãn Phi và Đường Quả cũng nghe đến mắt lưng tròng, không ngờ người khóc ra tiếng trước tiên lại là Phi Điểu hòa thượng.
“Con dâu lão có dáng vẻ như vậy, làm sao cũng không thể cho là tạp phẩm. Nó lại có một thân bản lĩnh cao cường, thế nào mà chẳng được hưởng phú quý vinh hoa chứ? Nhưng vì hai ông cháu lão, chưa cay đắng nào chưa từng trải. Nó còn thức suốt đêm sắc thuốc cho lão, quả thực nó không nợ Mẫn gia, là Mẫn gia nợ nó.”
Lão nói ngập ngừng đứt quãng:
“Trước khi con lão qua đời, có lần dặn dò nó thừa lúc còn trẻ trung xinh đẹp mà tái giá, không nên ở góa. Nó lại không chịu nghe lời. Nhi tử muốn ta khuyên nhủ con dâu… Ôi, mấy năm nay khuyên nó cải giá, nói rất nhiều lần, nó cũng như cái cột chẳng thèm nghe thấu lời lão!”
“Bất quá…” – Mẫn lão gia lại tiếp – “Tính tình con dâu lão quyết liệt, lão biết rất rõ. Chẳng qua hôm nay nó thay đổi rồi.”
Phó Vãn Phi, Đường Quả, Phi Điểu hơi ngạc nhiên:
“Thay đổi thế nào?”
Mẫn lão gia trả lời:
“Mấy tiểu hài tử các vị không hiểu được…”
Phi Điểu ngắt lời:
“Gì cơ? Ta là tiểu hài tử?!”
Phó Vãn Phi cũng tức thì nói:
“Tôi cũng không phải.”
Đường Quả càng không cam chịu:
“Tôi càng không phải.”
Mẫn lão gia cười:
“Vậy xem như lão là tiểu hài tử vậy. Con dâu lão thường không dùng son phấn, cả ngày chân mày chau lại, ánh mắt rối như tơ kết, ưu ưu sầu sầu…Hôm nay nó lơ đãng cười, lại ngâm nga khúc nhạc hay hát khi A Lương còn sống. Tóm lại, không giống rồi…”
Phi Điểu gãi đầu:
“Không giống chỗ nào?”
Câu hỏi của y đã nêu ra tâm tư của cả ba người.
Mẫn lão gia gắng sức đáp:
“Đứa con này…nó động lòng rồi.”
Phi Điểu hỏi:
“Động lòng à?”
Đường Quả và Phó Vãn Phi nhìn nhau, cùng thốt:
“Động lòng? Với ai vậy?”
Cả hai đều cảm thấy ngụ ý không rõ ràng.
Mẫn lão gia nói:
“Nó nhìn vào ánh mắt Lại thần y, ô ô, lão còn nhìn không ra sao…”
Đường Quả và Phó Vãn Phi ngẩn ra một chút, lập tức chợt hiểu. Cả hai cười đến cong lưng. Vì Đường Quả cười quá nhiều nên làm động vết thương, nó liền kêu “Ai da” mấy tiếng. Phi Điểu trợn to mắt, cảm giác vô cùng kì lạ khó hiểu, chỉ thấy mình như giống như một người bình thường đến nhà của kẻ ngu ngốc.
Mẫn lão gia tiếp lời:
“Các vị đừng vội cười… Các vị bảo Lại thần y là người tốt, chỉ là đầu bạc nhiều một chút, lão cũng thích… Lão càng không muốn bỏ lỡ tuổi trẻ của của con dâu lão… Chỉ là tính cách Dạ Lai cố chấp. Lão đề cập đến thì nói không chừng nó lại tránh né. Một nhân duyên tốt chẳng phải bị lão già này làm hỏng sao?…”
Phó Vãn Phi cười bảo:
“Lão gia, tôi biết ông gọi chúng đến làm gì rồi.”
Gã và Đường Quả đều phát ra ánh mắt như “chỉ sợ thiên hạ không loạn”, tràn đầy hưng phấn vui mừng.
Phi Điểu lại hỏi:
“Làm gì?”
Phó Vãn Phi và Đường Quả cười:
“Làm ông mai ấy!”
Cả hai lại bật cười.
“Nhưng.” – Đường Quả trở lại vẻ ưu buồn – “Cha nghiêm túc như vậy, làm sao đề cập với cha đây?”
“Hơn nữa, Lại thần y có bệnh chưa trị khỏi, y nhất định không chịu liên lụy người khác… Bởi vậy, chỉ có thể tạo cơ hội, không thể đề cập với y.” – Phó Vãn Phi ra vẻ rất có kinh nghiệm – “Như vậy sẽ tự nhiên hơn.”
“Nói đến tác hợp hôn sự, ta rất biết cách;” – Phi Điểu bỗng dưng xen vào một câu – “khi chưa xuất gia, phương diện này ta có kinh nghiệm nhất, mọi người đều gọi ta là Nguyệt Hạ Đại Sư…”
“Ồ?” – Phó Vãn Phi và Đường Quả đều tỏ vẻ không tin tưởng.
“Các ngươi không tin?” – Phi Điểu như một chuyên gia – “Nhớ năm đó, Vương Tam Ma của Vương Nhị thôn cùng Thẩm Phì Cô là do ta nối dây đấy. Trương Quải của Ngọc lí và Hoa Tâm Kiều của trấn Thành Công cũng là nhờ ta mở đường. Văn Sao Công và Văn Sao Bà năm ấy cũng do ta giới thiệu mới quen nhau…”
Phó Vãn Phi và Đường Quả nghe tới đôi oan gia Văn Sao Công và Văn Sao Bà cũng được Phi Điểu tác hợp, nhịn không được mà bật cười:
“Chúng ta có nên chuyển ý của Mẫn lão gia đến Yên tỉ tỉ không nhỉ.”
Phó Vãn Phi bỗng thốt:
“Nguy rồi!”
Đường Quả vội hỏi:
“Cái gì nguy?”
Phó Vãn Phi đáp:
“Nếu Lại thần y không cho Yên tỉ tỉ đi cùng, vậy…vậy sợi tơ hồng này làm sao buộc được đây?”
Hai người trở ra ưu sầu. Phi Điểu thì cười hô hố:
“Các ngươi có chỗ không biết rồi. Vừa rồi trong bữa cơm, lúc hai tiểu quỷ các ngươi ăn một chút đã liền bỏ ra ngoài xì xầm to nhỏ với nhau. Trong lúc đó Lữ tiên y bảo với Lại thần y, muốn hái gì mà Đầu Đà ấy rất phiền phức, nhất định cần một nữ tử tao nhã hái, nếu không đóa hoa lửa quỷ quái đó sẽ tắt ngay, dược tính không giữ được. Hiện tại Lý thần tướng đang nhờ Yên Dạ Lai đi cùng đấy. Yên Dạ Lai lúc đó đỏ mặt, hừ, chẳng phải ta khoa trương, ta chỉ liếc mắt là thấy ngay. Bọn họ…”
Phó Vãn Phi và Đường Quả cười hì hì:
“Xem ra, trận nhiệt náo này, chúng ta muốn không góp phần cũng không được. Phen này phải gọi là mang công vụ trên người ấy…”
Cả hai đứa quan tâm đến chuyện lí thú này, không thèm để ý con đường phía trước kì thực lớp lớp chông gai giăng kín.
Hết chương 6
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT